
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
edit: Hạ Đắng (nammogiuabanngay)
---
Lúc Tết âm lịch sắp kết thúc, Tiểu Mã và Lão Kiều dẫn đầu nói muốn đến nhà hắn tụ tập một phen. Vương Tuyết Tân bắt hắn mời Trương Chân Chân tới cho bằng được, Tạ Nhiên vốn không dám làm như vậy trước mặt Tạ Thanh Ký nên chỉ bóng gió hỏi cậu coi ngày hôm đó có kế hoạch gì không, có muốn đi tụ họp với bạn cùng lớp không.
Tạ Thanh Ký lại không thèm để ý, nói: "Em không có bạn bè gì, cứ ở nhà vậy cũng được."
Tạ Nhiên lập tức nghẹn họng, nói không nên lời.
Kiếp trước, kiếp này, trong khoảng thời gian kéo dài suốt hai mươi bốn năm, hình như Tạ Thanh Ký thực sự không có bạn bè, trong cuộc đời cậu chỉ có một Tạ Nhiên ngang ngược, thích làm theo ý mình.
Tạ Nhiên không chống lại được sự nài nỉ bằng mọi giá của Vương Tuyết Tân, đành cắn răng mời Trương Chân Chân đến.
Mới đầu Trương Chân Chân không đồng ý, cô ấy nói mình có hẹn với bạn gái rồi, Tạ Nhiên cầu xin đủ đường, nói rằng đây là chuyện gấp trong giang hồ mong cô ấy giúp đỡ, sau này hắn cũng giúp Trương Chân Chân ứng phó với phụ huynh như thế.
Lúc này Trương Chân Chân mới đồng ý đến, cô ấy mặc một chiếc áo len màu đỏ tươi, vừa nhìn đã biết là trang phục người lớn tuổi rất thích. Không ngoài dự đoán, Vương Tuyết Tân vừa trông thấy Trương Chân Chân đã cười tít mắt, nhét một phong bao lì xì vào tay cô ấy, Trương Chân Chân quay đầu nhìn Tạ Nhiên một cái, thấy hắn gật đầu mới nhận lấy lì xì.
Tiểu Mã và Lão Kiều cực kỳ tinh ý, cũng xúm lại, người thì gọi "chị dâu", người thì gọi "em dâu" khiến Vương Tuyết Tân mặt mày hớn hở.
Ngay cả Triệu Cao cũng ra vẻ nịnh nọt, quấy lấy chân của Trương Chân Chân.
Vương Tuyết Tân nhìn Trương Chân Chân với ánh mắt vui mừng và hài lòng, khiến Tạ Nhiên nhận ra dường như mẹ hắn thật sự hy vọng hắn giống như hầu hết những người trong xã hội này, bình an kết hôn sinh con, sống một cuộc sống bình thường nhưng không có gì đặc biệt.
Tạ Nhiên khó chịu dời mắt đi chỗ khác, hắn không biết phải đối mặt với việc mình sẽ khiến mẹ thất vọng như thế nào. Hắn nhìn vào mắt Tạ Thanh Ký, lúc này hắn mới phát hiện ra Tạ Thanh Ký vẫn luôn lặng lẽ đứng ở đó, đứng từ xa nhìn cảnh tượng náo nhiệt mà cậu không cách nào hòa nhập.
Dường như ngay cả Triệu Cao cũng phản bội cậu vậy.
Tạ Thiền vẫn đi đang du lịch chưa về nhà, Vương Tuyết Tân ăn xong thì nói muốn ra ngoài với bạn bè, để lại không gian cho người trẻ tuổi. Tiểu Mã tưởng rằng hôm nay Tạ Thiền cũng có nhà nên ăn mặc rất chỉnh tề, đến nơi mới biết Tạ Thiền đang đi du lịch cùng bạn trai thì lập tức ngồi ủ rũ ở đó.
Trên bàn cơm không khỏi không nói đến chuyện kinh doanh xe cũ của họ, ai dè sau khi Lão Kiều nghe xong thì rất có hứng thú, nói có thể giúp họ để ý nguồn hàng bên chỗ đại ca, bàn bạc chuyện đầu tư.
