Lớp Học Bổ Túc Của Sư Tôn

Chương 75

Trước Tiếp

“Lão phu cho rằng bọn họ nhất định có người đứng sau giật dây.” Thời Minh Đạt sâu xa nói khi vừa quay lại.

“Việc này chúng ta đều biết,” Hoa Hướng Nhiên trừng lão một cái, “Ông mau nghĩ xem nên nói chuyện thế nào đi.”

Thời Minh Đạt dừng lại, quay người, nhìn đồ đệ đứng phía sau mình, “Vậy việc này giao cho Kiều Húc đi, vừa hay Kiều Húc cũng đang nghiên cứu loại thuốc mới.”

Lời vừa dứt, chúng đệ tử và sư tôn đứng quanh Kiều Húc đồng loạt lùi lại ba bước, nhìn Kiều Húc bằng vẻ mặt khó nói.

Hiển nhiên là ai nấy đều rất nghiêm túc suy xét về thuốc mới của cậu.

Hoa Hướng Nhiên sượng trân, nhất thời cũng không nói được nên câu. Vấn đề là dựa vào quá khứ của cậu này, có khi nào tu sĩ uống thuốc xong ngỏm luôn không?

Thời Minh Đạt thấu hiểu được nỗi lo lắng của tông chủ Hoa Hướng Nhiên, mỉm cười tự hào nhìn Kiều Húc một cái rồi mới quay ra nói với Hoa Hướng Nhiên, “Lão phu cho rằng kỹ năng pha độc dược của hắn đã đột phá giỏi hơn cả sư phụ rồi, thật sự là không sao đâu, không chết tu sĩ nào được đâu.”

Các tu sĩ đang bị trói gô lại với nhau run lẩy bẩy trên nền tuyết. Bọn họ đã quan sát mấy hôm nay, đệ tử có gương mặt vô cùng tuấn tú này thực ra là một ác ma.

So với ác ma còn ác ma hơn.

An Hòa Dật nhìn về phía Ôn Tu Viễn, thấy hắn gật đầu đồng tình nên cũng đồng ý.

Các tu sĩ toàn thân co rúm dưới đất, hoảng sợ nhìn chằm chằm Kiều Húc.

Chờ tới khi các sư tôn giải tán hết, giữa trời tuyết chỉ còn lại Kiều Húc mặt mày ngơ ngác.

Những bông tuyết chầm chậm rơi xuống, lấy làn da trắng nõn của mỹ nhân làm sân nhà, lặng lẽ rơi trên người mĩ nhân.

Trong từng cơn gió rét lạnh thổi qua, vang lên tiếng lẩm bẩm đầy nghi hoặc của Kiều Húc.

“…Nhưng mình có làm thuốc độc đâu?”

Các tu sĩ òa khóc.

Tuyết rơi dày đặc, trên núi càng lạnh hơn. Kiều Húc lục tìm trong linh giới, lấy cỏ mới mua ra đút cho thú cưỡi của mình ăn.

Một nắm cỏ tươi xanh mơn mởn, mỗi bụi cao mười thước, xếp ra là chẳng thấy người đâu nữa.

Kiều Húc đưa chúng cho thú cưỡi, chẳng lo lắng gì.

Ở đoạn này của núi tuyết, tuyết trên trời thổi tới ập thẳng về phía bọn họ.

Mỹ nhân tuyệt sắc ngồi đầu gió, gió tuyết không nỡ làm cậu bị thương nên đi đường vòng. Thương thay cho các tu sĩ phía sau, cuộn tròn người lại để chống cự với gió tuyết.

May sao có đám cỏ của thú cưỡi khá tươi tốt, vừa vặn có thể dùng để che chắn gió. Các tu sĩ đã bị phong bế linh lực, chỉ đành chen chúc với nhau trong đám cỏ rậm rạp.

Kiều Húc tuy cũng muốn trừng trị bọn ma tu này, kệ cho chúng bị gió tuyết thổi bay chứ khỏi che chắn gì, nhưng lại sợ nhỡ chúng bị làm sao đấy thật, thế là quay ra bảo bọn họ: “Nếu lạnh quá đói bụng thì có cỏ ngay đó, người bán bảo là cỏ tự nhiên tinh khiết giàu dinh dưỡng, đủ linh khí đấy.”

Các tu sĩ đằng sau nghe thế toàn thân đông cứng, cuối cùng chỉ đành khóc mà gặm cỏ.

Cỏ xanh tươi non quả đúng là có chút linh khí mỏng manh, ùa vào trong cơ thể, chỉ có điều cũng chẳng đủ để dùng giữ ấm, không những thế mùi vị còn rất kinh tởm.

