
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
edit: nammogiuabanngay
---
Chuyện của Tạ Thiền vẫn không thoát khỏi miệng của mấy người ngồi lê đôi mách trong tiểu khu.
Ban ngày trẻ con đi học, người lớn đi làm, người lớn tuổi không có gì làm thì tụ tập lại cùng nhau đánh mạt chược. Tin Tạ Thiền và Đường Tư Bác cãi nhau vẫn là được Vương Tuyết Tân nghe từ bàn mạt chược.
Có một dì cười, nói đùa, "Người trẻ tuổi cãi nhau là chuyện rất đỗi bình thường, có điều sao thằng con út nhà chị còn động tay động chân nữa, con trai mười bảy mười tám tuổi đúng là rất dễ bốc đồng."
"Chả thế à, hôm qua nghe chị Lý nói con trai chị đá mạnh tới nỗi suýt thì người ta không đứng dậy nổi, đi chưa được mấy bước lại hộc máu đấy! Cũng may người ta không báo cảnh sát..."
Lúc đầu Vương Tuyết Tân không để tâm lắm, nghĩ cãi nhau thì cãi nhau thôi, chẳng nhẽ đám bà tám này còn muốn xem trò cười của bà chắc? —Khi nghe tới Tạ Thanh Ký ra tay, bà mới ý thức được không ổn.
Tính tình của Tạ Thanh Ký nhà bà bà biết, đừng nói là đánh nhau, trước năm mười tám tuổi bà còn chưa từng nghe cậu chửi thề câu nào.
Lúc này ngay cả tâm trạng chơi mạt chược cũng không còn nữa, Vương Tuyết Tân mất hồn chạy về nhà nhưng không ngồi yên được, bà chạy thẳng tới trường gọi Tạ Thanh Ký đang học tiết tự học ra ngoài, hỏi cậu Tạ Thiền và Đường Tư Bác có chuyện gì, có phải Tạ Thiền bị bắt nạt rồi không.
Tạ Thanh Ký đã đồng ý với Tạ Thiền không nói chuyện này với mẹ, cậu lập tức cụp mi xuống nhìn chằm chằm đôi giày dưới chân, dù Vương Tuyết Tân có hỏi thế nào cậu đều đáp bằng mấy câu "không biết", "không rõ", "chắc là vậy" khiến Vương Tuyết Tân tức tới suýt chết, sau khi ra khỏi trường thì gọi điện thoại cho Tạ Nhiên.
Lúc đó Tạ Nhiên đang ở ngoại tỉnh thu mua một lô xe bị úng nước, sau khi cúp điện thoại của Vương Tuyết Tân liền lập tức đặt vé máy bay cho Tiểu Mã bảo cậu ta qua đây trông coi, mình thì bắt ngay chuyến bay hôm đó quay về.
Tuy Vương Tuyết Tân không nghe được đầu đuôi câu chuyện của Tạ Nhiên nhưng cực kỳ hài lòng với thái độ của hắn, bà tự cân nhắc hồi lâu, cảm thấy có chút hiểu lầm, vẫn là ngồi xuống ba mặt một lời với nhau thì hơn.
Bà giả bộ như không biết chuyện hai người cãi nhau mà gọi điện thoại cho Tạ Thiền, làm ra vẻ ung dung nói, "Thiền Thiền, cuối tuần này về nhà ăn cơm đi, gọi cả Tiểu Đường tới nữa... lâu lắm không thấy cậu ấy rồi, nhất định phải tới đấy."
"Mẹ, thật ra... bỏ đi, con sẽ cố gắng."
Giọng điệu của Tạ Thiền ở đầu dây bên kia có vẻ hơi mệt mỏi.
Chỉ là người làm mẹ như Vương Tuyết Tân này trước giờ luôn không có chừng mực, lúc nào cũng nhiệt tình mà vô tình tạo áp lực cho con cái. Tạ Nhiên bị bà sắp xếp đi xem mắt, Tạ Thiền lại vì "ý tốt" của bà mà không dám thú nhận sự thật rằng mình đã chia tay với bạn trai.
Tạ Nhiên ra khỏi sân bay thì không thèm về nhà, trực tiếp đến ký túc xá công ty Tạ Thiền.
