
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Buổi đêm trên Tàng Ý Sơn lạnh căm, thế nhưng căn nhà trên đỉnh núi lại vẫn giữ được nguyên vẹn cảm giác ấm áp.
An Hòa Dật và ba đệ tử ngồi quây quần quanh chiếc bàn.
Sư tôn không nói, các đệ tử cũng chỉ biết ngoan ngoãn ngay ngắn ngồi im. Trên mặt bàn đá vẫn còn lại ít dưa và trái cây mọng nước, trái cây đã được rửa sạch bóng loáng, dưa chín đỏ tươi.
“Nào, ăn đi, đừng ngại.”
Ôn Tu Viễn tiên phong đi đầu phá tan sự im lặng, ngón tay mịn màng cầm quả hồng trên bàn lên, đặt trước mặt mỗi người một quả.
Quả hồng như một viên trân châu đỏ đặt trược mặt An Hòa Dật, y nâng mí mắt lên im lặng nhìn người nọ.
Thấy y nhìn mình, Ôn Tu Viễn nhoẻn miệng nở một nụ cười toe, vẻ thù địch trên mặt trước đó không lâu đã tiêu tán hết, đôi mắt hắn vui tươi sáng ngời như có cơn gió mát rượi thổi qua.
Dù vừa mới trải qua một vụ việc chấn động, thái độ của Ôn Tu Viễn lại chẳng có vẻ gì là kiềm chế lại.
Trông một thoáng, An Hòa Dật không chắc là do gan hắn lớn hay là do mặt hắn dày nữa.
Y lại thở dài thượt trong lòng một cái.
Từ sau khi mọi người rời đi, Ôn Tu Viễn vẫn luôn đảo mắt để ý quanh quẩn chỗ An Hòa Dật ngồi. Khi thấy sư tôn nhà mình cuối cùng cũng lôi bộ trà cụ ra, hắn mới rũ mi mắt, thoáng nở nụ cười.
Hương trà thơm thoang thoảng bay tới quấn quanh.
An Hòa Dật nhìn làn khói uốn lượng trên miệng chén trà bay lên, suy nghĩ lại trôi đi miên man.
Hình như chỉ cần ba đệ tử ở chung một chỗ với nhau là sẽ xảy ra chuyện.
Hoặc là… có khi cũng không phải thế.
Mà đúng hơn thì chỉ cần để đệ tử của y ở cùng người khác thì cuối cùng thế nào cũng xảy ra chuyện.
An Hòa Dật lại thở dài đánh sượt cái nữa.
“Sư tôn có điều gì phiền não ạ? Hay là người nói ra đi để đồ đệ nghĩ cách giúp người cho?”
Dáng vẻ của Ôn Tu Viễn rặt một bộ cợt nhả, cây tiêu bằng ngọc trong tay hắn gõ nhẹ vào chân bàn, khiến bàn ghế cũng rung nhẹ theo.
An Hòa Dật vừa nhìn một cái, cả lòng lẫn trà đều nguội lạnh hết cả đi.
Đồ đệ của y vẫn là ở một mình thôi cho an toàn.
An Hòa Dật nhìn ba người họ một lượt. Kể từ khi ngồi xuống tới giờ, nội tâm Kiều Húc vẫn chưa có lúc nào bình tĩnh lại được. Vừa thấy An Hòa Dật quét mắt tới đã hoảng sợ cúi vội đầu xuống.
Thấy thế, An Hòa Dật vừa dùng ngón tay miết nhẹ miệng chén trà, vừa thầm cảm thán chẳng lẽ đồ đệ nghịch ngợm của mình đã dạy hư đệ tử ngoan nhà người ta mất rồi.
Không thể ở lại được.
An Hòa Dật nhếch môi, giọng nói như châu như ngọc vang lên, “Từ mai các ngươi đi theo học các sư tôn khác đi. Tử Tấn, ta sẽ liên lạc với sư tôn của ngươi bên kia. Còn Kiều Húc, ta sẽ thảo luận thêm với sư huynh.”
“Không, đệ tử muốn đi theo sư tôn,” Kiều Húc cuống quýt ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào An Hòa Dật.
Ánh mắt kiên định chẳng còn đâu vẻ e thẹn ngượng ngùng trước đó. An Hòa Dật kinh ngạc, tránh đi ánh mắt đó.
