Một Quả Táo - Mạnh Hoàn

Chương 53: Lừa dối

Trước Tiếp

Chương 53: Lừa dối

edit: nammogiuabanngay

-----

Những chuyện xảy ra sau đó Tạ Nhiên không muốn nhớ lại nữa, Vương Tuyết Tân xỉu ngay tại chỗ, hắn và Tạ Thanh Ký đỡ bà nằm lên sô pha, Tạ Nhiên ra sức ấn huyệt nhân trung của Vương Tuyết Tân cho đến khi bà từ từ tỉnh lại, nhìn hai anh em họ bằng ánh mắt tuyệt vọng.

 

Phản ứng của bà giống hệt với mẹ của Trương Chân Chân, gượng cười tự lừa gạt chính mình, bà nói quan hệ giữa hai anh em có tốt đến đâu cũng phải giữ chừng mực. Bà cố tình lờ đi hành động ôm hôn chỉ xảy ra giữa những người yêu nhau, tìm cho họ một cái cớ như tự lừa dối mình.

 

Vương Tuyết Tân nói xong câu này thì gần như siết chặt lấy tay của hai đứa con trai, mong họ gật đầu hùa theo, hoặc tìm cái cớ nói dối mình, nói rằng không phải như bà hiểu.

 

Nhưng Tạ Nhiên và Tạ Thanh Ký chỉ liếc nhìn nhau rồi đồng thời im lặng.

 

Cuối cùng vẫn là Tạ Nhiên nói thẳng rằng tình cảm của họ rất tốt, sau này không kết hôn mà cứ sống với nhau như vậy.

 

Vương Tuyết Tân hoàn toàn tuyệt vọng, trút hết cơn giận lên người mở lời trước là Tạ Nhiên, bảo hắn cút khỏi cái nhà này.

 

Tạ Nhiên không muốn cãi vã với Vương Tuyết Tân nên mời Tạ Thanh Ký cùng đi với hắn, nói để mẹ tự mình bình tĩnh lại, tránh việc nửa đêm nổi điên không cho người khác ngủ. Tạ Thanh Ký cắn răng không nói gì, quỳ xuống trước mặt Vương Tuyết Tân, không để ý đến Tạ Nhiên.

 

Tạ Nhiên tự chuốc xấu hổ xoay người rời đi, nhìn Vương Tuyết Tân nổi giận hắn lại nhớ đến những cuộc cãi vã và mắng chửi vô cùng tận tràn ngập khắp thời thơ ấu của mình, lòng kiên nhẫn và thấu hiểu dành cho mẹ cũng hoàn toàn cạn kiệt.

 

Tạ Nhiên bắt đầu suy nghĩ như một tên khốn, từ nhỏ đến giờ hắn đã hy sinh đủ nhiều cho cái nhà này rồi, giờ đây hắn không giết người phạm pháp, không làm chuyện thương thiên hại lý, chỉ là thích em trai ruột của mình thì có gì không thể chứ? Hơn nữa, ngay cả Tạ Thanh Ký cũng muốn đáp lại tình cảm của hắn.

 

Khi ấy, Tạ Nhiên chỉ coi đó như lẽ đương nhiên mà hạ xuống quyết tâm không ai có thể ngăn cản hắn yêu Tạ Thanh Ký.

 

Vương Tuyết Tân không để ý đến Tạ Nhiên suốt ba tháng liền, bà không lơi lỏng ngày nào Tạ Nhiên không về nhà ngày nấy, cuối cùng vẫn là Vương Tuyết Tân gọi điện trách móc, "Mẹ mày sắp chết vì bệnh rồi, mày có về nhà không?"

 

Tạ Nhiên hoảng sợ, không thể ngồi yên được nữa, hỏi Vương Tuyết Tân chỗ nào không khỏe.

 

Sự quan tâm hiếm hoi sau lâu ngày không gặp của hắn khiến Vương Tuyết Tân ở đầu dây bên kia thoáng cái bật khóc.

