Một Thanh Âm - Lăng Sơn

Chương 27: Sống lâu trăm tuổi

Trước Tiếp

“Những triệu chứng này không thể xuất hiện đột ngột, ít nhất phải có một quá trình phát triển.”

“Sốt nhẹ kéo dài, viêm phế quản, các bệnh về đường tiêu hóa, chán ăn, xuất huyết phổi dẫn đến ho ra máu, rồi đến suy hô hấp… Cậu nên biết, các biến chứng của căn bệnh này rất phiền phức, nói nghiêm trọng hơn thì rất có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”

Vị bác sĩ với vẻ mặt nghiêm nghị, nghiêm túc hỏi: “Người lớn trong nhà đâu? Suốt thời gian này không có ai phát hiện cậu bé không khỏe, có biểu hiện bất thường nào sao?”

Đây không phải lần đầu tiên Tạ Chấp Lam bị hỏi câu này, nhưng lần nào y cũng không biết phải trả lời ra sao.

Tự trách bản thân tại sao không phát hiện ra Kỳ Kỳ không khỏe, hay là tự trách tại sao Kỳ Kỳ thà nhịn chứ không chịu nói với y?

Tạ Chấp Lam biết, vì mắc bệnh lâu ngày, Tạ Kỳ Chi rất giỏi chịu đựng.

Chịu đựng những chứng bệnh lặt vặt mà cậu phải sống chung cả đời, chịu đựng sự khó chịu của cơ thể cùng sự nhạy cảm và cô đơn trong lòng.

Cậu không thích làm phiền người khác, cũng biết bệnh của mình không thể chữa khỏi, nên thà tự chịu đựng chứ không nói ra để Tạ Chấp Lam phải lo lắng cho cậu.

Sau khi gọi điện thoại thông báo tình hình cho bố mẹ, Tạ Chấp Lam ký vào giấy đồng ý phẫu thuật.

Y ngồi trên chiếc ghế dài ngoài phòng phẫu thuật, lặng lẽ nhìn xuống sàn đá cẩm thạch sáng bóng như gương. Y nghĩ đến hàng loạt triệu chứng đáng sợ mà vị bác sĩ đã nói: sốt, viêm nhiễm, ho ra máu, suy hô hấp…

Kỳ Kỳ không khó chịu sao? Chắc chắn là rất khó chịu chứ?

Vậy mà sao cậu vẫn có thể tỏ ra bình thường, đi học như không có chuyện gì, hoạt bát, vô duyên vô cớ cứ nhất quyết đòi tham gia cái cuộc thi chạy 2.000 mét đó, rồi còn quay sang thổi vào vết thương của y, hỏi anh trai có đau không?

…Anh trai sao có thể đau bằng cậu?

Tạ Chấp Lam khom lưng, hai tay chống trán, tay phải siết chặt chiếc dây đồng hồ màu vàng. Đó là chiếc đồng hồ trẻ em được tháo từ cổ tay Tạ Kỳ Chi.

Nắm chặt chiếc đồng hồ này, y chợt nhớ ra điều gì đó, lấy điện thoại ra, vào ứng dụng đã liên kết, kiểm tra tình trạng của Tạ Kỳ Chi trong khoảng thời gian vừa qua.

Mặc dù y đã bật thông báo của ứng dụng, nhưng không phải lúc nào cũng xem. Kỳ Kỳ sinh hoạt rất điều độ, uống thuốc cũng rất tự giác, phần lớn thời gian y không cần phải lo lắng. Y chỉ quan tâm xem cậu đi học có vui không, có bị áp lực nhiều không, có bị ai bắt nạt không.

Tạ Chấp Lam nhìn không chớp mắt, lật từng trang xem những số liệu thống kê mà y đã lơ là.

Bắt đầu từ cuối tuần trước, Tạ Kỳ Chi đã bị sốt nhẹ, thân nhiệt cố định trong khoảng 37,4-37,8°C. Ban đêm cậu ngủ cũng không ngon, thường xuyên ho đến tỉnh giấc mấy lần, vậy mà y lại không hề phát hiện ra một lần nào.

Nhiệt độ cơ thể bất thường bắt đầu từ chiều nay. Sau khi chạy đường dài, nhịp tim của Tạ Kỳ Chi liên tục tăng nhanh, thân nhiệt tăng vọt lên 38,6°C. Đến khi cậu hôn mê, Tạ Chấp Lam cuối cùng mới phát hiện ra cậu bị sốt cao.

Buổi chiều Ứng Hoài có nhắn tin cho y, nói về chuyện Kỳ Kỳ bị rụng răng và chảy máu chân răng.

12 tuổi là thời kỳ thay răng, Tạ Chấp Lam đã không nghĩ nhiều. Giờ phút này, y đột nhiên nhận ra có điều không đúng, liền gọi điện thoại ngay lập tức.

