Lớp Học Bổ Túc Của Sư Tôn

Chương 72

Trước Tiếp

Cũng chẳng biết tên nào ngu ngốc vậy, đã trắng trợn nhìn lén người ta, lại còn viết thư xin tha như thật.

An Hòa Dật nhận được thư xong thì gấp lại, cần đánh vẫn cứ phải đánh.

Sau vài hôm, số lượng bông tuyết cũng ít đi nhiều.

Trận tuyết lớn đã ngừng rơi, bên ngoài mặt trời ló ra, chiếu xuống vài tia sáng rọi xuống đỉnh núi tuyết trắng, chẳng để lại chút hơi ấm nào.

Ôn Tu Viễn vươn tay rót một chén trà, chính là trà Hi Xuân yêu thích của An Hòa Dật. Nước trà trôi tuột xuống từ vòi ấm, khói chậm rãi bay lên, khiến không khí trong phòng có vẻ an bình thanh tĩnh.

Mấy ngày nay, linh lực của Ôn Tu Viễn cũng đã khôi phục kha khá.

“Để ta dùng thuật che mắt ra ngoài điều tra một chuyến xem sao,” An Hòa Dật thông báo với đồ đệ.

Ôn Tu Viễn lắc đầu một cái, dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía An Hòa Dật, “Vậy thì ta cũng muốn đi.”

“Vẫn còn chưa biết ngoài kia có tu sĩ năng lực ra sao, ngươi đi nguy hiểm lắm.” An Hòa Dật nói đầy vẻ không tán thành.

Ôn Tu Viễn trong lòng biết nói lý nhất định không ăn thua, hắn bèn cười xấu xa, “Kể cả thế ta cũng mặc kệ, sư tôn đi thì con cũng đi.”

An Hòa Dật bực mình đứng giậm chân tại chỗ, nhìn chằm chằm tên đồ đệ cố chấp của mình, sau đó chỉ đành phải ngồi xuống.

Ôn Tu Viễn cười hòa hoãn đưa một chén trà tới. An Hòa Dật quay mặt đi không thèm nhìn hắn, nhận lấy chén trà uống một hơi cạn sạch.

Vừa đặt chén xuống đã nghe người bên cạnh nói, “Không ra ngoài cũng không phải không có cách để kiểm tra, sư tôn dùng bùa thế thân cũng được mà.”

An Hòa Dật khựng lại, ngước mắt nhìn lên đụng phải một gương mặt tươi cười tinh nghịch.

Cách cửa đóng chặt đã mấy ngày, hôm nay cuối cùng cũng mở ra. Một tiên nhân mặc áo bào trắng, dung mạo như tranh, hòa hoa phong nhã. Người đó nhấc chân giẫm lên mắt tuyết, sau đó dừng khựng lại.

Cửa đóng lại ‘rầm’ một tiếng.

Sư đồ trong nhà bốn mắt nhìn về phía đó, người giấy thế thân không biết nói chuyện, nhanh nhẹn chỉ xuống chân mình, không ngừng khua khoắng hai tay.

An Hòa Dật: “? “

Người giấy trông y hệt An Hòa Dật. Ôn Tu Viễn chưa từng thấy dáng vẻ này của An Hòa Dật, nhìn động tác của người giấy cảm thấy khá mới lạ.

An Hòa Dật hoang mang nhìn người giấy vẫn đang khoa chân múa tay.

Người giấy thấy mình khua khoắng hồi lâu mà người đối diện vẫn không hiểu, bực mình đi tới cỡ giày của An Hòa Dật.

Khóe môi An Hòa Dật giật giật, liếc xéo Ôn Tu Viên đang cười ghẹo bên cạnh, cau mày nắm cổ tay người giấy.

“Định làm gì thế?”

Người giấy nhảy dựng lên chỉ vào giày của An Hòa Dật.

An Hòa Dật ngờ ngợ, lấy từ trong linh giới ra một đôi giày đưa cho nó.

Người giấy kích động nhận lấy xỏ vào. Vừa kéo một cái, cánh tay đứt lìa rơi xuống đất.

