
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Edit: nammogiuabanngay
---
Vương Tuyết Tân không để ý tới bầu không khí có chút kỳ lạ này, hỏi Tạ Nhiên, "Sao không nói sớm, thì ra hai đứa học cùng trường cấp ba à! Thân nhau không?"
Đường Tư Bác đang định mở lời, Tạ Nhiên đã nhanh chóng lên tiếng trước, "Thì thế đó, chẳng gặp nhau được mấy lần."
Đường Tư Bác sửng sốt, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, gật đầu đồng ý với Tạ Nhiên. Anh ta ngồi xuống bên cạnh Tạ Thiền, nhận lấy thực đơn do Vương Tuyết Tân đưa, thấy họ đã gọi món xong từ trước, rất tinh ý mà gọi thêm một món lạnh cho có lệ.
Phục vụ bưng đồ ăn bước vào, Đường Tư Bác biết nhân vật chính hôm nay là Tạ Thanh Ký nên bắt chuyện như anh lớn trong nhà, hỏi cuộc sống cấp ba của cậu như thế nào.
Tạ Thanh Ký giữ vẻ mặt thản nhiên, nhìn Đường Tư Bác một cái rồi nhanh chóng rời ánh mắt đi.
"Cũng được."
Tạ Thanh Ký gắp thức ăn cho Tạ Thiền và Vương Tuyết Tân, Đường Tư Bác cũng không khách sao, tiếp tục hỏi, "Sắp phải thi đại học rồi, căng thẳng không?"
Động tác của Tạ Thanh Ký hơi ngừng lại, sau đó khó hiểu ngẩng đầu, một người luôn lịch sự, lễ độ như cậu bỗng nhiên hiếm khi tỏ ra vô lễ. Chỉ thấy cậu có chút không vui, đôi mày cau lại tỏ rõ vẻ chán ghét, không nể nang gì, "Còn gần nửa năm nữa mới thi, có gì căng thẳng chứ."
Đường Tư Bác ngẩn ra, hậm hực cúi đầu xuống, không biết sự thù địch của em trai bạn gái đến từ đâu. Vương Tuyết Tân nhìn Tạ Thanh Ký với ánh mắt cảnh cáo một cái, giải vây, "Gần đây thằng bé có bài kiểm tra, áp lực quá ấy mà."
"Cháu hiểu."
Đường Tư Bác tháo kính xuống như đang che giấu, lau chùi chiếc kính không dính hạt bụi nào để giảm bớt sự ngượng ngùng. Tạ Thiền thấy hơi bất thường, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Tạ Nhiên. Tạ Nhiên chỉ đành cắn răng nói với Tạ Thanh Ký, "Anh thấy cá ở bể nước ngoài cửa ngon đấy, em đi ra chọn một con làm thêm món với anh đi."
Hắn vừa chạm vào vai Tạ Thanh Ký, người nọ liền ngoan ngoãn đi theo.
Cửa vừa khép lại, Đường Tư Bác gần như thở phào nhẹ nhõm, anh ta hơi khó xử, tự hỏi liệu có phải mình quá nóng vội, nói chuyện hơi quá hay không? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, anh ta thực sự không hiểu làm thân với em trai của bạn gái thì có gì sai, rốt cuộc chỗ nào làm mích lòng người mới gặp lần thứ hai là Tạ Thanh Ký chứ.
Tạ Nhiên cúi người quan sát bể cá trước mặt, nhìn những con cá mè hoa với cái bụng béo tròn, lớp vảy sáng bóng đang bơi ì ạch trong nước, ông chủ rắc thức ăn cho cá, tụi nó tranh nhau bơi tới, miệng cá há ra ngậm lại, rồi lại quẫy đuôi bơi xuống nước
"Anh gọi anh rể tới à?" Tạ Thanh Ký bỗng nhiên lên tiếng.
"Ông chủ, lấy con này đi, làm món hấp nhá, chừa lại mắt cá cho em trai tôi, em ấy sắp thi đại học, ngày nào cũng đọc sách, hại mắt lắm."
Tạ Nhiên nhìn chăm chú cái vợt của ông chủ vớt lấy con các mà hắn chọn, sau đó mang vào bếp, lúc này hắn mới thong dong đứng dậy, nhìn Tạ Thanh Ký một cái, cười nói, "Không phải anh gọi, có lẽ là mẹ, mẹ thích mấy chuyện thế này, em đâu phải không biết."