Ứng Hoài đã cùng họ đến bệnh viện, nhưng không ở lại lâu. Mẹ hắn gọi đến, nói đã định ngày kiện tụng ly hôn, Tạ Chấp Lam bèn bảo hắn về trước.

Kỳ Kỳ chắc cũng không muốn Ứng Hoài ở đây. Cậu không thích bị coi là bệnh nhân, và luôn không muốn Tạ Chấp Lam nói với người khác rằng cậu mắc bệnh gì. Mỗi lần y nói nhiều, cậu lại giận.

Một giờ sáng, đã rất khuya rồi, vậy mà Ứng Hoài lại chưa ngủ, bắt máy rất nhanh.

Tạ Chấp Lam hỏi thẳng: “Cậu có chắc lúc đó em ấy ho ra máu là do rụng răng chứ không phải là ho ra máu không?”

“Không chắc.” Ứng Hoài nói, “Nhóc con cứ ho liên tục. Răng bị lung lay là do y tá trường khám ra, nhưng cả hai thời điểm đó đều ho ra máu.”

Tạ Chấp Lam không nói gì, không khí đột nhiên trở nên tĩnh lặng.

Màn hình điện tử phía trên phòng phẫu thuật phát ra ánh đèn đỏ chói mắt, y không dám nhìn lâu. Từ đầu dây bên kia, vọng lại tiếng gió rít qua kẽ lá.

“Cậu đang ở ngoài à?”

Ứng Hoài ừ một tiếng, chỉ hỏi: “Tình hình em ấy thế nào rồi?”

“Bị nhiễm khuẩn, viêm phổi nặng, vẫn đang phẫu thuật.”

Ứng Hoài im lặng một lúc, tiếng gió dần lắng xuống. Giọng hắn truyền qua điện thoại: “Xin lỗi, tôi không biết—”

Giọng điệu hắn luôn bình thản, hiếm khi thể hiện cảm xúc ra ngoài. Lần này cũng vậy, nhưng Tạ Chấp Lam lại cảm thấy lần này hắn có lẽ rất tự trách.

Nói cho cùng, hắn và Tạ Chấp Lam đều là những thiếu niên 17 tuổi chưa từng trải qua chuyện sinh tử.

Giây trước còn đang nói cười vui vẻ, giây sau đã bất tỉnh nhân sự được đưa vào phòng cấp cứu. Trải nghiệm đau lòng và bàng hoàng này quá xa lạ với hắn.

“Không phải lỗi của cậu.”

Tạ Chấp Lam ngắt lời hắn, nhưng cũng không còn gì để nói nữa. Sự tự trách của y so với Ứng Hoài chỉ có hơn chứ không kém. Y cố gượng cười rồi nói: “Bây giờ cậu đã hiểu cảm giác của tôi rồi chứ.”

Ứng Hoài không trả lời.

Tạ Chấp Lam nói: “Vậy đi, cậu đừng nghĩ nhiều, về sớm đi.” Rồi cúp điện thoại.

Khoa cấp cứu của bệnh viện là nơi không bao giờ yên tĩnh. Dù là nửa đêm, người ra người vào vẫn không ngừng, bác sĩ và y tá bước đi vội vã.

Tạ Chấp Lam không biết mình đã đợi bao lâu. Buổi chiều, mẹ y nhắn tin nói tuần sau sẽ về nhà; dì cũng gửi mấy tin nhắn, bà đang chuẩn bị đồ dùng sinh hoạt trong bệnh viện và những cuốn truyện tranh mà Kỳ Kỳ thích đọc…

Y không có việc gì làm, bèn nhặt điện thoại lên, lần lượt trả lời từng tin một.

Bóng đèn neon trên trần nhà phát ra tiếng kêu rè rè vì tiếp xúc kém. Tạ Chấp Lam ngước mắt nhìn lên, bỗng nghe thấy một tiếng động khẽ, cánh cửa phòng phẫu thuật đang đóng im ỉm đã mở ra.

Ánh đèn đỏ chói mắt chuyển sang màu xanh lá cây. Tạ Chấp Lam đột ngột đứng dậy, khớp gối kêu “rắc” một tiếng.

Y tá đẩy chiếc xe đẩy ra, bánh xe lăn trên sàn nhà phát ra tiếng rít khó chịu.

Thuốc gây mê vẫn còn tác dụng, Tạ Kỳ Chi đeo mặt nạ dưỡng khí, vẫn còn đang ngủ say. Cơ thể nhỏ bé của cậu ẩn dưới chiếc chăn y tế trắng toát, được y tá đẩy đi, biến mất ở cuối hành lang.

Vị bác sĩ phụ trách ca phẫu thuật nói vắn tắt với Tạ Chấp Lam về tình hình của Tạ Kỳ Chi. Điểm xuất huyết ở phổi của cậu đã được cầm, nhưng vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng, phải chuyển sang phòng ICU để theo dõi thêm một thời gian.

