
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
edit: nammogiuabanngay
---
Trò hề hoang đường xảy ra ở kiếp trước cuối cùng được kết thúc bởi Vương Tuyết Tân.
Bà giận dữ mang theo cây lăn bột đến trường, bảo Tạ Nhiên xin lỗi thầy giáo và hiệu trưởng.
Tạ Thanh Ký kéo Tạ Nhiên đến một góc vắng người, đôi mắt cậu đỏ ngầu, chất vấn hắn: "Vốn dĩ em đã không cần anh tới, không cần anh làm những thứ này, anh có thể cách xa em một chút không, anh còn có đạo đức không, anh biết thân phận của chúng ta là gì không, anh thích chơi đầy người chơi với anh, tại sao anh phải phá hủy cuộc đời của em chứ?"
Tạ Nhiên chột dạ, phản bác, "Anh đâu muốn phá hủy cuộc đời của em, anh đối tốt với em, em không thấy sao? Anh biết em không phát huy được như bình thường... tiêu chút tiền để em vào lớp chạy nước rút, có gì không được chứ, đương nhiên lần này chỉ là chuyện ngoài ý muốn."
Hắn lại không nhịn được bổ sung, "Hơn nữa anh cũng không thích chơi."
Biểu cảm Tạ Thanh Ký không hề dịu đi một chút nào.
Tạ Nhiên biết mình nên nói một câu xin lỗi, không phải lời xin lỗi vì tình yêu trái với luân thường đạo lý này mà là vì hắn say rượu bốc đồng, không nhịn được mà lên giường với Tạ Thanh Ký trước lúc đó.
Nhưng hắn không nói ra hai từ đó.
Hắn là người có tính cách giống với Vương Tuyết Tân nhất trong ba người, mưa dầm thấm lâu mà hình thành sự cố chấp, bốc đồng và cả cái thói cãi bướng giống Vương Tuyết Tân.
Tạ Nhiên miễn cưỡng nở nụ cười dưới ánh mắt chán ghét, phòng bị của em trai, hắn tựa như muốn che giấu, nhắc nhở cậu, "Em quên rồi hả? Lúc em mười sáu tuổi, mẹ đưa chúng ta đến gần đập chứa nước chơi, anh suýt đuối nước, là em vớt anh lên, cái mạng này cũng là em cứu, nếu không nhờ em anh đã chết từ lâu rồi, quên rồi sao?"
"Chỉ vì thế thôi sao?" Tạ Thanh Ký lạnh lùng nhìn hắn, Tạ Nhiên gật đầu cười, định nói gì đó nhưng lại bị Tạ Thanh Ký ngắt lời.
"Vậy thì em hối hận rồi."
Tạ Nhiên lập tức không cười nổi nữa.
Hắn cứ vậy nhìn Tạ Thanh Ký hồi lâu không nói lời nào, ánh mắt cũng dần lạnh xuống, cuối cùng để lộ ra vẻ kiêu ngạo, giả dối, không từ thủ đoạn vẫn luôn che đậy trước người nhà.
Đây là kinh nghiệm mà hắn tích lũy được từ hồi còn nhỏ kiếm sống và vật lội trong xã hội, hắn biết cách ứng phó với kiểu người như Tạ Thanh Ký, cũng biết cách làm khó Tạ Thanh Ký.
—— Tạ Nhiên chẳng thèm giả bộ nữa.
"Hối hận cái gì? Hối hận không thấy chết mà không cứu, nếu năm đó trực tiếp để anh chết đuối thì bây giờ em vẫn trong sạch, không loạn luận cùng anh ruột, vẫn là con trai ngoan của mẹ, đúng không Tạ Thanh Ký?"
Tạ Nhiên tiến lại gần, mỉm cười.
"Sao em lại độc ác như vậy hả Tạ Thanh Ký, thế mà lại bảo anh trai mình chết đi, anh cứ không chết đấy, anh muốn sống thật tốt, khiến sau này em có muốn cũng không dám đối xử tốt với người ta, một khi em đối xử tốt với ai, em sẽ phải đoán xem người này có không biết điều như Tạ Nhiên hay không."
Chút áy náy của Tạ Thanh Ký với Tạ Nhiên lập tức biến mất, sao ban nãy cậu còn phải lo lắng câu "hối hận" kia có cay nghiệt quá không chứ.
Tạ Nhiên chợt nói, "Anh biết em không thích phụ nữ."
"Em cũng không thích đàn ông, càng không thích anh trai của mình."
Tạ Thanh Ký phản bác không chút suy nghĩ, Tạ Nhiên lại mỉm cười, nói khẽ, "Thật sao? Lần đó ở hồ chứa nước em cứ nhìn anh suốt nhỉ, nếu không sao anh vừa rời đi em liền phát hiện, anh vừa đuối nước em liền tới cứu anh, từ nhỏ em đã rất ngưỡng mộ anh, cảm thấy anh trai rất lợi hại, em quên rồi ư? Hồi nhỏ em còn kéo tay anh, nói muốn ở bên anh cả đời."