Tạ Thanh Ký hờ hững nhìn bể nước, hàng mi dài rũ xuống, lúc cậu im lặng luôn có cảm giác bướng bỉnh, chịu uất ức nhưng không dễ dàng khuất phục.
"Họ vẫn chưa kết hôn, sao em cũng gọi anh rể mãi thế." Tạ Nhiên mỉm cười đùa giỡn, Tạ Thanh Ký không nói gì, cậu quay người tính đi vào phòng riêng, Tạ Nhiên ở phía sau lại kéo cậu đứng lại.
Trong lúc nóng lòng hắn kéo lấy cổ tay em trai, Tạ Thanh Ký sững người, quay đầu lại nhìn hắn. Tạ Nhiên như bị điện giật mà buông tay ra, bất đắc dĩ xoa chân mày, vẻ mặt vừa khổ não vừa nghiêm túc, "Tạ Thiền chị ấy... rất để ý đến Đường Tư Bác, chúng ta phải có chừng mực một chút, hôm nay em đón sinh... bỏ đi, em đừng để ý anh ta."
Những lời này của hắn thật khó mà hiểu nổi, nghe có vẻ không giống như đang khuyên nhủ Tạ Thanh Ký vì nói năng không có lễ độ.
Tạ Thanh Ký nhìn chằm chằm Tạ Nhiên một lúc rồi mới khẽ gật đầu, "Biết rồi."
Hai người lần lượt quay lại phòng riêng, ăn một bữa cơm bình thường, quả nhiên Tạ Thanh Ký không khiến Đường Tư Bác khó xử nữa.
Người anh rể tương lại này sau khi gặp phải trắc trở cũng cực kì biết điều, không tìm chuyện để nói nữa. Ngược lại Vương Tuyết Tân lại có hơi hối hận, đáng ra bà không nên tự ý gọi Đường Tư Bác đến đây.
Món cá được gọi thêm kia vẫn chưa ăn hết, con cá chết không nhắm mắt nằm trên đĩa, để lộ phần bụng được phủ đầy hành gừng tỏi, mắt cá được Tạ Nhiên cố ý chừa ra, nhưng thế nào Tạ Thanh Ký cũng không chịu ăn.
Sau khi tan tiệc, mọi người đứng trước cửa nhà hàng, Tạ Thanh Ký sau khi tan học liền trực tiếp đến đây, trên vai vẫn mang cặp sách nặng trịch.
Đường Tư Bác thận trọng nói, "Muộn quá rồi, không dễ bắt xe, đúng lúc tôi lái xe tới đây, để tôi đưa mọi người về nhé?"
Anh ta vô thức nhìn Tạ Nhiên một cái, trong buổi gặp gỡ bằng mặt không bằng lòng này, anh ta đã lén nhìn về phía Tạ Nhiên không biết bao nhiêu lần, theo đó là sự chột dạ và hoài nghi mà chính anh ta cũng không nhận ra.
Nhưng Tạ Nhiên chưa từng trả lời anh ta một lần nào.
Tạ Nhiên đều giả vờ như không nhìn thấy, ngữ khí tự nhiên đáp, "Mẹ ngồi xe của anh ấy về đi, con với Tiểu Tạ đi dạo một lát, coi cửa hàng nào còn mở thì mua quà sinh nhật cho em ấy."
Vừa dứt lời, hắn không quan tâm đến phản ứng của Tạ Thanh Ký mà khoác vai cậu quay người đi mất.
Tạ Thiền ở phía sau hơi mất mác nói, "Tối nay lạnh thế này, về cùng nhau đi."
Tạ Nhiên giả bộ như không nghe thấy, Tạ Thanh Ký cũng im lặng. Gió đêm vừa thổi qua, tai Tạ Nhiên đã đỏ bừng vì lạnh, tay hắn khẽ khoác lên vai em trai, nghĩ, anh em với nhau kề vai sát cánh như thế này rất bình thường, không có vấn đề gì đâu nhỉ?
Cũng không biết vì nguyên nhân gì, Tạ Thanh Ký cứ để mặc Tạ Nhiên khoác vai như vậy.
