Lớp Học Bổ Túc Của Sư Tôn

Chương 43

Trước Tiếp

Bên ngoài Vân Kính, mặt trời ấm áp và gió thổi dìu dịu, sư tôn xinh đẹp dõi mắt nhìn xa xăm. An Hòa Dật khoác trên mình một chiếc áo gấm màu xanh thẫm, hóa trang một gương mặt tầm thường để hòa lẫn vào giữa chúng đệ tử.

Tối hôm qua trước khi ngủ, y nhận được tin nhắn của Ngu Văn Tinh.

[Hòa Mặc: Hôm nay vị tu sĩ kia hình như là nhắm vào đồ đệ của Đàm Ngọc hay sao ấy. ]

Lúc đó đã muộn, An Hòa Dật sợ rằng sẽ quấy rầy đồ đệ mình nghỉ ngơi nên không đi tìm hắn. Sáng nay lúc y tỉnh dậy, Ôn Tu Viễn đã lên đường đi Vân Kính từ sớm rồi.

Hiện tại y không yên lòng, nên mới đi theo tới tận đây.

Bên ngoài, các đệ tử tụ tập thành một nhóm đông trước cửa Duyên Sinh Tông. Những người quen biết nhau tiến tời chào hỏi.

“Ôn huynh, nghe nói hôm qua huynh bị thương mà, sao hôm nay vẫn tới à?” Vừa thấy Ôn Tu Viễn tới, các đệ tử trong tông phái đều nhào lên.

An Hòa Dật nhìn từ xa.

Từ lúc Ôn Tu Viễn xuất hiện, thoáng cái đã có hơn mười người tới thăm hỏi hắn rồi.

Không ngờ đồ đệ nhà mình ở bên ngoài lại đường người ta yêu quý thế.

Ôn Tu Viễn cười cười, xua tay tỏ ý không có gì, “Vết thương linh tinh ấy mà, qua một đêm là khỏi rồi.”

An Hòa Dật hờ hững quay đầu đi.

Phía bên kia, các đệ tử vẫn còn đang líu ríu túm tụm lại một chỗ, nhiệt tình trò chuyện tán ngẫu với Ôn Tu Viễn, không có một xíu nghiêm túc nào như những tông phái khác.

“Thương thế nhỏ á, hôm qua Đàm Ngọc sư tôn cuống lên như thế, làm bọn ta tưởng Ôn huynh gặp tình thế hiểm nghèo hút chết cơ.”

“Chết cái gì mà chết, phi phi phi, nói linh tinh.”

“Đúng đó, đừng có nói vớ vẩn. Nhưng mà Đàm Ngọc sư tôn đúng là quan tâm đến đồ đệ thật đấy.”

Cây tiêu ngọc trên tay Ôn Tu Viễn khựng lại, “Vậy à?”

“Tất nhiên rồi, các sư huynh và sư tôn đều nói vậy hết.”

Ôn Tu Viễn khẽ cười, tâm trạng hết sức vui vẻ.

“Ôn huynh, thường ngày Đàm Ngọc sư tôn đối xử với huynh như thế nào?”

“Chắc chắn là đối xử cực kì cực kì tốt rồi, còn phải hỏi nữa à?”

Các đệ tử xung quanh chẳng đợi Ôn Tu Viễn lên tiếng đã thi nhau tô vẽ An Hòa Dật là “sư tôn tốt”, còn Ôn Tu Viễn vừa nghĩ tới dáng vẻ tránh như tránh tà của y lại nhịn không được phì cười thành tiếng.

Nụ cười của hắn lập tức khiến các đồ đệ vây quanh hiểu lầm nghiêm trọng hơn, truyền tai nhau rần rần rằng Đàm Ngọc sư tôn thiên vị yêu thương đồ đệ nhất lắm nhất vừa.

Có đồ đệ trong tông phái nghĩ rằng Đàm Ngọc sư tôn quan tâm coi trọng Ôn Tu Viễn như thế, nhất định là cho hắn không ít đồ xịn xò, bèn thương lượng với Ôn Tu Viễn về việc muốn đi cùng hắn, nhưng lại bị Ôn Tu Viễn khéo léo từ chối.

Trùng hợp làm sao, lý do từ chối lại còn là, “Sư tôn bởi vì muốn cho ta tôi luyện thành thục nên mới để ta đi một mình mà.”

“…”

An Hòa Dật đứng phía sau suýt thì hộc máu, tay siết vạt áo sắp in hằn thành vết tới nơi.

Nói bậy!

Ôn Tu Viễn gan to mật lớn dùng lời đó để lừa không biết bao nhiêu đệ tử ngỏ lời muốn đi cùng hắn, đến mức các sư tôn từ các đỉnh núi khác đưa đệ tử tới đây cũng đều nghe được.

Các sư tôn nhìn quanh, không thấy Đàm Ngọc sư tôn tới, lại truyền tai nhau Đàm Ngọc sư tôn nghiêm khắc với đồ đệ cỡ nào.

Thường ngày đều ân cần, khi huấn luyện thì nghiêm khắc.

Đúng là thương cho roi cho vọt, lợi hại, lợi hại!

