
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
edit: Hạ Đắng (nammogiuabanngay)
---
Lời này vừa thốt ra, Tạ Thanh Ký gần như lập tức trầm mặc nhìn về phía Tạ Nhiên.
Cậu hơi giận rồi.
Tạ Nhiên cảm thấy lời này còn có ý khác, vội vàng thành thật bổ sung, "Anh biết cậu ấy là bạn em... em có bạn cùng tuổi có thể trò chuyện cùng anh rất vui. Ban nãy anh nhìn thấy rồi, bạn em thú vị phết, còn lén chụp ảnh chung với em nữa, chỉ là hình như màn hình điện thoại bị vỡ rồi, mai em gặp cậu ấy thay anh nói lời xin lỗi nhé."
Tạ Thanh Ký không nói gì, cậu đứng dậy đi ra ngoài, không biết có phải đi đuổi theo Tề Minh không.
Tạ Nhiên đang chắn trước cửa, Tạ Thanh Ký buồn bực đẩy hắn ra.
Triệu Cao lại thình lình xuất hiện, nó khẽ gặm cổ chân Tạ Nhiên, nhắc hắn cho nó chút đồ ăn.
Hắn mở đồ hộp cho Triệu Cao, khi lục túi mới phát hiện hết thuốc lá, chỉ còn lại mỗi bao thuốc xẹp lép.
Lúc hắn thẫn thờ đi về phía quán tạp hóa để mua thuốc lá, đầu óc không ngừng lặp đi lặp lại cảnh Tề Minh cẩn thận móc điện thoại ra, vui mừng lại gần Tạ Thanh Ký. Lúc này đúng vào giờ tan học, trước cổng tiểu khu đầy người qua lại, học sinh trung học tụ tập thành từng nhóm, khoác vai nhau đùa giỡn, cười nói huyên náo.
Trước kia Tạ Nhiên nghe thấy những âm thanh này sẽ cảm thấy ồn ào nhức đầu.
Nhưng bây giờ hắn bỗng nhận ra, hình như Tạ Thanh Ký không có một người bạn cùng trang lứa nào, em trai hắn lúc nào cũng cô độc.
Hắn hút thuốc tới khi miệng đắng chát, Tạ Nhiên thành thạo nhả khói, cảm giác như hắn sắp rơi vào trạng thái tinh thần phân liệt tới nơi.
Đứng từ góc độ của người làm anh mà nói, sự xuất hiện của Tề Minh khiến hắn cảm thấy may mắn và biết ơn, may mắn vì trừ người nhà, cuối cùng em trai cũng có người có thể trò chuyện cùng, nhưng xuất phát từ thứ tư lợi không thể để người khác biết, cậu học sinh chỉ mới mười tám tuổi này lại khiến Tạ Nhiên, người đã sống hai kiếp cảm thấy ác cảm và ghen tỵ theo bản năng.
Tạ Nhiên buồn rầu thở dài một hơi, nhìn thế nào cũng thấy tên Tề Minh này không đáng tin cậy lắm.
Thế nhưng hắn nghĩ lại, không đáng tin cậy hơn nữa thì có không đáng tin cậy bằng mình không?
Hắn mang theo tâm trạng phiền muộn này đến phòng làm việc, ba ngày sau ngay cả Tiểu Mã cũng có thể nhìn ra, mấy ngày nay Tạ Nhiên than ngắn thở dài, hở ra là hút thuốc, lịch sử duyệt web trong máy tính công ty đều là kiến thức về sức khỏe tâm lý của thanh thiếu niên!
Tiểu Mã cẩn thận từng li từng tí nói: "... Có phải em trai anh yêu sớm không?"
Tạ Nhiên sửng sốt, thầm nghĩ Tạ Thanh Ký đâu được coi là yêu sớm, cùng lắm chỉ là thêm một người theo đuổi lọt vào mắt cậu mà thôi.
"Sao cậu biết?" Tạ Nhiên khiêm tốn xin chỉ bảo.
Tiểu Mã tiến lại gần, vẻ mặt đầy kinh nghiệm, chân thành nói, "Hồi cấp hai em yêu sớm với bạn nữ cùng lớp bị mời phụ huynh, sau khi về nhà mẹ em trưng ra vẻ mặt giống anh mấy ngày liền."
