
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Ôn Tu Viễn trở về tông phái.
Suy nghĩ của ba người kia bên ngoài Vân Kính khiến hắn cười phụt, giơ tay tặng cho mỗi tên một cái cốc đầu.
Bỏ ba người lại phía sau, Ôn Tu Viễn trở về Tàng Ý Sơn, lúc này trời đã xẩm tối, côn trùng trên núi cũng đã đi ngủ hết cả, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Trong không gian tĩnh lặng, chỉ một âm thanh nhỏ xíu cũng dễ dàng bị phát hiện. Càng khỏi bàn đến tiếng khóc không thể tưởng tượng nổi kia.
Tiếng khóc bên tai vẫn không ngừng nghỉ, so với ban ngày thì yếu ớt hơn.
Quay trở về phòng, Ôn Tu Viễn thu lại gương mặt vui vẻ, lạnh lùng cởi áo khoác quăng ở mé giường.
Tiếng khóc đột ngột dừng lại.
Ôn Tu Viễn sửng sốt một chút, hai mắt nheo lại, dò xét liếc nhìn áo khoác vừa cởi.
Dưới lớp áo, một hình người bé cỡ bàn tay rón rén đi lại, lặng lẽ thò cái đầu nhỏ ra khỏi tay áo.
Thấy sắc mặt không tốt của Ôn Tu Viễn liền rụt vội về.
Ôn Tu Viễn cười lạnh.
Hắn vươn tay muốn bóp lấy người nhỏ xíu. Người nhỏ xíu trừng to hai mắt, sợ hãi nấc cụt một tiếng.
“Thì ra là ngươi”, ánh mắt Ôn Tu Viễn lạnh lẽo như băng.
An An sợ đến mức không nói nên lời, nước mắt lại ứa ra, từng giọt từng giọt nhỏ xuống như những hạt ngọc bé xíu, một lúc sau đã xâu thành một chuỗi, trong mắt Ôn Tu Viễn chỉ thấy hai hàng nước mỏng manh.
“Ngươi là ai?” Ôn Tu Viễn thò tay chọt vào bụng An An, khiến An An nghiêng ngả, ngồi phịch mông vào lòng bàn tay Ôn Tu Viễn.
“Oa hu hu ——” An An thấy vậy lại òa khóc.
Ôn Tu Viễn không cảm thông chút nào, “Còn khóc nữa ta ném ngươi ra ngoài.”
Có vẻ như bị Ôn Tu Viễn dọa sợ thật, An An liền ngừng khóc.
“Nói!” Ôn Tu Viễn cau mày.
“Là An An”, hai mắt An An rưng rưng, hốc mắt ửng hồng, chóp mũi cũng đỏ ửng, thoạt trông đáng thương vô cùng.
“Ngươi từ đâu tới?”
An An thút thít, “Thôn Bách Lý.”
Ôn Tu Viễn nghe qua thấy quen tai nhưng lại không nhớ ra được.
Có vẻ An An sợ bị Ôn Tu Viễn ném đi nên không dám lên tiếng nữa, chỉ biết im lặng khóc rấm rứt.
Ôn Tu Viễn không muốn nói chuyện nhưng đối phương cứ rấm rứt khóc mãi khiến hắn rất phiền lòng.
An An co người lại, ôm đầu gối.
Hắn bất đắc dĩ thở dài, “Ngươi lại khóc cái gì nữa?”
Bàn tay nhỏ xíu của An An xoa bụng, chu miệng mếu máo, “Đói —— “
Người nhỏ xíu cúi đầu tự ôm lấy mình ủ rũ. Ánh sáng từ dạ minh châu phủ trên người nó hắt thành một cái bóng mờ mờ.
Một mình như bị bỏ rơi.
Ôn Tu Viễn bóp trán, cũng tối rồi, hắn kiếm gì đó ăn vậy.
An An nhìn hắn bằng ánh mắt tội nghiệp. Ôn Tu Viễn lục lọi trong trong linh giới một hồi thì lấy ra được một miếng thịt khô.
Hắn xé một miếng nhỏ, đẩy tới trước mặt An An.
An An ôm miếng thịt khô gặm gặm.
Rồi lại gặm gặm.
… Vẫn gặm gặm.
Oa hu hu ——
“Rồi sao lại khóc nữa?” Ôn Tu Viễn buồn bực.
“Cắn… Cắn không đứt”, An An vừa khóc, vừa không nỡ bỏ miếng thịt khô xuống, nuốt nước miếng ừng ực, tay nhỏ ôm bụng.
Trông kiểu nào cũng rất thảm.
Ôn Tu Viễn ghét bỏ rút lấy miếng thịt khô trong tay An An. Trên miếng thịt có dấu răng mờ mờ, nếu nhìn không kỹ sẽ rất khó nhìn thấy.
Cắn từ nãy tới giờ mà chỉ được chừng đó.
Ôn Tu Viễn chịu thua.
“Thôi được rồi, ngươi chờ một lát”, Ôn Tu Viễn không thể làm gì hơn ngoài bay xuống chân núi, tới nước thì lắc người nhẹ một cái đã lẻn được vào phòng bếp.
Phòng ăn dưới núi, trong đêm tối mù vang lên tiếng lách cách rất khẽ.
Lúc đèn phòng bếp sáng lên, Tiểu Đông đang ăn vụng giật bắn mình, tim cũng muốn rớt ra khỏi lồng ngực. Tiểu Đông đứng phắt dậy, thấy Ôn Tu Viễn ở cửa ra vào.
“Ôn sư thúc, người làm ta sợ muốn chết!” Tiểu Đông khóc không ra nước mắt.
