
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
“Là lỗi của vi sư.” An Hòa Dật cất bước đi tới bên cạnh Ôn Tu Viễn.
Thấy động tác dọn dẹp hành lý của Ôn Tu Viễn đột nhiên nhanh hẳn lên, hai bàn tay dưới ống tay áo của y siết chặt.
Trong cái tủ chỉ có vài bộ quần áo, chẳng mất bao lâu đã thu dọn xong hết.
Lòng bàn tay An Hòa Dật đổ mồ hôi, nắm chặt rồi buông ra.
Cuối cùng không nhịn được nữa, vươn tay đè tay Ôn Tu Viễn lại.
“Ngươi đừng đi, ta muốn nói xin lỗi với ngươi.” An Hòa Dật cụp mắt, lông mi thật dài không che được sự áy náy trong đó.
Động tác của Ôn Tu Viễn ngừng lại, quay ra nhìn y, “Người thì có lỗi gì cơ chứ?”
Thấy hắn như thế, An Hòa Dật cũng căng thẳng theo, bàn tay vô thức níu chặt áo Ôn Tu Viễn, trên mặt thoáng lộ ra vẻ khó chịu.
“Lỗi của ta một là không làm tròn trách nhiệm, hai là không nỗ lực chỉ dạy, dạy dỗ ngươi lấy lệ, đối đãi với ngươi không chân thành, ta…” Giọng y càng nói càng nhỏ, đầu lông mày cau lại, cuối cùng y thở dài.
“Vậy sư tôn tính sao?” Ôn Tu Viễn xốc bọc quần áo trong tay, động tác đột ngột hất tay An Hòa Dật ra.
An Hòa Dật thấy vậy thì cho rằng hắn vẫn muốn rời đi, vội vàng nói, “Hay là người dời đến ở trên đỉnh núi đi, bất kể là có chuyện gì, ngươi đều có thể nói với sư tôn.”
Ôn Tu Viễn sửng sốt, im lặng.
…Cũng không cần phải như vậy mà.
Ôn Tu Viễn sống ở sườn núi, cả ngày câu cá, thi thoảng chạy ra ngoài với các đệ tử khác để đánh nhau, cuộc sống đó thoải mái biết bao nhiêu. Nếu bây giờ thật sự phải đến sống bên cạnh sư tôn thì cũng hơi áp lực thật.
“Đa tạ sư tôn, đệ tử ở đây là tốt rồi.” Ôn Tu Viễn không nhiều lời, cầm bọc quần áo trong tay ném thẳng vào tủ.
Thấy Ôn Tu Viễn đã bỏ hành lý lại, An Hòa Dật thở phào nhẹ nhõm.
Y nhìn quanh, căn phòng vô cùng lộn xộn và tường thì đầy những vết trầy xước.
Sao có thể để đồ đệ sống ở nơi như thế này được?
“Nếu không thì đổi một phòng ở khác đi.” Chẳng chờ đồ đệ đồng ý, ngón tay An Hòa Dật đã quét nhẹ qua linh giới, bày ra mười mấy kiểu gian phòng các loại, lớn nhỏ xếp thành một vòng tròn, chờ Ôn Tu Viễn tới chọn.
Ôn Tu Viễn nâng mắt lên nhìn một lượt, không ngờ chưa qua bao lâu mà của cải của sư tôn hắn đã chồng chất thêm không ít rồi.
An Hòa Dật ở bên cạnh lo sợ bất an.
Chẳng lẽ hắn không muốn. Hay là Tu Viễn vẫn còn đang tức giận. Nghĩ thế, y lại buồn thêm.
Y ngước lên quan sát vẻ mặt của đồ đệ, nhưng thấy Ôn Tu Viễn hóa ra chỉ đang nghiêm túc ngắm nghía các gian phòng, không nhìn ra được hắn đang nghĩ gì.
Ôn Tu Viễn hơi tiếc nuối. Trong mấy gian này hình như không có phòng nào vừa nhìn đã thấy là kiểu người có tiền.
Dựa theo ngón tay hắn chỉ, An Hòa Dật thu lại gian nhà cũ, sắp xếp lại gian mới và chọn một vị trí thích hợp để đưa nó ra ngoài, gia cố lại kết giới, bài trí mọi thứ cho hợp lý.
Sự nhiệt tình này so với lúc ban đầu cứ như hai người khác hoàn toàn vậy.
Lông mày của Ôn Tu Viễn suýt nữa thì nhướn lên đến bay đi mất. Không được để cho sư tôn phát hiện ra, hắn chỉ đành phải kiềm chế cảm giác đắc ý trong lòng, tay giấu trong tay áo trêu chọc An An.
An An bị Ôn Tu Viễn chọc, phiền đến không chịu nổi, tức giận cắn ngón tay hắn, khiến đầu ngón tay ướt một mảng nước miếng.
Trong nhà không ai mở lời nói gì, một mảnh im ắng. An Hòa Dật cũng chần chừ không biết có nên lên tiếng hay không.
Đối phương mãi không nói lời nào cũng không rời đi, Ôn Tu Viễn liền hiểu rằng y vẫn còn chuyện gì đó, “Sư tôn có gì muốn hỏi?”
An Hòa Dật thở phào nhẹ nhõm, đón lấy lời của Ôn Tu Viễn, “Hôm đó… tại sao ngươi lại đá Quy Quy?”
Tay của Ôn Tu Viễn giấu trong tay áo đang lén chọt chọt An An, “Nuôi một bé thỏ, suýt thì bị nó ăn thịt.”