“Ọe,” một tu sĩ trẻ tuổi không chịu nổi nôn mửa.

Tu sĩ này ác độc quá đi!

Kiều Húc thấy tu sĩ kia nôn thốc nôn tháo như sắp ngất tới nơi, đau đầu, bèn lục tìm trong linh giới của mình một hồi lấy ra một viên thuốc màu trắng, “Uống cái này đi, uống xong sẽ không nôn nữa.”

Tu sĩ trẻ nọ lập tức ngừng độc tác ọe, mắt mở trừng to, kinh hoàng lùi về sau, liều chết lắc đầu.

“Không không không… “

Muốn giết người diệt khẩu kìa sư huynh a a a a!

Người chết mới không nôn nữa, đây nhất định là thuốc độc!

Thấy vẻ sợ hãi của đối phương, Kiều Húc cũng ngạc nhiên, “Không muốn à?”

Tu sĩ trẻ vừa khóc vừa lắc đầu như điên.

Mi mắt Kiều Húc cụp xuống, vẻ thất vọng, “Thôi được rồi.”

Cũng không biết qua bao lâu, các tu sĩ chen nhau ngồi trong đống cỏ thì cảm thấy như đã qua mấy ngày mấy đêm, cuối cùng cũng tới nơi.

Sau khi bước xuống liền thở phào nhẹ nhõm. 

Cả đám quay đầu nhìn về phía Kiều Húc, chỉ sợ một giây kế tiếp cậu sẽ khai đao với mình.

Nhưng chỉ thấy sắc mặt phức tạp của cậu.

Trong đầu như nổ cái oành, ánh mắt cũng cảnh giác hẳn lên.

Chẳng lẽ là muốn xử chúng mình thật?

Gió thổi vù vù, cơn rét lạnh xông tới khiến đám tu sĩ đồng loạt rùng mình một cái.

Kiều Húc đứng tại chỗ im lặng không lên tiếng, chớp mắt nhìn về phía các tu sĩ, trầm tư một lát, lông mày hơi nhíu lại.

Các tu sĩ lập tức có cảm giác như sắp ra trận chịu chết.

Đệ tử Kiều Húc của Duyên Sinh Tông đối diện bọn họ đứng cúi đầu nhìn về phía linh giới của mình hồi lâu, còn các tu sĩ bên này chân đã nhấp nhổm muốn bỏ chạy.

“Đừng nhúc nhích”, Kiều Húc nói một câu lạnh lùng khiến chân các tu sĩ đều dừng khựng, nhìn cậu bằng vẻ mặt đau khổ.

“Chờ ta một chút đã”, Kiều Húc gật đầu ra hiệu với bọn họ, cúi đầu lục tìm hồi lâu.

Lấy ra một… con dao có lưỡi to bằng bàn tay.

“Òa” một tiếng, tu sĩ trẻ nhất trong đám khóc òa lên, dụi vào người đại sư huynh nhỏ giọng nức nở.

“Hu hu hu đại sư huynh ơi, đệ không muốn chết đâu, đệ mới có ba trăm năm mươi tuổi thôi hu hu hu.”

Kiều Húc nghe thấy tiếng kêu khóc oán thán, ngơ ngác ngẩng đầu lên, “Vẫn tốt chán, ta mới hơn hai mươi đây.”

“Òa” một tiếng nữa, các tu sĩ khác cũng khóc theo.

Sao đám tu sĩ này cứ khổ khổ thế nào ấy nhỉ.

Kiều Húc giơ con dao lên, ánh sáng hắt lên lưỡi dao lạnh lẽo, người nhìn thấy lòng rét run.

Tu sĩ trẻ khóc hu hu, nước mắt nước mũi tèm lem: “Ta có thể nói một câu cuối cùng không?”

Kiều Húc ôm dao găm, mặt không cảm xúc, “Nói đi.”

Hít sâu một hơi, tu sĩ trẻ kìm nước mắt, vô số lời muốn nói vụt qua trong đầu, thậm chí còn nhớ lại thời mình niên thiếu, chỉ cảm thấy khi đó sao mà tốt đẹp.

Kể từ sau chuyện kia, không bao giờ còn trở lại như trước được nữa.

Cuối cùng không nhịn được bật khóc, nghẹn ngào nói, “Ta biết bản lĩnh của mình nên dù có thù đi nữa thì cũng có người không cho ta đến báo, sợ ta chưa kịp làm gì đã chết. Nhưng thù hắn giết đối với ta lớn như thế, ta không thể giết hắn ư? Hu hu hu.”

Tu sĩ kế bên chọt hắn, “Ngươi nói nhiều thế.”
Tu sĩ trẻ: “…”

“Nói xong chưa?” Kiều Húc lãnh đạm hỏi, giọng bình tĩnh như đang lạnh lùng nhắc nhở.