Tạ Nhiên: "..."
Hắn bảo Tiểu Mã biến ngay, một lúc sau lại không nhịn được bảo Tiểu Mã quay lại.
Tạ Nhiên đột nhiên nhớ ra hình như em họ của Mã Bối Bối học trung trường cấp ba với Tạ Thanh Ký, chỉ là ít nhỏ hơn một lớp. Hắn kêu Tiểu Mã nhờ em họ hỏi thăm về cái người tên Tề Minh này. Em họ Tiểu Mã quả nhiên không làm mọi người thất vọng, ngay cả chuyện kiểm tra thể chất hồi lớp 10 Tề Minh chạy tới nỗi bay giày cũng đào ra được.
Tiểu Mã cảm khái, "Em họ em nói cái cậu này rất được lòng mọi người trong trường, người ta đẹp trai, thành tích tốt, lại còn rất có tình nghĩa, gia đình giàu có, thường xuyên mời bạn bè ăn, còn rất hài hước, anh Nhiên, anh hỏi thăm học sinh cấp ba làm gì thế?"
Tạ Nhiên không nói gì, từ mấy lời nói của Tiểu Mã, kết luận Tề Minh là kiểu học sinh trung học mà hắn tán thưởng nhất, có chí tiến thủ, hơi ngốc nghếch, hơi ấu trĩ, nhưng từ đầu đến cuối đều giữ tấm lòng chân thành, dám nghĩ dám làm, trên người cậu ấy toát ra vẻ có thể không đếm xỉa gì chỉ vì một ý tưởng, là sự hăng hái chỉ thuộc về người thiếu niên.
So với ông chú già, sống hai kiếp người, làm việc lo trước lo sau dây dưa như hắn thì đương nhiên tốt hơn về mọi mặt.
Tạ Nhiên thở dài trước ánh mắt khó hiểu của Tiểu Mã, nói đầy ẩn ý, "Nếu em ấy thật sự yêu sớm thì tốt rồi... anh đây lập tức thắp hương tạ lễ."
Tiểu Mã chẳng hiểu mô tê gì, Tạ Nhiên cũng không giải thích gì nữa.
Mấy ngày nay đêm nào hắn cũng mất ngủ, không biết có phải do ảnh hưởng của tâm lý không, hắn cứ cảm thấy tần suất Tạ Thanh Ký xem điện thoại trong mấy ngày nay nhiều hẳn ra, thậm chí có tối dậy đi vệ sinh, hắn còn nghe thấy tiếng thông báo WeChat của Tạ Thanh Ký vang lên.
Trương Chân Chân nhắc nhở Tạ Nhiên, đến lúc nên hẹn hò rồi.
Tạ Nhiên không mấy hứng thú mà đi tới buổi hẹn, đúng như dự đoán, Trương Chân Chân đưa bạn gái theo. Hai người chụp hình chung, qua quýt gửi cho phụ huynh hai bên như hoàn thành nhiệm vụ. Tạ Nhiên ngồi sau hai cô gái, cực kỳ lịch sự mà xách túi, mua cơm cho hai cô nàng.
Khi sắp dạo phố xong, hai người không biết tại sao lại cãi nhau, Trương Chân Chân và bạn gái cô ấy cãi nhau ba ngày một trận nhỏ năm ngày một trận to, nhưng có cãi thế nào cũng không tách ra.
Tạ Nhiên hâm mộ nhìn một chốc rồi kiếm cớ rời đi.
Hắn ngồi ghế sau taxi đực người ra, lúc phản ứng lại thì nhận ra xe đã xuất phát, hắn không ấn tượng gì về việc mình có nói địa danh nào với bác tài không, lúc dừng xe đã là cổng trường cấp ba của Tạ Thanh Ký.
Hắn ngoài miệng nói không yêu em trai mình nữa, nhưng khi ngậm miệng lại ánh mắt vẫn dõi theo; nhắm mắt lại, đôi tai lại bất giác lắng nghe từng lời nói, từng hành động của người mình yêu; bây giờ Tạ Thanh Ký không ở bên, hắn không cần phải nhìn, không cần phải nghe, nhưng hắn lại không quản được cái miệng của mình.
