Một Quả Táo - Mạnh Hoàn

Chương 37: Đập nước

Trước Tiếp

edit: nammogiuabanngay

 

---

 

Khi Vương Tuyết Tân nhặt rau xong ra khỏi nhà bếp thì Tạ Nhiên đã ra ngoài rồi, chỉ còn đứa con trai út là Tạ Thanh Ký đang ngồi trên sô pha.

 

Cậu rũ mắt, rõ ràng không để lộ chút cảm xúc nào, nhưng Vương Tuyết Tân lại cảm thấy hôm nay Tạ Thanh Ký không vui lắm. Bà có chút lo lắng, vò đầu bứt tóc, trước giờ luôn không biết giao lưu thế nào với đứa con kiệm lời này.

 

Tạ Thiền từ nhỏ tính cách đã cởi mở, chưa từng giấu bà chuyện gì, Tạ Nhiên thì vô tư, cho dù Vương Tuyết Tân có mắng hắn mấy câu hắn cũng không để bụng.

 

Nhưng vừa đụng tới Tạ Thanh Ký bà lại trở nên cực kỳ cẩn thận và lo lắng, bà luôn nhớ rằng Tạ Thanh Ký là đứa tuy lầm lì ít nói nhưng lại là đứa bướng bỉnh nhất, hồi nhỏ đón sinh nhật vừa khóc vừa nói dù sao điều ước cũng không trở thành sự thật, ba cũng không về nhà, vậy thà khỏi đón sinh nhật còn hơn, kết quả bị đánh một trận, sau này cậu thật sự không đón sinh nhật cũng không ước nguyện nữa.

 

Vương Tuyết Tân tránh vào trong bếp, gọi điện thoại cho Tạ Thiền.

 

"Thiền Thiền, tối nay về nhà ăn cơm đi," Tạ Thiền ở đầu dây bên kia ấp úng, không đồng ý ngay, hỏi lại, "Nhiên Nhiên có ở nhà không?"

 

"Thằng nhóc đó đi hẹn hò rồi, kệ nó đi, em trai con ấy, trông nó tâm trạng không vui, con về khuyên bảo nó đi, xem xem có phải sắp thi đại học nên áp lực quá không."

 

Nghe Tạ Nhiên không ở nhà, lúc này Tạ Thiền mới do dự đồng ý.

 

Vương Tuyết Tân vừa cúp điện thoại thì thấy một phút trước có một tin nhắn chuyển tiền từ ngân hàng. Bà bối rối bấm vào xem, tiếp đó thì há hốc mồm, phát hiện Tạ Nhiên chuyển tiền cho bà từng đợt, cộng lại sắp tới hai trăm ngàn tệ, mấy tin nhắn chuyển tiền trước đó đều bị bà bỏ sót.

 

Khi thì một ngàn, khi thì hai ngàn , lúc nhiều lúc ít, không khó để nhận ra sau khi hắn chia tiền với Tiểu Mã thì lập tức chuyển tiền vào tài khoản mình ngay.

 

"Trời ạ, anh trai con không muốn sống nữa hay gì." Bà tự mình lẩm bẩm, Tạ Thanh Ký đến gần liếc qua điện thoại của bà. Vương Tuyết Tân lập tức gọi điện thoại cho Tạ Nhiên, vừa mừng vừa giận mắng, "Mày chuyển hết tiền cho mẹ làm gì, không để lại cho mình chút nào à?"

 

Hình như Tạ Nhiên ở đầu dây bên kia đang lái xe, trong điện thoại có tiếng đèn xi nhan vang lên.

 

"Trong tay con vẫn còn, đủ tiêu là được..." Hắn hơi ngừng lại, không biết Tạ Thanh Ký đang ở ngay bên cạnh Vương Tuyết Tân, giọng điệu tùy ý nói, "Không phải Tiểu Tạ muốn thi vào trường ở Bắc Kinh sao, bên đó đắt đỏ, con cho thì em ấy không chịu nhận, mẹ đưa em ấy đi, đừng nói là tiền của con. Nếu mẹ không tiêu hết thì để dành cho Tiểu Tạ, không thì mẹ mở một cuốn sổ tiết kiệm đi, sau này tiền con kiếm được gửi hết vào đó, để Tiểu Tạ tiêu."

