
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Trên đỉnh Tàng Ý Sơn, An Hòa Dật lúc này đang đứng trong phòng cau mày.
Phía trong cùng của căn phòng là một chiếc giường lớn, rộng chừng một thước, được che xung quanh bằng lụa mỏng, trên móc sắt dùng để móc màn lụa có treo gói thuốc chống côn trùng màu tím.
Bởi vì giường đã chiếm hơn nửa gian phòng nên chỗ còn dư lại cũng chỉ đủ để kê bộ bàn ghế.
“Sư tôn, trong nhà chỉ có một cái giường nhỏ.” Ôn Tu Viễn nhìn một chút, khoanh tay dựa vào bên giường.
“Vậy ngươi ngủ trên sàn đi.”
An Hòa Dật nói thế xong vẫn cúi đầu xuống nhìn thử. Không biết có phải vì mấy ngày trước vừa mưa không mà mặt đất hơi ẩm thấp.
“Hả? Không muốn đâu, nhưng ta không ngại chia nửa giường nhỏ với sư tôn đầu.” Ôn Tu Viễn đặt mông ngồi xuống bên mép giường, cười hì hì nhìn về phía An Hòa Dật.
“Vậy thì ta ngại.”
An Hòa Dật nói xong, lấy từ trong linh giới ra một cái giường, đo đạc để xếp nó trong phòng.
Ôn Tu Viễn ở bên cạnh chỉ cười xem, cũng không giúp một tay.
Giường lớn quá, đến nỗi không còn đường để mà đi trong phòng nữa.
Ngón tay y lại chạm vào linh giới, không chấp nhận, lại lấy ra một chiếc giường khác để đo.
Chiếc giường vừa lấy ra này thì cũng được, chỉ là ngoài giường thì không đặt thêm được gì khác nữa.
Chưa từng nghĩ tới việc sẽ xảy ra tình huống thế này, An Hòa Dật đành im lặng đi về phía chiếc giường nhỏ ở cuối phòng.
“Cứ ngủ như vậy đi sư tôn. Ta ngủ cũng ngoan lắm, chắc chắn không chọc giận người đâu.” Ôn Tu Viễn theo sau cũng nằm lên giường.
Không xuống giường được, An Hòa Dật bất đắc dĩ thở dài.
Thôi vậy.
Căn phòng trên đỉnh núi không lớn như phòng của Ôn Tu Viễn, chỉ cần quay đầu trái phải là đã có thể nhìn thấy hết tất cả đồ đạc. Bày trí trong nhà cũng đơn giản, chỉ có một tấm bình phong trang nhã đặt trong góc.
“Nếu mệt thì ngươi cứ nghỉ trước đi.” An Hòa Dật nhìn Ôn Tu Viễn nhắm mắt lại, thầm nghĩ hôm nay đồ đệ của mình đã trải qua nhiều sự ngờ vực rồi, hẳn là cũng nên nghỉ ngơi thật tốt, thả lỏng tâm tình mới được.
Ôn Tu Viễn đá giày ra, “Vậy ta ngủ nhé sư tôn.”
An Hòa Dật gật đầu nhẹ, nhìn Ôn Tu Viễn nằm xuống giường.
Thấy hắn nhắm nghiền hai mắt, lúc này An Hòa Dật mới xoay người rời đi.
Đằng sau bức bình phong có âm thanh vang lên.
Tựa lưng vào thành thùng gỗ đựng đầy nước suối linh thơm phức, An Hòa Dật mãn nguyện thở ra một hơi.
Một thời gian trước, Hòa Mặc sư tôn đã giải thích cho y nghe về sự thoải mái khi tắm, cực lực khuyến khích y thử xem, nói rằng phương pháp này rất thích hợp sử dụng cho tu sĩ phi hành đường xa.
Hôm nay y mới thử một lần, quả đúng vậy thật.
Nước từ suối linh, được y cho thêm thảo dược mà Hòa Mặc sư tôn đưa cho, toàn thân thư giãn, tinh thần thoải mái, thảo dược còn là mùi trà mà y yêu thích.
Trước đây y vẫn luôn dùng thuật tẩy trần, không tắm bao giờ, hiện tại cảm thấy đây cũng là một thói quen tốt.
Mùi thơm ngát tỏa ra bốn phía, hương trà trong phòng càng thêm nồng đậm.
Tiếng bước chân dần dần đi xa.
