Lớp Học Bổ Túc Của Sư Tôn

Chương 70

Trước Tiếp

Tuyết bay trắng trời như đồi cây bông vào mùa thu, gió lớn quấn lấy tuyết mịn rơi xuống như mưa. Khi chân đạp trên tuyết rồi nhấc lên sẽ để lại một cái hố sâu ngập quá đầu gối. Giữa băng tuyết trắng xóa, tất cả những sắc màu khác đều bị vùi lấp đi, chỉ lại một màu trắng bát ngát mênh mông.

Xích trên cổ tay Ôn Tu Viễn va vào nhau chan chát. Tiếng xích sắt va đập vào nhau vang vọng trên đồng tuyết mênh mông, trong không gian bao la yên tĩnh có càng giác âm thanh như ngân dài hơn. Trên người hắn mặc chiếc áo choàng thêu hạc trắng, phản chiếu màu sắc như sắc của đồng tuyết, và cũng đều bị giam cầm ở ngọn núi này.

“Sư tôn, ta lạnh quá”, Ôn Tu Viễn rụt vai, dính sát rạt vào bên người An Hòa Dật.

Tư Qua Tỏa của Duyên Sinh Tông hạn chế linh lực của tu sĩ, khiến cho tu sĩ nào bị phạt đeo loại khóa này sẽ chẳng khác gì người thường. An Hòa Dật nghĩ mãi, cuối cùng lấy từ trong linh giới ra chiếc áo choàng thêu hạc mà năm xưa sư huynh gửi cho y từ vạn dặm xa xôi cho hắn mặc, là vật dụng dùng để giữ ấm. Ngay cả ở nơi lạnh giá khắc nghiệt thì người mặc áo này vẫn có thể hoạt động bình thường.

“Áo này không có tác dụng à?” An Hòa Dật vươn tay vuốt nhẹ mặt vải trơn nhẵn mềm mại.

“Chỉ đỡ một xíu, vẫn lạnh quá.” Nói xong, Ôn Tu Viễn lại dính sát hơn vào người An Hòa Dật.

Thấy bộ dạng không chịu nổi lạnh giá của đồ đệ, An Hòa Dật bắt đầu lo lắng. Cũng không biết đồ đệ sẽ phải ở trên núi bao lâu, trông thế này, không biết hắn có chịu nổi không nữa.

“Sư tôn, nắm tay đi”, Ôn Tu Viễn run rẩy giũ tuyết trên vai, tựa vào người An Hòa Dật, vươn tay ra nắm lấy bàn tay mảnh khảnh trơn nhẵn như ngọc thạch của y.

Tuyết nhuộm trắng mái đầu, bông tuyết trong suốt vương trên hàng mi, lông mi run lên nhè nhẹ, tựa như cánh bướm mong manh trước gió.

Ôn Tu Viễn cúi xuống, gần như vùi cả người mình vào lòng sư tôn.

Một bông tuyết rơi trên mu bàn tay An Hòa Dật. Y cụp mắt nhìn xuống, bông tuyết bị hơi ấm cơ thể làm cho tan chảy thành những giọt nước nhỏ, chầm chậm lăn xuống khỏi bàn tay, rơi xuống tay của người đang nắm chặt lấy tay y, lập tức khiến người trong lòng run lên.

Sợi xích sắt độc nhất vô nhị kia tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo của kim loại, rất hài hòa với tiết trời lạnh giá lúc này.

An Hòa Dật nặng nề thở dài.

Uổng công y đã thăng tới kỳ Động Hư, thuật pháp vạn thiên, vậy mà vẫn không ngăn nổi cơn rét lạnh đến từ Tư Qua Tỏa.

Y cởi đai áo khoác của mình, giơ tay giương áo lên, choàng nó lên vai đồ đệ.

“Đỡ hơn chưa?”

Giọng nói trầm thấp dịu dàng rơi vào tai tựa như tiếng suối róc rách chảy một ngày mùa xuân.

Bàn tay nắm vạt áo của Ôn Tu Viễn siết chặt hơn.”

“Vẫn chưa đủ, sư tôn ôm chặt hơn được không?”

An Hòa Dật thoáng sững người, song lại siết chặt vòng tay hơn.

