
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Hai người liền như thế giằng co một phút.
Hứa Hân Dao nở nụ cười, ngữ khí cũng mềm nhũn.
"Ngươi vẫn không trả lời ta, ngươi có hay không nhớ ta?"
"Hứa thúc thúc rất nhớ ngươi, rất hi vọng ngươi về nhà."
Hứa Hân Dao nghe xong thu hồi khuôn mặt tươi cười, đứng lên, mở cửa đi ra ngoài.
Sau khi Hứa Hân Dao đi rồi, Tống Dịch mới thở một hơi dài nhẹ nhõm, có loại cảm giác sống sót sau tai nạn là cảm giác không tên, tuy rằng tính tình của nàng lúc trước do cuộc sống đã mài giũa rất hờ hững, nhưng đối mặt Hứa Hân Dao, Tống Dịch cảm thấy nàng có chút không chịu nổi, vừa nãy vì khống chế tâm tình của chính mình, tay nàng vẫn nắm chặt cái ghế, trên đường thậm chí bấm mấy lần bắp đùi, nàng sợ không chỉ là đỏ lỗ tai của chính mình.
Hứa Hân Dao là sợ chính mình sẽ cùng với nàng tranh công ty cho nên tới thăm dò chính mình sao? Nhưng như vậy đùa giỡn chính mình, đối với nàng lại có ích lợi gì đâu?.
So với những vấn đề xảy ra vừa rồi, Tống Dịch càng tò mò ngày mai Hứa Hân Dao còn có thể vào lại gian phòng nàng sao?.
Ngày thứ hai buổi tối, sắp 12 giờ, Tống Dịch còn ngồi ở trước bàn đọc sách.
Cửa phòng mở ra, thanh âm vang lên, bút Tống Dịch trong tay im bặt đi.
Bước chân càng ngày càng gần, ngoại trừ mùi thơm quen thuộc cây đào mật, còn có mùi vị của thuốc lá.
Cùng ngày hôm qua như thế, Hứa Hân Dao không hề nói gì, lại ngồi vào trên đùi Tống Dịch.
Tay trái cầm thuốc lá, Hứa Hân Dao để tay hờ lên vai Tống Dịch.