 

"Chỗ nào cũng không khỏe, đau đầu, đau ngực, một ngày ngất cả mấy lần, ngày mai mày về đưa mẹ đi viện đi."

 

Vương Tuyết Tân thuận miệng bịa chuyện, chuyện nghiêm trọng đến đâu thì nói đến đó. Tạ Nhiên tưởng đây là tín hiệu làm hòa của mẹ, sáng sớm hôm sau đã lái xe về nhà đưa mẹ đi bệnh viện, không ngờ bà lại đăng ký khám ở khoa tâm lý - tâm thần, sau khi vào phòng khám thì ấn Tạ Nhiên đang không hiểu gì lên ghế, khẩn cầu với bác sĩ, "Bác sĩ, tâm lý của con trai tôi hình như có vấn đề, nó, nó..."

 

Vương Tuyết Tân khó mà mở miệng, Tạ Nhiên cũng hiểu được, chút áy náy trong lòng cũng hoàn toàn biến mất vì hành động vô lý này của mẹ.

 

Hắn đứng bật dậy khỏi ghế, Vương Tuyết Tân đâu áp chế nổi thân hình cao mét tám này, hắn vẻ mặt lạnh tanh đứng thẳng tắp, khí thế vô cùng mạnh mẽ khiến người ta nhìn mà sợ hãi.

 

Khoảnh khắc này Vương Tuyết Tân bỗng nhận ra, con trai bà trưởng thành rồi, không còn như lúc bà nói gì thì như thế đấy nữa.

 

"Không phải mẹ bị bệnh à?" Tạ Nhiên kéo mẹ ra ngoài hành lang, lạnh lùng nhìn bà.

 

"Không..."

 

Vương Tuyết Tân lắc đầu, nói thật.

 

"Con thấy mẹ đúng là có bệnh thật rồi, bệnh thần kinh, con làm ra chuyện gì thất đức lắm sao? Tại sao không thể ở bên em ấy, con nói với mẹ này, từ nay về sau con sẽ không tin lời nào của mẹ nữa, cho dù mẹ không cho phép con ở bên Tạ Thanh Ký con cũng không kết hôn, càng không có chuyện sinh con, nhìn cuộc hôn nhân của ba mẹ đã đủ lắm rồi."

 

"Nhiên Nhiên, con nghe mẹ, mẹ đã đọc rất nhiều sách, tình huống này của con là do thuở nhỏ không có ba bên cạnh, mới..."

 

Bị Vương Tuyết Tân lừa đến bệnh viện khiến hắn như phát điên, hắn phẫn nộ cắt ngang lời bà.

 

"Những gì con bỏ ra vì cái nhà này từng ấy năm vẫn chưa đủ sao? Tại sao mẹ không chịu hiểu cho con, chính mẹ có một cuộc hôn nhân thất bại rồi lại muốn kiểm soát và vạch sẵn cuộc đời con, áp đặt những thứ mẹ cho là tốt lên con, con không sống nổi cuộc sống mà mẹ bắt con phải sống, những ngày tháng mà mẹ mong chờ nhưng không có được."

 

Chung quanh là bệnh nhân qua lại, có người lòng ôm tâm sự đến đây một mình, có người đi cùng người nhà, ngồi xuống cùng nhau động viên họ, qua cuộc cãi vã này với Vương Tuyết Tân, người đang nghịch điện thoại dừng lại, người đang xem bệnh án cũng không xem nữa, người đang than thở với bạn bè cũng ngừng lại, họ đồng loạt ngẩng đầu lên, nhìn hai mẹ con cãi đang cãi nhau với những suy nghĩ riêng.

 

Dưới cái nhìn chăm chú và thờ ơ của đám đông, Tạ Nhiên giận tím mặt giãy ra khỏi tay mẹ, sự nhục nhã khi bị xem như bệnh nhân tâm thần bị lừa đến đây khám tâm lý hoàn toàn bùng nổ vào lúc này, hắn không muốn nghe lời giải thích của mẹ nữa, lấy ra chìa khóa xe rồi xoay người đi về phía thang máy.