Phòng ICU không cho phép người nhà vào chăm sóc. Tạ Chấp Lam chỉ có thể quan sát tình trạng của cậu qua lớp kính.

Đây là cảnh tượng xuất hiện nhiều nhất trong ký ức của y, Tạ Kỳ Chi nằm trên giường bệnh, cơ thể nhỏ bé bị đủ loại thiết bị y tế và ống thở vây quanh khiến người ta không đành lòng nhìn, mu bàn tay chi chít vết kim tiêm.

Thật đáng thương. Y thậm chí còn không thể ôm cậu một cái.

Sáng hôm sau, vào lúc tám giờ, Tạ Kỳ Chi từ từ tỉnh lại.

Đầu óc cậu còn mơ màng, không nhận ra mình đang ở đâu, chỉ nghe thấy tiếng các loại máy móc đang hoạt động.

Một y tá quen mắt bước vào, chuẩn bị làm khí dung cho cậu.

Liệu pháp khí dung hay hít thuốc dạng sương: biến thuốc thành dạng hạt sương siêu nhỏ bằng máy, để bệnh nhân hít trực tiếp vào đường hô hấp.

Tạ Kỳ Chi nằm trên giường bệnh, giơ tay lên, nhìn thấy một đoạn ống tay áo sọc xanh trắng của mình, có chút chán nản chớp mắt.

Vì phải theo dõi các chỉ số cơ thể của bệnh nhân, trong phòng ICU không được dùng điện thoại, cũng không có ai nói chuyện cùng cậu. Mỗi ngày chỉ có y tá vào làm khí dung, hút đờm, cho uống thuốc và làm các xét nghiệm.

Dì có mang truyện tranh đến cho cậu, Tạ Kỳ Chi chỉ xem nửa ngày là hết. Những ngày tỉnh táo trở nên vô vị và dài lê thê.

Mỗi ngày thức dậy, Tạ Kỳ Chi đều hỏi y tá một lần: “Chị ơi, khi nào em được chuyển sang phòng bệnh thường? Khi nào thì được xuất viện ạ?”

Đôi khi quá chán, một ngày cậu phải hỏi đi hỏi lại mấy lần.

Nữ y tá chống nạnh nhìn cậu, giọng như cảnh cáo: “Bạn nhỏ, suýt nữa thì không giữ được mạng đấy.”

Tạ Kỳ Chi đã trải qua rất nhiều lần “suýt nữa thì không giữ được mạng”, cuối cùng vẫn còn lại 0,5 mạng, 0,3 mạng, 0,1 mạng.

Cậu ngẩng mặt lên cười với cô: “Không phải em vẫn còn sống sao?”

Nữ y tá nhìn Tạ Kỳ Chi, vẻ mặt bất lực nói: “Em mới lớn thế này, hãy trân trọng cơ thể mình một chút đi. Hôm đó anh trai em đã thức trắng đêm canh em đến tận bốn giờ sáng đấy.”

Tạ Kỳ Chi sững lại một chút, nghĩ đến anh trai, trái tim đột nhiên trở nên chua xót.

Cậu chắc chắn đã làm anh trai sợ hãi rồi.

Đôi chân nhỏ đang đung đưa bên mép giường thu lại, Tạ Kỳ Chi ngoan ngoãn nằm trở lại.

Ba ngày sau, Tạ Kỳ Chi được chuyển từ phòng ICU sang phòng bệnh thường của khoa nhi.

Ba ngày sau, Tạ Kỳ Chi được chuyển từ phòng ICU sang phòng bệnh thường của khoa nhi.

Dì Vương mang theo túi lớn túi nhỏ đến chăm sóc. Tạ Kỳ Chi với vẻ mặt đầy mong đợi nhìn dì, nhưng khi thấy dì từ trong túi lấy ra không phải chiếc điện thoại, máy tính bảng hay laptop mà cậu hằng mơ ước, mà là sách giáo khoa lớp 7 và các tài liệu bổ trợ, cậu đau khổ vùi mặt vào gối.

Không có điện thoại và máy tính bảng, nhưng dì vẫn mang theo chiếc đồng hồ điện thoại của Tạ Kỳ Chi. Cậu ngay lập tức gọi điện cho anh trai, nhưng lại nhận được tin sét đánh ngang tai rằng anh đã một mình đi dã ngoại.

“Sao anh đi chơi mà không dẫn em theo!”

“Em nói xem tại sao anh không dẫn em theo?” Mấy ngày không gặp, giọng nói quen thuộc của anh trai qua tiếng rè của điện thoại nghe có chút biến đổi, lạnh lùng hơn hẳn, “Đợi anh về rồi sẽ tính sổ với em sau.”

Sự lạnh lùng đó có lẽ không phải là ảo giác, y đã cúp máy.