Tạ Nhiên lạnh lùng nói, "Tạ Thanh Ký, đây là lời chính em từng nói, sao có thể vì tuổi còn nhỏ mà chối bỏ chứ. Thầy em không dạy nói lời phải giữ lấy lời sao."
Đối diện với lời ngụy biện xằng bậy lại rất hùng hồn của Tạ Nhiên, Tạ Thanh Ký hiển nhiên không có sức chống đỡ, cậu nhìn chằm chằm Tạ Nhiên, cơ bắp hai bên miệng kéo căng, như thể hàm răng đang cắn chặt.
Trên mặt Tạ Nhiên nở nụ cười, nhưng trong lòng lại không vui tí nào.
"Tạ Nhiên, anh lên giường với em trai ruột của mình thì sướng lắm nhỉ."
Tạ Nhiên sửng sốt trước câu hỏi này, hắn không thể ngờ câu hỏi thẳng thắn và trắng trợn như vậy lại thốt ra từ đứa con ngoan, lười mở miệng ra mắng người như Tạ Thanh Ký.
Hắn nhanh mồm nhanh miệng, không chịu yếu thế mà phản bác.
"Cũng được, chắc chắn là k*ch th*ch hơn làm em trai của người khác, nếu em có thế phối hợp anh sẽ càng sướng." Tạ Nhiên nhìn cậu, "Em không sướng sao? Em cứng như cây cán bột trong tay mẹ, vẫn là trai tân nhỉ, ngay lúc ấy mẹ với Tạ Thiền đang đánh mạt chược trong phòng khách em nghe thấy hết mà, làm anh ruột mình ngay trước mũi mẹ với chị mình có k*ch th*ch không? Sướng không?"
Tạ Thanh Ký không nói thêm gì nữa, cậu nhìn Tạ Nhiên với vẻ thờ ơ và thất vọng, ánh mắt cậu bình tĩnh đến lạ, khiến Tạ Nhiên lòng dạ rối bời, lo lắng, hắn nghĩ, sao Tạ Thanh Ký không nói gì nữa, tại sao cậu không tiếp tục trách móc hắn.
Vương Tuyết Tân cuối cùng cũng xin lỗi hiệu trưởng và thầy giáo xong, cảm nhận hết trận dạy bảo quan tâm với nước miếng bay tứ tung kia, đang kìm nén không vui, bà nghiến răng, cầm cây lăn bột đi về phía này.
Bà không chú ý tới cơn sóng ngầm đang cuộn trào giữa hai anh em mà xắn tay áo lên, lớn giọng quát "Tạ Nhiên! Thằng khốn nạn!" - rồi hùng hổ mà xông về phía này.
Tạ Nhiên nghe thấy Vương Tuyết Tân mắng hắn, thậm chí khóe mắt còn nhìn thấy bà đang nhằm về phía này, nhưng hắn không tránh không né, cứ đứng yên tại chỗ, đứng trước mặt Tạ Thanh Ký, lạnh lùng mà đối đầu gay gắt với cậu.
Sau cùng cái cây lăn bột ấy vẫn không đánh xuống người Tạ Nhiên.
Bởi vì lúc Vương Tuyết Tân giơ tay lên, Tạ Thanh Ký đầu cũng không quay đi mà giơ tay lên, dùng sức đỡ thay cho Tạ Nhiên. Cho dù gan bàn tay bị đau tới tê dại, cậu vẫn dò xét, ánh mắt hơi hạ xuống nhìn người trước mặt.
"Tiểu Tạ, con bỏ tay ra, đừng cản mẹ, hôm nay mẹ nhất định phải đánh chết thằng anh làm mất mặt này của con!"
Hai người đều không để ý tới bà.
Vương Tuyết Tân kéo tới đỏ cả mặt, nhưng cái cây cán bột trong tay Tạ Thanh Ký kia lại không nhúc nhích tí nào. Bà mệt đến mức thở không ra hơi, lại chỉ Tạ Nhiên nói, "Tạ Nhiên, còn không cảm ơn em mày, hôm nay mày gây ra mớ rắc rối lớn như vậy, khiến em mày mất mặt trước toàn trường, em mày còn ngăn không cho mẹ đánh mày, đúng là không làm người ta bớt lo được."
Tạ Nhiên đột nhiên cười châm biếm.
Hắn biết, người bảo thủ như Tạ Thanh Ký sống rất mệt mỏi, quá có đạo đức, lòng trách nhiệm quá nặng nề, đã lên giường với ai thì cậu sẽ chịu trách nhiệm với người ấy cả đời, không cho người khác đụng vào, nói khó nghe thì như một con chó tè để chiếm địa bàn hay nhận chủ.
