
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
“Tiêu Dao Tông không có Ôn Cảnh?”, Hoa Hướng Nhiên nện một cú nặng nề lên kết giới. Màn kết giới trong suốt bị lực mạnh đập lên nổi từng trận sóng lăn tăn, khiến chúng đệ tử Duyên Sinh Tông đều phải lùi về sau mấy bước.
“Ấy ——”
Các tu sĩ Tiêu Dao Tông cũng đồng loạt lùi về sau mấy bước.
Sao mà hung dữ thế?!
“Làm phiền các vị rồi.” An Hòa Dật hành lễ xin lỗi các sư tôn đệ tử Tiêu Dao Tông vừa bị dọa sợ.
Chư Ô Sinh nhìn An Hòa Dật tới lui, thấy thái độ của y cũng không tệ, cuối cùng trông như sắp rời đi thì mới yên tâm, đứng lên chỉnh trang lại đầu tóc quần áo ưỡn ngực nói: “Đạo hữu không cần đa lễ… Vậy đi thong thả, không tiễn.”
An Hòa Dật cũng không còn cách nào khác ngoài xoay người rời đi.
Sau khi biết rằng Ôn Cảnh không phải sư tôn ở Tiêu Dao Tông, An Hòa Dật mở ngọc bài ra, tin nhắn gửi cho Ôn Tu Viễn trước khi rời đi cũng biệt tăm biệt tích không ai trả lời.
“… Sư huynh.”
Đôi mắt của An Hòa Dật khô khốc.
Bởi vì sai sót của bản thân mà khiến cho đệ tử trong tông phái chết oan uổng, y không thể nào tha thứ cho chính mình.
“Sư đệ, đừng nghĩ nhiều.” Hoa Hướng Nhiên thường ngày nóng tính hung bạo, nhưng khi xảy ra chuyện lớn lại là người cực kỳ đáng tin cậy. “Chưa nói tới việc chuyện này chưa chắc chắn là do hắn gây ra, nhưng cho dù là do hắn làm thật thì sư đệ cũng không cần áy náy. Đừng đem lỗi lầm của người khác ra để tự trừng phạt mình, bỏ lỡ con đường của bản thân.”
“Đệ chỉ hy vọng không phải do hắn. Nhưng nếu là thật, thì nếu ngày đó đệ không mời hắn tới…”
“Đệ đâu có mắt thần, cũng không tai siêu thính, càng không thể nhìn thấu lòng người. Lỗi là ở kẻ tự đi sai đường, không phải của đệ.” Hoa Hướng Nhiên thở dài, vỗ nhè nhẹ lên vai An Hòa Dật. “Nghĩ thoáng lên, biết đâu lại không phải thật thì sao.”
An Hòa Dật nhìn xa xăm, bàn tay bên dưới ống tay áo siết chặt lại. Trước mặt là màn sương mù dày đặc, bao phủ bốn phía một mảnh trắng xóa.
Một dải nắng xuyên qua màn sương trắng trên đỉnh Tàng Ý Sơn.
Ở lưng chừng Tàng Ý Sơn, bên trong trúc lâu tinh xảo, Ôn Tu Viễn đang cởi hết áo sống nằm dang tay dang chân trên giường.
Nắng rơi trên đầu giường, sưởi ấm lớp vải mỏng.
Ôn Tu Viễn giơ tay lên chắn tầm mắt lại, tay kia quen thói sờ tới sờ lui trên giường, mò ngọc bài cầm lên.
Vừa mở ra đã thấy mấy tin nhắn liền nhau.
“Ôn sư huynh, nghe nói Ôn Cảnh giết một đệ tử tông phái ta rồi, lúc đó chẳng phải huynh có tranh đấu với hắn à, hiện tại huynh không sao chứ? Hắn không làm gì ngoan độc với huynh chứ?”
Tu Tam cằn nhằn lảm nhảm một tràng dài.
Ôn Tu Viễn đọc xong, đầu ngón tay cứng đơ trên màn hình ngọc bài.
Gì cơ?
Ôn Cảnh giết người?
Sao hắn lại không biết gì vậy.
Hắn nhanh chóng chống người ngồi dậy, khoác đại bộ y phục bên cạnh lên người, sau đó lập tức bay ra khỏi Tàng Ý Sơn.
Gió lướt qua vù vù, trường kiếm vẽ ra một vệt mây dài trên bầu trời. Khi hắn vụt qua, người ngước lên nhìn cũng chẳng nhìn thấy được bóng lưng hắn. Ngay cả con diều hâu bay nhanh nhất trên trời Duyên Sinh Tông cũng không đuổi kịp tốc độ của hắn.