Linh lực của An Hòa Dật thực ra chẳng có tác dụng với Tư Qua Tỏa, song Ôn Tu Viễn vẫn cứ làm nũng ca thán, chỉ hận không thể phơi bày hết nỗi bất bình trong lòng lên trên mặt.

Để người bên cạnh thấy xót hắn chết đi được.

An Hòa Dật nắm tay Ôn Tu Viễn, áp vào ngực mình, mặc kệ cho hắn luồn tay vào trong mãi không chịu rút ra.

Một tiếng gió rít ào ào vang lên, vòng ôm của An Hòa Dật chặt thêm một chút.

Nhưng vết chân in trên tuyết chẳng mấy chốc đã bị che phủ. Khi chân giẫm lên mặt băng, mặt băng lập tức rạn nứt.

An Hòa Dật đè tay của đồ đệ tay lại, chỉ sợ bây giờ mà buông lỏng tay một cái thì cái người vô cùng yếu ớt này sẽ mất tích trong màn tuyết trắng xóa luôn.

“Còn lạnh không?”

Tóc của người trong lòng mềm mại như lá rong dính sát vào cần cổ, chỉ cựa đầu nhẹ một cái là quét qua, làn da trắng nõn như tranh vẽ.

Ôn Tu Viễn lắc đầu, do dự một thoáng lại gật đầu, vươn tay ôm lấy eo sư tôn.

Ống tay áo gấp thành mấy nếp nhăn, An Hòa Dật cũng không để ý.

Tuyết rơi trắng trời khiến người đi đường mất hết phương hướng. Trong thế gian tĩnh lặng chỉ còn lại hai người ôm lấy nhau, chống chọi trời đông giá rét trên núi.

Ôn Tu Viễn dúi hai tay mình vào trong ống tay áo của An Hòa Dật, “Sư tôn, chúng ta lên núi rồi thì ở đâu?”

An Hòa Dật thong thả đáp lại, “Trên đỉnh núi có một gian nhà có thể ở được.”

Gian nhà trên đỉnh núi đó đã tồn tại mấy nghìn năm rồi, khi còn nhỏ, An Hòa Dật và sư huynh gây chuyện cũng từng bị nhốt ở đó.

Vách tường lọt gió, tứ phía đều là tiếng gió hú, đêm khuya nghe như tiếng cô hồn lệ quỷ kêu khóc.

Cũng may đồ đệ của y thoạt trông cũng không phải kiểu người sợ ma.

Tuyết đọng trên tóc tan ra thành giọt nước, nhỏ xuống dọc theo sườn mặt.

Lớp tuyết càng ngày càng dày hơn, lúc đi tới gần đỉnh núi đã cao đến ngang thắt lưng. Ôn Tu Viễn đeo trên người xiềng xích nặng nề, nhấc chân bước vào, ‘thụp’ một tiếng ngã ngập trong tuyết.

Chợt có tiếng đinh đinh cao vút truyền tới từ xa, nhưng nghe lại lần nữa thì lại không còn thấy đâu nữa.

Hắn đứng lên giũ tuyết trên người, vểnh tai lên nghe cẩn thận, không còn nghe tiếng đinh đinh thánh thót kia nữa.

Quay ra nhìn sư tôn, An Hòa Dật cũng đang nghe ngóng xung quanh, có vẻ như cũng nghe thấy âm thanh mà Ôn Tu Viễn nghe được.

Cả hai đưa mắt nhìn nhau, che giấu sự cảnh giác trong mắt.

Bên dưới tấm áo choàng, cánh tay đang ôm chặt lặng lẽ buông lỏng.

Giấu người trong tuyết vốn dĩ là chuyện vô cùng khó, nhưng đối với tu sĩ thì khác. Trốn dưới lớp tuyết dày, nếu lại có thêm bí bảo gì đó thì lại càng khó bị phát hiện.

Nhìn một lúc không thấy gì, An Hòa Dật giữ tay đồ đệ, âm thầm đeo lên tay hắn một chiếc vòng ngọc màu xanh lục bảo.

Ôn Tu Viễn cúi đầu cười khẽ, vùi mặt cọ lên cổ An Hòa Dật khiến y thấy hơi nhồn nhột.

Đúng là Duyên Sinh Tông từ trên xuống dưới đều thích tặng vòng tay.