Ưu điểm của thành phố nhỏ là đi tới đâu cũng rất đông người, rất náo nhiệt. Hai người băng qua một sạp lề đường đang buôn bán rất phát đạt, Tạ Nhiên bỗng nhiên đề nghị, "Ban nãy anh chưa ăn no lắm." Ngoài miệng hắn nói chưa ăn no, nhưng chỉ mua một cây xúc xích từ chỗ chủ tiệm, cũng không bảo chủ tiệm nướng giúp hắn, hắn xé lớp vỏ đỏ bên ngoài ra, cắn một miếng nhỏ, nhai chậm rãi.
"Gần đây học hành ở trường thế nào."
"Cũng được."
"Em sắp thi đại học rồi, đừng yêu sớm đấy nhá."
Tạ Thanh Ký nhìn hắn một cái, lắc đầu nói, "Không có."
"Vậy có ai theo đuổi em không?"
Cuối cùng Tạ Thanh Ký cũng mất kiên nhẫn, lạnh lùng nhìn Tạ Nhiên, chất vấn hắn, "Anh có ý gì?"
Tối nay dường như cậu vô cùng cáu kỉnh, nhưng Tạ Nhiên lại không để bụng tí nào. Hắn bỏ nửa cây xúc xích còn lại vào túi, đưa mắt nhìn chung quanh, tìm thấy ngã rẽ trong trí nhớ, trong lòng thầm cầu nguyện mình không nhớ nhầm, nếu không món quà sinh nhật hắn dành cho Tạ Thanh Ký sẽ hỏng mất.
"Thì hỏi vậy thôi, yêu sớm cũng chẳng sao cả, chúng ta đi đường tắt đi, về nhà sớm chút, lạnh chết mất."
Hai người rẽ vào con đường nhỏ, Tạ Nhiên lại tiếp tục nói, "Anh đây ủng hộ em yêu sớm, cứ thử tiếp xúc với nhiều người khác nhau... đừng lơ là chuyện học tập là được, cũng đừng để mẹ biết."
Giọng điệu của hắn ung dung lại có chút ý cười, nhưng trong lòng lại cực kỳ chua xót, không ai có thể trơ mắt nhìn người mình thích yêu đương, hôn môi, lên giường với người khác. Nhưng Tạ Nhiên sống thêm một kiếp, hắn nghĩ thông rồi, từ bỏ một tình yêu sai lệch, bất thường sao có thể gọi là hy sinh được, hắn chỉ là uốn nắn lại những sai lầm trở về quỹ đạo của nó thôi.
Tạ Thanh Ký dừng bước, Tạ Nhiên cũng dừng lại theo.
Tạ Thanh Ký lợi dụng ưu thế chiều cao, ánh mắt hơi cúi xuống nhìn thẳng vào Tạ Nhiên, đôi môi mỏng của cậu hơi mím, trông có vẻ rất bạc tình, nhưng câu hỏi thốt ra lại mang đầy tính hóng hớt.
"Anh định nghe lời mẹ đi coi mắt à?"
Tạ Nhiên dừng một chút, không hiểu ánh mắt của Tạ Thanh Ký cho lắm, nhưng hắn vẫn bình thản thừa nhận, "Sao lại không chứ."
"Bây giờ anh mới bắt đầu tự mình làm ăn, em chưa nghe qua câu thành gia lập nghiệp à, giờ anh đã bắt đầu lập nghiệp, muốn thành gia cũng là chuyện hết sức bình thường."
Tạ Nhiên làm ra vẻ điềm tĩnh, tiếp tục đi về phía trước, dựa vào ký ức tìm kiếm chung quanh.
Trong góc hẻm luôn chất đầy những thùng các tông bỏ đi và rác thải chưa kịp thu gom, những động vật lang thang cũng hay tụ tập ở đây. Hắn mơ hồ nhớ lại, có lẽ là ở ngã rẽ phía trước, ngã rẽ đó có một cây hòe, khi đến mùa hè thì cây nở đầy hoa. Những ngày tháng khó khăn nhất, để tiết kiệm vài đồng mua đồ ăn, Vương Tuyết Tân sẽ đến hái hoa hòe, trộn với bột rồi hấp lên ăn.