Hắn đứng trên hành lang, nhìn cánh cửa đang bị đóng chặt kia, ép bản thân phải bình tĩnh lại, hắn bỗng nhiên bắt đầu thấy sợ hãi, hắn phải nói gì với Tạ Thiền đây? Tạ Thiền có trách hắn vì hắn đã nói toạc chuyện này ra không?
Cả người hắn như quay lại giây phút nghe tin Tạ Thiền chết, cảm giác toàn bộ máu trong cơ thể như bị rút sạch trong nháy mắt, nỗi tuyệt vọng đau thấu tâm can.
Hắn gọi điện thoại cho Tạ Thiền mà cô không nghe máy, nhưng khi hắn gọi đến lần thứ ba, Tạ Nhiên lại cách cánh cửa mơ hồ nghe được tiếng chuông phát ra từ bên trong.
Hầu kết của hắn khẽ lăn, đứng yên ở đó rất lâu, bây giờ đang là giờ tan làm, cả tòa ký túc này người người qua lại, họ nhìn người đàn ông thân hình cao gầy, nhưng trên mặt lại bất lực và hối hận này một cách kỳ lạ.
"Chị... Tạ Thiền... em đi đây, cuối tuần nhớ về nhà ăn cơm nhá."
Cách một cánh cửa, hắn đau khổ gọi chị gái nhưng không nhận được hồi đáp của Tạ Thiền, Tạ Nhiên vẻ mặt đầy cô đơn rời đi.
Cuối tuần, Vương Tuyết Tân nấu một bàn đầy món ngon, bà rất mong Tạ Thiền có thể đưa Đường Tư Bác về nhà, hai người cùng nhau giải quyết vấn đề, nếu hôm nay có thể bàn chuyện kết hôn ngay tại bàn ăn thì càng tốt.
Tạ Thiền lấy chồng, Tạ Nhiên kết hôn, qua hai tháng nữa Tạ Thanh Ký thi vào trường đại học ở Bắc Kinh, Vương Tuyết Tân cảm thấy cuộc đời này của mình đủ viên mãn rồi.
Đến lúc đó bà sẽ đóng cửa hàng, tiền tiết kiệm chia làm bốn, ba phần chia cho con cái mỗi đứa một phần, phần còn lại bà sẽ để dành đi du lịch, cuộc đời vất vả không ngừng nghỉ của bà từ khi ly hôn với chồng cuối cùng cũng có chút hứa hẹn.
Ngoài cửa có tiếng động vang lên, Vương Tuyết Tân mong chờ nhìn qua, người về lại là Tạ Nhiên, Vương Tuyết Tân thất vọng cúi đầu tự hỏi sao con gái vẫn chưa về nhà nữa.
Tạ Nhiên đang không yên lòng, không hề nhận ra em trai có lời muốn nói lại thôi.
Nửa tiếng sau, Tạ Thiền về đến nhà.
Tạ Nhiên và Tạ Thanh Ký cùng nhau nhìn về phía cô, Vương Tuyết Tân bật dậy từ trên sô pha, mong chờ nhìn sau lưng Tạ Thiền, nhưng nhìn mấy lần vẫn không thấy ai.
"Tiểu Đường đâu... không về cùng con à?"
Tạ Thiền lắc đầu, mái tóc dài buông xuống che đi chiếc cằm đã gầy đi trông thấy chỉ sau mấy ngày không gặp, tiếp đó cô ngẩng đầu lên khiến Vương Tuyết Tân sững sờ.
Tuy Tạ Thiền lớn lên trong gia đình đơn thân nhưng trước giờ chưa từng chịu ấm ức, cô được mẹ và hai cậu em trai cưng chiều lớn lên, chưa nói đến chuyện đột nhiên cô gầy rộc đi như tờ giấy, bình thường có đau đầu cảm sốt thôi đã đủ để Vương Tuyết Tân lo lắng nửa ngày rồi.
Vương Tuyết Tân hiểu ra gì đó. Bà tháo tạp dề xuống, đau lòng ôm lấy Tạ Thiền, hốc mắt nhất thời trở nên đỏ bừng, nghẹn ngào nói, "Sao thế này, ấm ức chuyện gì, sao lại gầy thế này, mấy ngày trước về nhà vẫn khỏe mạnh mà..."