 

Hàng mi Tạ Thanh Ký run rẩy, Vương Tuyết Tân không chú ý đến khoảnh khắc thất thần này của cậu.

 

"Tiền cho nó đi học mẹ dành dụm đủ từ lâu rồi... số tiền này mẹ để dành cho mày, để sau này mày với Chân Chân cưới nhau tiêu!"

 

Tạ Nhiên thấy nhức đầu, nói mình đang lái xe, vội vàng cúp điện thoại, sợ Vương Tuyết Tân hỏi hắn bao giờ đăng ký kết hôn với Trương Chân Chân.

 

Vương Tuyết Tân lại "Này!" mấy câu, cất điện thoại, mắng Tạ Nhiên chẳng thể khiến người ta bớt lo, nhưng bà hoàn toàn không thể giấu được ý cười bên khóe miệng.

 

Ánh mắt bà lộ ra chút yên tâm, lại vui vẻ mà xem lại tin nhắn chuyển khoản, chụp ảnh màn hình đăng lên WeChat khoe, gọi mấy chị em bạn dì vô like, cuối cùng mới vào bếp nấu ăn.

 

Lúc Tạ Nhiên đến nơi, bữa tiệc của Trương Chân Chân mới kết thúc, đồng nghiệp nam đưa cô ra, lại bị hai tay cô đẩy ra, giọng điệu không tỉnh táo nói: "Biến đi! Đừng đụng vào tôi..."

 

Tạ Nhiên bước đến đỡ cô ấy, đồng nghiệp nam thấy Tạ Nhiên không phải hạng dễ chọc, lập tức cười giải thích, "Cô ấy uống nhiều, tôi đỡ cô ấy một tay."

 

Tạ Nhiên không để ý tới gã, quay đầu hỏi Trương Chân Chân có thể tự mình đi không.

 

Trương Chân Chân ngẩng đầu nháy mắt với hắn một cái, thấy người nọ đi rồi lập tức vui vẻ giãy ra khỏi người Tạ Nhiên, chỉnh dây áo bra một cách không coi ai ra gì, cũng không coi Tạ Nhiên là "người ngoài", khéo còn chẳng coi hắn là "đàn ông".

 

"Chẳng ai biết an phận, cũng may tôi giả say, ăn gì chưa, tôi mời anh ăn xiên nướng."

 

Tạ Nhiên cạn lời nhìn cô ấy mặt mày nhăn nhó cởi giày cao gót, gót chân bị cọ tới chảy máu. Hai người ngồi xuống quầy thịt nướng, Tạ Nhiên đi mua dép lê cho Trương Chân Chân, lúc quay lại thì thấy cô đang nói chuyện điện thoại, đang cãi nhau sứt đầu mẻ trán với bạn gái về vấn đề come out.

 

Tạ Nhiên vô tình nghe lén, thực ra là do giọng Trương Chân Chân quá lớn.

 

"Chị đại ơi! Năm ngoái mẹ em phải vào phòng cấp cứu ba lần rồi, chị bảo em phải come out với bà ấy thế nào đây, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, ba mẹ chị chấp nhận được không có nghĩa là ba mẹ em cũng có thể chấp nhận." Vừa nhắc tới ba mẹ, Trương Chân Chân lại nổi giận, cuối cùng nói câu: "Chị nghĩ như vậy em cũng hết cách."

 

Cuối cùng cúp điện thoại.

 

Ông chủ quầy thịt nướng cầm hai chai bia qua đây, Tạ Nhiên nói còn phải lái xe, không uống được.

 

Trương Chân Chân chán chường nói, "Biết rồi, cũng đâu gọi cho anh, hai chai này của tôi tất."