Tạ Kỳ Chi đỡ đầu ngồi trên giường bệnh. Ngoài cửa sổ, gió thổi hiu hiu, trời xanh mây trắng, nhưng trước mặt cậu chỉ có một chồng sách giáo khoa cao ngất và một chiếc đồng hồ điện thoại không liên hệ được với ai.

Buồn chán quá.

Tạ Kỳ Chi “bịch” một tiếng ngã vật xuống.

Dì giật mình la lên: “Con không sợ vết mổ bung ra sao, nhẹ nhàng thôi!”

Lời của dì vừa dứt, một cơn đau nhói ở bụng ập đến.

Tạ Kỳ Chi cong người lại. Cậu muộn màng nhận ra mình đã quên mất trên bụng còn có một vết mổ mới toanh.

Đau quá. Cậu thút thít vài tiếng đầy tủi thân, trở mình chui vào trong chăn, khó chịu như thể bị cả thế giới bỏ rơi.

Chiều thứ năm, Tạ Chấp Lam đến lớp của Tạ Kỳ Chi xin nghỉ dài hạn cho cậu, tiện thể dọn dẹp bàn học và mang sách vở, đồ dùng về nhà.

Mới chỉ học lớp 7, nhưng sách vở của cậu lại không hề nhẹ. Tạ Chấp Lam chất đầy cả một chiếc cặp, xách trên tay thấy nặng trĩu.

Trên mặt bàn còn có một tờ giấy khen của hội thao, trên đó viết “Giải khuyến khích” cho hạng mục “Chạy đường dài 2.000 mét”.

Tạ Chấp Lam nhìn tờ giấy khen một lúc lâu, rồi cầm lên, bất chấp sắc mặt khó coi của giáo viên chủ nhiệm, y không cảm xúc xé vụn tờ giấy khen đó.

Y sờ sâu vào ngăn bàn, tưởng đã dọn xong hết, nhưng đột nhiên lấy ra một khung ảnh nhỏ từ phía trong cùng. Đó là bức ảnh chụp chung của y và Tạ Kỳ Chi, chụp vào sinh nhật năm ngoái.

Là một đứa trẻ bị bỏ rơi, ngày sinh của Tạ Kỳ Chi không rõ ràng. Thủ tục nhận nuôi mất một thời gian dài. Cha mẹ Tạ Chấp Lam cũng không lấy ngày nhận nuôi làm ngày sinh của cậu.

Vì vậy những năm đầu, cậu chưa từng đón sinh nhật.

Sau này, Tạ Chấp Lam muốn bù đắp cho cậu, nên đã nắm lấy bàn tay non nớt của Tạ Kỳ Chi, để cậu tự chạm vào màn hình.

Một dãy số thay đổi liên tục dừng lại ở ngày nào, thì ngày đó sẽ là sinh nhật của Tạ Kỳ Chi.

Nhắc mới nhớ, sinh nhật năm nay của Kỳ Kỳ cũng sắp đến rồi, chính là chủ nhật tuần này.

Có phải là vì vận may không tốt không?

Sao năm nào đến sinh nhật cũng chỉ có thể trải qua trong bệnh viện?

Những ngày nằm viện thật trống rải, buồn tẻ, nhàm chán đến chết đi được.

Tạ Kỳ Chi nài nỉ dì một lúc lâu, sau khi làm xong năm bài kiểm tra, dì mới đồng ý về nhà một chuyến, mang máy tính bảng của anh trai đến cho cậu… để học online.

Nhưng Tạ Kỳ Chi là một cậu bé lém lỉnh, thành thạo kỹ năng chia màn hình. Cậu tùy tiện mở một công thức lượng giác làm nền để đánh lừa dì, rồi liền chạy thẳng vào các ứng dụng mạng xã hội của anh trai, WeChat và QQ của anh đều được đồng bộ đăng nhập trên điện thoại và máy tính bảng.

Tạ Kỳ Chi muốn xem thử, cái hoạt động dã ngoại mà anh trai và Ứng Hoài đã bỏ rơi cậu để đi, rốt cuộc có gì thú vị!

Trong nhóm lớp 11 (11), từ tối thứ sáu đã trở nên vô cùng sôi nổi.

Có người chia sẻ trong nhóm những điểm tham quan, món ăn vặt không thể bỏ qua gần nơi dã ngoại. Có người xác nhận lại với giáo viên về giờ tập trung và biển số xe buýt, lại có người hẹn nhau mặc Hán phục để chụp ảnh…

Cuối cùng, ý tưởng đó bị giáo viên chủ nhiệm bác bỏ, yêu cầu tất cả học sinh phải mặc đồng phục mùa thu của trường Nghi Trung.

Lại có người hỏi, nhà em rất gần điểm đến, có thể không đến trường đi xe buýt được không? Ngồi xe buýt dễ bị say xe, em đạp xe vài vòng là tới nơi rồi.

Giáo viên chủ nhiệm trả lời, nếu say xe nghiêm trọng thì phải giải thích rõ ràng với thầy, có thể tự đi, nhưng không được đến muộn.