 

Vương Tuyết Tân bị hắn giãy ra thí suýt nữa đứng không vững, bà rơi nước mắt, một tay vịn tường, một tay đỡ trán, mọi thứ trước mắt bà trở nên tối sầm.

 

Mất hồi lâu thị lực của bà mới khôi phục lại bình thường, khi ngẩng đầu lên lần nữa, cánh cửa cầu thang bị Tạ Nhiên đập mạnh vẫn đang khẽ lay, nhưng chẳng thấy con trai bà đâu nữa.

 

Tình trạng này kéo dài suốt gần một năm, Vương Tuyết Tân hôm nay kêu bà bị bệnh tim, ngày mai bảo bà bị suy thận nặng, nói chung là tìm đủ mọi cách lừa Tạ Nhiên về nhà, khuyên hắn và Tạ Thanh Ký trở lại mối quan hệ anh em bình thường, khuyên Tạ Nhiên đừng thích đàn ông nữa, sau cùng Tạ Nhiên thấy điện thoại của bà thì chẳng buồn bắt máy.

 

Tất thảy những thứ này cùng với cái chết của Vương Tuyết Tân mãi mãi được chôn vùi trong ký ức của Tạ Nhiên.

 

Thế nên cách làm của mẹ Trương Chân Chân với hắn mà nói chẳng có tác dụng gì cả.

 

Tạ Nhiên ngồi trên ghế nơi khách sạn thở dài, hai chân gác lên ngưỡng cửa sổ, không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, hắn cảm thấy gác chân càng cao, cơn đau bên dưới bớt đi.

 

Nhớ đến vết xe đổ của kiếp trước, hắn không dám tùy tiện để Vương Tuyết Tân biết chuyện giữa mình với Tạ Thanh Ký.

 

Nhưng khoảnh khắc này, hắn bỗng nhiên nhận ra cách nghĩ của mình đang dần thay đổi, ngay từ đầu hắn đã cương quyết không cho mình và Tạ Thanh Ký cơ hội thứ hai, dùng biện pháp cực đoan, tự làm hy sinh mình để tổn thương bản thân, cũng tổn thương Tạ Thanh Ký, nhưng bây giờ hắn lại chủ động nghĩ cách để vẹn cả đôi đường.

 

— Tạ Nhiên không muốn trốn tránh nữa.

 

Hắn co người lại, nghĩ về mọi chuyện xảy ra đêm đỏ, cái mặt mo của hắn bỗng đỏ lên, mang theo những dư vị ngọt ngào, chiếc điện thoại trên giường reo tận hai lần hắn mới nghe thấy.

 

Tạ Nhiên nhào lên giường, bên dưới đau làm hắn nhăn mặt đau đớn, cúi đầu nhìn lại thấy là Tiểu Mã.

 

"Là cậu à."

 

Tiểu Mã ở đầu dây bên kia sửng sốt, tủi thân nói, "Là em thì sao, anh đang đợi điện thoại của ai? Sao mấy ngày nay anh không đến công ty, chuyện anh bảo em tra đã rõ ngọn ngành rồi, Lão Kiều cũng ở đây, đang đợi anh để báo cáo công chuyện đó."

 

Tạ Nhiên day trán một cách phiền muộn, tại cái thằng nhóc không theo lẽ thường Tạ Thanh Ký kia mà hắn quên béng chuyện này rồi.

 

Hắn cúp điện thoại của Tiểu Mã, vội vàng bắt xe đến công ty, trước khi vào cửa còn gượng gạo chỉnh lại cổ áo sơ mi, lấy điện thoại ra soi thử thấy không có gì khác thường mới bước vào.

 

Tiểu Mã sốt hết cả ruột, thấy Tạ Nhiên cuối cùng cũng tới, cậu ta liền ấn hắn ngồi xuống ghế, cúi đầu thấy biểu cảm kỳ lạ cùng động tác cứng đờ trông như con chó bị kẹp trúng đuôi của hắn, kinh ngạc nói: "Anh sao thế? Mấy ngày nay không thấy anh là do anh đi cắt trĩ à?"