“Thỏ?”
An Hòa Dật đưa mắt nhìn quanh một lượt nhưng chẳng thấy bóng dáng con thỏ nào.
Ôn Tu Viễn khẽ cười, “À phải, ta thả nó ra ngoài đi ăn cỏ rồi… Au!”
Nhóc con ngu ngốc này không biết lại cắn vào đâu rồi?
An Hòa Dật không để ý tới động tác nhỏ của Ôn Tu Viễn, nghe hắn giải thích xong thì thấy bừng tỉnh đại ngộ.
Hóa ra là nuôi thỏ.
Sau khi đổi gian phòng mới, mùi sữa trong phòng đã tiêu tán đi nhiều. Ôn Tu Viễn ở bên cạnh đã quay trở lại với vẻ ôn hòa thường ngày. Nếu không phải An Hòa Dật vừa mới tranh cãi với hắn hôm qua, có lẽ y còn thật sự tưởng hắn là người trời sinh sẽ không nổi giận bao giờ.
“Sư tôn muốn ngồi lại đây một lúc nữa à?” Ôn Tu Viễn trưng ra vẻ mặt tươi cười, nhưng gân xanh trên trán thì giật giật.
Tên nhóc nghịch ngợm này láo lếu thật, dàm bò vào bên trong áo của hắn để làm loạn.
“Ta xem thử con thỏ ngươi nuôi có được không?” An Hòa Dật ở cùng đồ đệ bao lâu nay nhưng chưa từng nghe chuyện hắn nuôi thỏ. Hồi y còn nhỏ, cho dù y có trồng một bụi cỏ thôi thì sư tôn của y cũng biết rõ như lòng bàn tay.
Nghĩ là thế, y mới thấy mình quả thật chẳng quan tâm gì đến đồ đệ.
Ôn Tu Viễn dừng lại, nụ cười đông cứng, “Nó cần một đời sống tự do, thích chơi đùa, ta thả nó ở rừng cây phía sau rồi.”
Rừng cây phía sau chính là chân núi Tàng Ý Sơn, nơi ban đầu An Hòa Dật bắt đồ đệ của mình đi chặt cây trúc.
Tuy rằng Tàng Ý Sơn không có thú dữ nguy hiểm gì nhưng rắn rết, chuột ruồi thì cũng nhiều.
“Rừng phía sau có rắn, phải để ý một chút mới phải.” An Hòa Dật cau mày.
“Đệ tử mải tập luyện nên quên mất nó, giờ sẽ đi tìm nó về.” Nói xong Ôn Tu Viễn chào một cái, muốn rời đi ngay.
“Chờ đã.”
Bước chân Ôn Tu Viễn ngừng lại, trong lòng lại như trống dồn.
Không phải là muốn đi cùng đấy chứ.
May sao An Hòa Dật không đề nghị cùng đi. “Ngày mai có tiết học ở sảnh chính, ngươi cũng tới đi. Có thể mang theo thỏ cũng được, không cần bỏ lại nó trong rừng.”
Ánh mắt dịu dàng của An Hòa Dật đặt trên người Ôn Tu Viễn. Thấy đồ đệ không phản đối, y coi như hắn đã đồng ý với sự sắp xếp đó.
“Ngươi mau đi tìm linh sủng về đi, kẻo chậm chút nữa nhỡ có chuyện gì.”
Khóe môi Ôn Tu Viễn giật giật, khom lưng cúi chào, rút kiếm bay vút ra khỏi núi.
Vừa đi khỏi, hắn lập tức thọc tay vào trong quần áo, lôi được An An trước ngực mình ra ngoài.
“Gan lớn nhỉ?” Hắn nheo mắt, ánh mắt sắc bén phóng thẳng lên người An An.
An An trưng ra vẻ mặt vô tội, ôm cổ tay Ôn Tu Viễn.
Hắn cười lạnh, véo cái mặt nhỏ xíu của nó, “Cái gì cũng dám cắn à? Để ném ngươi đi xem…”
“Oa…”
Không đợi Ôn Tu Viễn nói hết câu, An An đã òa khóc trước, làm Ôn Tu Viễn vừa tức vừa buồn cười.
“Làm sai còn dám khóc?” Chà. “Tính cách giống sư tôn quá nhỉ.”
Mũi An An thổi ra một cái bong bóng nước.
“…”
Gió trên Tàng Ý Sơn thổi An An lảo đảo ngả nghiêng. Trên mặt nó là hai hàng nước mắt tội nghiệp. Ôn Tu Viễn vừa bực, vừa thực sự giận nó.
“Anh ơi…” An An nhỏ giọng gọi.
“Ừ?”
“Muốn anh ôm.”
Ôn Tu Viễn lại đặt An An vào trước ngực mình, hung dữ nạt nó, “Còn cắn nữa là ném đi thật đấy.”
An An kéo cổ áo ra chui vào trong, treo trước ngực Ôn Tu Viễn, thân thể ngoan ngoãn dính vào quần áo hắn, hai cái tay nhỏ xíu nắm hai bên vạt cổ áo, ngửa đầu nhìn Ôn Tu Viễn cười toe.
Ôn Tu Viễn cúi đầu liếc nó một cái, vươn tay vuốt lại mái tóc bị gió thổi ngược lên của nó. An An thuận theo ngón tay hắn, dựa vào cổ áo.
Trong mắt hắn ánh lên ý cười. Ôn Tu Viễn ngự kiếm đưa An An bay một vòng rồi mới quay về gian phòng mới.