Lần này đội cái nồi lớn quá trời rồi đây.

An Hòa Dật ở phía sau, dùng ánh mắt sâu xa nhìn theo bóng lưng của Ôn Tu Viễn.

Đột nhiên có một cơn gió lớn thổi ngang núi, mây trên trời xoáy tròn lại thành một đám lớn, che khuất mặt trời ấm áp, mọi thứ trước mắt đột nhiên tối sầm lại. Nhiệt độ xung quanh cũng trở nên lạnh lẽo, thế nhưng các tu sĩ bên ngoài Vân Kính không một ai để tâm, chỉ lo mình không thể là người đầu tiên bước vào Vân Kính.

Các để tử Duyên Sinh Tông đứng rải rác, mở to hai mắt để tìm vị trí “Cổng”.

Từ đầu đến cuối, An Hòa Dật chỉ chăm chú quan sát những đệ tử xung quanh Ôn Tu Viễn. Nếu thật sự có tu sĩ muốn mạng của đồ đệ nhà y, Vân Kính đương nhiên là nơi tốt nhất để ra tay.

Ôn Tu Viễn treo trên mặt nụ cười thường trực, dáng vẻ bình tĩnh thong dong như cưỡi gió đạp mây, không giống như đệ tử tới lịch luyện, mà lại giống như tới để du ngoạn hơn.

Hắn lặng lẻ nhả ra một luồng linh lực, thăm dò xung quanh xem có để tử nào đặc biệt chú ý tới mình không.

Mãi cho tới khi Vân Kinh mở ra, hắn mới thật sự phát hiện ra một người. Có một kẻ gan đặc biệt lớn, gần như là đang mở tròn mắt để theo dõi hắn như thể chỉ sợ hắn không phát hiện ra vậy.

Chà.

Cuồng vọng.

Ôn Tu Viễn cũng không quay đầu lại nhìn, chỉ làm bộ như như không có chuyện gì xảy ra rồi đi theo nhóm các đệ tử cùng tông phái đi tìm cổng vào Vân Kính

“Đây này!”

Có tiếng hô lớn, chúng đệ tử đồng loạt chạy về phía bãi cỏ, trên đó mở ra một cánh cổng lớn đủ cho ba người đi qua cùng một lúc. Tuy rằng cửa lớn như thế nhưng các đệ tử vẫn chen lấn tranh nhau chạy vào.

Có vẻ như Ôn Tu Viễn là người bình tĩnh nhất trong số đó. Hắn đứng ngoài cổng Vân Kính không nhúc nhích, hờ hững đưa mắt nhìn một lượt các đệ tử đang tranh nhau, chờ xem đệ tử của hắn cũng chen vào.

Các sư tôn của Duyên Sinh Tông than thở thầm trong lòng.

Giờ mà là lúc để nhường nhịn nữa à!

An Hòa Dật cũng không biết phải làm sao với tình huống này. Y vốn tưởng rằng các đệ tử đều nóng lòng không thể chờ đến lúc đi cướp lấy trân bảo quý giá, nhưng lại không ngờ Ôn Tu Viễn là một người khác biệt.

Y vẫn chờ Ôn Tu Viễn hành động. Ngón tay y búng nhẹ một cái, len lén b*n r* một lá bùa hóa thành người giấy dùng để truy tích , bay về phía trước, chui tọt vào ống tay áo của Ôn Tu Viễn.

Ôn Tu Viễn nhìn thẳng phía trước, mặc cho người giấy truy tích bò vào ống tay áo mình, nụ cười trên môi phai nhạt, trong lòng thầm mắng chủ nhân của người giấy.

Xem thường hắn đấy à?

Người giấy nhỏ ngồi co ro ôm gối, mỏng manh dính vào ống tay áo, thoạt nhìn cực kì khéo léo. Thi thoảng lúc Ôn Tu Viễn quay đi, nó còn có thể lặng lẽ bò ra rìa ống tay áo để thò đầu nhìn ngó xung quanh.

Gió thổi ào ào, đầu người giấy cũng bị thổi cho bay bay.

Lúc Ôn Tu Viễn vừa cúi đầu một cái là người giấy nhanh chóng rụt về ngay, tay bằng giấy đưa lên vỗ vỗ lồng ngực không có tim đập thình thịch của mình.

Người giấy này buồn cười thế. Ôn Tu Viễn bị động tác của người giấy chọc cho phì cười.

Ôn Tu Viễn đứng câu giờ một hồi thì đám đệ tử bên ngoài Vân Kính cuối cùng cũng đi hết, chỉ còn lại mình hắn và tu sĩ vẫn đang nhìn hắn chằm chằm là còn đứng bên ngoài.

Ôn Tu Viễn bị thuyết phục rồi.

Tên ngốc này không thể đi theo được nữa.

An Hòa Dật vẫn cứ chờ Ôn Tu Viễn, chờ đến mức lòng đầy nghi hoặc sao mãi mà đồ đệ của y vẫn chưa chịu đi vào, thì lúc đó Ôn Tu Viễn cuối cùng cũng nhón chân nhảy qua cổng đi vào Vân Kính.