 

Cô thở dài, xin Tạ Nhiên điếu thuốc, hai người đứng bên đường hút thuốc như anh em chí cốt, Trương Chân Chân đột nhiên hỏi, "Anh từng suy nghĩ chuyện come out với gia đình chưa?"

 

"Không thể đâu."

 

Tạ Nhiên không chút nghĩ ngợi phủ nhận, nhưng hắn hiểu hoàn cảnh của Trương Chân Chân.

 

Cô ấy chỉ thấy người nhà phải vô phòng cấp cứu đã sợ tới nỗi không dám come out, năm đó Vương Tuyết Tân chết trong lòng Tạ Nhiên, máu chảy ra nhuốm đỏ cả nửa người Tạ Nhiên.

 

Nếu năm đó Vương Tuyết Tân may mắn sống tiếp, sợ là sau này bà ấy có yêu cầu vô lý thế nào Tạ Nhiên cũng nghĩ cách đồng ý với bà.

 

"Haiz, có những lúc tôi muốn ép mình, muốn vì ba mẹ mà ép mình thẳng lại, nhưng đâu có được, tôi không chịu nổi đụng chạm với người khác giới, thích mấy em gái ngọt ngào hơn. Đạo hiếu và bản thân, đúng là khó mà lưỡng toàn." Trương Chân Chân bày ra vẻ mặt từng trải, chợt nhớ ra Tạ Nhiên ngồi bên cạnh cô ấy còn đại nghịch bất đạo hơn nhiều.

 

Tốt xấu gì tính hướng của cô cũng là nữ, Tạ Nhiên thì ghê rồi, làm cả em trai ruột của mình.

 

Ai ngờ ngay sau đó, Tạ Nhiên 'thì ghê rồi' bỗng nhiên thay đổi lời nói, "...Cũng chưa chắc."

 

Trương Chân Chân sửng sốt.

 

Tạ Nhiên cau mày, hút hết điếu thuốc rồi châm điếu mới ,miễn cưỡng thừa nhận, "Dạo này hình như, hình như em trai tôi yêu sớm, cũng không tính là yêu sớm nhỉ... đối phương đang theo đuổi em ấy, tôi tìm người hỏi thăm rồi, là một đứa trẻ rất tốt, rất xứng với em ấy, cô nói thử coi, nếu sau này hai người họ ở bên nhau mẹ tôi chắc chắn sẽ tức chết, tôi phải tìm mục tiêu để bà ấy chuyển dời sự chú ý.

 

Hắn cân nhắc, cho dù Tạ Thanh Ký không ở bên Tề Minh, dựa theo tính cách của cậu cũng không làm ra chuyện như bẻ thẳng lại đi hại đời con gái nhà người ta.

 

Khiến Vương Tuyết Tân chấp nhận thằng con cả trước giờ luôn không khiến người ta bớt lo là gay, chung quy vẫn tốt hơn nói với bà hại thằng con út có tiền đồ nhất của bà, hai anh em loạn luân.

 

Tính tình của Tạ Thanh Ký bướng bỉnh hơn hắn nhiều.

 

Trương Chân Chân hiểu ý của hắn, đây là chuẩn bị hy sinh chính mình để tác thành cho em trai, chuẩn bị trước một bước để đứng ra nhận lấy cơn thịnh nộ của mẹ trước khi mọi chuyện bị phơi bày.

 

Cô ấy nhìn nét mặt phiền muộn của Tạ Nhiên mà kính phục vỗ tay, tâm phục khẩu phục tán thưởng, "Bái phục! Cái khí chất này, bị người ta giành mất chồng còn có thể mỉm cười chúc phúc, tôi đây quả thực không làm được. Ơ, hình như anh là kẻ phản bội trước! Anh ngoại tình với tôi! Gương mặt ấm ức của em trai anh làm tôi thấy mà thương! Khiến lòng mẫu tử của tôi dâng lên! Nhưng tôi có lòng mà không có sức!"