Bà nói được mấy câu thì không nói nên lời nữa, môi không kìm được mà run rẩy, khó khăn nuốt nước miếng, chạm vào khuôn mặt Tạ Thiền, khẽ nói: "Không tới thì không tới, mình con về mẹ cũng rất vui rồi, mẹ không hỏi nữa, qua đây ăn cơm đi."
Tạ Thanh Ký nói: "Mẹ, để chị ngồi xuống trước đã."
Tạ Nhiên cúi thấp đầu, từ đầu đến cuối không nói một lời, ngón tay nắm chặt đứng đó, bị Tạ Thanh Ký kéo ngồi xuống bên cạnh.
Ở nơi Vương Tuyết Tân không nhìn thấy, Tạ Thanh Ký bỗng nhiên nắm chặt tay của Tạ Nhiên một lát.
Ngón tay cái của cậu đặt trên mu bàn tay Tạ Nhiên, vuốt nhè nhẹ.
Tạ Nhiên nhìn Tạ Thanh Ký một cái, đối phương lại kiềm chế buông tay ra, vẻ mặt vẫn bình thường, khiến hắn tự hỏi Tạ Thanh Ký có ý gì.
Họ đều nghĩ Tạ Thiền sẽ khóc, nhưng cô không khóc, ngược lại cô còn ngẩng đầu, mỉm cười lau nước mắt cho Vương Tuyết Tân, vừa dỗ vừa khuyên bà, ngữ khí nhẹ nhàng giải thích, "Mẹ, con rất ổn, con chia tay với anh ta một thời gian rồi, trước đó vẫn chưa nghĩ nên nói với mẹ thế nào."
Vương Tuyết Tân cũng không dám hỏi nhiều, "Rất ổn là thế nào, bỗng nhiên lại... có phải con chịu ấm ức gì không, gầy thành thế này rồi."
"Thật sự không có ấm ức, hầy, vốn muốn viện cớ gạt mẹ, nhưng thấy mẹ khóc con lại không đành lòng. Mẹ đừng khóc nữa mà."
Tạ Thiền cười ngượng ngùng, ngừng lại rất lâu, trong mắt tỏ rõ vẻ bất lực khi phải đối diện với hiện thực, nói thật: "Anh ta là một người song tính luyến ái."
Vương Tuyết Tân sửng sốt, hoang mang nói: "Song tính luyến ái? Có ý gì?"
"Thì trước kia anh ta từng yêu đàn ông." Tạ Thiền bước ra một bước đó, từ khoảnh khắc cô thốt ra bốn chữ song tính luyến ái, tảng đá đè nặng trong lòng cô cũng rơi xuống, đập tan xiềng xích của mình, "Hơn nữa anh ta còn biết mà không nói, mẹ nói như thế có được không chứ, thế là con chia tay với anh ta, mẹ không được tìm người ta gây rắc rối đâu đấy."
Tạ Thiền vô thức liếc Tạ Nhiên một cái, không tính để mẹ biết chuyện từ rất trước kia.
Thấy Tạ Thiền là người chủ động chia tay, Tạ Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm, bàn tay đang nắm chặt của hắn cũng dần dần buông ra, nhưng giây tiếp theo, lời nói của Vương Tuyết Tân lại làm hắn có chút không chịu nổi.
Chỉ thấy Vương Tuyết Tân nghiến răng, hai hàng lông mày rậm gần như dựng đứng lên, bà đau lòng nắm lấy tay con gái, từng câu từng chữ nói, "Không ngờ cái tên họ Đường kia lại từng thích đàn ông... đồng tính đúng là ghê tởm, thật ghê tởm! Thật sự không hiểu nổi con gái đàng hoàng thì không thích lại thích làm loạn với đàn ông, thật ghê tởm."
Tạ Thanh Ký nhíu mày bởi lời chửi đổng vô thức mẹ cậu thốt ra để bảo vệ con gái. Cậu kìm nén thôi thúc muốn nhìn Tạ Nhiên một cái, chỉ dùng khóe mắt liếc sang người đang ngồi bên cạnh, người nọ ngẩng đầu lên rồi lại cúi thấp xuống.
Vương Tuyết Tân chửi ba câu "ghê tởm" liên tiếp, Tạ Nhiên bị bà nói tới sắc mặt trắng bệch.