Hồi còn nhỏ, Tạ Nhiên cầm một đống hoa trên tay, đắc ý bỏ vào tay Tạ Thiền. Tạ Thiền đang hí hửng, vừa mở rả nhìn thì thấy một con sâu bướm xanh to bằng lóng tay đang bò lúc nhúc trên cánh hoa, cô bé sợ tới nỗi hét lên ném đi, hoa hòe nở rộ, hương thơm tràn ngập khắp nhà.
Mỗi lần đến lúc này, khuôn mặt mũm mĩm của Tạ Thanh Ký bé nhỏ sẽ nghiêm mặt, bảo Tạ Nhiên đừng bắt nạt chị.
Xa xa có người đạp xe qua đây, đèn xe lóe lên một cái Tạ Nhiên mới hoàn hồn lại, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy ông cụ ở tiểu khu bên cạnh, đang mỉm cười chào hỏi, "Tạ Nhiên, hai đứa đi đâu đấy, sao giờ mới về nhà?"
Tạ Nhiên giơ tay chào hỏi với ông ấy.
Ông cụ đạp xe đi lướt qua, liếc nhìn hai anh em một cái, không ai biết hai anh em đã từng lên giường với nhau này đang âm thầm hình dung về một tương lai tẻ nhạt, bình thường của đối phương.
Càng không ai biết rằng người kiêu ngạo bất tuân như Tạ Nhiên lại từng nói "Nhường em đó" với em trai. Cũng không ai có thể tưởng tượng được người bình thường luôn nghiêm chỉnh, cứng nhắc như Tạ Thanh Ký, lại từng một tay giữ lấy eo anh trai mình, đặt hắn dưới thân mình ở nơi chỉ cách mẹ và chị cả một bức tường.
Tạ Nhiên hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra.
"Ban nãy nói tới đâu rồi nhỉ? Đúng rồi, có cơ hội thì yêu đương đi, trai hay gái gì cũng được, đừng có ngày nào cũng vùi đầu vào học, em phải trải nghiệm cuộc sống nhiều chút chứ..." Hắn ép mình phải rời mắt khởi Tạ Thanh Ký, tìm kiếm hộp các tông trong bóng tôi, mong rằng có thể tìm thấy hình dáng đã lâu không thấy.
"Ý anh là, trải nghiệm cuộc sống nhiều thì sẽ biết thực ra tình một đêm cũng chẳng phải chuyện gì to tát đúng chứ."
Tạ Thanh Ký bình tĩnh nhìn Tạ Nhiên, "Thì ra anh nghĩ như vậy à? Vậy nên anh đã buông bỏ mọi thứ, định bụng chỉ nhìn về tương lại chứ gì."
Tạ Nhiên sững sờ, thầm mắng "Đù má" một tiếng, hắn không nói vậy, cũng không nghĩ vậy.
Nhưng lại có một giọng nói lập tức phản bác: Hắn khuyên Tạ Thanh Ký thử với người khác thế này, chẳng lẽ không phải hắn đang khuyên cậu đừng đánh đồng quan hệ thể xác với ràng buộc đạo đức hay sao.
Đột nhiên hắn cảm thấy mình hơi bỉ ổi.
Nhưng nếu không như thế này, làm sao Tạ Thanh Ký mới thoát khỏi bóng ma loạn luân với anh trai, sống một cuộc sống như người bình thường đây?
Đúng lúc này, một tiếng kêu yếu ớt vang lên, hai anh em đều cùng lúc nhìn sang.
Tạ Nhiên bỗng chốc mỉm cười, không để ý lời chất vấn của Tạ Thanh Ký mà dè dặt tìm nơi phát ra âm thanh kia, giống như sợ kinh động đến thứ gì, hắn đi rất cẩn thận, lấy cây xúc xích đã chuẩn bị sẵn trong túi ra.
Tạ Thanh Ký nhìn Tạ Nhiên mà chẳng hề bất ngờ, tựa như đã biết trước chuyện hắn muốn làm.
Chỉ thấy Tạ Nhiên cúi xuống, dùng một tư thế khó khăn chống vào vách tường, cẩn thận lôi ra một con mèo con ướt nhẹp, to bằng bàn tay từ khe hở giữa rãnh nước và vách tường.
Con mèo con này toàn thân đen nhánh, lông rối tung, không nhìn ra được màu sắc ban đầu, nằm bất động trong tay Tạ Nhiên, khác hoàn toàn với bộ dáng ngạo mạn khi ngồi trên cánh tay Tạ Thanh Ký kiếp trước.