Lão Kiều nay đã khác xưa, sau khi Tiểu Mã và Tạ Nhiên lần lượt rời đi, dưới sự tiến cử của Tạ Nhiên, Lão Kiều dần dần được đại ca tín nhiệm, bắt đầu được tiếp xúc với những sổ sách quan trọng nhất, thân phận của ông ta không còn là một "kẻ xui xẻo đứng ra gánh tội" nữa, bắt đầu có người gọi ông ta một tiếng "Anh Kiều".
Hôm nay ông ta không đưa theo con gái đến đây, tranh thủ khoảnh khắc tự do hiếm hoi này xõa một phen, say khướt nâng ly cảm ơn Tạ Nhiên.
"Không có Tạ Nhiên thì không có Lão Kiều tôi của ngày hôm nay!" Ông ta nhắm mắt hò hét một câu, sau đó lại nhìn quanh tìm kiếm, "Tiểu Tạ đâu? Tạ Thanh Ký đâu, tôi cũng phải cảm ơn cậu ấy..."
Tạ Nhiên hiểu ý của Lão Kiều, ông ấy luôn cảm kích ngày đó Tạ Thanh Ký đã đứng ra, thay người cha đang bị sỉ nhục trước mặt con gái giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng của mình, chỉ ngại Tiểu Mã vẫn còn ở đây, hắn sợ hai người họ xảy ra xích mích.
Hắn liếc Tiểu Mã đang ngồi bên cạnh một cái, ra hiệu với Tạ Thanh Ký, "Lão Kiều uống nhiều rồi, em với anh cùng nhau đưa anh ấy vào phòng em nghỉ ngơi một lát đi."
Hai anh em cùng nhấc Lão Kiều dậy, hợp sức đỡ ông ta lên giường.
Lão Kiều gắng mở mắt, bắt đầu mượn rượu làm càn kéo tay Tạ Thanh Ký khóc lóc, "Anh sai rồi, bây giờ anh có tiền, em quay lại đi... Tiểu Kiều nhớ em, anh cũng nhớ em, em quay lại đi, anh không nên nói như vậy, không nên khuyên em như vậy, anh đúng là chẳng ra gì, em quay lại đi."
Hai người nhìn nhau, biết Lão Kiều đang nhớ người vợ nơi xa xứ của mình, mặt đầy nước mắt nước mũi, giọng càng ngày càng lớn, Tạ Thanh Ký dùng sức đẩy ra nhưng vẫn không được.
Tạ Nhiên cởi giày, một chân đạp lên mông Lão Kiều lấy lực, hai tay kéo tay Tạ Thanh Ký ra, mệt tới mức thở hồng hộc mà vẫn không lay chuyển được lão kế toán hói đầu đang khóc tu tu này.
Cuối cùng Tạ Thanh Ký hết cách, đành phải duỗi bàn tay ra, đặt sau gáy Lão Kiều khua tay mấy cái rồi ngẩng đầu nhìn Tạ Nhiên.
Tạ Nhiên dứt khoát nói: "Ra tay đi."
Tạ Thanh Ký vung tay đánh xuống sau gáy Lão Kiều, chỉ thấy Lão Kiều trợn mắt rướn cổ, trông như một con gà chết sắp bị vặt lông nhúng lẩu vô hồn gục xuống, cuối cùng cũng buông tay Tạ Thanh Ký ra.
Cổ tay Tạ Thanh Ký suýt thì bị ông ta giật tới trầy da.
Tạ Nhiên không nhịn được nhìn cổ tay cậu mấy cái, thấy cậu đang xoa cổ tay như không hề gì, hắn mới miễn cưỡng nhịn xuống thôi thúc muốn đá đít Lão Kiều thêm mấy phát.
Tạ Thanh Ký đột nhiên nói: "Anh tính kết hôn à?"
Tạ Nhiên trầm mặc trong giây lát, bình tĩnh nói, "...Điều kiện rất phù hợp, để coi ý của cô ấy đã."
Tạ Thanh Ký không nói gì nữa.
Một người là lét biên một người là gay, cả hai đều bị gia đình giục kết hôn, chưa ai come out với người nhà, nhìn kiểu gì cũng thấy hợp.