Tạ Thiền ngẩn người, cô nhạy cảm nhận ra cảm xúc của Tạ Nhiên, một tia vi diệu thoáng qua trong lòng cô.
Lúc này, Tạ Thanh Ký lại nhìn về phía cô.
Tạ Thiền hoang mang chớp mắt mấy lần, tránh khỏi ánh mắt của em trai.
Vương Tuyết Tân vẫn đang chửi rủa đồng tính, Tạ Thiền bỗng nhiên nói: "Mẹ... đừng mắng nữa."
Cô thậm chí còn chưa nghĩ kỹ thứ cảm giác kỳ lạ này từ đâu mà tới, chỉ là vô thức cảm thấy không thể để mẹ tiếp tục chửi như vậy được.
Nét mặt Tạ Thiền hòa hoãn đôi chút, không nhịn được uốn nắn lại, "...Mẹ, đừng nói vậy, song tính luyến ái cũng là chuyện rất đỗi bình thường, không có gì phải ghê tởm, chỉ là lựa chọn cá nhân mà thôi, anh ta chưa làm gì có lỗi với con, chỉ là có một số hành vi khiến còn không thể chấp nhận thôi, sau này không thể ở bên nhau nữa."
"Ơ, chẳng lẽ nó lăng nhăng mới gọi là có lỗi với con sao? Thế sao từ ban đầu nó không nói với con nó từng thích đàn ông? Thế này không phải là gạt người à, bây giờ chuyện có sinh con hay không còn phải nói rõ ràng trước khi kết hôn, sao cậu ta có thể giấu nhẹm chuyện mình từng thích đàn ông chứ? Xem ra không chỉ từng thích một người thôi nhỉ."
Vương Tuyết Tân nhìn cái đã biết tỏng bản chất sự việc, thở dài một hơi, sau đó hồi lâu vẫn không nói gì, hơn nữa bà không thể lý giải được sự tồn tại của song tính luyến ái.
Tiếng thở dài phức tạp này khiến ba chị em đều rơi vào trầm mặc, không ai ngờ người trước giờ luôn mềm lòng, không có chủ kiến, luôn ngậm bồ hòn làm ngọt như Tạ Thiền lại có thể đưa ra quyết định như vậy.
Vương Tuyết Tân đột nhiên nói, "Tạ Nhiên, con đưa em ra ngoài đi dạo đi, mẹ có chuyện cần nói với chị con."
Tạ Nhiên im lặng đứng dậy đi ra ngoài, Tạ Thanh Ký cũng không nói gì mà đi theo, hai người đứng trong sân, không ai đi xa, cách cửa sổ thấy Tạ Thiền cười an ủi Vương Tuyết Tân.
Tạ Nhiên không màng đến Tạ Thanh Ký vẫn đang đứng bên cạnh, thò tay vào túi tìm thuốc lá, lúc này mới phát hiện không đem bật lửa, tâm trạng của hắn bắt đầu trở nên lo lắng bất an, trong đầu không ngừng lặp lại hình ảnh ngày đó đến ký túc xá của Tạ Thiền nhưng bị cô nhốt ngoài cửa không cho vào.
Tạ Thanh Ký vẫn luôn im lặng bỗng lên tiếng, "Lời ban nãy mẹ nói anh đừng để bụng"
Tạ Nhiên đứng trên bồn hoa, Tạ Thanh Ký đứng vậy đút tay vào túi, cậu ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn Tạ Nhiên như dáng vẻ hồi nhỏ, bảo hắn đừng để trong lòng là câu nói buột miệng "ghê tởm" kia của mẹ.
"Biết rồi." Tạ Nhiên mỉm cười, tránh khỏi ánh mắt Tạ Thanh Ký, "Bà ấy lớn tuổi rồi không hiểu mấy chuyện này, cũng đâu phải bà ấy mắng anh, ai sẽ giận bà ấy chứ, em cũng... nghe rồi bỏ qua đi."
Tạ Thanh Ký không nói gì.
"Là do anh làm hỏng chuyện, anh không nên nói với Tạ Thiền."