 

Tạ Nhiên bảo Tiểu Mã cút mẹ đi.

 

Hắn đỡ thắt lưng, cẩn thận tìm một góc độ mông không bị đau ngồi xuống, hỏi họ về tiến triển mới nhất của sự việc.

 

Từ lần trước Tạ Nhiên dặn dò, Tiểu Mã vẫn luôn để chú ý tới, cậu ta liên hệ với mấy người bạn ngày trước, đợi ở cổng nhà nơi họ mua chiếc xe kia mấy ngày liền, quả nhiên, vài ngày sau cậu ta thấy người mua xe sau đó gặp tai nạn tính kiện họ xuất hiện ở gần đó.

 

"Mụ nội nó chứ, em lập tức nhờ Lão Kiều điều tra, anh đoán xem, hai người này là đồng hương, mấy tháng trước mới liên hệ với nhau, hai thằng ngu tính kiện chúng ta này có vợ ở quê, cả hai vợ chồng năm ngoái đều bị cho thôi việc, vợ gã ta hình như bị bệnh, không biết là tai nạn lao động hay sao đó, nói chung cuối cùng không qua khỏi, đầu năm nay mới đến đây làm việc."

 

"Rõ ràng là họ thông đồng lừa đảo tống tiền chúng ta đó Tạ Nhiên, nếu là tôi tôi sẽ báo công an trước, sau đó kiện hắn ta, theo vụ án đến cùng, loại người này vừa nhìn là biết đang rất cần tiền, có lẽ nếu là công ty khác đã nhượng bộ rồi, không ngờ lại gặp phải đám lưu manh đổi nghề như các cậu." Lão Kiều vỗ đùi cái bép, quên mất chuyện bản thân cũng là thành viên của hội lưu manh, lòng đầy căm phẫn nói, "Đáng đời!"

 

Tạ Nhiên đau hết cả đầu, bực bội nói, "Sao không lừa người khác mà nhắm vào chúng ta? Trông chúng ta giống mấy công ty vớ vẩn, không đủ tiêu chuẩn, có thể phá sản bất cứ lúc nào lắm hả?"

 

"Bình thường cướp bóc cũng toàn nhằm vào mấy người già yếu, công ty các cậu bây giờ nhìn vào trông dễ xuống tay lắm. Công ty nhỏ, không có đoàn đội luật sư riêng, vốn lưu động thấp, lại còn mới thành lập sợ gặp phải rắc rối, không lừa các cậu thì lừa ai?" Lão Kiều khuyên nhủ, "Tôi nghĩ chuyện mở trang web cậu cứ hoãn lại đã, công ty chỉ có ngần ấy tiền, đầu tư vào cái này thì không làm cái kia được, cứ mở cửa hàng 4S trước đã, ý tưởng về trang web kia cũng tốt, nhưng nếu làm thật thì rủi ro quá, cửa hàng thật mới an toàn nhất."

 

Ông ta nói trúng tâm sự của Tạ Nhiên.

 

Kinh nghiệm hiện tại và nguồn lực hiện có đều không đủ để hắn phát triển cả hai hướng, nếu Tạ Thanh Ký không nỗ lực vì ý tưởng của hắn thì còn dễ, nhưng bây giờ cậu đã làm ra rồi. Mặc dù nó mới chỉ là cấu trúc sơ sài, không chịu nổi nếu có nhiều người truy cập cùng lúc, chẳng khác gì một túp lều tranh gió thổi qua cái nhẹ là đổ, thậm chí giống như Tiểu Mã nói, cậu ta tạo một cái QQ Zone cũng có thể có được kết quả như vậy.

 

Nhưng thứ được Tạ Thanh Ký làm ra Tạ Nhiên nhìn thế nào cũng thấy thích, hắn không nỡ lãng phí công sức của Tạ Thanh Ký.

 

Lão Kiều vừa nhắc đến trang web, Tiểu Mã đột nhiên nhớ tới gì đó, vỗ vai Tạ Nhiên.

