
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
“Trưởng lão, có thư của ta không?”
“Để ta xem nào, không có.”
An An đứng ở tiền sảnh quán trọ, xung quanh là các đệ tử nhận được thư.
Y ở đây đã mấy mùa trăng, ở trần gian chắc đã trôi qua mấy chục năm rồi, nhưng suốt thời gian đó An An chưa từng nhận được một lá thư nào.
Như thể đã bị quên lãng.
Lòng y phiền muộn, lấy ngọc bài ra gửi tin vào trong nhóm, “Sư huynh, ta xuống núi đây.”
Sau đó liền ngự kiếm bay khỏi Duyên Sinh Tông.
Cũng được một thời gian rồi, các sư huynh Duyên Sinh Tông đã không còn cấm y xuống núi nữa.
Thời tiết ở trấn Xuân Lăng se se lạnh, đường phố nhộn nhịp đông đúc người qua. Ai nấy đều mặc áo khoác mỏng. Lúc đi, nó khoác một tấm áo choàng trắng bàng bạc, lại thêm phong thái xuất trần có được sau một thời gian tu luyện, lập tức thu hút ánh mắt của người đi đường.
An An tới trước Vương phủ. Thời gian trôi qua đã lâu, ở trên núi không biết năm tháng ra sao, khi y tới hỏi thăm về Vương Đào Ninh, hộ vệ trước cửa có vẻ sửng sốt.
“Lão phu nhân nhà chúng ta đã qua đời được một năm, công tử tới chậm mất rồi.”
Hộ vệ thở dài.
Một năm?
Đầu An An ong lên, không nghe được âm thanh gì khác nữa, giọng khô khốc hỏi, “Trước đây Vương phu nhân rất tốt với ta, không biết có thể vào thắp nén hương cho bà ấy không?”
Hộ vệ thoáng do dự, song vẫn lắc đầu từ chối, “Không được đâu công tử. Miếu thờ tổ tiên nhà ta chưa bao giờ mở cửa cho người ngoài.”
Hộ vệ đáp lời vị công tử mới tới bằng vẻ tiếc nuối. Vị công tử ấy có khuôn mặt tuấn tú, nỗi buồn trong mắt không thể giả được, hẳn là từng có mối liên hệ sâu sắc với lão phu nhân.
Có điều chủ nhân đã đi xa do buồn thương, hộ vệ ở lại phủ chỉ có thể làm việc theo quy tắc.
Thấy vị công tử nọ có vẻ tiếc nuối, hộ vệ chỉ biết lắc đầu thở dài.
Duyên phận trên đời nói chung vẫn khó mà nắm bắt được.
An An nghe tiếng thở dài của hộ vệ, lộ ra vẻ mặt tươi cười mà như đang khóc, cúi đầu hành lễ rồi rời đi.
Lúc trở về, dưới chân y như có thêm ngàn cân, làn gió lành lạnh thổi bay mọi suy nghĩ bấy lâu nay y vẫn luôn tâm niệm. Y không ngờ mình đã đi lâu đến thế, tới nỗi trăm năm ở trần gian chớp mắt đã trôi vụt qua.
Xung quanh có nam nam nữ nữ sóng vai nhau đi thành tốp thành đôi, chỉ có mình y lạc lõng như người mất hồn.
Khi dừng lại, y ngước nhìn lên đã thấy mình đang tới Tạ phủ.
Tạ phủ đang làm tang sự, An An chăm chú lắng nghe, nghe ra đây là lễ tang của Tạ An.
Ngực như có hòn đá đè nặng lên, chẳng còn sức lực. Y đứng ở cửa, ngẩn người nhìn về phía đại đường.
Cờ trắng treo cao, chính giữa có một chữ “Điện” lớn, quan tài lớn đặt bên dưới, xung quanh mọi người đang quỳ.
Tất cả đều đang nói cho y biết rằng y đã tới muộn rồi.
Trong sảnh, con trai của Tạ An là Tạ Hưng đang tổ chức lễ tang, buồn bã quỳ gối trước quan tài.
Cậu cảm nhận được ánh mắt đang nhìn về phía này.
Ánh mắt ấy vô cùng chăm chú và cố chấp, nhất quyết không dời đi.
Tự hỏi không biết còn ai tới nữa, cậu quay đầu lại, trông thấy một đôi mắt trống rỗng, rõ ràng người ấy không khóc nhưng chỉ nhìn người ấy cũng khiến người ta muốn khóc.
Có lẽ là người mà phụ thân quen biết khi còn sống.
Tạ Hưng chống người đứng lên, đi tới gặp người bạn cũ của phụ thân mình.
