
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Gió trên đỉnh núi thổi lồng lộng, cuốn theo những cánh hoa nhạt màu cuồn cuộn bay lên, là sắc đỏ hồng đặc trưng của những cây trúc đào dưới chân núi.
An Hòa Dật bị kẹp giữa hai người, cả hai đều đang nhìn y chằm chằm.
Nghĩ thế nào thì y cũng không hiểu nổi sao mình lại lạc lối đến tình cảnh hiện tại.
Trong khi An Hòa Dật đang rơi vào trầm tư, “Ôn Cảnh” và Ôn Tu Viễn đã đồng lòng vứt luôn câu trả lời qua một bên, lao vào đánh nhau trước.
Linh lực cuồn cuộn, dồn dập hướng về phía gian nhà yếu ớt của y.
“Dừng lại!”
An Hòa Dật toát mồ hôi ngồi bật dậy. Đối mặt với y là tấm ván trúc, có tiếng hạc trắng vỗ cánh bên ngoài cửa sổ, thi thoảng còn nghe thấy tiếng chim hót rả rích, tạo nên một khung cảnh vô cùng yên bình.
May quá, vẫn ổn.
An Hòa Dật lắc đầu một cái, ký ức phai nhạt dần đi. Khi cố gắng nhớ lại, y cũng chẳng nhớ nổi mình vừa mơ thấy gì.
Ôn Tu Viễn ở trong phòng cũng vừa tỉnh lại, nằm trên giường vỗ gối cười to.
Buồn cười chết mất.
Sư tôn của hắn thú vị hơn so với hắn tưởng tượng nhiều.
Ôn Tu Viễn lăn một vòng, nhặt ngọc bài ném ở góc giường lên rồi mở ra. An An kế bên đang ngồi xổm cạnh bắp chân hắn.
Ngọc bài của An Hòa Dật lóe sáng. Chẳng biết vì sao chuyện đó lại khiến y thấy hơi bất an. Y phất nhẹ tay cầm ngọc bài lên, nhịp tim cũng tăng nhanh theo.
Bất Độ sư tôn: Lâu lắm rồi không gặp tiểu hữu nhỉ, nhớ quá, nếu tiểu hữu có thời gian thì liệu chúng ta có thể gặp nhau không?
Thì ra là vị sư tôn hồi trước từng đi học bổ túc chung với y, An Hòa Dật thở phào nhẹ nhõm.
Đàm Ngọc: Tất nhiên là có rồi, không biết khi nào thì huynh tới, ta sẽ quét dọn giường chiếu chào đón huynh.
Đuôi mắt Ôn Tu Viễn cong lên vui vẻ.
Bất Độ sư tôn: Chiều nay.
Ôn Tu Viễn nằm ườn trên giường, bật cười thành tiếng. An An bên cạnh cũng cười khanh khách theo, làm Ôn Tu Viễn phải vỗ lưng thuận khí cho nó.
Tiếng cười dần vơi đi.
Trong tòa nhà bằng trúc nằm ở lưng chừng Tàng Ý Sơn, một cây cọ cao lớn dần biến thành hình người. Ôn Tu Viễn gõ nhẹ vào nó, cái cây bắt đầu cử động.
Người này phe phẩy quạt giấy trong tay, áo bào đỏ thẫm tung bay trong gió, ánh mắt như cười như không mang theo một chút xa cách, giống hệt như Ôn Cảnh ở lớp học bổ túc.
Ôn Tu Viễn xoa hai tay vào nhau. Trong mơ hắn đã không nhận được câu trả lời, ra tới hiện thực nhất định phải làm cho ra nhẽ.
Hắn phất tay một cái, người gỗ bay ra khỏi tông phái.
An Hòa Dật dọn dẹp phòng ốc từ trong ra ngoài một lượt. Quy Quy đã gặm hết sạch nhà cửa của y chẳng để lại một mẩu, dù y đã quét tước sửa sang lại thì trông vẫn có vẻ hết sức đơn sơ.