Nó nhỏ tới nỗi ngay cả đứng lên cũng rất tốn sức, bốn cái chân mèo nhẹ như cúc áo Tạ Nhiên vậy.
Mèo con ngẩng đầu nhìn Tạ Nhiên, nhỏ giọng "meo" với hắn một cái.
Tạ Nhiên dùng ngón cái thân thiết xoa đầu nó, trong lòng thầm nói "lâu rồi không gặp".
Hắn giơ mèo con đến trước mặt Tạ Thanh Ký, bảo câu giơ tay ra, "Ha ha, sinh nhật em anh không chuẩn bị quà, vừa cặn nhặt được một con mèo, coi nó là quà sinh nhật tặng cho em vậy. Hồi em còn nhỏ luôn muốn có mèo, nhưng mẹ không cho nuôi, người làm anh trai đây vẫn luôn nhớ đấy."
"Tiểu Tạ, dù em có tin hay không, anh thật sự đang học cách làm một anh trai tốt, làm một đứa con ngoan, một đứa em tốt, sau này có thể làm một người chồng, người cha tốt hay không anh không biết, chuyện tương lai ai mà nói chắc được chứ. Em là người mẹ tự hào nhất, Tạ Thiền là người mẹ yêu thương nhất, chỉ cần hai người sống tốt, mẹ sống tốt... là đủ rồi."
Nửa câu đầu và nửa câu sau Tạ Nhiên nói thật lòng, ở giữa lại nói dối, hắn đã chuẩn bị xong cho việc đúng hạn chết đi vào sáu năm sau, nếu có thể giống như ông nội Tiểu Mã, dùng mạng của hắn đổi lấy mạng của mẹ và chị, hắn cũng bằng lòng.
Nếu may mắn sống tiếp, có lẽ kiếp này hắn sẽ không lập gia đình với bất kỳ ai nữa.
Hắn chỉ có gia đình này.
Tạ Thanh Ký chợt cười lạnh một tiếng.
"Anh trai tốt? Đứa em tốt? Rốt cuộc anh có dính dáng được với cái nào không," Giọng điệu cậu lạnh nhạt chất vấn, "Vậy là anh thực sự định buông bỏ tất cả, nhìn về phía trước đúng chứ."
Tạ Nhiên á khẩu, ngay cả hắn cũng không tìm được con đường thứ hai, tay hắn vô thức nhũn ra, mèo con khó chịu ngọ nguậy, há miệng cắn đầu ngón tay Tạ Nhiên.
Tạ Nhiên bị đau, nhanh chóng buông tay ra.
Lúc này Tạ Thanh Ký bước tới, cuối cùng cũng đón lấy mèo con từ trong tay Tạ Nhiên ôm vào lòng. Khứa mèo này từ nhỏ đã láu cá, ranh mãnh, vừa ngả người lên người Tạ Thanh Ký đã lộ ra vẻ mặt đắc ý như một tên thái giám, chó cậy thế chủ.
Tạ Nhiên rất quen thuộc với biểu cảm này.
Tạ Thanh Ký khẽ rũ mắt xuống, kéo lấy bàn tay bị cắn của hắn trong ánh mắt bất ngờ của Tạ Nhiên.
Ngón tay cậu quanh năm cầm bút máy, thuần thục mà bóp vào chỗ bị cắn, cố gắng nặn máu ra, nhưng mèo con vừa mới đầy tháng khỏe tới mức nào, sao có thể cắn người ta chảy máu được chứ? Tạ Thanh Ký không kịp nhìn, động tác này hoàn toàn dựa theo bản năng.
Hai người đứng rất gần nhau, gần tới mức Tạ Nhiên có thể nghe thấy tiếng thở đầy thỏa mãn của mèo con trong lòng Tạ Thanh Ký.
Khoảnh khắc đấy Tạ Nhiên đổ mồ hôi lạnh khắp người, máu khắp người đều dồn hết lên não, da đầu hắn tê dại, bời vì quá kinh ngạc mà không kìm được run rẩy.
Hắn ngơ ngác mà nhìn Tạ Thanh Ký.