“Đệ tử ngoại môn kia hình như được phát hiện ở khu vực hai người đánh nhau đấy, bây giờ trong tông phái đều truyền tai nhau thế.”
“Nghe nói ở hiện trường còn có một cây quạt. Tông chủ đã triệu tập tất cả sư tôn đến xem. Đàm Ngọc sư tôn nói nó là của Ôn Cảnh.”
“Lần này xem ra Đàm Ngọc sư tôn gặp chuyện phiền toái rồi. Tông chủ và sư tôn đã cùng nhau đi tới Tiêu Dao Tông tìm Ôn Cảnh, vẫn chưa biết kết quả. “
…
Kết quả… Kết quả dĩ nhiên là không tìm được chứ còn gì nữa.
Ôn Tu Viễn nhíu mày đầy giận dữ, cũng không biết kẻ nào khiến hắn không dưng bị ụp một cái nồi to thế này.
Ôn Tu Viễn bay rất nhanh, cẩn thận né tránh những người khác.
Hôm đó hắn và người rối đánh nhau ở vườn trà bên cạnh Tàng Ý Sơn, bốn phía đều là mấy cây trà thấp lè tè, chẳng có chỗ nào để giấu người.
Lúc thấy một hàng những khóm cây thấp lụp xụp xếp ngay ngắn, Ôn Tu Viễn mới bay xuống. Chưa tới được gần vườn trà đã thấy các đệ tử vây quanh đó.
Hình như ở đây cấm đệ tử vào xem.
Các đệ tử mặc áo màu xanh trắng đi tuần quanh vườn trà. Vườn trà này ước tính khoảng hai mẫu đất. Ôn Tu Viễn quan sát một lúc, tính toán thấy có khoảng ba mươi đệ tử tuần tra, chia làm ba nhóm, mỗi nhóm mười người, cứ nửa canh giờ thì sẽ có hai đội đổi phiên cho nhau.
Tính toán vào khoảng thời gian đổi ca, đội thứ nhất vừa đi, Ôn Tu Viễn liền lẻn vào vườn trà.
Hàng cây thấp lùn, đường nhỏ giữa các dãy cây trà cũng sạch sẽ, đến cả bùn đất và lá cây cũng hiếm thấy.
Vườn trà sạch sẽ, mỗi vị trí đều đã được xử lý tỉ mỉ, hoàn toàn không giống với sự hỗn loạn ban đầu sau trận đánh nhau của hắn.
Tất cả giống như một âm mưu vây quanh hắn vậy.
Ôn Tu Viễn xoay nhẹ lá trà trong tay, ánh mắt lạnh lùng.
Giữa trưa, Hoa Hướng Nhiên dẫn các đệ tử Duyên Sinh Tông quay về.
An Hòa Dật vừa về tới đã cất bước đi ra ngoài.
“Sư đệ, ta đi cùng với đệ.” Hoa Hướng Nhiên ngăn y lại.
Lòng An Hòa Dật chỉ hướng về sự thật, muốn lập tức lên đường tìm kiếm.
Bên tai có cơn gió vụt qua, An Hòa Dật ngước lên, ánh mắt mang theo vẻ lạnh lùng, nhìn người đang đi về phía này.
Là một đệ tử mặc trang phục ngoại môn.
Đệ tử kia thở không ra hơi, chạy đến trước mặt An Hòa Dật vừa giữ chân y lại vừa hổn hển.
An Hòa Dật quan sát người đó, thấy mãi không nói gì, lòng cũng sốt ruột, muốn xoay người rời đi.
Đệ tử này cả kinh, theo bản năng muốn ngăn lại, lớn tiếng hô lên: “Đàm Ngọc sư tôn, xin chờ một chút. “
An Hòa Dật nghe tiếng hô bèn ngừng lại, giọng y không mặn không lạt, “Ngươi có việc gì? “
Sắc mặt đệ tử kia lập tức thay đổi, tràn đầy chính nghĩa phẫn nộ nói: “Ta biết chủ nhân chiếc quạt kia là ai!”
Hoa Hướng Nhiên nhảy phốc một cái xuống khỏi kiếm: “Là ai?”
Đệ tử kia cẩn thận nhìn An Hòa Dật một cái, “Ôn Tu Viễn. “
“Nói nhăng nói cuội”, Mắt An Hòa Dật bừng lửa giận, lồng ngực cũng phập phồng lên xuống.