 

Tạ Nhiên: "...Bây giờ rượu trắng cô uống mới bắt đầu ngấm à?"

 

Hai người xỉa xói nhau mấy câu, tâm trạng của hai người đều tốt hơn không ít.

 

Tạ Nhiên hút thuốc xong, trong miệng hơi đắng, nhìn một bàn đầy thịt cũng chả buồn ăn, mới hút xong hai điếu là hắn lại nổi cơn thèm thuốc, dường như ngoài hút thuốc ra thì chẳng có gì để làm nữa vậy.

 

"Chủ yếu là em trai tôi không có bạn bè gì, bây giờ có bạn cùng tuổi có thể nói chuyện cùng cũng tốt lắm."

 

Trương Chân Chân nhanh chóng giải quyết hết hai đĩa thịt xiên, tranh thủ lúc rảnh hỏi Tạ Nhiên dụ dỗ em trai thế nào.

 

Cô ấy có thể lý giải việc họ hàng xa nhiều năm không gặp bởi vì huyết thống thu hút cộng thêm đủ lại nhân tố cẩu huyết mà nảy sinh tình cảm, nhưng hai anh em từ nhỏ cùng nhau lớn lên lại ở bên nhau quả thực làm cô quá sốc, như việc tuy tính hướng của cô là nữ, nhưng nhìn thấy chị em họ cùng nhau trưởng thành lại chẳng có hứng thú gì.

 

Tạ Nhiên thở dài một hơi, không nói gì, khi Trương Chân Chân tưởng rằng hắn sẽ không trả lời câu hỏi này, lại nghe đối phương chậm rãi lên tiếng.

 

"Có nhiều nhân tố lắm... bản thân tôi từ nhỏ đã chẳng có hứng thú với con gái, có lần mẹ đưa chúng tôi đi dã ngoại ở gần đập nước, lúc câu cá tôi rơi xuống nước suýt chết, là em ấy kéo tôi lên."

 

Bắt đầu từ rất lâu trước kia, Tạ Nhiên đã phát hiện mình chẳng có hứng thú gì với con gái.

 

Có lần đến nhà Tiểu Mã, phát hiện dưới gối cậu ta giấu một cuốn tạp chí khiêu dâm, bìa là một bức ảnh khỏa thân.

 

Tạ Nhiên lật xem, nội tâm không chút gợn sóng, ngược lại khi xem tới mấy trang cuối cùng, người mẫu nam c** tr*n thân trên, cơ thể có một lớp cơ mỏng lại khiến hắn có phản ứng sinh lý.

 

Lúc ấy hắn cảm thấy đây là chuyện không ổn, sau đó bạn nam trong lớp truyền nhau băng video người lớn, lúc Tạ Nhiên xem chỉ muốn tua nhanh tới cảnh đặc tả bộ phận sinh dục của nam diễn viên AV.

 

Nhưng từ sau khi nhận ra tính hướng của mình hắn chưa từng thích ai, dạo đó tính Tạ Nhiên rất cao ngạo, nghĩ rằng người mà hắn thích nhất định là người tốt nhất.

 

Năm Tạ Thanh Ký mười sáu tuổi, Vương Tuyết Tân đưa ba chị em họ tới gần đập nước dã ngoại, hôm đó vì vấn đề công việc mà cãi nhau một trận với mẹ, Vương Tuyết Tân quở trách Tạ Nhiên không học hành đàng hoàng, suốt ngày làm mấy chuyện không đứng đắn, Tạ Nhiên vừa ấm ức vừa phẫn nộ.

 

Khi đó, Tạ Nhiên không biết trời cao đất dày là gì lớn tiếng phản bác, "Con làm vậy là vì ai chứ? Còn không phải vì mẹ với Tạ Thiền sao! Con không gọi họ là anh em, quầy hoa quả của mẹ tháng nào cũng bị người tới thu phí bảo kê, Tạ Thiền ngày nào tan học cũng bị người ta bắt nạt!"