Ứng Hoài cũng xuất hiện: Những học sinh không dậy nổi thì có thể tự đi được không ạ?

Giáo viên chủ nhiệm đáp: Bài văn cổ chép phạt vì đi học muộn tuần này của em nộp chưa? Em thử đi một mình cho thầy xem nào?

Thế là, sáu giờ sáng thứ bảy, trong những bức ảnh chụp lén và đăng lên nhóm, Tạ Kỳ Chi đã thấy rất nhiều khoảnh khắc Ứng Hoài vẫn còn ngái ngủ.

Lúc xếp hàng điểm danh, Ứng Hoài đứng ở cuối hàng, vai đeo hai cái túi, ngáp ngắn ngáp dài; khi lên xe buýt, mọi người cùng vỗ tay hát hò, hai cái túi chuyển sang vòng tay anh trai, còn Ứng Hoài đeo tai nghe dựa vào cửa sổ ngủ thiếp đi; những người khác tụ tập ở công viên giải trí, háo hức xếp hàng chơi các trò chơi, còn Ứng Hoài ngồi trên ghế dài lơ đãng uống Coca.

Rốt cuộc là buồn ngủ đến mức nào vậy?

Tạ Kỳ Chi thật sự ước gì có thể đổi chỗ với hắn. Ứng Hoài đến phòng bệnh nằm, muốn ngủ bao lâu thì ngủ bấy lâu; còn mình thì thay hắn đi công viên giải trí chơi xe điện đụng và ngựa gỗ, chắc chắn sẽ chơi thật vui vẻ và xứng đáng đến từng đồng.

Tạ Kỳ Chi không kìm được sự ghen tị, nhắn tin riêng cho chú cún trắng nhỏ đeo kính râm, đầy tiếc nuối hỏi hắn: 【Tại sao anh không chơi xe điện đụng!】

Sau khi học xong một tiết lượng giác, Tạ Kỳ Chi mới nhận được tin nhắn trả lời của cún trắng.

Hắn trả lời rất ngắn gọn: 【Giới hạn chiều cao, không chơi được】

Tạ Kỳ Chi bỗng thấy ngưỡng mộ: 【Anh cao thật đấy, làm thế nào để em có thể cao như anh】

Chú cún trắng nhỏ: 【Ăn nhiều, ngủ nhiều, bớt kén ăn】

Tạ Kỳ Chi nhớ lại vẻ mặt Ứng Hoài buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt trong ảnh, thầm nghĩ: Ngủ thì anh đúng là ngủ không ít đâu.

Khi nhận được tin nhắn của Tạ Kỳ Chi, Ứng Hoài đã rời khỏi công viên giải trí từ lâu.

Sau bữa trưa, nghỉ ngơi một lúc, cả lớp tổ chức đi leo núi. Trên sườn núi, họ phát hiện một ngôi chùa cổ ẩn mình trong rừng cây xanh.

Có người đề xuất: Kệ nó có linh hay không, đã đến rồi thì đi bái một vòng rồi hãy đi. Đề nghị này nhận được sự hưởng ứng nhiệt tình từ phần lớn mọi người.

Ứng Hoài không mấy hứng thú với mấy chuyện này. Hắn đi vòng qua chính điện và thiền đường, ngắm nhìn tượng La Hán bằng vàng. Hắn thong thả đi một vòng, bỗng thấy bóng dáng Tạ Chấp Lam dưới một gốc cây hải đường to lớn.

Có khá nhiều bạn cùng lớp xúm lại bên cạnh y. Một số đang viết chữ trên thẻ cầu nguyện để treo lên cây, một số thì chỉ đơn thuần là tìm một khung nền đẹp để chụp ảnh.

Một cậu bạn tiến lại gần Tạ Chấp Lam, lén nhìn thẻ cầu nguyện của y, cười xấu xa hỏi: “Kỳ Kỳ là ai thế? Bạn gái mà Lam ca thích à?”

Tạ Chấp Lam ngước mắt lên, nhìn cậu ta với nụ cười như có như không, không nói một lời, chỉ đá vào đầu gối cậu ta một cái rồi đuổi đi.

Mùa hoa hải đường đã qua, cả cây treo đầy những thẻ cầu nguyện màu đỏ ẩn hiện trong tán lá xanh rậm rạp, gió thổi qua phát ra tiếng xào xạc.

Ứng Hoài đứng từ xa nhìn một lúc. Khi Tạ Chấp Lam định treo thẻ lên, hắn bước tới, nhìn thẻ của y, rồi quay người lấy một chiếc khác.

Tạ Chấp Lam có chút ngạc nhiên, hỏi đùa: “Định viết gì? Chúc sự nghiệp nhà cậu ngày càng phát đạt, có thể mãi mãi là một công tử nhà giàu vô lo vô nghĩ à?”