Nghe Kiều Húc nói thế, lòng các tu sĩ lại dậy sóng.

Vậy là vẫn muốn… muốn làm vậy ư?

Bầu không khí trở nên nóng vội, tiếng hít thở của các tu sĩ cũng khẽ lại, thấy đối phương tiến lại gần, ai nấy đều không nhịn được nhắm tịt mắt.

Gió lạnh thổi qua, trong lòng chỉ còn lại nỗi tiếc nuối chưa trả được mối thù.

“Rắc rắc” một tiếng.

Kiều Húc hạ dao xuống, lại cúi đầu kiểm tra, gõ tay lên phát ra tiếng ‘keng keng’ vang dội.

Các tu sĩ đợi mãi không thấy có gì xảy ra, nghe thấy âm thanh này trái tim lại quặn siết.

Hóa ra ma quỷ lúc giết người còn có màn dạo đầu nữa ư?

Nghe âm thanh bình tĩnh không chút gợn sóng này, chẳng khác nào dấu hiệu sắp sửa giết người của tên b**n th**.

Một giọt lệ trào ra từ khóe mắt.

Một đời tu luyện, cuối cùng thất bại ở đây.

Gió lạnh vẫn chưa chịu buông tha cho vùng đất này, kiêu ngạo truy đuổi những người đã dừng lại.

Các tu sĩ nhắm nghiền mắt, đầu óc choáng váng đến muốn ngất đi, nhưng con dao trong tay người kia vẫn không có hành động gì.

Hơi bối rối nhẹ.

Phương pháp giết người của đệ tử Duyên Sinh Tông hình như hơi chậm thì phải.

Không biết đã qua bao lâu.

Tiếng keng keng cuối cùng cũng dừng lại.

Có ánh sáng chợt lóe.

Tim của các tu sĩ hẫng một nhịp, vô cùng khổ sở.

Tới rồi, cuối cùng cũng tới rồi.

Chợt có tiếng hỏi ngờ vực vang lên ở bên cạnh.

“Sao các ngươi đều nhắm tịt mắt lại thế?” Kiều Húc cầm dao trong tay, ngơ ngác nhìn đám tu sĩ trước mặt.

Ủa không phải… không giết hả?

Nỗi vui sướng xẹt qua lòng các tu sĩ, ai nấy vội vàng mở mắt, thấy Kiều Húc lúc này đang ôm dao trước ngực, có lẽ vì không để ý mà mũi dao c*m v** ngực.

Tu sĩ trẻ tuổi lập tức tái mặt, “Ngươi ngươi ngươi… Chỗ tim ngươi không thấy đau à?”

Kiều Húc chớp chớp mắt mấy cái, không hiểu lắm, “Chỉ là bị đánh giá xấu thôi, sao phải đau tim?”

“Hả?” Tu sĩ trẻ ngu người toàn tập.

Chờ đã hình như có gì đó không đúng lắm.

Kiều Húc lại nói tiếp, “Ngươi là người bán cỏ à? Ngươi không bán thì ta cũng không viết đánh giá xấu cho ngươi, ngươi buồn thương cái nỗi gì?”

Nói rồi, phồng má tức giận, “Còn nói cái gì mà tinh khiết tự nhiên, sơn cũng bong ra cả mảng rồi còn khiết với chả nhiên, bán hàng vô liêm sỉ quá thể!”

“?”

Kiều Húc lật qua lật lại, lấy ra một tấm gương, quay về phía bọn họ.

Các tu sĩ trố mắt nhìn, đồng loạt quay sang nhìn đồng đội bên cạnh một chút.

Chỉ thấy ai nấy từ trên xuống dưới, từ chân tới mặt đều là một màu xanh lẹ, trông như một đám rau hẹ đứng chúng với nhau.

Nhất thời sững sờ.

“A a a! Sao cả người lại xanh lè hết thế này!!!”

Kiều Húc: “…”

—- 

[Ngoài lề]

① Kiều Húc: Mua cùng sẽ miễn phí vận chuyển, chất lượng tốt, giá rẻ, khuyên dùng!

Trác Thịnh: Mua rồi mua rồi, rẻ quá, làm tròn lên coi như không lấy tiền.

Kiều Húc: Đi thôi!

Sau khi sử dụng

Trác Thịnh: …Đù máaaaaaa!

② tu sĩ một: Sao cả người lại xanh lè hết thế nàyyyyyy! (cả người xanh lè = lu ren)

Các tu sĩ khác: Nữ nhân? Ở đâu cơ? (nữ nhân = nu ren)

Tu sĩ một: …

Trước Tiếp