Ôn Tu Viễn nằm phía trong, mắt nhắm lại, đầu óc lại vô cùng tỉnh táo.
Trong phòng thoảng hương trà thơm ngát. Chủ nhân của căn phòng vốn đã rất thích trà, đồ vật trong nhà đều ám mùi này, có cảm giác như đang ngâm mình trong biển hương vậy.
Ôn Tu Viễn hít hà mùi thơm, lại chỉ cảm thấy cơ thể mình có cảm giác sai trái sao đó, cứ có cảm giác bị mùi của sư tôn bao vây lấy, da thịt đều tê dại.
Không thể nghĩ tiếp về nó nữa.
Ôn Tu Viễn thở dài.
Hắn xoa mạnh cẳng tay, xoay mặt vào tường.
Lát sau, trong phòng có âm thanh vang lên, nghe như là tiếng thùng gỗ đặt trên mặt sàn.
Sau đó là tiếng nước chảy, rồi như là có gì đó tiến vào trong nước.
Ôn Tu Viễn mở bừng mắt, nghiêng đầu nhìn sang.
Ánh đèn mờ ảo hắt lên tấm bình phong, in trên đó một bóng lưng. Cái bóng vươn tay cầm lấy chiếc khăn kế bên, thoải mái lau cánh tay.
Hự.
Ôn Tu Viễn cắn phải đầu lưỡi, lỗ tai đỏ bừng quay mặt đi.
Hắn từng sờ tay sư tôn rồi, nhẵn nhụi mềm mại, chỉ có đầu ngón tay và lòng bàn tay có chai sạn, sờ vào sẽ thấy hơi thô ráp một chút.
Ngón tay Ôn Tu Viễn bấu lấy ga giường, siết chặt.
Tiếng nước róc rách chảy vào tai, cứ mỗi một tiếng vang lên, lỗ tai Ôn Tu Viễn lại càng đỏ rần.
Sư tôn nhà hắn sao mà gan thế?
Chỉ cách có một tấm bình phong rách, ngăn được cái gì chứ, nếu hắn thật sự muốn nhìn thì…
Không được, hắn không thèm nhìn!
Nhấc chăn lên một cái, Ôn Tu Viễn hung hăng vùi đầu mình vào trong đó.
Sau khi trốn vào chăn rồi, tiếng nước đúng là nhỏ đi hẳn.
Ôn Tu Viễn thở phào nhẹ nhõm.
Trong chăn đen ngòm, mắt chẳng nhìn thấy gì, những giác quan khác lại trở nên nhạy bén hơn nhiều.
Tu chân giới dễ dàng hơn nhân gian nhiều, đại đa số các loại bụi bẩn đều có thể dùng thuật tẩy trần để xử lý.
Chỉ có mùi hương là khó để khử được.
Mùi trà trong chăn càng nồng đậm hơn, không chỉ thế, còn có mùi hương chỉ thuộc về cơ thể sư tôn nhà hắn.
Vừa nghĩ tới đây, cả người Ôn Tu Viễn cũng nóng bừng lên.
Nóng quá.
Chăn gì mà dày thế.
Ôn Tu Viễn ân hận cắn răng.
Phải nói với sư tôn mới đường, đổi sang loại chăn mỏng một chút.
Mùi hương trong chăn hòa cùng với hơi nước ẩm ướt trong phòng.
An Hòa Dật úp mặt xuống nước, lúc ngẩng lên hất tóc ra sau, bọt nước văng ra, một phần rơi lại vào thùng, một phần hắt lên tấm bình phong.
Mái tóc ướt nhẹp, nước chảy thành giọt men theo sườn mặt, rơi xuống bờ ngực gầy nhưng có cơ bắp cân đối.
Nhiệt độ vừa vặn, mùi hương thích hợp.
An Hòa Dật thỏa mãn mở ngọc bài ra, gửi lời khen tới Hòa Mặc.
Đúng là không tồi chút nào.
Linh bài lại sáng lên, chỉ chốc lát sau Ngu Văn Tinh đã gửi tin đáp lại, nhắn y sử dụng thì nhớ tránh đồ đệ ra.
An Hòa Dật bất đắc dĩ cười cười.
Kể từ khi Ngu Văn Tinh bị đồ đệ đè, mấy câu kiểu thế này y đã nghe được hai mươi lần có lẻ.