Cuối cùng Tạ Thanh Ký liếc vẻ mặt hờ hững của Tạ Nhiên một cái, rút cây cán bột trong tay Vương Tuyết Tân ra rồi xoay người rời đi.
Vương Tuyết Tân có chút hoang mang, lại sợ Tạ Thanh Ký bị k*ch th*ch mà tạo thành bóng ma tâm lý, bà chỉ Tạ Nhiên với vẻ uy h**p, ý là về nhà sẽ tính sổ rồi vội vàng đuổi theo thằng con út.
Chờ hai người đi xa, Tạ Nhiên mới hối hận, bực dọc nhắm mắt lại thấp giọng khẽ mắng, như phản xạ có điều kiện mà châm một điếu thuốc.
Mỗi khi Tạ Nhiên bực dọc lại muốn hút thuốc.
Hôm nay hắn thật sự không muốn khiến Tạ Thanh Ký không vui, nhưng không hiểu sao khi hắn thốt ra lời nói đó lại thay đổi.
Lúc này, hắn cảm thấy mình cực kỳ giống Vương Tuyết Tân khi còn trẻ, nhưng lúc cãi nhau với ba hắn, Vương Tuyết Tân cứ cố chấp, hùng hổ như vậy, cứ như nói ít đi một câu sẽ chịu thiệt, không biết lúc nào nên dừng lại.
Ba hắn thường bị mắng đến mức không nói nên lời, ước có thể đào một cái hố chui xuống, hoặc là cạo tóc lên núi làm hòa thượng, đến khi Vương Tuyết Tân đuổi tới thì nhảy từ đỉnh núi xuống chết luôn một thể.
Với ba hắn mà nói, đi tu còn tốt hơn sống chung với Vương Tuyết Tân.
Tạ Nhiên từ nhỏ đã sợ kết hôn, sợ sẽ cưới phải một người vợ ăn nói lanh lợi lại mạnh mẽ chua ngoa như mẹ hắn, sau này hắn thích Tạ Thanh Ký, trở thành người đồng tính, không bao giờ phải lo chuyện lấy vợ sinh con nữa, nhưng cái tính xấu của hắn lại giống hệt Vương Tuyết Tân.
Hắn cứ nghĩ về cuộc nói chuyện của mình với Tạ Thanh Ký và mọi chuyện xảy ra hôm nay, càng nghĩ càng buồn bực, càng buồn bực lại càng chán nản, biết chuyện hôm nay là hắn có ý tốt nhưng lại làm hỏng việc, Tạ Thanh Ký đang ở độ tuổi nhạy cảm và sĩ diện nhất, người làm anh như hắn lại làm cậu bẽ mặt, còn làm Tạ Thanh Ký cùng mất mặt trước giáo viên học sinh toàn trường.
Tạ Nhiên nghĩ: Sao hắn lại tồi tệ đến vậy chứ.
Có lẽ Tạ Thanh Ký sẽ bị người ta nghị luận suốt một năm kế tiếp.
Sau khi xin lỗi xong, Tạ Nhiên không về nhà mà đi về phía văn phòng hiệu trưởng. Lão Nhậm sợ tới mức còn tưởng Tạ Nhiên vị Vương Tuyết Tân đánh mắng mà ôm hận trong lòng, đến đây trả đũa nên sợ hãi trốn sau lưng hiệu trưởng.
Không ngờ Tạ Nhiên lại cúi đầu, khom người trước Lão Nhậm và hiệu trưởng, thành khẩn nói, "Thầy Nhậm, thầy hiệu trưởng, em xin lỗi, em nhất thời hồ đồ, mong các thầy đừng vì em mà trút giận lên em trai em, em ấy thật sự là một học sinh ưu tú, chăm học lại đa tài."
Học sinh vô kỷ luật, ngang bướng, thích gây chuyện nhất đột nhiên lại nhận lỗi với giáo viên cũ sau và năm tốt nghiệp.
Lão Nhậm kinh ngạc như thể đụng tới năm mươi ngàn tiền mặt, phải biết rằng trước kia Tạ Nhiên bị mời phụ huynh vô số lần, cuối cùng vì đánh nhau mà suýt nữa bị bỏ học, nhưng chưa từng thấy thằng nhóc này hối hận như vậy.
Hai người nhìn nhau, trao đổi một ánh mắt, Tạ Nhiên không được đáp lại nên vẫn cúi đầu khom lưng, duy trì tư thế xin lỗi.
Mọi chuyện xảy ra ngày hôm đó không chỉ để lại bóng ma không thể xóa nhòa trong lòng Tạ Thanh Ký mà còn khiến Tạ Nhiên nhớ mãi không quên, mãi đến trước khi chết, Tạ Nhiên nhìn thấy quả táo đều bụng đau chân đau, trong miệng chua chát, không bao giờ ăn một miếng táo nào.
Cũng không thấy Tạ Thanh Ký gọi hắn là "anh" lần nào nữa.