“…” An Hòa Dật và một người khác giống hệt y bốn mắt nhìn nhau.

Ôn Tu Viễn phì cười, “Sư tôn, giày của hắn cũng làm từ giấy mà, giẫm lên tuyết sẽ bị ướt mất. Sư tôn hẳn là không muốn người khác thấy mình đi bộ mất nửa người ha.

An Hòa Dật nghe vậy mới sực hiểu ra, lắp lại tay cho người giấy sau đó bọc thêm một lớp vải chống thấm cho nó.

Ôn Tu Viễn cười ngã lộn nhào khỏi ghế bập bênh.

Người giấy lại đi ra cửa, An Hòa Dật nhắm mắt lại để kết nối với cảm nhận của nó, trong đầu hiện ra tuyết trắng trước mắt.

Gió bên ngoài đã lặng đi nhiều. Trên núi tuyết chẳng có sinh vật nào, dường như có thể nghe được cả tiếng bước chân mình đạp trên tuyết.

Người giấy nhanh chóng đi về phía trước. Vải chống thấm dưới chân cứ có cảm giác bị ẩm, nó chỉ sợ nước ngấm vào lảm ướt chân mình.

An Hòa Dật chẳng lo lắng như người giấy, y nhìn quanh quan sát bốn phía. Trong tuyết thi thoảng lại lóe lên tia sáng, chỉ lòe lòe một cái rồi tắt vụt.

Núi tuyết trống trải, gió mang theo tiếng đinh đinh thánh thót đi xa ngàn dặm.

Kính do thám chưa chịu đi hết, thi thoảng lại lại có tiếng di chuyển nhanh xé gió vang lên, sau đó lại biến mất ngay.

Có khi ở phía Bắc, có khi lại ở phía Đông, khoảng cách lớn khiến y khó mà nói được vị trí chính xác.

An Hòa Dật ra lệnh cho người giấy đi về hướng có ánh sáng lóe lên trước đó, đi đến nơi cẩn thận xem xét nhưng chẳng phát hiện được gì.

Kính quan sát dòm ngó xung quanh dần tản đi, vùng núi tuyết lại trống trải.

Người giấy xách kiếm trên tay, tiếp tục đi về phía trước.

Dọc đường, nó đi qua hết những góc khuất trên núi, đều sạch sẽ không có dấu vết gì.

Cách thức quen thuộc, có vẻ chính là của tu sĩ đã gài tang vật cho đồ đệ của y.

Đám người trên núi thấy y tới, tu sĩ trốn trong tuyết đã bỏ chạy hết, chẳng biết đã đi đâu.

Trong tuyết chợt lóe lên một tia sáng.

An Hòa Dật trong phòng mở bừng mắt, lạnh lùng nhìn về phía đối diện, lại thấy đồ đệ mình ở đó đang ngâm nga một khúc nhạc không rõ tên, dùng thìa khuấy nhẹ thứ trong nồi.

Phát hiện ra ánh mắt của An Hòa Dật, hắn ngẩng lên cười với y.

Thấy đồ đệ không có chuyện gì, An Hòa Dật mới yên lòng, lên tiếng hỏi, “Đang nấu gì đó?”

Ôn Tu Viễn đưa cái thìa cho y, cười nói, “Người trần thường hay thích mấy thứ văn vẻ nghệ thuật, tuy có sở thích kỳ quái nhưng cũng có thứ thú vị. Một trong số đó là nấu tuyết mùa đông. Trên cánh đồng tuyết này chỉ có hai chúng ta, ta nấu cho sư tôn một bát tuyết mùa đông, phong nhã quá nhỉ?”

An Hòa Dật nghe xong, ánh mắt bình tĩnh không chút dao động, chỉ mở miệng nhàn nhạt hỏi, “Tuyết này ngươi lấy từ đâu ra?”

Ôn Tu Viễn đưa một bát tới, “Ngay trước cửa đó, sao thế?”

Căn phòng im phăng phắc.

An Hòa Dật dùng ánh mắt “một lời khó nói hết” nhìn Ôn Tu Viễn, “Chỗ đó đi qua đi lại ta đã giẫm lên bao nhiêu lần rồi.”

