
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Ôn Tu Viễn vừa huýt sáo, vừa cất chỗ linh thạch mà Tu Tam chia cho mình.
Quy tắc tỷ thí của tông phái là mỗi người có thể đầu hàng một lần, và cho dù có bỏ trận đó thì vẫn có thể đi vào vòng kế tiếp. Vì phần lớn đệ tử sẽ chẳng bao giờ dùng tới cơ hội bỏ đấu này nên các sư tôn cũng bỏ quên luôn quy tắc đó. Nào ngờ nó lại được dùng tới.
Ôn Tu Viễn bỏ một trận đó xong, vẫn ung dung đánh tới vòng cuối cùng.
Trận cuối đấu với Kiều Húc, cố tình để lộ ra một sơ hở, giành vị trí thứ hai.
Giờ đã là buổi chiều. Đường chân trời rực rỡ vân mây. Trên bậc thang chính điện, các mảng sáng tối hòa lẫn vào nhau, trong điện cũng chỉ còn thưa thớt người.
Lúc Ôn Tu Viễn bước vào điện chính, bàn bên cạnh có một hội các sư tôn ai oán nhìn sang đây, có người tặc lưỡi chép miệng, như là hận không thể ói ngay trên mặt hắn.
Ôn Tu Viễn cũng không để ý, coi như không thấy.
Trong điện ngoại trừ An Hòa Dật chỉ còn mỗi Thời Minh Đạt kiếm chác được một ít là vui vẻ. Nhìn thấy Ôn Tu Viễn bèn kêu hắn lại ngồi.
“Không tệ”, An Hòa Dật ôn hòa đưa tới một chén trà, Ôn Tu Viễn cười nhận lấy, uống ngay.
Hắn uống một hơi cạn sạch, chén trà đặt xuống bàn ‘cạch’ một tiếng. “Sư tôn, An An đâu?”
An Hòa Dật mới sững sờ, cúi đầu nhìn xuống lòng mình.
Chỗ thỏ nằm lúc này trống trơn.
Sao lại thế?
Y cau mày, trong ánh mắt mang theo vẻ sốt ruột.
“Rõ ràng vừa nằm trong lòng ta mà, sao lại không thấy đâu rồi!”
Ôn Tu Viễn khó chịu. An An vốn đã sợ sư tôn hắn, có khi là tự chạy mất rồi.
Hắn chắp tay, môi mấp máy niệm mấy câu chú.
Ngay lập tức, tất cả vật dụng trong phòng đồng loạt bay lên, thậm chí cả vỏ hạt dưa trên nền nhà cũng bị nhấc lên không trung.
“Tu Viễn”, An Hòa Dật kinh ngạc.
Hắn đứng lên.
Có tiếng lạch cạch, vài món đồ vật rơi xuống.
Ôn Tu Viễn nghe thấy tiếng đó, lập tức cúi nhìn, là mấy bộ đồ nhỏ và vật dụng nhỏ mà hắn làm cho An An.
Những thứ này luôn dính chặt trên người An An, gỡ xuống cực khó.
Hắn nheo mắt lại, trong con ngươi lóe lên một tia sắc bén. Đặt trong bối cảnh trời sẩm tối và đại điện không còn sáng sủa trông hơi đáng sợ. Nhưng khi nhìn kỹ lại thì chẳng thấy gì nữa.
An An không thể nào tự cởi những món đồ này xuống.
Trừ phí có ngoại lực tác động vào.
Hoặc là ——
Thấy Ôn Tu Viễn đứng ngẩn ra tại chỗ, An Hòa Dật áy náy mãi không thôi, “Để ta tìm cùng với ngươi.”
“Không cần.”
Ôn Tu Viễn thờ ơ đáp lại, xoay người rời khỏi điện.
“Tu Viễn!” An Hòa Dật nhíu chặt hàng mi, không kịp chào những người khác đã vội đuổi theo hắn.
Vừa ra khỏi điện, đã chẳng thấy bóng dáng Ôn Tu Viễn đâu nữa.
An Hòa Dật đứng ở cửa sững sờ.
Vậy mà y lại không thể đuổi kịp đồ đệ của mình.
Mưa rơi xuống, tạt vào người y mát lạnh, sự lạnh lẽo thấm sâu vào tận đáy lòng.
Ôn Tu Viễn chạy một mạch như bay tới thư viện.
Cửa bị ‘rầm’ một tiếng đẩy ra.
Giá sách tầng tầng lớp lớp, bên trong là biển sách hùng vĩ, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta e ngại.
Vậy mà hắn lại cắm thẳng đầu nào, không hề để ý điều gì khác.
An An đâu?
Tại sao lại biến mất?
Ở bên ngoài đại điện.
An Hòa Dật ngự kiếm bay tới bay lui, tìm kiếm dấu vết của An An.
Đồ đệ của y yêu thích con thỏ đó như vậy, nếu bị mất chắc chắn là không chịu nổi. Huống hồ, lỗi là do y không chăm sóc cẩn thận.
