
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Hai là trước đầm lầy Miền Cát là cát và quan trọng hơn, nó chính là cát lún. Bất cứ thứ gì đứng yên một chỗ quá ba mươi giây sẽ bị loại cát lún này nuốt chửng hoàn toàn, chiếc SUV nặng như vậy thì lại càng dễ lún nhanh hơn nữa.
Vân Điệp bước vào màn sương mù dày đặc, bên trong là một rừng cây xanh ngắt trải dài vô tận. Tuy nhiên thì rừng cây lại không chỉ có cây mà còn có cả sương mù giăng kín lối. Mịt mù đến nỗi khó có thể thấy được cả lối đi. Vân Điệp mím chặt môi, tay phải của cô siết chặt lấy cây côn bạc, toàn thân căng cứng quan sát bốn phía, đề phòng cao độ.
Không hề có sự báo trước, vù vù một tiếng vang lên thì trong màn sương mù dày đặc phía trước liền nhảy ra vài con zombie cấp một. Vân Điệp nhanh chóng vung côn bạc c.h.é.m không ngơi tay, nhưng vừa giải quyết xong xuôi nhóm zombie này thì lại có một nhóm zombie khác xông lên.
Bấy giờ, zombie giống như thủy triều. Hết đợt này lại tới đợt khác xông lên, có khi là hai ba nhóm zombie cùng nhau xuất hiện khiến Vân Điệp phải cất côn bạc vào và sử dụng dị năng không hề ngừng nghỉ. Cấp độ zombie lúc này bắt đầu tăng lên và số lượng cũng bắt đầu nhân đôi.
Vì nơi này không hề có ai khác, mà cho dù có ai khác thì Vân Điệp cũng không thể giấu giếm dị năng được nữa mà phải sử dụng cả ba dị năng để hỗ trợ lẫn nhau, tạo nên cục diện không quá yếu thế. Tuy mệt thì rất mệt nhưng đồng thời, cấp bật dị năng của cô cũng đang ngọ nguậy muốn tăng lên.
Hiện tại, cả người của Vân Điệp đã dính đầy m.á.u tươi nhầy nhụa do số lượng quá nhiều, Vân Điệp không còn tâm trí và sức lực đâu để nghĩ đến việc dùng dị năng hệ phong che chắn cho thân thể sạch sẽ được nữa. Lúc này, zombie bắt đầu ít dần. Đợi đến khi Vân Điệp kết liễu xong vài con cuối cùng thì rốt cuộc zombie cũng không còn nhảy ra thêm nữa.
Bây giờ Vân Điệp rất muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một chút nhưng cô lại không dám thả lỏng, chỉ có thể đứng tại chỗ làm một vài động tác giãn cơ rồi nhanh chóng tiến sâu vào bên trong.
Nhưng sau khi di chuyển không lâu, Vân Điệp liền trợn to mắt vì cô đang nhìn thấy cha của mình bị nhốt ở trong lồng trắng. Ngay tức khắc, cảnh tượng xung quanh đã biến thành phòng thí nghiệm ở căn cứ an toàn của Lê Tấn Hào.
Chuyện cũ như một cuốn phim, không thể khống chế được nhanh chóng truyền vào đại não của Vân Điệp khiến cô chưa kịp phản ứng lại, điều đó làm cho Vân Điệp chẳng kiềm chế được nữa mà hét to lên một tiếng đầy bén nhọn. Đầu của Vân Điệp đau như búa bổ, mồ hôi lạnh bắt đầu chảy ra toàn thân của cô khiến hai chân Vân Điệp ngã khụy, quỳ thẳng đầu gối xuống đất.
Lúc này, hình ảnh đang chiếu đến đoạn cha Giang đã bị biến thành zombie, ông đang đi đứng thẫn thờ trong chính căn nhà của hai cha con. Khóe miệng của cha Giang mấp máy vài chữ: “Phải chờ con về, phải chờ con về.”
Vân Điệp không thể kìm nén được cảm xúc, lý trí của cô đã bị lấn át đi từ lúc nào nên nước mắt cứ thế rớt rơi lã chã. Cả tâm lý lẫn sức lực của Vân Điệp không thể nào trụ nổi nữa, thân thể cô bắt đầu gục ngã, đắm chìm trong cảm xúc bi thương của bản thân, không sao tìm lại được lý trí và ngừng sự khốn khổ.
Không biết là qua bao lâu. Bấy giờ, Vân Điệp cảm thấy thân thể của mình nhẹ nhàng đến nỗi cô có thể phiêu diêu trong không trung, mọi khổ đau và khốn khổ gần như sắp chấm dứt thì Vân Điệp bỗng nhiên lấy lại được chút ít tỉnh táo.