Tạ Thanh Ký quay đầu nhìn hắn, nhận thấy vẻ mặt hối hận của Tạ Nhiên, hỏi lại hắn tại sao lại nghĩ như vậy. Giọng điệu của cậu rất bình tĩnh, có có chút cảm xúc nào rõ ràng là một câu hỏi ngược lại hết sức đơn giản, nhưng không hiểu sao Tạ Nhiên lại cảm thấy yên lòng. Khoảnh khắc này hắn phải thừa nhận rằng, người đứng trước mặt này không chỉ có quan hệ huyết thống với hắn mà còn là người em trai lớn lên từ nhỏ với hắn và Tạ Thiền.
Đây là người kiếp trước hắn yêu suốt mấy năm, tới giờ vẫn chưa dứt ra được.
Hắn tiến lại gần Tạ Thanh Ký theo bản năng, không khỏi lắng nghe từng lời nói từng hành động của cậu.
Tạ Thanh Ký vừa hỏi hắn liền muốn đáp lời, Tạ Thanh Ký vừa vẫy tay hắn liền muốn bước qua đó.
Nhớ tới nụ cười gượng ban nãy của Tạ Thiền, Tạ Nhiên cực kỳ thất vọng, đối diện với những thời điểm quan trọng sau khi trùng sinh, hình như hắn lại lựa chọn sai lầm. Hắn không tìm được người có thể giãi bày những cảm xúc bị tích tụ, bên cạnh cũng chỉ có Tạ Thanh Ký, người trùng sinh giống hắn, nhung giữa hai người trước giờ vẫn mập mờ không rõ.
Dường như hắn đang rơi vào vòng luẩn quẩn cảm xúc nào đó.
Vài phút dài dằng dặc trôi qua, Tạ Thanh Ký kiên nhẫn chờ đợi, sau một chốc do dự xoắn xuýt, cuối cùng Tạ Nhiên lựa chọn thỏa hiệp với người duy nhất hiểu rõ chuyện của hai kiếp bên cạnh. Hai người ngồi sóng vai nhau, Tạ Nhiên bối rối thừa nhận: "Hôm đó anh tới ký túc xá công ty tìm chị, chị không mở cửa cho anh, nhưng anh biết chị ở trong đấy."
Tạ Thanh Ký bỗng nhiên hiểu được vì sao Tạ Nhiên lại khó nói, vai của họ kề sát nhau, tựa vào hơi ấm truyền đến từ cơ thể cách nhau một lớp vải mỏng.
Tạ Nhiên cực kỳ sầu não.
"Lúc chị cãi nhau với anh ta trước cổng nhà thực ra em cũng ở đó. Chị nói chị không biết phải đối diện với anh như thế nào, chị ấy bị cảm xúc này dằn vặt, còn nói hơi ghét bản thân như thế này, em nghĩ chị ấy không trách anh, chỉ là cần thêm chút thời gian."
Tạ Nhiên ngẩn ra.
Chị hắn không những không trách hắn, trái lại còn chán ghét cảm xúc phức tạp khi không thể đối mặt với em trai mình.
Giọng nói Tạ Thanh Ký ngừng lại, cho hắn chút thời gian xoa dịu và tiêu hóa, sau đó tiếp tục nói, "Hình như lúc nào anh cũng ôm hết trách nhiệm lên người mình."
Tạ Nhiên hít một hơi thật sâu, hắn bối rối nhếch khóe miệng, làm ra vẻ anh em hòa thuận, ra sức vỗ vai Tạ Thanh Ký, giả bộ ung dung nói, "Vậy bây giờ em đang an ủi anh à?"
Tạ Thanh Ký cúi thấp đầu nhưng tay cậu lại giơ lên, dùng một tư thế tự nhiên để buông xuống bên tay Tạ Nhiên, như vậy cho dù Vương Tuyết Tân có tình cờ quay đầu nhìn ra, nhìn thấy mọi chuyện xảy ra cũng chỉ cho rằng hai anh em đang ngồi trò chuyện với nhau.
Cậu cúi đầu nhìn đôi giày hai người đang dẫm trên mặt đất, hồi còn nhỏ cậu cũng luôn nhìn từ góc độ này, đợi một ngày nào đó size giày có thể đuổi kịp Tạ Nhiên cũng có nghĩa là bản thân trưởng thành rồi.