Người ấy mặc một thân áo trắng bạc, mặt thẫn thờ, mang theo vẻ bi thương không thể nào diễn tả được bằng lời. Tạ Hưng lập tức cảm thấy đồng cảm.
“Công tử, ngươi là người quen của phụ thân ta ư?”
“Ta…” Trong mắt hiện lên sự đau đớn, nhất thời không nói nên lời.
Thấy người trước mặt khổ sở không nói được thành câu, Tạ Hưng bước tới, dìu An An vào trong, “Nếu đã là người quen cũ của phụ thân thì mời vào cùng nhà ta, không biết công tử họ gì?”
“Ta họ An.”
Người bên cạnh đột nhiên dừng bước, “Chẳng lẽ công tử là huynh trưởng của phụ thân?”
An An ngơ ngẩn, đứng sững tại chỗ.
“Cậu…biết ta?”
Tay run lên, An An không dám tin.
Em trai vẫn còn nhớ tới y ư?
“Thì ra là bá bá, khi còn sống phụ thân vẫn luôn nhắc về người.” Tạ Hưng nghẹn ngào nói.
“Nhắc gì về ta vậy?” Môi y khẽ run, mắt rưng rưng nhìn về phía Tạ Hưng.
Tạ Hưng thở dài, “Kể chuyện bá bá năm xưa đã cực khổ chăm sóc ông ấy ra sao, vì để ông ấy được sống đã đưa ông tới Tạ phủ thế nào. Còn nói bá bá đi tu chân, phụ thân đã rất vui, ông ấy nghĩ người có bản lĩnh rồi sẽ tốt hơn trước, không cần khổ cực chăm sóc ông ấy như xưa nữa.”
Tạ Hưng thấy tiên nhân bên cạnh mình bật khóc, cũng không nhịn được rơi nước mắt.
“Phụ thân gửi cho người rất nhiều thư, nhưng chưa từng gửi đi. Ông ấy nói cuộc sống ở trần gian quá ngắn ngủi, đời của người lại rất dài, bá bá là người trọng tình trọng nghĩa, ông ấy không muốn trói buộc người.”
Vừa nói Tạ Hưng vừa đưa tay lên gạt nước mắt chảy thành hàng, dừng lại trước đại sảnh, “Bá bá chờ con một chút, trước khi lâm chung phụ thân đã đưa hết thư yêu cầu con đốt đi, nhưng giữ lại bức thư cuối cùng, ông ấy nói nếu bá bá tới, con phải giao cho người.”
Tạ Hưng nói rồi chạy đi. Trong sảnh có rất nhiều người đang khóc nức nở, không ai để ý tới An An. Y cũng không để ý tới họ, chỉ lặng lẽ nhìn cỗ quan tài lớn đặt giữa sảnh.
Em trai mà y yêu thương một đời giờ đã nằm trong ấy, từ nay về sau không còn gặp lại.
Tiếng khóc bên tai như một khúc ca buồn, hát rằng chuyện hồng trần tới đây phải kết thúc, yêu hận rồi cũng biệt ly.
Trăm năm ở nhân gian, sao mà ngắn quá.
Chỉ chốc lát sau, Tạ Hưng đã quay lại, kín đáo đưa cho y một phong thư. Giấy viết thư ố vàng, trên đó có vài nếp nhàu nhĩ.
Y run rẩy mở ra, nhìn thấy những con chữ được viết rất đẹp.
Đó là kiểu chữ y chưa từng thấy bao giờ, hẳn là phải có người chỉ dạy rất kỹ mới có thể viết ra được, xem ra em trai y sống ở đây rất tốt.
Nhất thời mắt lại cay cay.
Gửi huynh trưởng thân yêu,
Dạo gần đây đệ vẫn hay mơ thấy huynh trưởng, đột nhiên đệ phát hiện ra mình có thể nhớ hết những chuyện nhỏ nhặt khi xưa mà đệ đã giấu kín, đệ lại càng cảm nhận được huynh trưởng đã từng yêu thương đệ đến nhường nào.
Huynh trưởng tu đạo, Tiểu An vui lắm. Thứ lỗi cho đệ đã ngần này tuổi rồi còn mặt dày tự xưng là Tiểu An. Thế nhưng ở trước mặt huynh trưởng, đệ mãi mãi là Tiểu An của huynh trưởng.
Khi còn nhỏ Tiểu An đã khiến huynh trưởng phải chịu cực khổ. Còn nhớ mùa đông năm ấy em gái đổ bệnh, trong nhà chẳng còn đồ ăn, huynh trưởng đã phải nấu tuyết ăn để dành đồ ăn cho bọn đệ. Tiểu An biết hết, đến giờ vẫn khó mà quên được. Tấm lòng của huynh trưởng không cách nào báo đáp, dù đến kiếp sau cũng không báo đáp hết được.
