
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Lâm Nhạc sắp xếp chỗ ở cho hai thầy trò Ôn Tu Viễn, tránh để ma tu mà Giả Nham sai tới theo dõi cửa tiệm này nghi ngờ khi thấy hai người đi vào mà không đi ra.
Ôn Tu Viễn theo ma tu rời khỏi, tác phong đồng nhất, sau khi trở ra thì đưa sư tôn tới quán rượu trong hẻm mua vài thùng, vừa uống rượu vừa gây sự với mấy tu sĩ gần đó.
An Hòa Dật hơi né tránh hơi rượu nồng tỏa ra từ đôi môi của hắn, nhưng hơi thở ấm áp phả vào cổ lại khiến y hơi tê ngứa, khiến y không khỏi có chút khó xử.
Thở dài, chỉ đành đi về thật mau thôi.
Dọc đường đi, y im lặng, mặc cho Ôn Tu Viễn ở bên cạnh lải nhải liên miên không ngừng nghỉ, cho dù hắn chọc ghẹo gì y cũng chỉ né chứ không đáp.
Tim Ôn Tu Viễn đập như trống, kém bình tĩnh hơn nhiều so với biểu hiện trên mặt.
Bằng không hắn cũng chẳng cần mượn rượu say khướt để dò xét thái độ của sư tôn.
Hắn cẩn thận quan sát sư tôn, thấy suốt đường đi y chẳng đáp lời, trái tim cứ treo lơ lửng, chỉ sợ một giây sau sẽ rớt bịch xuống, vỡ tan tành.
Khách đ**m treo đèn lồng đỏ ở ngay trước mắt. Biển hiệu đỏ tươi có một chữ “Tại” được sơn thếp vàng, nét chữ rồng bay phượng múa, rất có phong cách của ma giới.
Ôn Tu Viễn nheo mắt lại nhìn, sư tôn sắp đáp lại hắn rồi, trong vô vọng hắn có thôi thúc muốn xoay người bỏ chạy.
Tiếc thay An Hòa Dật đã nhanh tay siết chặt eo hắn, không có hắn chạy thoát.
Cửa phòng cũ kĩ ‘cót két’ mở ra rồi khép lại.
Ôn Tu Viễn nghe được tiếng tim mình đập khó kìm lại được, vọng tới tận đỉnh đầu, vô cùng ồn ào.
An Hòa Dật vẫn như mọi khi, mặt không cảm xúc, bình bình đạm đạm.
Cánh tay đang ôm lấy sư tôn siết chặt. Ôn Tu Viễn vùi đầu hít sâu một hơi, thấy có dũng khí hẳn lên.
Hắn nhắm mắt lại, túm lấy eo An Hòa Dật, xoay người một cái đè sư tôn xuống. Toàn thân hắn cũng phủ xuống, đầu cúi gằm, ghé lên trước ngực sư tôn.
An Hòa Dật nhíu mày một cái.
“Sư tôn… “, Cái đầu đang tựa vào ngực y hơi lúc lắc, giọng hắn thấp xuống, trong giọng nói nghe như có lưỡi câu, móc vào lòng y.
An Hòa Dật vươn tay đẩy đầu hắn ra.
Cái ôm của hắn chặt hơn.
Y cụp mắt xuống, lặng im nhìn đỉnh đầu phía trên, bình thản nói, “Không say thì đừng nháo.”
Đồ đề đang đè bên trên không nghe theo cũng không buông ra, bám dính lấy y, môi chạm vào tai An Hòa Dật, hơi thở phả lên vành tay, cảm giác ấm nóng trùm lấy lỗ tai y.
Gân xanh trên trán An Hòa Dật nảy lên.
Bên tai là giọng trầm khàn, “Sư tôn đừng giận mà, đồ nhi biết sai rồi.”
Khóe miệng y nhấc lên một nụ cười nhạt, nhưng nét cười chẳng chạm tới đáy mắt, “Là kẻ nào biết sai? Phù Chu, Duyên Hà, Ôn Cảnh hay là Ôn Tu Viễn?”
Người nằm trên toàn thân cứng đờ, tay vốn đã ôm chặt lại càng thêm chặt, giống như chỉ sợ người nằm dưới sẽ đi mất.