Người bạn kia của y tinh tế xinh đẹp như thế, hẳn là sẽ không quen với kiểu phòng ốc thế này.
Quy Quy nằm trên bàn thò đầu ra nhìn y. An Hòa Dật gọi người làm tới mang Quy Quy đi.
Người bạn kia của y hung hăng thế, nếu quay ra đấu đá với Quy Quy thì y biết giải thích thế nào với lời nhờ cậy của đồ đệ nhà Thủ Ngọc sư tôn.
Sau khi Quy Quy được đưa đi rồi, An Hòa Dật cũng đã dọn dẹp trong phòng kỹ lưỡng xong đâu đấy. Gian nhà như được sửa lại hoàn toàn, nhìn không ra dáng vẻ trước đây nữa.
Ngọc bài trên tường sáng lên, bạn tốt tới nhà rồi.
An Hòa Dật thay trang phục của tông phái, một bộ đồ trắng bằng lụa mỏng, thắt lưng đeo một dải lụa màu xanh, kiêu hãnh thẳng lưng, trông có vẻ xa cách và lạnh lùng hơn nhiều so với vẻ ôn hòa thường ngày.
Đôi giày trắng thêu hình bươm bướm bước qua cửa. An Hòa Dật nhẩm một câu chú, kiếm sau lưng lập tức vững vàng dừng phía trước. Y nhấc chân chuẩn bị giẫm lên.
“Sư tôn!” “Đàm Ngọc sư tôn!”
Một đệ tử áo xám chạy tới, trông trang phục thì có vẻ là người làm dưới chân núi.
An Hòa Dật khẽ nhíu mày, “Có chuyện gì?”
Đệ tử vội vàng đáp, “Là Ôn sư thúc ạ.”
“Làm sao vậy?” An Hòa Dật giẫm lên kiếm, kéo cả người làm áo xám theo.
Lần đầu tiên được giẫm lên kiếm của sư tôn, vẻ mặt của người làm mặc áo xám có vẻ hoảng hốt.
Thân kiếm màu ngọc lam sáng bóng. Người làm phấn khích đến mức quên béng mất mục đích mình tới đây.
Mãi cho đến khi An Hòa Dật lên tiếng cắt ngang việc thưởng thức linh kiếm của cậu ta.
“Tu Viễn làm sao?”
Người làm nọ mới giật thót, kịp thời phản ứng lại. “A! Dạ sư thúc và khách mới tới đang đánh nhau ạ!”
Đầu óc An Hòa Dật trống rỗng, y bay về phía hai người bằng tốc độ cực nhanh.
Đi qua rất nhiều rặng cây và bụi rậm, lướt qua vô vàn những ngọn hoa, khiến những cánh hoa mềm mại bị cuốn tung lên theo gió.
Lúc An Hòa Dật bay tới nơi, từ xa đã nghe thấy tiếng lưỡi kiếm chạm nhau chan chát, tiếng kim loại ma sát chói tai, khiến lòng người run lên.
“Dừng lại!”
An Hòa Dật dừng lại ở vị trí cách hai người họ khoảng ba thước. Dưới chân y, trước đây vốn là cây Hi Xuân sức sống tràn trề nay đã bị chém cho tan nát. Lá trà rơi đầy trên đất, bùn đất dính đầy, có nhiều lá còn chưa mở ra hẳn mà mới chỉ đang nhú mầm.
“Các ngươi ——” An Hòa Dật hít sâu một hơi, “Vì sao mà đánh nhau?”
Sự tức giận bị đè nén như dung nham trong núi lửa, chỉ chực chờ tìm một cơ hội để phun trào.
Ôn Tu Viễn xoa mũi, lúc nhìn xuống thấy dưới chân là cây trà Hi Xuân thì lập tức cảm giác hỏng bét.
Hắn không lên tiếng, người gỗ lại nói trước.