An Hòa Dật theo hắn đi vào, xung quanh thay đổi, vừa mở mắt đã thấy đang đứng dưới tán một cây cổ thụ.

Tán cây tươi tốt, gốc to cỡ ba người ôm, giữa tán lá xanh lúc lỉu đầy những trái cây màu xanh lam.

Là trái thử quả, kịch độc.

An Hòa Dật đứng dưới tàng cây ngẩng đầu lên nhìn nhưng chùm trái cây màu xanh lam. Trái nào trái này căng tròn bóng bẩy, thầm nghĩ hái mấy quả xuống đem về Vân Ngoại Lâu chế chút độc dược cũng được phết.

Vừa nghĩ vậy thì bên cạnh có tiếng lạo xạo.

An Hòa Dật nghiêng đầu nhìn sang, thấy Ôn Tu Viễn mặc trường bào xanh biếc của Tàng Ý Sơn, vẻ mặt hiền hòa, nở nụ cười với y.

“Có duyên thật đấy, trái cây đó trông màu đẹp nhỉ, ăn thử không?”

Nói xong vươn tay hái ngay hai trái, đưa một trái cho An Hòa Dật.

An Hòa Dật: “…”

Sao đồ đệ mình gan to quá vậy nè?

Là mình dạy dỗ không tốt phải không?

“Không ăn à? Không sao đâu, gần nhà ta cũng có mấy cái này, không độc đâu, để ta ăn cho mà xem.” Nói rồi tính ném ngay trái cây vào mồm.

“Khoan.” An Hòa Dật cau mày đè cổ tay Ôn Tu Viễn xuống, vẻ mặt nghiêm túc.

“Không thể ăn bừa bãi linh tinh đồ ở ngoài, sư tôn không dạy ngươi à?”

Ôn Tu Viễn sửng sốt vì tự nhiên bị mắng, đoạn lại mỉm cười.

“Thế thì không ăn nữa vậy.”

Thoạt nhìn có vẻ ngu ngốc nhưng thủ đoạn lấy lòng người khác thì có vẻ cũng cao tay đấy.

“Đi theo ta đi, ngươi đừng có chạy lung tung”, An Hòa Dật thấy Ôn Tu Viễn đi chuyến này có vẻ sẽ trải qua thê thảm lắm, lại thấy không nỡ, bèn không nhịn được quản giáo hắn.

“Không được ăn linh tinh nữa.”

Ôn Tu Viễn ngoài miệng thì ngoan ngoãn vâng dạ nghe theo, ánh mắt lại càng thêm âm trầm.

Hắn bị sát thủ này chọc cười chết mất.

Muốn ám sát hắn lại còn muốn hắn phải nghe lời nữa.

Sát thủ thời nay đều não tàn thế này à?

Lúc này họ đang ở giữa rừng Vân Kính, gió thổi lay cành lá xào xạc. Trong rừng không có nhiều chim chóc và cũng chẳng nghe được tiếng chim hót.

An Hòa Dật đi phía trước quay lưng về phía hắn, chân cẩn thận dò xét thảm cỏ, cúi đầu cẩn thận quan sát nền đất và xung quanh rồi ra hiệu cho Ôn Tu Viễn đi theo mình.

Vốn dĩ hắn muốn để Ôn Tu Viễn đi trước nhưng lại sợ đồ đệ gan to tày trời của mình thu hút kẻ địch mà không tính toán trước rồi lại bị thương trước cả khi kịp phòng vệ gì.

Khổ.

Đồ đệ bé nhỏ yếu ớt quá mà.

An Hòa Dật thở dài.

Ôn Tu Viễn càng đi càng thấy mờ mịt.

Sát thủ đi trước hắn vừa đi vừa nói một đống kiến thức thực tế, làm hắn nghe váng hết cả đầu.

Tên này bị sao thế? Không dưng lại đi dạy hắn làm thế nào để phòng bị kẻ địch trong rừng, cách bố trí bẫy rập, thậm chí còn chỉ có mấy loại nấm ăn ngon nữa.

“Ngươi nhìn này, loại nấm có sọc xanh lá sáng màu này mặc dù nhìn sặc sỡ thế thôi nhưng ăn được nhé, chỉ là mùi hơi kinh. Còn cái màu xám này tuy trông nhạt nhòa nhưng lại là kịch độc đó. Cái đỏ đỏ này ăn ngon lắm nè.”

An Hòa Dật dúi nấm vào tay Ôn Tu Viễn, cho hắn xem.

Ôn Tu Viễn: “…”

?

Tóm lại là giết ta hay là không giết đây?

——————–

[Tác giả]

Về hệ thống Vân Kính: tu sĩ khi đi vào Vân Kính cùng lúc hoặc gần nhau sẽ được đưa tới địa điểm gần nhau.

Ngoài ra chú ý: Các loại nấm dại được kể tới trong truyện đều là hư cấu, mong độc giả không tìm ăn thử.

Chỉ ăn các loại nấm thông dụng, nấu chín. An toàn là trên hết, còn sống mới là quan trọng nhất nha bà con!

Trước Tiếp