Tạ Thanh Ký lại nhìn hắn với vẻ bướng bỉnh của người bị uất ức mà không chịu khuất phục, khẽ nói, "Tạ Nhiên, anh nói hôm đó anh uống say nhận nhầm người, em biết anh không nói dối, em cũng biết anh nhận nhầm em thành ai."
"Anh nhận nhầm em thành anh rể rồi," Cậu nhìn chằm chằm Tạ Nhiên, "... Tạ Nhiên, chúng ta chỉ có một người chị này, em, từ đầu tới cuối, trước kia, sau này cũng chỉ từng như thế này với anh."
"Anh đang lừa gạt em với Tạ Thiền."
Tạ Thanh Ký vừa không cam lòng vừa mất mác, còn có mấy phần nghiêm túc, bắt cậu thừa nhận chuyện có lẽ Tạ Nhiên đã thực sự nhận nhầm cậu thành người khác, đối với một người kiêu ngạo tự phụ như cậu mà nói, chắc khác nào đang phủ nhận chính mình.
Cậu muốn nói lại thôi, ánh mắt phẫn nộ mang theo ngỡ ngàng chất vấn, hình như cậu vẫn còn gì đó muốn nói, nhưng sau phút chốc, Tạ Thanh Ký chỉ ôm lấy mèo con của mình, nhìn Tạ Nhiên một cái rồi cuối cùng xoay người đi mất.
Bóng dáng cô đơn của cậu bị ánh đèn đường kéo dài, xuôi theo bức tường, lưng đeo cặp sách ôm mèo con, thiêu niên cúi đầu, từng bước bước về phía trước trong đêm đông rét mướt.
Tạ Nhiên đứng yên như thể bị đóng băng tại chỗ.
Hắn không bao giờ quên hành động này, kiếp trước hắn thường xuyên bị mèo cào, cắn, bởi vì mèo của Tạ Thanh Ký và Tạ Thanh Ký đều không thích hắn, nhưng Tạ Nhiên cứ luôn viện cớ làm nũng với Tạ Thanh Ký, nói hắn bị mèo cắn, bắt Tạ Thanh Ký chịu trách nhiệm.
Lúc mới đầu Tạ Thanh Ký không bằng lòng, cực kỳ kháng cự với chuyện tiếp xúc thân mật với Tạ Nhiên, về sau, bị Tạ Nhiên giày vò tới không còn cách nào khác, chỉ đành mất tự nhiên kéo tay Tạ Nhiên qua, sờ sờ vết thương cho có lệ.
Tạ Nhiên ngày càng táo tợn, cố ý chọc Tạ Thanh Ký, nói hắn vẫn còn đau.
Mãi đến sau này, Tạ Thanh Ký mới hình thành thói quen nặn máu ra giúp Tạ Nhiên.
Hắn thậm chí còn chưa kịp cảm thán tạo hóa trêu người, càng không dám nghĩ tới bản thân trong lòng Tạ Thanh Ký bây giờ đã dối trá, đê tiện tới mức nào, ngay cả những lời Tạ Thanh Ký nói trước khi đi, ngay cả việc bị cậu hiểu lầm, Tạ Nhiên cũng không còn sức mà truy hỏi đến cùng.
Ngày mà hắn buông bỏ hết vướng mắc yêu hận, chuẩn bị nhìn về phía trước, làm một người anh tốt, cuối cùng hắn cũng hiểu ra-- Từ lúc Tạ Thanh Ký gặp Đường Tư Bác đã luôn miệng gọi "anh rể", không phải vì đã đồng ý người này làm chồng của Tạ Thiền, mà là vì trong mắt cậu, người này sớm đã có quan hệ hôn nhân với Tạ Thiền, cậu đã gọi từ anh rể này mấy năm rồi.
Theo thói quen, cậu cũng giống mình nhất thời khó mà đổi cách xưng hô, thế nên mới gọi là "Anh rể".
Tạ Thanh Ký trước mắt này là Tạ Thanh Ký năm hai mươi tư tuổi, cậu giống mình, trùng sinh về thời điểm mọi thứ dường như đã quá muộn, lại như vẫn còn kịp để thay đổi.
Tạ Thanh Ký trước mắt này biết rõ tất cả những chuyện khốn nạn Tạ Nhiên từng làm.
---
Editor: bộ này chương nào cũng dài, dài hơn bộ nghe nói kia nhiều,