Mỗi một bộ phận trên cơ thể Tạ Nhiên đều phản bội hắn theo cách chẳng ngờ được, có lẽ đó là sự trung thành bảo vệ ý chí ở sâu trong nội tâm chủ nhân, cầm lòng chẳng đặng mà đến gần Tạ Thanh Ký.
Trước cổng trường rất nhộn nhịp, Tạ Nhiên xem đồng hồ, lúc này chắc chắn Tạ Thanh Ký vẫn chưa về nhà, dạo này Vương Tuyết Tân và Tạ Thiền rất bận, cậu toàn ăn ở ngoài xong mới về nhà.
Thần kinh căng thẳng của hắn chợt thả lỏng đôi chút, hắn nghe thấy có một giọng nói hèn mọn đang biện giải từ sâu trong nội tâm, anh trai đến đón em trai tan học, không trái với lẽ thường chứ?
Nhưng không đợi hắn đưa ra quyết định, hai bóng dáng mặc đồng phục trường đi ra từ cánh cổng sắt xa xa, là Tạ Thanh Ký và Tề Minh.
Hai người một trước một sau chen chúc trong đám người, Tề Minh cả người toát mồ hôi, đề nghị với Tạ Thanh Ký, "Đi uống gì đó đi, tôi mời."
"Không cần đâu, để tôi mời cậu, video học lập trình cậu của cậu giới thiệu cho tôi rất hữu dụng." Tạ Thanh Ký cúi đầu ngừng lại một chút, lại bình tĩnh bổ sung, "Bây giờ tôi không có nhiều tiền lắm, có thể uống cái nào rẻ chút không."
Tề Minh sửng sốt, đây là lần đầu tiên cậu ấy thấy có người bình tĩnh nói về việc kẹt tiền như vậy.
"Được thôi, cậu cứ ôm chặt lấy đùi cậu tôi, tranh thủ nâng cao tay nghề, sau này tôi bảo cậu tôi giới thiệu chút việc vặt cho cậu, có tiền ngay ấy mà." Tề Minh cười cười, vui vẻ nhìn Tạ Thanh Ký, "Có điều ngay cả chuyện thi vào trường nào cậu vẫn chưa nghĩ xong, vội vàng học lập trình thế làm gì?"
"Học dần đã, thể nào cũng sớm dùng đến." Tạ Thanh Ký móc tiền từ trong túi ra, từng tờ được vuốt phẳng chồng lên nhau, chỉ có chưa đến 50 tệ, nhưng chắc đủ cho Tề Minh ăn một bữa rồi.
Không biết Tề Minh nhìn thấy gì, ngữ khí đột nhiệt trở nên khẩn trương, vỗ tay Tạ Thanh Ký bảo cậu ngẩng đầu, "Sau tôi thấy cái người đằng sau cái cây kia giống anh cậu thế... mau nhìn coi, bỏ đi, không cần nhìn nữa, anh ta lên xe taxi rồi."
Tạ Thanh Ký nghe vậy thì ngẩng đầu, chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng bối rối của Tạ Nhiên vội vàng nhảy vào xe taxi.
Nhưng vẻn vẹn khoảnh khắc lướt qua ấy, cũng đủ để Tạ Thanh Ký nhận ra.
Tề Minh vẫn rén khi nghĩ lại lần đầu tiên gặp mặt anh trai Tạ Thanh Ký.
Bất kỳ ai bật camera trước lên, bất ngờ thấy khuôn mặt không mấy thân thiện xuất hiện trong màn hình đều sẽ sợ phát khiếp. Hơn nữa ánh mắt Tạ Nhiên nhìn cậu ấy giống như một con chó lang thang không có nhà để về, không dễ gì mới chiếm được một nơi trú ngụ, kết quả ra ngoài tìm được miếng ăn thì địa bàn của hắn bị người ra chiếm mất rồi.
Tổ mất rồi, mấy cọng rơm vất vả tìm về cũng bị đào ra, ngay cả mùi hương được cẩn thận lưu lại cũng có khả năng bị vị khách không mời mà đến này bao trùm lấy chỉ trong vài giờ.
Cậu ấy không biết có phải mình suy diễn nhiều quá không, nhưng cậu ấy vẫn nhớ rõ vẻ lạnh lẽo mà cả người Tạ Nhiên toát ra lúc nhìn mình.