Thật ra Tạ Nhiên và Trương Chân Chân từng thảo luận về vấn đề này, hắn hỏi Trương Chân Chân có cần diễn kịch tới cùng, tìm bữa nào đi đăng ký kết hôn luôn không.
Hai kẻ khố rách áo ôm get được nhịp với nhau, miễn luôn cả thủ tục công chứng tài sản trước hôn nhân, thế nhưng Trương Chân Chân lại đổi ý vào phút chót, lý do cô ấy đưa ra khá là vô lý, nhưng khi Tạ Nhiên ngẫm nghĩ lại cũng hiểu cho cô ấy.
Trương Chân Chân nửa đùa nửa thật nói, "Thế sau này chúng ta có phải sống chung để đối phó với phụ huynh không? Bạn gái tôi sẽ nghĩ nhiều, cô ấy sẽ không kìm được mà nghĩ coi chúng ta có từng ngủ với nhau không cho coi."
Từ đó về sau Tạ Nhiên không bao giờ nhắc đến chủ đề đó nữa, ba mẹ hai bên hỏi tới họ sẽ đưa ra đáp án đã thống nhất trước với nhau: Xem ý của đối phương đã.
Tạ Thanh Ký lật Lão Kiều lại, chỉnh lại chân tay cho thoải mái rồi đắp chăn lên người ông ta.
Tạ Nhiên đứng sau cậu lặng lẽ quan sát một hồi, không chịu được bầu không khí nặng nề này, hắn làm ra vẻ ung dung nói, "Chuyện chung thân đại sự của anh với Tạ Thiền coi như đã quyết định xong rồi, đợi mấy tháng nữa em thi xong lên đại học, mẹ lại giục em tìm người yêu cho mà coi, em ổn rồi bọn anh mới yên tâm, anh nói thật, yêu sớm cũng chẳng sao cả, cấp ba ai mà chẳng có người mình thích chứ, đừng lơ là việc học là được."
Tạ Thanh Ký không nói gì, ngẩng đầu nhìn Tạ Nhiên một cái, ánh mắt tỏ rõ vẻ em tin anh mới lạ ấy.
Trương Chân Chân đang trêu chọc Tiểu Mã trên bàn cơm, không biết chuốc cậu ta bao nhiêu, lúc thấy Tạ Nhiên tới Tiểu Mã vội vàng xin tha.
Tạ Nhiên cười nói, "Cô đừng chuốc rượu cậu ấy, ngày mai hết kỳ nghỉ cậu ta còn phải chính thức đi làm đấy, một đống tờ rơi còn chờ cậu ấy phát đó."
Tiểu Mã khóc không ra nước mắt.
Tạ Thanh Ký như người tàng hình, chẳng nói gì mà ngồi cạnh họ, lúc Trương Chân Chân mới tới còn thử bắt chuyện với Tạ Thanh Ký mấy câu, nghĩ rằng nếu đã là em ruột của Tạ Nhiên, giữ quan hệ tốt thì chẳng có gì sai.
Ai dè thái độ của Tạ Thanh Ký cực kỳ khó hiểu, cậu không bơ Trương Chân Chân, cô hỏi thì cậu đáp, thậm chí còn rất lịch sự, nhưng cậu cứ thích nhìn chằm chằm Trương Chân Chân, ánh mắt ấy khiến Trương Chân Chân thấy không thoải mái, cứ như mình đã cướp mất thứ gì của cậu vậy.
Cô bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, nói với Tạ Nhiên, "Tôi làm về tự truyền thông đó, có thể giúp mọi người việc gì không?"
Đây cũng coi như chó ngáp phải ruồi, Tạ Nhiên nghe vậy thì biết nói không chừng mấy năm nữa Trương Chân Chân sẽ giúp hắn một việc lớn, nếu tính kinh doanh trực tuyến, vậy hắn thực sự rất cần nguồn tài nguyên trong tay cô ấy.
Hai người bắt đầu trò chuyện rôm rả, Tiểu Mã muốn nói chen vào nhưng không hiểu hai người họ đang nói gì, cậu ta ngơ ngác nhìn hai người họ, ly rượu bên tay cậu ta bỗng nhiên bị người ta đụng vào, âm thanh lanh lảnh giòn tan vang lên, khiến Tạ Nhiên và Trương Chân Chân đang nói chuyện tới nỗi không coi ai ra gì giật mình.