Tất nhiên Tu Viễn sẽ không như thế rồi.
Về điểm này, An Hòa Dật tương đối yên tâm.
Tuy rằng tắm trong cùng một phòng với đồ đệ nhưng y lại tuyệt nhiên không lo lắng gì về đồ đệ. Thứ nhất, Ôn Tu Viễn đã ngủ rồi. Thứ hai, y có tấm bình phong mà. Thứ ba, y cũng chẳng thấy đồ đệ có điểm nào không đúng.
Mấy ngày trước lúc Thời Minh Đạt về còn nói với y gần đây quan hệ thầy trò trong tu chân giới đã hướng về phía bình thường hóa rồi, mặc dù vẫn có ngoại lệ nhưng tình yêu thầy trò đã có khuynh hướng giảm xuống nhanh đáng kể.
An Hòa Dật thở phào nhẹ nhõm.
Tất nhiên y tin rằng mình không phải là ngoại lệ.
Hơi nước quẩn quanh trong phòng, tản trong không trung, dần biến mất không dấu vết. Linh khí nồng đậm từ nước suối linh ban đầu cũng nhạt đi, bị chủ nhân căn phòng hấp thụ hết.
Trong ánh mắt An Hòa Dật lúc này có nhiều hơn là sự lười biếng. Y phủ một lớp áo mỏng lên người, bước ra khỏi thùng gỗ.
Có tiếng nước bì bõm vang lên..
Ôn Tu Viễn trốn trong chăn, lỗ tai giật nhẹ, mặt hơi nóng.
Biết thế ngủ trên sàn nhà cho rồi.
An Hòa Dật nhảy ra khỏi thùng gỗ, dùng thuật hong khô tóc xong mới đi tới bên giường.
Ơ?
Sao lại trùm đầu ngủ rồi?
Tư thế ngủ vẫn như trẻ con vậy.
Trong mắt y xẹt qua một tia bất đắc dĩ, dưới ánh nến mờ tối càng có vẻ dịu dàng hơn.
An Hòa Dật vươn tay kéo chăn ra.
Ôn Tu Viễn đột nhiên mở mắt, quay đầu lại, hai đôi mắt va vào nhau.
Không một tiếng động.
An Hòa Dật cũng bị giật mình.
Tưởng rằng mình làm động tác mạnh quá, khiến đồ đệ tỉnh.
Y vỗ nhẹ lưng đồ đệ, nhỏ giọng dỗ dành: “Ngủ đi.”
Ôn Tu Viễn sửng sốt, nhưng theo bản năng nghe lời nhắm chặt hai mắt lại.
Bên cạnh vang lên tiếng sột soạt nho nhỏ, mùi hương thoang thoảng vẫn còn hơi nước ươn ướt phả tới, tuy mùi hương rất nhạt nhưng lại không ngừng xâm chiếm không gian xung quanh. Cơn nóng rần trong người Ôn Tu Viễn càng tăng lên, hắn cử động nhẹ, lén nhích vào phía trong sâu hơn một chút.
Cánh tay trái dán lên tường, nhiệt độ lạnh như băng truyền tới, khiến Ôn Tu Viễn không đề phòng giật thót mình.
Có cảm giác mềm mại áp tới, chăn bọc lại cánh tay hắn, ngăn cách hắn khỏi bức tường lạnh. Ôn Tu Viễn mở mắt, chỉ thấy tay áo phất qua, phía dưới là phần ngực áo mở rộng, lộ ra xương quai xanh tinh tế, dáng người mảnh khái, cần cổ trắng ngần như ngọc.
Đôi con ngươi khẽ lay động. Trong một khắc, một suy nghĩ thoáng qua trong đầu Ôn Tu Viễn.
Dáng vẻ này phải đem giấu đi.
Ôn Tu Viễn lập tức tha thứ cho sự giả trang xấu xí ban đầu của y.
Mùi hương thoang thoảng dần dần rời đi, nửa giường bên cạnh lún xuống, Ôn Tu Viễn có cảm giác trái tim mình cũng chùng xuống theo.
Lỗ tai nóng bừng mãi không thấy vơi đi.
Chỉ cần hơi cử động tay một cái là sẽ đụng phải người bên cạnh, nếu không cẩn thận, mu bàn tay sẽ dính lên tay đối phương.
Ôn Tu Viễn trong lòng than thở.
E rằng sẽ là một đêm không ngủ nổi đây.