Đệ biết huynh trưởng là người trọng tình trọng nghĩa, nhưng huynh trưởng giờ đã theo con đường tu chân, phải cắt đứt với thế tục. Vậy nên dù nhớ huynh trưởng vô cùng, đệ cũng không dám viết thư. Tiểu An sợ rằng mình nhất thời bồng bột sẽ làm hỏng cả sự nghiệp của huynh trưởng.
Những lá thư cũ đệ đã bảo Tạ Hưng đốt hết rồi, cũng chỉ là mấy chuyện vặt vãnh mà thôi. Hôm nay đệ viết cho huynh trưởng chỉ một phong thư này thôi.
Nếu huynh trưởng không thể gặp mặt đệ lần cuối, xin đừng tự trách mình. Tiểu An mừng vì chưa gặp lại huynh trưởng, vì không muốn huynh khổ sở, cũng không mong huynh sẽ nhớ mãi không quên. Những chuyện trước đây đều đã qua rồi, hãy để nó qua đi.
Tiểu An đã sống một đời tốt đẹp ở nhà họ Tạ, em gái chúng ta ở nhà họ Vương cũng vậy. Tới ngày qua đời, em ấy vẫn tin mình là con ruột của nhà họ Vương. Đệ đã hiểu, huynh trưởng cũng không nói cho em ấy biết.
Huynh trưởng vẫn luôn đối xử với chúng đệ dịu dàng như vậy.
Cuộc đời trần tục ngắn ngủi, đệ không còn gì hối tiếc. Chuyện duy nhất đệ luôn lo lắng ấy là sau khi đệ chết đi, huynh trưởng sẽ nhớ mãi chuyện cũ mà quên mất bản thân mình.
Vậy nên Tiểu An chỉ có một điều muốn cầu xin, ấy là huynh trưởng hay quên đệ và em gái đi.
Chỉ cần quên hết đi.
Thân yêu,
Tạ An
“A…” một tiếng khóc bị đè nén trong cổ họng.
Đau đớn, hối hận, tiếc nuối và tình cảm sâu sắc trào dâng.
Trong tiếng than đau đớn ấy, Tạ Hưng nghe xong cũng rơi nước mắt.
Năm xưa cậu đã được nghe kể rằng tình cảm anh em của phụ thân rất tốt, hôm nay cảm nhận được rồi lại càng buồn hơn.
“Xin nén bi thương.”
Tang lễ của Tạ An kéo dài rất lâu. Mãi cho tới khi mọi người đã đi hết, An An vẫn đứng mãi bên cạnh bia đá.
Nghĩa trang Tạ phủ rất lớn, xung quanh bia đá dựng san sát, Tạ An được dựng bia ở khu vực chính giữa.
Đến tận bây giờ An An mới hiểu được điều Ôn Cảnh nói khi xưa.
Ta là người tu đạo, em sống ở trần gian, chúng ta không đi cùng một con đường.
Đứng thật lâu, mãi cho tới khi trời sáng, một ngày lại tới, mặt trời ngày mới ló dạng.
Y mở ngọc bài gửi tin thông báo cho các sư huynh, sau đó lấy ra một trận pháp.
Giọt máu từ đầu ngón tay nhỏ vào trận pháp, An An khắc một dòng chữ cho em mình——
Tạ An
Huynh trưởng ghi lại.
Khi tỉnh lại, trời xanh mây nhẹ, hương trầm bị gió hun lên có hơi gay mũi.
Đứng dậy, thấy có điều không ổn lắm, chẳng nhớ mình là ai, từ đâu tới nữa.
Trong tay y cầm một viên ngọc bích to như cục gạch, không biết dùng để làm gì, sáng long lanh.
Ngây người đứng hồi lâu.
Lát sau, đường chân trời vang lên tiếng gầm giận dữ, một nam nhân hung dữ lao tới.
Trong tay người đó xách theo một thanh kiếm, mắt trợn tròn, “Ngươi đang làm gì vậy hả?!”
Y mờ mịt ngẩng đầu, “Xin hỏi một chút, tên ta là gì?”
“Sư tôn!!!” Nam nhân hung dữ hét lên với một người khác.
Người kia sờ sờ cằm, thoáng suy tư.“An Hòa Dật. Công tử khiêm hòa, trường an, vĩnh dật.” (Công tử hòa nhã, mãi mãi bình an, viễn viễn không cần phải âu lo.)