“Ồ, chào buổi tối, ngươi ở đây làm gì thế?” Ôn Tu Viễn đưa mắt nhìn quanh một lượt, rồi nhìn tới nửa cái bánh trên tay Tiểu Đông.
Tiểu Đông ngượng ngùng gãi đầu, “Tại vì ta đói bụng quá. Sư thúc, ngươi muốn tìm gì à?”
Ôn Tu Viễn do dự một lát, “Có sữa không?”
“Có có có”, Tiểu Đông lập tức quay người, cực kì quen thuộc mở hộc tủ phía trên, lấy ra một lon sữa đưa cho Ôn Tu Viễn.
Theo bản năng hỏi, “Sư thúc, người lấy sữa cho ai uống thế?”
Ôn Tu Viễn nhận lấy, nhìn một chút, “Bé con” .
À. Hả?
Ôn Tu Viễn nói xong không đợi Tiểu Đông trả lời đã ngự kiếm đi mất.
Tiểu Đông ở phía sau ngây người tại chỗ.
Bé… bé con?
Trời đêm tối mịt mù nhưng trong nhà thắp đèn tỏa ra ánh sáng dịu dàng và ấm áp.
Lúc Ôn Tu Viễn về đế nơi, An An vẫng đang khóc.
Hắn vừa thấy đã buồn bực, thật không hiểu sao tên nhóc này còn khóc được, bộ không biết mệt hay gì hả?
An An thấy Ôn Tu Viễn đã về, chạy đến bên mép giường chào mừng hắn, ôm lấy ngón tay hắn gặm mạnh một cái.
Ngón tay Ôn Tu Viễn thấy ngưa ngứa, xua xua để An An đừng cắn nữa.
An An sụt sịt một cái, thấy Ôn Tu Viễn quơ quơ một cái lon trên tay, lúc này mới chịu buông lỏng ra.
Bé chỉ lớn bằng bàn tay, còn lon sữa mà Ôn Tu Viễn mang về, ước chừng to bằng năm An An.
Có thể làm thành một cái hồ bơi nhỏ cũng được.
An An xoa bụng, nhìn miệng lon mà mình với không tới một cách đáng thương.
“Muốn uống à?” Ôn Tu Viễn đẩy cái bát. An An gật đầu, nhìn Ôn Tu Viễn như bị bắt nạt.
“Muốn uống thì nói ta biết tên đầy đủ của ngươi, tên gì?”
An An nhăn cái mũi, “An… An Hòa Dật” .
Ồ?
Chẳng đợi Ôn Tu Viễn ngạc nhiên xong, An An cực kì đói đã đẩy ngón tay hắn, thấy hắn không để ý bèn quăng cả người lên ngón tay Ôn Tu Viễn.
“Anh ơi, An An muốn uống sữa~”
Giọng sữa nghe vừa mềm mại vừa đáng yêu.
Bé con như thế này sao có thể là sư tôn được? Là giả rồi.
Bé con nhìn hắn bằng đôi mắt đen láy. Ôn Tu Viễn lấy ra một lá bùa, gập nó thành một cái bát nhỏ cỡ đầu ngón tay, sau đó đổ sữa từ lon vào đó.
An An tự giác chạy tới bưng bát, vui vẻ nhận lấy sữa, kê sát miệng vào rồi ngửa đầu uống một hơi. Lúc đặt bát xuống rồi, quanh miệng còn nguyên một vòng sữa dính trên mặt.
Nó lại lên tiếng bằng giọng mềm nhũn, “Anh ơi, An An muốn nữa.”
Bé con tay cầm bát nhỏ, ngẩng đầu lên nhìn hắn đầy mong đợi, trong đôi mắt phản chiếu hình bóng của Ôn Tu Viễn.
Ôn Tu Viễn buồn bực thò tay chọt má nó.
Cũng biết làm nũng quá.
Ôn Tu Viễn rót cho nó liên tiếp ba bát, An An mới bảo ăn no rồi. Nhìn lon sữa mà mình vừa mang về, bên trong có vẻ cũng không thiếu sữa.
Chậc.
Ôn Tu Viễn tặc lưỡi, thấy hơi bất mãn.
“Oa~” An An đã ăn uống no nê lúc này nằm lăn ra. Quần áo nó hơi xộc xệch, lộ ra cái bụng trắng nõn căng phồng.
Ôn Tu Viễn lấy tay chọt chọt.
Chọt lún cả ngón tay.
Ôn Tu Viễn nhướn mày nghĩ, thằng nhóc này thịt dày thật đấy.
Người bé xíu đang ngủ, bất mãn vì bị trêu chọc, lật người úp bụng xuống.
Ôn Tu Viễn lại thò tay chọt lưng nó.
Người bé xíu bực mình nhíu mày, lầm bầm giống như đang nói gì đó.
Ồ?
Ôn Tu Viễn ghé tai tới sát An An, tò mò nghe xem nó nói mớ cái gì.
An An ngáy khò khò, thi thoảng lại ậm ừ khụt khịt như một chú heo con đáng yêu. Ôn Tu Viễn muốn xích lại gần hơn.
“Không thể đối xử quá tốt với Tu Viễn.”
An An lầm bầm một câu như vậy.
Ơ!
Thằng nhỏ vô lương tâm này.
Ôn Tu Viễn vung tay, ném An An về phía còn lại của giường. Hình người nhỏ xíu rơi xuống.
Liền sau đó một lá bùa bày vụt đến, đón lấy An An rồi chầm chậm hạ xuống, hết sức êm ái thậm chí không đánh thức người đang say ngủ.
Thôi bỏ đi vậy.
————
[Tác giả]
An An: Không thể đối xử với đồ đệ quá tốt.
Sư tôn: …
Ôn Tu Viễn: Sư tôn, ngươi làm bại lộ suy nghĩ của ngươi rồi.