“Không viết.”

“Vậy viết gì?”

Ứng Hoài rút chiếc bút mà Tạ Chấp Lam vừa dùng, suy nghĩ vài giây. Hắn thật sự chẳng có gì để viết.

Hắn cúi đầu, chép thẳng cái mẫu có sẵn.

Tạ Chấp Lam: “… Này.”

“Lam ca, Ứng Hoài, hai người đều ở đây à! Viết gì thế? Cũng cầu đỗ đại học tốt sao?” Võ Tiểu Long không biết từ xó nào chui ra, khoác vai hai người, cúi xuống nhìn, đọc thành tiếng: “Chúc Kỳ Kỳ sức khỏe dồi dào, sống lâu trăm tuổi… Trời ơi, sao lại trùng hợp thế này, hai người đúng là chân ái mà.”

Tạ Chấp Lam lộ vẻ không vui, hất tay cậu ta ra.

Buổi học online của Tạ Kỳ Chi đã trôi từ phần hàm lượng giác sang hóa học là gì, cậu lơ đãng lắng nghe. Máy tính bảng vang lên một tiếng, Ứng Hoài gửi cho cậu một bức ảnh, là cây hải đường treo đầy thẻ cầu nguyện.

Tạ Kỳ Chi: 【Đẹp quá】

Cún trắng nhỏ: 【Em có ước nguyện gì không?】

Tạ Kỳ Chi: 【Em có rất nhiều ước nguyện】

Cún trắng nhỏ: 【Chọn một cái đi】

Tạ Kỳ Chi: 【Tại sao phải chọn? Anh định treo giúp em một cái à?】

Cún trắng nhỏ: 【Có thể】

Tạ Kỳ Chi: 【Vậy thì, em hy vọng tất cả bệnh nhân CF trên thế giới đều có ngày được chữa khỏi】

Hứa Tư Miểu nhặt một nắm lá bạch quả từ dưới đất đứng dậy, ngước mắt lên thấy Ứng Hoài vươn tay, treo một thứ gì đó lên cao trên cây hải đường. Tạ Chấp Lam đứng bên cạnh nhìn, khoanh tay nói chuyện với hắn.

Vẻ mặt cô đột nhiên trở nên kỳ quặc, kéo Võ Tiểu Long đang đi tới từ bên đó, hỏi: “Hai người họ không biết cây hải đường là để cầu duyên à? Cây cầu sự nghiệp là cây trên đầu tôi đây này!”

“Chắc… biết chứ.” Võ Tiểu Long gãi đầu, “Họ có cầu sự nghiệp đâu, treo bên nào mà chẳng được?”

Đợi một lúc không thấy trả lời, Tạ Kỳ Chi có chút hối hận vì đã nói thẳng bệnh tình của mình cho hắn biết. Đều tại cái hình đại diện của hắn quá hiền lành ngây thơ, khiến cậu không hề đề phòng.

Cậu lo lắng hỏi: 【Sao anh không nói gì? Ước nguyện này có vấn đề gì à?】

Hình đại diện chú cún trắng hiện lên, hắn lại gửi cho cậu một bức ảnh. Lần này là tấm thẻ cầu nguyện treo trên cành cây hải đường.

Hắn cầm một góc của tấm thẻ màu đỏ, chụp cả một phần ngón tay cái vào. Tạ Kỳ Chi nhìn lên, thấy dòng chữ viết bằng bút đen từ trên xuống dưới.

Tôi hy vọng tất cả bệnh nhân CF trên thế giới đều có ngày được chữa khỏi — Kỳ Kỳ

Nét chữ nắn nót hơn cả lúc cậu chép văn cổ, vẫn thanh tú và đẹp như thường lệ.

Tạ Kỳ Chi sung sướng ôm máy tính bảng ngắm nghía một lúc.

Cún trắng nhỏ: 【Anh trai em nói em có hoài bão lớn đấy】

Tạ Kỳ Chi: 【Hehe】

Tạ Kỳ Chi: 【chó nhỏ vẫy đuôi.jpg】

Buổi tối, Tạ Chấp Lam trở về, đến thăm Tạ Kỳ Chi ở phòng bệnh. Cậu đã ngủ được một lúc.

Máy tính bảng dựng trên bàn, màn hình chưa tắt, vẫn ở giao diện bài học online tạm dừng.

Tạ Chấp Lam dẹp máy tính bảng sang một bên, ngồi xuống mép giường. Tạ Kỳ Chi ngủ không yên, chăn luôn bị vén một góc, đè dưới bắp chân. Cánh tay trái vẫn đang truyền dịch lại thò ra ngoài giường bệnh, để lộ một đoạn cổ tay gầy guộc trắng bệch, khiến bộ đồ bệnh nhân trông càng rộng thùng thình.