Người gỗ phe phẩy quạt, diễn theo đúng kịch bản đã được vạch ra, “Huynh cảm thấy ta với hắn ai quan trọng hơn?”
An Hòa Dật xem như bị khuất phục, “Huynh quan trọng, huynh quan trọng nhất.”
Người gỗ ném một cái nhìn đắc ý về phía Ôn Tu Viễn vẻ như người thật.
Ôn Tu Viễn vẫn đang xoa mũi, không dám lên tiếng.
An Hòa Dật trầm mặc ngự kiếm đi trước.
Trên đường về Ôn Tu Viễn cũng yên lặng, chỉ có người gỗ ở bên cạnh là nói liến thoắng không ngừng.
Người gỗ “Ôn Cảnh” vốn dĩ được tạo ra dựa trên ba phần kiêu ngạo, ba phần tự luyến, một phần yêu kiều mê hoặc lòng người, một phần quái gở, một phần bá đạo của nguyên chủ, cuối cùng được thêm một chút tính hài hước.
“Ôn Cảnh” nói, “Sư tôn của ngươi cho rằng ta quan trọng hơn, y không thích ngươi.”
Ôn Tu Viễn ngừng lại, ánh mắt lạnh lùng. “Thích ngươi chắc?”
Trên mặt “Ôn Cảnh” nở một nụ cười tự tin. “Đương nhiên rồi.”
Ôn Tu Viễn quay đầu đi, đảo trắng mắt.
“Ôn Cảnh” giành chiến thắng, đắc ý cười.
An Hòa Dật ở phía trước nghe hai người nói chuyện chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ. Hiện giờ y thực sự không muốn nghe bọn họ tán gẫu, y bèn tăng tốc, dẫn hai người l*n đ*nh Tàng Ý Sơn.
Vừa ngồi xuống, An Hòa Dật đã nhanh nhẹn nhấc tay pha trà.
“Ôn Cảnh” ngồi ở phía đối diện với Ôn Tu Viễn lại lên tiếng, “Ngươi đã từng uống trà mà sư tôn ngươi pha chưa?”
Cái này thì có nhé.
Ôn Tu Viễn cười khẽ, “Uống rồi.”
Người gỗ “Ôn Cảnh” lại phe phẩy quạt, “Ta hay uống lắm, lần nào cũng thấy.”
Nói rồi người gỗ “Ôn Cảnh” lắc đầu tỏ vẻ bất lực.
Ôn Tu Viễn: “…”
An Hòa Dật cúi đầu nhìn chằm chằm nền nhà. Sao mà sàn được lát tốt thế, y nhìn mãi không ra vết rạn nào.
Mỗi một động tác mà An Hòa Dật làm, “Ôn Cảnh” đều sẽ khen ngợi một phen, tìm đủ mọi lý lẽ để chứng minh rằng bản thân và y có quan hệ rất tốt, hơn nhiều so với quan hệ của y với đồ đệ.
“Sư tôn của ngươi và ta cùng đi gặp các đạo hữu khác.”
“Bọn ta còn thảo luận với nhau xem làm thế nào để tránh xa khỏi đồ đệ.”
“…”
Ôn Tu Viễn treo trên mặt một nụ cười chính trực tiêu chuẩn, trong lòng thề thốt lần sau có đánh chết hắn cũng sẽ không thèm mua thứ đồ biểu diễn rác rưởi của Trác Thịnh Nghê Quang Tông nữa.
Ban đầu An Hòa Dật còn muốn mở miệng ngăn lại, nhưng sau thấy đồ đệ của mình cũng đáp lại được, hai người nói qua nói lại mấy câu không thấy có vẻ muốn đánh nhau nữa, nên y lại thôi.
Đến khi “Ôn Cảnh” đã sắp cạn kiệt năng lượng, cuối cùng cũng chịu đứng dậy cáo từ, An Hòa Dật và Ôn Tu Viễn mới đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.