Tu Viễn làm sao có thể là người sẽ làm ra chuyện như vậy.
Đệ tử kia vẫn hết sức ngạo mạn, cứng đầu nói: “Vậy thì mời sư tôn và tông chủ tới lưng núi Tàng Ý Sơn, vào phòng Ôn Tu Viễn xem thử, xem rốt cuộc hắn đang giấu giếm cái gì?”
An Hòa Dật mím môi, rảo bước đạp lên kiếm.
Y cũng muốn xem thử, rốt cuộc đồ đệ của mình đã làm gì?
Mặt trời giữa trưa nắng gay gắt, nhưng tiết trời lạnh giá ở Tàng Ý Sơn cuối cùng cũng đã qua, không còn cảnh mặt trời ló dạng những không đem lại chút hơi ấm nào.
An Hòa Dật bước qua ngưỡng cửa, đứng đó nhìn quanh một lượt. Phòng trống trơn không một bóng người, giường chiếu xộc xệch, cũng chẳng biết chủ nhân đã vội vàng đi đâu.
Đệ tử tố cáo Ôn Tu Viễn đi theo phía sau An Hòa Dật, thấy sắc mặt y không được tốt lắm bèn cúi đầu.
Đồ đạc trong phòng cũng không nhiều, so với lúc không có người ở cũng chẳng khác biệt là bao.
Nhìn thấy căn phòng quen thuộc, tâm trạng An Hòa Dật dịu lại.
Y vẽ một lá bùa, đồ đạc trong phòng lần lượt nhảy ra.
Từng món y phục bay tới xung quanh y.
Những bộ mà hồi đầu y tặng cho Ôn Tu Viễn vẫn còn nhiều, tất cả đều gấp lại trong tủ. Vì chủ nhân không mặc tới mà trên đó đầy những nếp gấp.
An Hòa Dật quét mắt nhìn từng bộ một, từ quần áo đến giày tất, từ lớn đến nhỏ, tất cả đều xếp hàng ngay ngắn cho y nhìn.
Đến một khúc này hàng ngũ chợt chậm lại. An Hòa Dật vươn tay lấy ra một chiếc quạt xếp, mở ra.
“Là loại quạt này!” Hoa Hướng Nhiên trợn tròn mắt.
Khí thế trên người thoắt cái bùng phát, ép đến mức khiến người xung quanh khó thở.
An Hòa Dật nhìn xuống.
Vẫn là tranh thủy mặc thêu bằng tơ vàng trên nền trắng.
Điểm khác biệt là trên cán quạt cho thêm một lớp bùa chú. Khi y phất tay giải bỏ bùa chú, bên dưới là một lớp vàng kim óng ánh chói mắt.
Đầu y trống rỗng, ngây người tại chỗ.
Y chỉ nhớ rằng Ôn Cảnh ngày trước thích cầm quạt kiểu này, nhưng không nhớ đồ đệ của mình có từng yêu thích kiểu quạt thế này bao giờ hay không. Ví dụ như khi chiến đấu, rút quạt ra đỡ chẳng hạn
Thế nhưng.. Chưa từng có lúc nào như vậy.
Thế này thì lại trùng hợp quá rồi.
“Người đâu? Lập tức phát lệnh truy nã, ta thấy đây chẳng phải là Ôn Cảnh gì hết, mà là tông phái nuôi ong tay áo thì có!”
An Hòa Dật nghe vậy ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt dịu dàng thường ngày lúc này đầy sự cố chấp: “Sư huynh, cũng đâu nhất định là Tu Viễn. Đệ và Tu Viễn đã ở gần bên nhau lâu nay, mặc dù hắn không quy củ gì mấy nhưng luôn là người hồn nhiên thiện lương, chỉ có ý tốt thôi.”
Đồ đệ của y từ đầu đến giờ chưa từng làm tổn thương hai, thế nhưng lại gặp phải phiền phức hết lần này tới lần khác.
“Nhất định không phải là Tu Viễn”, Ánh mắt An Hòa Dật thay đổi, càng thêm khẳng định.
Hoa Hướng Nhiên nhíu mày một cái, “Sư đệ, đừng hành xử theo cảm tính.”
“Sư huynh, đệ tin hắn.” An Hòa Dật nắm chặt lấy ống tay áo của Hoa Hướng Nhiên.
Đôi mắt trong veo, lòng đen lòng trắng phân tách rõ ràng, ánh lên vẻ vừa dịu dàng lại vừa kiên định.