Vài chiếc cúc áo phía trên cũng bị cậu lăn qua lăn lại làm bung ra. Tạ Chấp Lam với tay cài lại, chợt thấy trên lồng ngực cậu đang phập phồng có vài vết sẹo mới cũ sau phẫu thuật. Vết mới nhất được băng gạc trắng quấn lại, đến gần có thể ngửi thấy mùi thuốc và vật liệu băng bó còn sót lại.

Y chợt hiểu ra, vì sao hôm Ứng Hoài đến nhà, lúc vén áo hoodie của cậu, cậu lại phản ứng mạnh đến vậy.

Cậu không phải xấu hổ, mà là chống đối việc để Ứng Hoài nhìn thấy vết mổ trên người mình.

Khi Tạ Kỳ Chi tỉnh dậy, thấy một bóng người đang ngồi bên giường, xem lại năm bài kiểm tra mà cậu đã viết một cách qua loa.

“Anh ơi.” Tạ Kỳ Chi gọi y một tiếng, từ từ ngồi dậy.

“Tỉnh rồi à?” Tạ Chấp Lam đặt xấp bài kiểm tra về đầu giường, nhìn Tạ Kỳ Chi nói: “Chúng ta nói chuyện một chút.”

Tạ Kỳ Chi rất lo lắng, sợ y phát hiện mình đã không làm bài tập một cách nghiêm túc. Cậu thận trọng hỏi: “Nói chuyện gì ạ?”

“Nói về việc… em bắt đầu thấy không khỏe từ khi nào, và tại sao lại không nói với anh,” Tạ Chấp Lam nói.

Tạ Kỳ Chi sững sờ, chớp chớp mắt, có chút bàng hoàng lắng nghe y hỏi mình.

“Kỳ Kỳ, em thấy anh là người không đáng tin sao? Hay là em không dám nói với anh? Không dám làm phiền anh sao?”

Tạ Kỳ Chi lắc đầu.

“Vậy em nói cho anh biết, em đang chịu đựng cái gì? Em nghĩ anh sẽ vui khi thấy em khó chịu nhưng lại cố nhẫn nhịn sao? Em nghĩ anh biết rồi sẽ khen em ngoan ngoãn hiểu chuyện à?”

Tạ Kỳ Chi lại lắc đầu, gần như bất lực nhìn vào đôi mắt hổ phách của anh trai. Rõ ràng cậu không hề muốn làm y buồn, nhưng lại luôn khiến y phải buồn lòng.

“Kỳ Kỳ.” Tạ Chấp Lam nhìn cậu, nói rất nghiêm túc, “Anh là anh trai em, không phải người xa lạ, em phải nói cho anh biết em đang nghĩ gì.”

“Em… em không biết.” Tạ Kỳ Chi đặt tay lên mu bàn tay anh trai. Cậu vẫn đang đeo ống thở oxy, giọng nói non nớt, có thể nghe ra tiếng nghẹt mũi vì bệnh, “Mọi người luôn bảo em khi nào không khỏe thì phải nói cho mọi người biết, nhưng em ngày nào cũng sống như vậy, chỉ là khác nhau ở mức độ đỡ hơn hay tệ hơn thôi.”

Cậu tủi thân nhìn Tạ Chấp Lam, “Anh ơi, em không biết cảm giác khỏe mạnh là như thế nào.”

Tạ Chấp Lam sững sờ. Y lật tay lại, nắm lấy lòng bàn tay lạnh ngắt của Tạ Kỳ Chi. Cho đến giây phút này, y mới thực sự thấu hiểu cảm giác của cậu.

Cậu sống mười hai năm, đã vật lộn với bệnh tật mười hai năm. Những triệu chứng tưởng chừng đáng sợ đó cậu đã sớm quen thuộc, coi là chuyện thường tình. Vì vậy, cậu hoàn toàn không nhận ra, cũng chưa từng trải nghiệm cảm giác bình yên, khỏe mạnh như một người bình thường, dù chỉ một ngày.

Tối chủ nhật, Tạ Chấp Lam và Ứng Hoài trốn tiết tự học tối, cùng đến bệnh viện tổ chức sinh nhật cho Tạ Kỳ Chi.

Cậu vừa phẫu thuật xong, không thể ăn bánh kem. Mua bánh về mà chỉ được nhìn chứ không được ăn thì quá tàn nhẫn, nên Tạ Chấp Lam đã tạo một chiếc bánh điện tử trên máy tính bảng cho cậu, còn có những ngọn nến nhấp nháy xếp thành số 13.

Tạ Chấp Lam rủ Ứng Hoài cùng hát bài chúc mừng sinh nhật. Đợi Tạ Kỳ Chi thổi tắt những ngọn nến điện tử, y hỏi: “Em đã ước chưa?”

Tạ Kỳ Chi gật đầu. Tạ Chấp Lam lấy ra món quà sinh nhật đã chuẩn bị sẵn để tặng cậu.