Tạ Thanh Ký không nói một lời, lặng lẽ cạn sạch ly rượu.
Tiểu Mã mừng ra mặt, tưởng Tạ Thanh Ký cụng ly chúc rượu mình nên vội vàng nâng ly uống hết.
Tạ Thanh Ký tửu lượng kém, mới uống một ly đã đau đầu, được Tiểu Mã đưa vào trong buồng ngủ nằm chung với Lão Kiều.
Lão Kiều uống say rồi bắt đầu làm loạn, vừa khóc sướt mướt vừa gọi tên vợ, trái lại Tạ Thanh Ký uống say rồi lại rất im lặng, đôi mày nhíu chặt, tựa như đang gặp ác mộng, nằm một lúc thì ngọ nguậy muốn nôn.
Vốn dĩ Tạ Nhiên muốn đưa Trương Chân Chân về nhà, thấy thế thì hơi lo lắng, sợ người cao lớn thô kệch như Tiểu Mã không biết chăm sóc người khác nên bảo Trương Chân Chân đợi hắn một lát.
Hắn đỡ Tạ Thanh Ký vào nhà vệ sinh nôn, sau đó rót nước ấm bảo cậu súc miệng. Hắn xắn tay áo lên, động tác lau mặt cho Tạ Thanh Ký vô cùng cẩn thận, Trương Chân Chân đứng trước cửa trầm ngâm, chợt hiểu ra gì đó từ ánh mắt Tạ Nhiên nhìn Tạ Thanh Ký.
Đúng lúc này, Tiểu Mã thần kinh thô bước tới, vô tư nói: "Chị dâu chị đừng để bụng, anh Nhiên của tụi em là thế, chăm sóc em trai như chăm vợ vậy, sau này anh ấy cũng sẽ đối tốt với chị như vậy, người đàn ông này đáng tin lắm!"
Khóe miệng Trương Chân Chân giật giật, cố nhịn không trợn trắng mắt với Tiểu Mã.
Lão Kiều say rượu đang nằm trên giường bỗng hét lên, mắt vẫn nhắm nghiền, "Anh sai rồi! Anh thật sự sai rồi, em tha thứ cho anh đi!"
Tạ Thanh Ký nôn xong, khóe mắt ươn ướt, nghe thấy giọng của Lão Kiều, hàng mi cậu khẽ run rẩy rồi đột nhiên lẩm bẩm, "Tạ Nhiên anh đúng là chẳng ra gì."
Động tác lau mặt cho cậu của Tạ Nhiên khựng lại, dỗ dành nói: "Được rồi được rồi, anh chẳng ra gì cả, em mắng đi, anh đang nghe đây."
Hốc mắt Tạ Thanh Ký phiếm hồng, là phản ứng sinh lý sau khi nôn xong, tay cậu siết chặt lấy cổ tay của Tạ Nhiên, sức lực còn lớn hơn Lão Kiều ban nãy, vừa tủi thân vừa phẫn nộ mắng Tạ Nhiên không ra gì hết lần này đến lần khác.
Tạ Nhiên im lặng lắng nghe, rất muốn ở lại chăm sóc cậu, nhưng bên ngoài Trương Chân Chân còn đang đợi.
"Tiểu Tạ, em nắm tay anh đau quá đấy."
Người bị điểm tên như đang làm sai thì bị bắt tại trận, Tạ Thanh Ký khựng lại, luống cuống buông tay ra, giọng nói nghẹn ngào, "Anh làm mất đồng xu của em rồi."
Tạ Nhiên bất giác bật cười, bảo cậu nằm đàng hoàng rồi đắp chăn cho cậu.
"Mất gì mà mất, em tưởng anh không biết em đeo gì trên cổ chắc?"
Chỉ có những lúc Tạ Thanh Ký uống say không nhớ gì, Tạ Nhiên mới dám tỏ ra chút thân thiết như vậy.
Trên đường quay về, Trương Chân Chân thử thăm dò, "Tình cảm của anh với em trai tốt thật, những bạn trai trước đây của anh không ghen Tạ Nhiên với em trai anh à?"