 

"Bây giờ con kiếm được nhiều tiền như vậy không tốt sao? Mẹ mắng không được ba con nên mắng con, con có làm gì mẹ cũng thấy không vừa mắt!"

 

Vương Tuyết Tân giận tới nỗi mặt trắng bệch, đỡ lấy cánh tay Tạ Thiền thở gấp, trông như sắp ngất đi.

 

Tạ Nhiên phát tiết xong cũng dần dần bình tĩnh lại, lồng ngực hắn không ngừng phập phồng, cầm lấy cần câu đi về phía đập nước, buồn bực nói, "Con đi câu cá, cứ mặc kệ con."

 

Sau đó hắn trượt chân ngã xuống nước, hắn không biết bơi, chân của hắn còn không thể chạm tới đáy, chỉ có thể trơ mắt nhìn làn nước lạnh ngắt nhanh chóng vượt quá đỉnh đầu, không khí trong phổi càng ngày càng ít đi, mỗi lần hắn mở miệng kêu cứu, chỉ có vị tanh của nước bùn tràn vào trong miệng.

 

Tạ Nhiên choáng váng, tầm mắt dần trở nên mơ hồ, trước khi cơ thể chìm xuống hắn chỉ hối hận nghĩ tại sao hắn lại cãi nhau với mẹ.

 

Chẳng lẽ lời cuối cùng hắn để lại cho mẹ chỉ là lời oán trách đầy phẫn nộ ư?

 

Hắn mơ hồ nghe thấy tiếng có người nhảy vào nước, tiếp đó cơ thể nặng như chì của hắn được người ta kéo lên, khoảnh khắc được kéo lên khỏi mặt nước Tạ Nhiên đã không còn sức để thở nữa.

 

Hắn có thể cảm giác được lúc được đặt trên mặt đất bằng phẳng, thậm chí cả lúc lồng ngực bị ép đẩy nước ra, hắn biết hết, nhưng não hắn đang thiếu ô xi, tầm mắt hắn dần tối đi.

 

Cuối cùng cũng có người dán môi lên môi hắn, chậm rãi thổi hơi vào, Tạ Nhiên miễn cưỡng mở mắt ra nhìn.

 

Người cứu hắn khỏi bờ vực cái chết, cho Tạ Nhiên cuộc sống thứ hai lại là em trai Tạ Thanh Ký, người chảy chung một dòng máu với hắn, người được hắn bầu bạn, bảo vệ từ nhỏ tới lớn.

 

Nước thì lạnh, lòng bàn tay Tạ Thanh Ký lại ấm áp.

 

Lòng bàn tay cực nóng của em trai ấn lên ngực hắn, dùng bờ vai trở nên rộng hơn, dày hơn khi dậy thì cõng hắn dậy, đầu óc Tạ Nhiên không tỉnh táo, cảm thấy trong não hắn vẫn còn nước, nhưng khoảnh khắc này hắn tỉnh táo nhận ra rằng— Tạ Thanh Ký trưởng thành rồi.

 

Tối hôm đó không có xe quay lại thành phố, Tạ Nhiên không dám để Vương Tuyết Tân biết chuyện mình suýt thì chết đuối. Hắn bị sốt, nằm trong lều mà cứ kêu lạnh suốt, Tạ Thanh Ký hết cách, chỉ đành cởi hết đồ ra, chỉ để lại đồ lót, nằm xuống ôm lấy anh trai ngủ.

 

Tạ Thanh Ký mất ngủ suốt cả đêm, thi thoảng đút cho Tạ Nhiên mấy ngụm nước, dùng nước lạnh thấm ướt áo sơ mi, đắp lên trán hắn.

 

Tới bốn giờ sáng Tạ Nhiên mới hạ sốt, yên lặng ngủ thiếp đi, không dày vò người khác nữa. Tạ Thanh Ký mệt mỏi nhắm mặt lại, nằm sang một bên, nhưng Tạ Nhiên vẫn cứ ôm lấy cậu.