Ứng Hoài cũng đã chuẩn bị quà, là một chiếc hộp nhỏ rất đẹp. Tạ Kỳ Chi mở ra, thấy một mặt dây chuyền khóa trường mệnh bằng vàng nguyên chất.

Vừa cầm lên, ba chiếc chuông nhỏ đính dưới chiếc khóa vàng đã kêu leng keng. Sợi dây dùng là dây đỏ, nhưng bản thân chiếc khóa vốn không nhẹ, đặt trong tay có cảm giác nặng trĩu.

Tạ Kỳ Chi sờ vào chiếc khóa vàng, rồi nhìn Ứng Hoài, cúi đầu lầm bầm: “Chiếc khóa đẹp thật, nhưng màu này quê quá, có thể đem về tiệm đổi màu khác được không?”

Ứng Hoài: “…”

“Tôi đã bảo cậu đừng mua mà? Em ấy có biết thưởng thức đâu.” Tạ Chấp Lam huých tay Ứng Hoài, đùa: “Trẻ con ở tuổi này đứa nào mà thích vàng chứ. Cậu tặng em ấy một miếng inox là đủ để lừa rồi, có khi nhóc con còn thấy rất ngầu ấy chứ.”

Ứng Hoài nhìn vẻ mặt ngây ngô của Tạ Kỳ Chi, không nhịn được cười, nói: “Kệ đi, nhân viên bán hàng chọn mà.”

Tạ Chấp Lam tỏ vẻ đã hiểu: “Loại đắt nhất đúng không?”

“Chắc vậy.”

“Cảm ơn cậu đã tiếp tục bồi đắp giá trị vốn đã không thấp của Kỳ Kỳ. Vài năm nữa em ấy chắc còn có giá hơn cả căn nhà của tôi.”

Tạ Kỳ Chi nghịch chiếc khóa vàng leng keng một lúc rồi cất vào hộp. Cậu ngước lên nhìn Ứng Hoài, ngập ngừng hỏi: “Năm sau anh có thể tặng em băng trò chơi lần trước các anh chơi được không? Em cũng muốn chơi với mọi người.”

“Không tặng.” Ứng Hoài tiện tay cầm xấp bài kiểm tra trên đầu giường lên xem, cúi đầu nói: “Hôm đó anh thấy hộp bút của em, chỉ riêng cây bút đã có thể chơi được mười trò khác nhau rồi. Nếu em còn chơi nữa, anh e là em sẽ không thi đậu cấp ba được đâu.”

Tạ Kỳ Chi không vui nói: “Em thi đậu được mà.”

Ứng Hoài cố nhịn cười, rất nghiêm túc nhìn cậu: “2 + 3 = 6 mà cũng viết được, em muốn thi vào trường cấp ba nào?”

Tạ Kỳ Chi theo bản năng định trả lời là trường của hắn và anh trai, nhưng rồi chợt nhận ra, cho dù cậu có thi đậu vào Nghi Trung, thì hắn và anh trai cũng đã tốt nghiệp từ lâu rồi.

Khoảng cách tuổi tác không thể lờ đi, họ cũng không thể đứng yên tại chỗ chờ cậu lớn lên.

Chia ly là một chuyện không thể tránh khỏi.

Tạ Kỳ Chi bị nỗi buồn bất ngờ này đánh trúng, không muốn tranh cãi với Ứng Hoài chuyện 2 + 3 bằng mấy nữa.

Cậu cúi đầu, trán tựa vào cánh tay để che đi ánh lệ không chút phòng bị. Ho khan một lúc, cậu khẽ nói: “Em biết bằng mấy, lúc viết thì thuốc giảm đau hết tác dụng, bụng rất đau.”

Ứng Hoài sững lại, đặt bài kiểm tra về chỗ cũ, bối rối nhìn bờ vai đang run rẩy của Tạ Kỳ Chi.

Tạ Chấp Lam xoa đầu Tạ Kỳ Chi, rồi quay sang hỏi Ứng Hoài: “Cậu chọc em ấy làm gì? Giờ lương tâm cắn rứt à?”

Không ai phát hiện ra Tạ Kỳ Chi đã khóc, hoặc có thể cả hai đều phát hiện nhưng chỉ giả vờ như không.

Tạ Kỳ Chi vội vàng lau đi những giọt nước mắt tuôn ra. Cậu vui vẻ nhìn anh trai và Ứng Hoài ngồi hai bên mình, rồi theo thông lệ những năm trước, chụp một bức ảnh chung với họ.

Cậu và anh trai mắt cong cong, giơ tay chữ V. Ứng Hoài thấy ba người có cùng một tư thế quá ngớ ngẩn, cố tình di chuyển chữ V ra sau đầu Tạ Kỳ Chi, như thể đang giấu một chú thỏ nhỏ không yên phận.

Đây là bức ảnh chụp chung ba người duy nhất mà Tạ Kỳ Chi có.

Trước Tiếp