Tạ Nhiên mơ hồ đáp cho qua chuyện, "...Tôi chưa từng quen bạn trai nào khác."
Trương Chân Chân nhạy bén nhận ra ẩn ý đằng sau từ "nào khác" này, không kìm được mà cảm thán lá gan của Tạ Nhiên.
"Hình như em trai anh rất để ý anh..." Trương Chân Chân ngượng ngùng sờ mũi, nghĩ lại mà thấy sợ, "Hôm nay vừa nghe tôi la bạn gái anh, cậu ấy cứ nhìn chằm chằm tôi mãi, vẻ mặt cứ như cún con bị bỏ rơi vậy, cậu ấy có phải...?"
Tạ Nhiên không nói gì, Trương Chân Chân cũng biết điều không hỏi nữa, hai người đứng trước cửa nhà chào tạm biệt nhau.
Tạ Nhiên không vội về nhà, hắn phiền muộn trong lòng lại muốn hút thuốc, không ngừng nhớ lại biểu cảm của Tạ Thanh Ký.
Với câu hỏi của Trương Chân Chân, đáp án của Tạ Nhiên là: Đúng vậy.
Bất kể cô ấy muốn hỏi Tạ Thanh Ký có yêu hắn không, Tạ Thanh Ký có để tâm đến hắn không, câu trả lời của Tạ Nhiên luôn là: Có.
Đây cũng là những chuyện hắn từ từ ngẫm ra sau hôm sinh nhật của Tạ Thanh Ký.
Tại sao lúc l*m t*nh Tạ Thanh Ký lại khóc với hắn, tại sao lại sợ hắn ra bờ biển vào ngày hắn tự sát, tại sao lại đeo đồng xu một tệ hắn cho lên cổ, lời nói bị Vương Tuyết Tân cắt ngang ngày đó của cậu rốt cuộc là gì.
Tạ Nhiên nghĩ thông suốt rồi.
Em trai hắn cũng yêu hắn như vậy.
Hắn tuyệt vọng, quyết định nhảy xuống biển tự sát kết thúc sinh mạng giải thoát cho hai người, sau khi trùng sinh, thấy mẹ và chị thì hắn nhận ra, nguyên nhân gây ra mọi bi kịch ở kiếp trước không chỉ do sự kiêu ngạo và bốc đồng ăn sâu vào xương tủy, mà còn vì tình yêu méo mó và cố chấp của mình dành cho em trai.
Kiếp này, khi Tạ Nhiên hạ quyết tâm không muốn liên can đến em trai, muốn bảo vệ mẹ vào chị thật tốt---
Hắn tình cờ phát hiện thì ra Tạ Thanh Ký vẫn luôn yêu hắn, có lẽ còn có chút hận hắn.
Bởi vì cái chết của hắn khiến Tạ Thanh Ký đau khổ.
Nếu phát hiện Tạ Thanh Ký yêu hắn sớm hơn một chút thì tốt rồi. Nhưng kiếp này hắn đã hạ quyết tâm, hắn chọn mẹ mình.
Vương Tuyết Tân sẽ không chấp nhận tình cảm giữa hắn và Tạ Thanh Ký, sau khi bà biết sẽ phản ứng ra sao, sẽ làm những gì để ngăn cản mối quan hệ trái với luân lý của hai thằng con trai–- Tạ Nhiên hiểu rõ hơn ai hết.
Thậm chí, cuối cùng bà còn đánh đổi cả mạng sống của mình.
Mọi thứ bắt đầu lại từ đầu, chuyện gì cũng có khả năng thay đổi, nhưng hắn và Tạ Thanh Ký vẫn bỏ lỡ nhau như vậy. Nếu nói có gì đó, thì chỉ là nỗi phiền muộn trong lòng Tạ Nhiên, kiếp này hắn và Tạ Thanh Ký chỉ có thể như vậy mà thôi.
Ban đầu hắn là anh trai của Tạ Thanh Ký, chẳng qua là về sau hắn được voi đòi tiên, muốn trở thành người yêu của cậu, bây giờ chỉ là lùi một bước quay về lúc ban đầu, dường như không có gì không cam lòng.
Tạ Nhiên thầm nghĩ, hắn cũng chỉ... có chút nuối tiếc mà thôi.