 

"À đúng rồi, mấy ngày trước em trai anh gọi cho em, nói muốn nhận dịp nghỉ hè đến công ty chúng ta khảo sát thực tế, nói muốn chuyển quy trình mua xe lên trực tuyến, em chẳng hiểu nổi, đúng là phiền chết được. Còn bảo khi nào anh đến công ty thì nhắn cậu ta một tiếng, để cậu ta qua đây."

 

"Cậu đồng ý rồi?"

 

Tạ Nhiên trừng mắt nhìn Tiểu Mã.

 

Tiểu Mã oan ức, vô tình nói ra sự thật, "Thế thì sao nào, chúng ta mở công ty dễ lắm ư, không dễ gì mới có một c* li miễn phí tìm tới cửa! Sau khi cúp điện thoại anh thì em gọi điện cho cậu ta rồi, chắc tầm mười phút nữa sẽ đến đây..."

 

Tạ Nhiên đè đầu Tiểu Mã xuống cho cậu ta mấy phát, Lão Kiều đứng bên cạnh cười hềnh hệch hóng hớt.

 

Tiểu Mã ôm đầu xin tha, bỗng nhiên phát hiện ra gì đó, nhanh nhẹn giãy ra khỏi Tạ Nhiên, bảo Lão Kiều nhìn cổ hắn. Lão Kiều nhìn sang, mắt như sắp rớt ra khỏi tròng, cùng Tiểu Mã ấn Tạ Nhiên ngồi xuống ghế ngay tại trận, tấm tắc xuýt xoa, ngâm cứu vết hôn trên cổ Tạ Nhiên.

 

Tạ Nhiên lúng túng giơ tay che cổ lại.

 

Tiểu Mã ghen tỵ nói, "Anh vượt qua nỗi đau nhanh thật đấy, mới chia tay với chị dâu bao lâu chứ, em bảo sao mấy bữa nay anh không tới công ty chứ."

 

Lão Kiều gật đầu tán thành, đột nhiên chỉ vào cổ Tạ Nhiên "ơ" một tiếng, vẻ mặt kỳ lạ nói, "Sao sau gáy cậu còn bị người ta cắn thế... đây, cậu đã hành người ta thành cái dạng gì rồi hả, cắn tàn nhẫn như vậy, bầm tím hết rồi, mà sao lại cắn ở phía sau, không phải nên cắn ở đằng trước sao? Đúng là khó hiểu."

 

Mã Bối Bối vô cùng ganh tỵ, miệng lầu bầu gì đó, bảo sao hôm nay Tạ Nhiên vừa vào cửa đã toát ra vẻ ăn uống no đủ, mặt mày phơi phới thế kia.

 

Tạ Nhiên cảm thấy mặt mình nóng bừng, đây là cảm giác kiếp trước hắn chưa từng trải qua, hắn gạt họ ra, chỉnh lại quần áo rồi đi ra ngoài.

 

Tiểu Mã hỏi hắn đi đâu, Tạ Thanh Ký sắp tới rồi.

 

Nghe thấy cái tên này, Tạ Nhiên lại có thôi thúc muốn hút thuốc, hắn cố tỏ ra tự nhiên, cúi đầu nhỏ giọng nói, "Đến phòng tài vụ nghiên cứu xem trả lương cho em ấy thế nào, cũng không thể để em ấy làm không công được, thằng nhóc này nghèo quá..." Hắn làm lơ tiếng gọi của Tiểu Mã ở đằng sau, cũng không đến phòng tài vụ, tranh thủ lúc Tạ Thanh Ký chưa đến, hắn đến quầy lễ tân xin cô nàng nọ một ít che khuyết điểm rồi trốn vào nhà vệ sinh.

 

Tiểu Mã cảm khái, "Có phải bạn gái mới của anh Nhiên có khuynh hướng bạo lực không, nhìn vết cắn kia, mấy ngày rồi vẫn chưa lành, miệng to thật đấy."

Trước Tiếp