An Hòa Dật cau mày rờ tay tới eo, muốn đẩy tay đang ôm bên hông mình ra, không ngờ người phía trên lại vặn vẹo tránh né động tác của y.
“Ôn Tu Viễn, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Câu hỏi nghiêm khắc hiếm có thành công khiến kẻ ầm ĩ bên trên dừng lại.
Im lặng một lúc, giọng nói có chút tủi thân vang lên, “Muốn ở bên cạnh sư tôn, sư tôn đừng đuổi ta đi mà.”
Ánh mắt An Hòa Dật trở nên phức tạp.
Y kiêng kỵ thân phận của đối phương. Ôn Tu Viễn thay đổi nhiều thân phận như vậy để tiếp cận y, không rõ mục đích của hắn là gì. Thậm chí y còn chẳng phân biệt được lời đối phương vừa nói là thật hay giả nữa.
Dường như hiểu được điều An Hòa Dật đang suy nghĩ gì, không chờ tới sư tôn phải hỏi, Ôn Tu Viễn đã tự đáp.
“Đồ nhi bị đệ tử đuổi giết nên mới trốn đi, rõ ràng trước đó chính sư tôn cũng đã nói là hãy tìm nơi mà kẻ địch không đoán được mà trốn. Với lại dù sao sư tôn cũng có để ý đến ta đâu.”
Người phía dưới lạnh lùng nhìn hắn một cái, Ôn Tu Viễn lập tức vội sửa, “Đương nhiên cũng là do lỗi của đồ nhi, ta không nên lừa sư tôn như vậy. Có điều đồ nhi phải dùng nhiều thân phận như thế cũng là để trốn tránh kẻ thù, mà sư tôn cũng đâu phải không biết phó tông chủ của ta đáng sợ thế nào, giờ hắn vẫn còn đang muốn giết đồ nhi nữa mà.”
Nói rồi nhìn An Hòa Dật vẻ đáng thương, mắt lấp lánh ánh nước, tuy biết rõ là giả vẫn không thể không sinh lòng thương cảm.
Nhìn thì thương vậy chứ An Hòa Dật đời nào bị lừa. Dù sao thì Phù Chu cũng là một trong những tu sĩ mạnh nhất tu chân giới.
“Chẳng phải ngươi còn lợi hại hơn hắn sao? Vậy mà lại bị hắn truy đuổi?”
Ôn Tu Viễn thấy có thể thương lượng được, bèn được voi đòi tiên cầm lấy tay sư tôn, ngón tay đan chặt vào nhau, triệt để nhốt người bên dưới lại.
An Hòa Dật nheo mắt, nguy hiểm nhìn đồ đệ đang nằm phía trên.
Ôn Tu Viễn đã nhìn trước được, giở giọng làm nũng, “Nghe nói hắn luyện được một chiêu thức có thể hấp thụ linh lực của người khác. Tên ma tu Giả Nham này lòng lang dạ sói, từ lâu đã có ý đồ với chính đạo. Thời đồ nhi còn tại vị, hắn lúc nào cũng khuyến khích đồ nhi tấn công chính đạo đi, may mà đồ nhi không bị hắn dẫn dụ.”
Hắn ngước lên, nhìn thẳng vào mắt An Hòa Dật.
“Sư tôn, nếu hắn ức h**p đồ nhi, ta chắc chắn không thể đánh lại hắn. Nếu sư tôn không cần đồ nhi nữa, đồ nhi sẽ bị ma tu xấu xa bắt nạt.
Những lời mềm nhão này không biết đã nhúng bao nhiêu nước, cũng chẳng biết đã cường điệu hóa bao nhiêu phần sự thật. An Hòa Dật tin một nửa đã thấy nhiều. Nhưng nghĩ tới chính đạo và Duyên Sinh Tông, y cũng ít nhiều cảm thấy căng thẳng.
“Đuổi ngươi đi hay không để sau rồi nói, trước giải quyết chuyện ma tu đã.” An Hòa Dật đẩy bả vai Ôn Tu Viễn ra.
Sợ sư tôn giận thật, lúc này Ôn Tu Viễn mới ngoan ngoãn xoay người ngồi ở mép giường.
“Ngươi nói gì với Tiêu Dao Tông phó tông chủ?”