Duyên Sinh Tông chiếm cứ mấy chục đỉnh núi, diện tích rất rộng. An Hòa Dật bắt đầu tìm từ điện chính, phóng linh thức đi tìm.
Linh lực vô hình lan tràn, các tu sĩ cấp thấp trong tông phái không ai hay biết.
Biển linh thức vừa chấn động.
Các sư tôn trong điện cũng đều ngỡ ngàng, nhìn nhau bằng ánh mắt phức tạp.
Thời Minh Đạt kinh ngạc nói.
“Đàm Ngọc sư tôn yêu đồ đệ của mình quá rồi.”
Mưa sa gió giật, cỏ cây trong rừng tốt tươi, một mảnh xanh mướt. An Hòa Dật mở mắt ra chớp chớp để nhìn cho dịu, nghỉ ngơi một lát rồi lại nhắm mắt.
Tu Tam lặng lẽ ngồi phía sau An Hòa Dật, khổ não vò đầu bứt tai.
“Chuyện gì?”
Đột nhiên một câu hỏi vang lên làm Tu Tam sợ hết hồn, hoảng hốt đứng bật dậy.
Gã len lén nhìn An Hòa Dật.
Đàm Ngọc sư tôn thường ngày luôn ôn hòa điềm đạm hôm nay trông lại có chút lạnh lùng thờ ơ.
Tu Tam bối rối, “Ta muốn tìm Ôn sư huynh, thấy tâm tình của huynh ấy trong không được tốt lắm, không biết đã xảy ra chuyện gì.”
Nghe vậy An Hòa Dật rũ mi mắt, khẽ nói: “An An mất tích rồi.”
“An An? Thỏ á?!” Tu Tam sợ hãi kêu lên.
Là con thỏ mà gã chỉ nói chuyện hơi lớn tiếng một tí đã bị Ôn đại ca trừng mắt, là con thỏ được đại ca may áo cho ấy hả?
“Ôn huynh dành nhiều tâm tư cho nó như thế, mất rồi huynh ấy chẳng phải sẽ điên mất hay sao?”
Phía đối diện không đáp lại.
Tu Tam lặng lẽ ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Đàm Ngọc sư tôn vẫn giữ nguyên tư thế ban nãy, mắt khép lại, thoạt nhìn không có vẻ gì là buồn bã.
Tu Tam vò đầu, “Đàm Ngọc sư tôn người đừng lo, ta sẽ hỗ trợ đi tìm, nhất định sẽ tìm về được.”
Nói xong khom lưng cáo biệt, xoay người lập tức rời đi.
An Hòa Dật thở hắt ra, nhắm mắt tiếp tục tìm kiếm.
Trong rừng yên tĩnh, chỉ có gà rừng chuột đồng chạy trốn đâu đó, nhịp chân chạy rộn không ngừng,.
Trán An Hòa Dật đã rịn ra mồ hôi lấm tấm. Y lại tiếp tục mở rộng linh thức, xâm nhập vào lòng đất tìm hang thỏ.
Vài con thỏ lông lấm bụi nhảy ra, nhưng trông khác hoàn toàn với An An.
Rừng này không có.
An Hòa Dật đứng lên, duỗi chân rồi lại đi tới vị trí tiếp theo.
“An An” “An An” …”An An đâu rồi?” “An An mau về nhà thôi.”
Tiếng gọi huyên náo vang khắp không trung và cả trên mặt đất. An Hòa Dật nhìn thấy qua những tán cây là các đệ tử mặc quần áo đủ các màu sắc đang tỏa ra khắp nơi, miệng không ngừng gọi An An.
Một đệ tử ngự kiếm bay tới, nhìn thấy An Hòa Dật thì ngây người tại chỗ, sau đó phản ứng lại kịp bèn vội cúi chào rồi tiếp tục đi tìm ở bên cạnh.
“Ở đây không có đâu.” An Hòa Dật nhẹ giọng nói.
Đệ tử kia nghe xong cũng ngu người luôn, ngơ ngác nhìn An Hòa Dật đi ngang qua người mình, ngự kiếm bay đi mất.
Đàm Ngọc sư tôn mà cũng đi tìm thỏ cùng bọn mình á!
Đệ tử gãi đầu, cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táo.
“Tìm xong chưa?” Trong rừng lại có một đệ tử khác xông tới, chạy tới chỗ đệ từ vừa rồi hỏi.
“Không có, Đàm Ngọc sư tôn bảo không có ở đây.”
“Ồ”
Một lát sau.
“…Hả? ?”
Trong rừng lại có thêm một kẻ ngu người.
Chỉ chốc lát sau, tin tức “Đàm Ngọc sư tôn đi tìm thỏ cùng chúng đệ tử” đã lan truyền khắp tôn phái. Cảm động vì lòng quan tâm của sư tôn với đệ tử, các đệ tử vốn không quá để ý lúc này cũng gia nhập cuộc tìm kiếm.
Trong lúc đi tìm, có đệ tử không hay biết rằng trong thư viện có người, đứng ở trước cửa thư viện trao đổi tin tức.