 

Làn da trần của hai người kề sát vào nhau, cơ thể Tạ Nhiên rắn chắc, là hình thể mà những người đàn ông trưởng thành mới có, Tạ Nhiên còn có ngoại hình ưa nhìn, người có mắt đều có thể nhìn ra.

 

Tạ Thanh Ký nghĩ tới tính hưởng của mình, có chút không được tự nhiên muốn đẩy anh trai ra, nhưng lại bị ôm chặt hơn.

 

Cậu sợ làm Tạ Nhiên tỉnh giấc nên đành ngủ tạm thế này. Cậu bị Tạ Nhiên ôm chặt lấy, bị ép nhìn hắn, lần đầu tiên cậu phát hiện, thì ra người anh trai mà cậu tôn sùng từ nhỏ, khi đối mặt với sự nghi ngờ của mẹ cũng có thể căm phẫn, buột miệng thốt ra những lời thiếu suy nghĩ như vậy.

 

Cơn sốt của Tạ Nhiên đã thuyên giảm, nhưng người Tạ Thanh Ký lại nóng lên.

 

Nhịp tim của Tạ Thanh Ký tăng nhanh mất kiểm soát, không biết mình bị làm sao. Trong lều của họ vẫn đang sáng đèn, cậu ôm lấy anh trai, hai người kề sát bên nhau, bên ngoài trời đã gần sáng.

 

Cậu nghe thấy tiếng gió, tiếng ve, tiếng chim ở bên ngoài, thậm chí cả tiếng thở khẽ khàng của Tạ Nhiên, cậu nghe rõ ràng tất thảy.

 

Khoảnh khắc đó cậu nhận ra, thì ra người anh trai trước giờ vẫn luôn che mưa chắn gió cho cả nhà không hề mạnh mẽ như cậu nghĩ.

 

Tại sao lúc trước cậu lại cảm thấy Tạ Nhiên không gì là không làm được?

 

Tạ Thanh Ký lặng lẽ nhìn Tạ Nhiên đang say ngủ, nghĩ, con người có nhược điểm như thế này so với người anh trai trước giờ vẫn luôn kiêu ngạo lại càng khiến cậu muốn thân thiết hơn nhiều.

 

Sáng sớm ngày hôm sau, Tạ Nhiên vừa nhúc nhích Tạ Thanh Ký liền tỉnh, cậu nhận ra gì đó, bối rối sờ dưới người mình, bỗng nhiên sắc mặt cậu đỏ bừng, trong lòng dùng những từ ngữ ác liệt nhất để hình dung bản thân lúc này lại có phản ứng sinh lý với anh trai.

 

Trước khi Tạ Nhiên hoàn toàn tỉnh táo, Tạ Thanh Ký chật vật mặc quần áo rồi chạy ra khỏi lều.

 

Qua một lát sau Tạ Nhiên cũng tỉnh lại, hắn mặc quần áo xong thì ngồi ngẩn người, thần sắc có chút mơ hồ, hắn đột nhiên giơ tay chạm vào môi mình, biểu cảm trên mặt bắt đầu trở nên khó hiểu.

 

Vương Tuyết Tân không tính toán chuyện cũ, qua ngày hôm sau đã quên mất chuyện cãi nhau ,bảo Tạ Nhiên thu dọn đồ đạc chuẩn bị về thành phố. Sau đó nói thêm mấy lần nữa Tạ Nhiên vẫn không có phản ứng, đợi Vương Tuyết Tân hỏi Tạ Nhiên đi đâu, Tạ Nhiên mới hoàn hồn lại.

 

" Tạ Thanh Ký", cái tên Tạ Nhiên gọi suốt từ nhỏ tới lớn, nhưng khi em trai trưởng thành lại mang theo chút gì đó khác biệt.

 

Lúc đó Tạ Nhiên không hiểu đây là chuyện gì.

 

Mà ngày hôm đó, Tạ Thanh Ký trở về nhà với bộ đồ lót ẩm ướt chưa kịp khô.

Trước Tiếp