Động tác trên tay người đối diện khựng lại.

Cửa sổ két một cái mở toang, cánh cửa tung ra.

Một cái nồi, một cái muỗng bị ném bay ra ngoài bằng tốc độ sét đánh không kịp ôm tai, rơi vào đụn tuyết rồi lăn đi một khúc xa.

Cửa sổ “rầm” một tiếng lại bị đóng chặt, trong phòng khôi phục lại vẻ yên tĩnh trước đây.

Người đối diện giả bộ trưng ra vẻ mặt bình tĩnh, coi như chuyện gì cũng chưa xảy ra.

An Hòa Dật thấy thế hơi cong khóe môi, cụp mắt xuống, lông mi thật dài che đi nét cười trong mắt.

Tự nhiên Ôn Tu Viễn lại thấy răng hơi ngưa ngứa.

Nhìn đồ đệ xong, An Hòa Dật cũng yên tâm. Y lấy từ trong linh giới ra chút đồ ăn nhẹ đa cho hắn, nhắm mắt lại, ý thức lại quay về trên người giấy.

Người giấy nãy giờ vẫn đứng ở một góc, ngẩn người nhìn tảng băng lởm chởm như hoa nở trên vách núi. Sau khi y quay lại thì điều khiển cho nó đi qua khúc ngoặt.

Một lưỡi dao sắc bén sượt qua.

Ý thức của An Hòa Dật bị giật mình, quay ngược về thân thể.

“Sao thế?” Ôn Tu Viễn vội vã hỏi.

Y nhè nhẹ lắc đầu, “Người giấy bị giết rồi.”

Ôn Tu Viễn nghe xong, ánh mắt nghiêm túc hắn, nắm tay siết lại, cả người toát ra vẻ lạnh lùng.

“Bọn họ nhất định sẽ bị trừng phạt”, An Hòa Dật vươn tay nhét chén trà vào tay đồ đệ, dùng ánh mắt dịu dàng yên lặng nhìn hắn, thay lời an ủi không nói ra..

Ánh sáng lạnh lẽo trong mắt thu lại, Ôn Tu Viễn khẽ cười một tiếng, nâng mi mắt lên bình tĩnh nhìn về An Hòa Dật, giọng nói lưu luyến dịu dàng.

“Tất nhiên là ta tin sư tôn rồi.”

Ánh mắt tin tưởng không chút che đậy, như thể trong mắt chỉ có một mình người này, đốt cháy đến tận trái tim của y.

An Hòa Dật hoảng hốt, hơi cúi đầu tránh đi ánh mắt của đồ đệ.

Thấy sư tôn né tránh, Ôn Tu Viễn hơi nghiến răng, hết sức buồn bực.

Trời dần về chiều.

Mặt trời phía trên gian phòng đã rơi xuống từ lâu, bão tuyết lại cuốn tới. Ôn Tu Viễn giận dỗi muốn phạt sư tôn nên chẳng nói chẳng rằng tự mình đi ngủ.

An Hòa Dật ngồi trên ghế bấp bênh, im lặng nhìn bóng lưng hắn, suy nghĩ hỗn loạn.

Chén trà trong tay đã đầy vơi mấy lượt rồi nhưng càng uống thì đầu càng loạn hơn.

Không biết qua bao lâu, chỉ cảm thấy thời gian kéo ra thật dài, ngọc bài bên hông đột nhiên sáng lên. Y lập tức dùng tay áo che ánh sáng lại.

Sư huynh Hoa Hướng Nhiên gửi một tin nhắn tới.

Y mở ra xem.

[ Có tin đồn rằng Ôn Cảnh giờ đang ở Tiêu Dao Tông ]

Hơi thở của y chậm lại, ngẩng đầu nhìn đồ đệ đang nằm trên giường.

Cửa ‘kẽo kẹt’ mở ra rồi đóng lại.

Ôn Tu Viễn nhắm mắt nghe âm thanh bên ngoài xa dần, mãi tới khi nó biến mất, hắn mới xoay người, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trước Tiếp