Nói tới chính sự, Ôn Tu Viễn nghiêm túc hẳn, kể hết mọi chuyện sau khi đi vào hành lang kia cho An Hòa Dật nghe, một chi tiết cũng không bỏ sót.
Nghe xong, An Hòa Dật nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy kế hoạch này thật sự quá tối giản.
“Vậy là hắn sẽ phụ trách dụ Giả Nham tới, còn ngươi ở lại xử lý?”
Ngay cả biện pháp ứng phó khẩn cấp cũng không có, kế hoạch này và không có kế hoạch nào cũng chẳng khác nhau là bao.
Ôn Tu Viễn làm bộ thút thít, rúc vào lồng ngực An Hòa Dật, “Đúng vậy đúng vậy, đồ nhi sợ quá ò, hắn mà đụng vào đồ nhi, đồ nhi sẽ bị hắn hút khô.”
Đụng vào da thịt ấm áp, Ôn Tu Viễn lặng lẽ ngẩng đầu lên. Ngay dưới chóp mũi hắn là cần cổ trắng ngần, làn da nhẵn nhụi bóng loang, loáng thoáng thấy được gân xanh ẩn hiện. Thoạt trông thật yếu ớt, chỉ cần cắn nhẹ một cái sẽ lưu lại dấu vết khó phai mờ.
Ghé sát tới bên cổ, Ôn Tu Viễn nhịn không được nhẹ nhàng cắn một cái, nghe tiếng hít khí lạnh của sư tôn, sau đó là đầu bị gõ cốp một cái.
“Ngồi thẳng lên!”
Hắn không cam lòng cọ cọ mấy cái rồi lùi về sau, lúc sắp sửa tách ra lại thấy cái tai đỏ ửng của An Hòa Dật, toàn thân lại nóng lên.
Hắn kề sát vào An Hòa Dật nói bằng giọng khàn khàn, “Đồ nhi không muốn bị một tên xấu xí hút khô đâu, đồ nhi chỉ chịu để sư tôn hút thôi.”
Nghe đồ đệ nói nhảm, An Hòa Dật thấy nhức nhức cái đầu.
“Ngươi học ở đâu mấy thứ vớ vẩn này thế?”
Ma tu trên người y cười hì hì, “Vì sợ sư tôn đuổi đồ nhi đi nên đồ nhi cảm thấy mình sắp hắc hóa rồi.”
Không thèm nhìn tới đồ đệ đang làm khùng làm điên của mình, An Hòa Dật lạnh lùng trả lời, “Vậy thì tốt, để ta xử lý ngươi trước, coi như là thay trời hành đạo.”
Ôn Tu Viễn giận phồng cả má, mở tung cổ áo An Hòa Dật, cắn mạnh một cái lên xương quai xanh.
“Á… Ôn! Tu! Viễn!”
Linh lực trên người bộc phát, đánh về phía Ôn Tu Viễn. Khoảng cách quá gần, Ôn Tu Viễn chật vật lắm mới tránh thoát được, buồn bã nhìn An Hòa Dật.
“Sư tôn ác quá à, đã không còn là sư tôn yêu thương đồ nhi nhất nữa rồi.”
Giọng nói đáng thương, kết hợp với vẻ mặt thê lương, nhìn sao thì An Hòa Dật trông cũng giống mấy tên bạc tình bạc nghĩa trong mấy vở kịch.
An Hòa Dật nhìn hắn, nắm tay siết chặt.
Cuối cùng không chịu nổi, xuất chiêu đánh về phía Ôn Tu Viễn. Cơ thể Ôn Tu Viễn bay một đường thẳng tắp ra khỏi cửa.
‘Rầm’ một tiếng, cửa phòng đóng lại.
Ôn Tu Viễn đứng ngoài cửa đầu váng mắt hoa.
Thôi xong, đùa quá trớn rồi.
Hắn nhào tới ôm cửa, nặng nề đập lên ván cửa.
“Sư tôn, người cho đồ nhi vào phòng đi, đồ nhi không nói gì nữa.”
“Sư tôn, đồ nhi sai rồi.”
“Mở cửa đi mà.”
Cửa mở ra.
Một cái gối bay ra ngoài, đập thẳng vào mặt Ôn Tu Viễn.
Ôn Tu Viễn: “…Ặc.”