Tề Minh lại nhìn thêm mấy lần về hướng Tạ Nhiên rời đi để xác nhận, sau đó cũng không hiểu ra sao mà cùng Tạ Thanh Ký đi về phía tiệm bánh ngọt. Hai người tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống, trong lúc chờ gọi món, Tạ Thanh Ký chống cằm nhìn ra bên ngoài.
Bóng dáng một người cưỡi xe đạp lướt qua, hình như là giáo viên dạy hóa từng dạy bọn họ.
Tạ Thanh Ký gần như lập tức nghe ra tiếng cười khẩy của người đối diện, người nọ cắn răng nói: "Lão Tạ, bao giờ cậu mới chịu nhận lời theo đuổi của tôi?"
"Bao giờ cậu mới không giỡn nữa."
Cuộc đối thoại kiểu này xảy ra tám trăm lần mỗi ngày kể từ khi Tạ Thanh Ký quen biết cậu ấy, hơn nữa lần nào cũng xảy ra sau khi thấy giáo viên hóa học.
Giáo viên hóa học càng đến gần, giọng của Tề Minh càng lớn.
Tạ Thanh Ký từ lâu đã không để ý tới việc này, ngữ khí cậu dừng lại một chút, do dự chuyển chủ để, "Lần trước cậu từng nói, hình như ban đầu cậu cũng không thích con trai, thế ba mẹ cậu không phản đối à?"
Tề Minh không để tâm, đáp rằng mình bị một kẻ phụ tình bẻ cong, đương nhiên ba mẹ có phản đối, nếu không cũng không thể cứ mặc cậu ấy đến bây giờ rồi.
Tạ Thanh Ký lại tiếp tục truy vấn, "Nếu ba mẹ cậu không đồng ý, vậy bây giờ hai người còn qua lại với nhau không?"
Tề Minh mặt không chút thay đổi, nói người đó chết rồi.
Tạ Thanh Ký sững sờ, tỏ ra đồng cảm với nỗi đau, nghiêm túc nói, "Xin lỗi, tôi không biết người cậu yêu đã... chuyện thế này tôi cũng từng trải qua, không dễ chịu lắm."
Tề Minh hết sức kinh ngạc nhìn Tạ Thanh Ký, không ngờ cậu thực sự xem là thật, không kìm được đập bàn cười sằng sặc. Tạ Thanh Ký liền hiểu ra người này lại đang nói xạo, lập tức thu hồi biểu cảm hiếm khi lộ ra ngoài của mình, vẻ mặt vô cảm lấy thẻ ra học từ vựng tiếng Anh.
"Tôi sai rồi tôi sai rồi, không nên đùa với cậu như vậy, sao nào, nghe cậu nói có vẻ cậu rất có kinh nghiệm với chuyện vợ mình chết nhỉ!"
Tề Minh nói đùa, vốn không mong Tạ Thanh Ký đáp lời, ai dè đối phương lại im lặng, mấy tấm card nho nhỏ nằm trong tay cậu hồi lâu mà không lật qua, hàng mi Tạ Thanh Ký run rẩy, bình tĩnh "Ừ" một tiếng.
Tề Minh không để tâm, chỉ cho là Tạ Thanh Ký học nói xạo theo cậu ấy, rút một hộp thuốc là từ trong túi quần ra.
"Biết hút không? Ra ngoài làm một điếu? Có điều đứa con ngoan như cậu chắc không biết hút đâu nhể."
Cậu ấy chủ động đứng dậy bước ra ngoài, không ngờ Tạ Thanh Ký cũng lập tức đi theo.
Tạ Thanh Ký không nói biết cũng không nói không biết, chỉ rút một điếu trong hộp thuốc ra, thuần thục kẹp giữa ngón tay, bật lửa kêu 'tách' một cái, học sinh giỏi trong mắt tất cả thầy cô và bạn học ngậm điếu thuốc sáp lại gần, châm thuốc.
Tề Minh kinh ngạc nhìn cậu phả thuốc rất thành thạo.