Hắn cúi đầu nhìn món đề đang siết chặt cổ tay mình. Trơn bóng tinh xảo, đeo trên tay hình như có thể ngưng tụ sương tuyết. Hắn thử siết nhẹ nắm tay, nó lập tức như khóa siết chặt theo, hiển nhiên là chiếc vòng thích hợp để khóa tay lại.

Sau này nhất định phải cho sư tôn một cái vòng tay màu đỏ, dùng màu sắc để tỏ rõ người này đã có chủ, hay nói cách khác là hắn đang phô trương việc mình đã chiếm giữ người này.

An Hòa Dật không hay biết gì về ý định của đồ đệ, ánh mắt kiên định nhìn về phía đỉnh núi.

Lúc gần tới nơi, tuyết rơi dày hơn, bay khắp trời như lông ngỗng, rơi xuống đất hòa vào cùng với lớp tuyết sâu ba mét.

Tuyết rơi quá dày, An Hòa Dật khóa chặt eo Ôn Tu Viễn, dìu hắn đi trên tuyết, chân đạp trên lớp tuyết chẳng để lại dấu gì.

Càng gần đỉnh núi, cấm chế càng mạnh hơn. May mà trước đó An Hòa Dật đã tiết kiệm giữ lại chút linh lực, lúc này mới đủ sức mà chống lại.

Ôn Tu Viễn có thể cảm giác linh khí ôn hòa đang nuôi dưỡng thân thể mình. Lính khí truyền tới từ người kế bên, cho dù sau khi lên núi đã suy yếu đi nhiều, song y chưa từng bỏ rơi hắn.

Hắn cụp mí mắt, che đi cảm xúc phức tạp.

“Không thoải mái à?” An Hòa Dật tăng tốc độ vận chuyển linh lực.

Thấy đồ đệ cụp mí mắt xuống, chẳng biết hắn đó phải đang khó chịu hay gì không, y lo lắng nhìn Ôn Tu Viễn, giữa trời tuyết trắng, đôi môi y đỏ hồng bắt mắt lạ thường, “Không thì để ta cõng, ngươi trèo lên lưng sư tôn đi.”

Ôn Tu Viễn ngẩn người nhìn An Hòa Dật, vừa chạm vào ánh mắt y đã như rơi vào đôi mắt chất chứa ánh trăng.

“Không cần, ta…” Tai hắn hơi đỏ lên, mắt chớp chớp.

Không đợi Ôn Tu Viễn nói xong, An Hòa Dật đã cúi người, cõng hắn trên lưng, bước chân tăng tốc đi về phía đỉnh núi, bỏ lại người đang ẩn nấp dòm ngó phía sau.

An Hòa Dật thở dài thườn thượt.

Đồ đệ của y vốn đã không khỏe lắm, thường ngày còn lười biếng, ở nơi đầy cấm chế vô cùng nguy hiểm thế này, rời xa vòng tay y nhất định là bão tố.

Nếu có muốn đi ra ngoài điều tra thì cũng phải đợi lát nữa, tu vi linh lực khôi phục một chút mới được.

Nghĩ vậy xong, linh lực truyền cho độ đệ lại tăng thêm một chút.

Vòng tay ôm y chợt siết chặt hơn.

“Sao vậy? Tu Viễn”, An Hòa Dật thấy lạ, nghiêng đầu muốn nhìn đồ đệ xem sao.

Thế nhưng người phía sau đã dùng tay giữ khiến y không quay đầu lại được, cổ y hơi đau, hơi thở ấm áp phả vào tai, “Sư tôn đừng truyền linh lực cho ta nữa.”

“Có gì khó chịu à?” Trong giọng nói tràn đầy nghi hoặc.

Người phía sau ngừng một chút, một lúc lâu mới do dự phun ra một câu.

“Nóng quá.”


[Tác giả kể thêm]

Thời Minh Đạt: Từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ, lần đầu tiên ta nghe chuyện linh lực làm nóng người đấy, đúng là kỳ tích y học, kỳ tích y học!

Trác Thịnh: Chậc chậc chậc, nghe là biết cẩu độc thân.

Thời Minh Đạt: ? Hòa Mặc sư tôn ngươi nói xem cái này liên quan gì đến chuyện độc thân?

Ngu Văn Tinh: Quả đúng là vậy

Trước Tiếp