Từ lâu thư viện đã chẳng có ai trông nom, bụi bặm chồng chất. Nơi này kể từ lúc bắt đầu bám bụi đến giờ chẳng ai buồn quét tước. Cho dù có ánh sáng lọt vào, bên trong vẫn âm u, như thể bị chính ánh sáng bỏ rơi vậy.
Ôn Tu Viễn dùng thuật pháp để tra sách. Những trang sách xoạt xoạt xoạt mở ra. Chỉ tìm hai chữ ‘biến mất’ thôi mà có tới hai mươi ba ngàn cuốn sách.
Mò kim đáy bể thế này thật sự quá mệt mỏi.
Bóng đêm đen kịt, ngoài cửa sổ không ngừng có tiếng réo gọi, khiến lửa giận của Ôn Tu Viễn cũng bốc lên cao, cuối cùng chỉ có thể kìm nén bản thân tiếp tục tìm câu trả lời.
“Đàm Ngọc sư tôn đã đi qua những đâu rồi?”
“Chủ điện, rừng cây phía sau, Tàng Ý Sơn, Vân Ngoại Lâu, núi Chú Kiếm, lầu gác ở hậu viện, hồ ở hậu viện…”
Đệ tử tìm kiếm dừng bên cạnh cửa sổ nói chuyện, động tác trên tay Ôn Tu Viễn dừng lại.
Đệ tử bên ngoài tiếp tục bàn luận.
“Vậy chúng ta đi qua những đâu rồi?”
“Có một nhóm vừa báo đã tìm ở Vân Tiên Sơn, đảo Đào Di, núi Túy Tửu, đình Bố Mịch… Này rốt cuộc con thỏ đó ở đâu nhỉ?”
Những trang sách trong tay không lật nữa. Sau khi đệ tử bên ngoài đi rồi, Ôn Tu Viễn mới đẩy cửa sổ mở ra, từ xa trông thấy có sư tôn bay ngang qua, một đám đệ tử theo sau, trang phục đủ màu sắc.
Một dòng chữ nhỏ đang được chiếu lên từ trang sách.
“Gương song sinh nếu có tách hình thì sau mười bốn ngày sẽ tự động trả về.”
Cuối cùng An Hòa Dật dừng lại trên một thảm cỏ, nếu thảm cỏ này mà không có nữa thì nghĩa là An An đã không còn ở Duyên Sinh Tông.
Các đệ tử lục tung các hộc tủ, thậm chí đến phòng ngủ của bản thân cũng lục tung lên trời cả rồi, vậy mà vẫn chẳng thấy tung tích An An.
Gió đêm nổi lên, ám lên người cảm giác vừa mát lạnh vừa ẩm ướt.
An Hòa Dật xoa hai tay vào nhau, những ngón tay đã mất đi độ ấm, lạnh như băng.
Hôm nay y đã dùng quá nhiều linh lực, thậm chí còn dùng linh thức dò sâu trong lòng đất, hiện giờ đã mệt mỏi.
Có điều vẫn còn cố được, chỉ còn chỗ này nữa thôi.
An Hòa Dật nhắm mắt lại.
Trán y đã hơi nhưng nhức.
Sau lưng đột nhiên ập tới cảm giác ấm sực. Những ngón tay lạnh toát cũng bị hơi ấm như lò sưởi vây lấy. An Hòa Dật mở mắt ra.
“Dừng lại đi, sư tôn.”
Ôn Tu Viễn ôm lấy y từ phía sau.
Hơi thở mềm mại thổi vào tai, khiến lòng người cũng rung động theo hơi thở.
Đồ đệ phía sau dùng hai tay giữ chặt lấy tay y, đầu dựa trên vai y nặng trĩu, “Sư tôn, An An không ở đây đâu.”
An Hòa Dật cứng đờ. Y không rõ lắm câu ‘không ở đây đâu’ ý là con thỏ kia đã gặp chuyện gì rồi, nhưng y nghe ra được ý hắn nói là lời chia tay mãi mãi.
An Hòa Dật nhẹ nhàng nghiêng đầu, Ôn Tu Viễn vẫn rúc vào bả vai y, thấy y nhúc nhích thì ngẩng đầu lên.
An Hòa Dật liền dừng lại.
Tay y vòng qua sau lưng Ôn Tu Viễn, dịu dàng đặt l*n đ*nh đầu hắn, chậm rãi, nhẹ nhàng xoa.
Nhưng đang dỗ một đứa trẻ lạc đường.
“Có ta ở đây.”
An Hòa Dật nhẹ giọng trả lời.
Mưa phùn liên tục rơi xuống, những chẳng biết dùng thuật pháp gì mà bụi mưa đều tránh nơi hai người họ đứng, để lại hai người đứng riêng với nhau.
“Ta luôn ở đây.”
——
[Bonus]
Đồ đệ: Sư tôn, mau tới ôm ta đi.
Sư tôn: Không ôm.
Đồ đệ: Tự nhiên ta thấy mình thảm qua…. Hức, thỏ cũng mất rồi.
Sư tôn: Lại đây. [mở rộng vòng tay.jpg]
Đồ đệ: Thành công √