Xem ra Tạ Thanh Ký có hút thuốc nhưng không nghiện, bởi vì khi hơi thuốc tràn vào khoang miệng cậu không vô thức nhíu mày hưởng thụ, ngược lại, vẻ mặt cậu vô cảm, tốc độ hút thuốc rất nhanh, dường như lúc này cậu hút thuốc chỉ để trút bỏ cảm xúc.
"Cậu biết hút thuốc từ bao giờ thế?"
"Có đợt anh ấy đi xa, đi mất nửa năm không liên lạc gì với tôi, lúc đó tôi rất lo lắng cho anh ấy, thế là biết thôi." Tạ Thanh Ký phả một hơi thuốc ra, sống mũi cao thẳng của cậu ẩn trong làn khói thuốc mơ hồ.
Cậu có chút ngạc nhiên vì lúc này mình chả có chút gì câu nệ với Tề Minh, có lẽ con người là vậy, trước mặt bạn bè thì thao thao bất tuyệt, đối diện với ba mẹ hay người yêu lại nghĩ một đằng nói một nẻo.
Tề Minh tiếc nuối nói, "Nghe có vẻ tình cảm rất tốt đó, sao lại chia tay thế?"
"Phức tạp lắm, không nói rõ được," Tạ Thanh Ký búng tàn thuốc, trong chớp mắt đã hút gần hết điếu thuốc, cậu mơ hồ bổ sung, "có lẽ sẽ không ở bên nhau nữa nhỉ, chủ yếu là gia đình không đồng ý, bản thân anh ấy cũng không bằng lòng."
Tề Minh là người từng trải nên rất có kinh nghiệm, vỗ lên cánh tay Tạ Thanh Ký, thản nhiên nói, "Không đồng ý thì cậu cứ làm loạn lên chứ! Cái này tôi có kinh nghiệm, hồi đó mẹ tôi còn uy h**p tôi, nói tôi mà dám làm đồng tính thì bà ấy dám chết đi, bây giờ không phải vẫn sống khỏe mạnh đó sao? Có những lúc lời người lớn nói cậu nghe cho có là được"
Tạ Thanh Ký không đáp, một lúc sau chợt nói, "Anh ấy hẳn là cũng rất hận tôi."
Cậu vẫn muốn nói tiếp, rồi lại mơ hồ bổ sung, "Sau này tôi mới phát hiện, mỗi lần anh ấy hôn tôi đều không nhịn được mà cắn tôi, thành thói quen rồi, chính anh ấy còn không nhận ra, tôi cũng chưa từng nhắc đến với anh ấy."
Tạ Thanh Ký vô thức nhớ lại tối hôm đó, sau khi cậu làm Tạ Nhiên xong, còn tưởng rằng mình đang nằm mơ nên đợi mình tỉnh lại, người nọ lại cúi xuống tiến lại gần, đầu tiên là hôn cậu một cái, sau đó lại cắn cậu.
Đây là thói quen mà Tạ Nhiên đã duy trì rất lâu từ kiếp trước, nhưng bản thân hắn lại chưa từng nhận ra.
Kiếp trước, chắc chắn là Tạ Nhiên oán giận sự thờ ơ của cậu trong tiềm thức, chính sự kháng cự nghĩ một đằng nói một nẻo ấy mới khiến hắn mỗi lần hôn xong đều lén làm ra động tác nhỏ mang theo ý phát tiết và trả đũa như thế này.
Tạ Nhiên vô thức mang theo sự oán hận và không cam lòng mà ngay cả bản thân hắn cũng không biết, cô độc chết đi.
Nhưng Tạ Nhiên dựa vào đâu mà oán hận cậu chứ?
Giữa ngón tay Tạ Thanh Ký bỗng đau rát, lúc này mới phát hiện ra trong lúc cậu ngẩn người thì điếu thuốc đã cháy hết từ lúc nào, cậu không kìm được nghĩ, cậu đã làm gì sai chứ, năm mười bảy tuổi ấy bị anh trai cưỡng ép mà hủy hoại cả cuộc đời, cậu dùng thời gian bảy năm từ từ chấp nhận, nhưng đến năm hai mươi tư tuổi Tạ Nhiên bất chấp tất cả nhảy xuống biển lại bị hủy hoại rồi.
Nói đến oán hận, rõ ràng người nên hận là cậu mới đúng.