"Không tính đi, dù sao em chẳng biết gì cả, cũng không an ủi anh được, chỉ là không kìm được nghĩ, nếu em làm thêm nhiều chuyện hơn, tới lúc thật sự xảy ra chuyện gì đó anh có đỡ áp lực hơn chút nào không."
Ngón tay út của hai người dán sát nhau, nụ cười giả tạo trên mặt Tạ Nhiên không thể duy trì tiếp nữa, lời nói này của Tạ Thanh Ký tưởng chừng như làm hắn mất không chế, chỉ cảm thấy bản thân thực sự không thể giả bộ cậy mạnh nữa được.
Lý trí và cảm xúc của hắn giằng xé dữ dội, nhưng Vương Tuyết Tân đang ngồi trong căn nhà đối diện, thậm chí mấy phút trước còn nói là "ghê tởm".
Dưới sự chú ý của Tạ Nhiên, bà đứng dậy đi ra ngoài, hành động của bà nhất thời làm Tạ Nhiên tìm lại được lý trí suýt thì đánh mất.
Tạ Nhiên lại khôi phục dáng vẻ bình thường.
"Mẹ thấy bên ngoài nổi gió rồi, mẹ ra ngoài đi lại một lát, hai con vào nhà nói chuyện với Tạ Thiền đi, mẹ không đi tìm cậu ta... chỉ một mình đi dạo thôi," Vương Tuyết Tân cười khổ nói, "có một số lời chị con không nói được với mẹ, có lẽ nói được với các con."
Hai người nghe bà bảo đảm như vậy, biết bà sẽ không hành động bốc đồng hay gây chuyện, chỉ nhắc nhở Vương Tuyết Tân chú ý an toàn.
Tạ Thanh Ký đi trước, Tạ Nhiên nhìn bóng lưng cậu, không khỏi suy đoán động tác thân mật liên tục ban nãy của Tạ Thanh Ký có phải đang ám chỉ hắn đừng sợ không.
Tạ Thiền mỉm cười nhìn hai cậu em đang đi tới, nói với Tạ Thanh Ký: "Tiểu Tạ, bỗng nhiên chị muốn ăn bánh bao ngọt của dì Thái bán trước cổng tiểu khu, em đi mua cho chị một ít đi."
Tạ Thanh Ký hiểu, biết cô có lời muốn nói với Tạ Nhiên, nghe lời ra khỏi nhà, nhưng không nghe lời mà lén quay lại, đứng ngay ngoài cửa.
Tạ Thanh Ký lẳng lặng tựa vào vách tường, trong lòng là sự chua chát, phiền muộn khó tả, thời tiết bắt đầu nóng lên, còn chưa tới hai tháng nữa là thi đại học, tuy vẫn chưa nghĩ xong học ngành gì, nhưng cậu không muốn thi vào trường ngoại tỉnh nữa.
Cậu biết tâm bệnh của Tạ Nhiên là Vương Tuyết Tân, nhưng cậu không biết phải làm sao mới có thể khiến Vương Tuyết Tân chấp nhận mối quan hệ bất luân này. Ban nãy mẹ đánh giá đồng tính như vậy, phản ứng của Tạ Nhiên khiến cậu cảm thấy rất khó chịu, huống chi còn có một Trương Chân Chân nửa thật nửa giả chắn giữa hai người, Tạ Thanh Ký có chút không tin hai người họ thật sự là một đôi.
Dường như sau hôm nay, cảnh ngộ của cậu và Tạ Nhiên vì chuyện của Đường Tư Bác mà trở nên càng gian nan hơn, nhưng một số chuyện hình như đang thực sự thay đổi, ví dụ những lời mà ban nãy Tạ Nhiên nói, nếu là trước kia, người mạnh miệng như Tạ Nhiên sẽ không bao giờ để lộ ra chút yếu đuối nào trước mặt cậu.
Tạ Thanh Ký vuốt đồng xu đeo trước cổ, hoang mang nhìn bầu trời đang tối dần.
Cậu nghe Tạ Thiền dùng giọng điệu nhẹ nhàng thường ngày, thấp giọng nói, "Nhiên Nhiên... nửa năm nay có phải em trải qua rất vất vả không, thật ra hôm đó, lúc em tới tìm chị có ở đó."