“Không được, người và Tu Viễn ở cùng nhau không tiện. Tu Viễn nghịch ngợm, chắc chắn sẽ khiến ngươi muốn đi thôi.”
An Hòa Dật nghĩ mãi rồi, thấy hiện giờ chỉ có cách này là tốt nhất.
“Con không muốn đi… Sư tôn…”, Đôi mắt Kiều Húc đã bắt đầu rơm rớm nước mắt, trông như sắp sửa chực trào ra.
“Cho ta một lý do xem”, An Hòa Dật hơi khó hiểu. Võ công của y ở Duyên Sinh Tông cũng chỉ ở trên mức trung bình. Trong tông phái có không ít sư tôn đáng kính có thực lực mạnh. Nếu bây giờ Kiều Húc đồng ý thật thì y nhất định có thể tìm được một sư tôn mạnh tới dạy cậu.
Chẳng lẽ mới có mấy hôm mà đã thân thiết không nỡ rời xa Tu Viễn rồi à?
“Con… Con…” Kiều Húc lắp ba lắp bắp, cuống đến mức nước mắt ứa ra nhưng mãi vẫn không nói được ra thành lời.
An Hòa Dật không thể nào hiểu nổi suy nghĩ của Kiều Húc, thấy cậu như vậy lại thấy rất đáng thương, bèn dịu giọng lại, “Ta sẽ tìm cho ngươi một sư tôn mạnh hơn ta, nếu ngươi thấy nhớ Tu Viễn thì cứ tự liên lạc với hắn. Sư tôn của ngươi đã nhờ ta chăm sóc ngươi, đương nhiên sự học vẫn là trên hết, ngươi càng không được lười biếng.”
An Hòa Dật nói một hơi đã chặn đứng suy nghĩ không kịp nói ra của Kiều Húc.
Nhiếp Tử Tấn ở bên cạnh thấy thế chỉ biết khẽ thở dài.
Sau đó lại nhìn Ôn Tu Viễn, thấy hắn không có phản ứng gì, chỉ biết thầm cảm thán cho Kiều Húc, duyên phận với người trong lòng thật là ngắn ngủi quá.
“Két”
Tiếng cửa mở nặng nề vang lên, rộng mở đón người vừa tới.
“Ai dám bắt nạt đồ đệ của ta?!” Trác Thịnh xông vào ngó trái ngó phải, ngó hết cả phòng chỉ thấy mỗi An Hòa Dật và ba đệ tử.
Trác Thịnh: “?” Vừa mới bảo bị rất nhiều sư tôn bao vây, sắp bị đánh một trận đe dọa tính mạng gì đó cơ mà?
Thấy những người trong phòng cũng tròn mắt nhìn mình, Trác Thịnh lúng túng thu quạt lại, đứng ngay ngắn.
“Chào buổi tối An đạo hữu, ta tới đón đồ đệ nhà ta.” Nói rồi mới lúc lắc đi tới, quét mắt thấy dưa và trái cây trên bàn, lúng túng cười.
“Vẫn hòa hợp nhỉ hề hề.”
Nhiếp Tử Tấn thấy bị sư tôn mình lườm cho cháy tỏi liền biết mình thảm rồi, nhưng cả một phòng không một ai có vẻ như định lên tiếng giúp hắn giải thích cả.
Trác Thịnh túm tay áo Nhiếp Tử Tấn, vội vã chào rồi lôi tuột đồ đệ ra cửa.
Cửa đóng lại cái ‘sầm’.
An Hòa Dật mới chỉ kịp hé miệng thì người đã đi mất, y cũng chỉ đành thu lại bàn tay vừa định giơ lên chào của mình.
Ngồi cửa có tiếng ‘bộp bịch bộp’ vang lên, phải đến mười mấy tiếng như thế, xuống tay có vẻ không lưu tình chút nào.
“Dám gạt ta để ta tới đây à? Hả? Làm gì? Vui lắm hả?”
Xen lẫn tiếng đáp yếu ớt, “Đệ tử gặp chuyện thật mà sư tôn ơi.”
“Ngươi có chuyện cái rắm ấy này thì có này!” Bốp bốp.
An Hòa Dật: “…”
Không, thằng nhỏ có thật mà.
Ôn Tu Viễn liếc mắt nhìn sang sư tôn nhà mình đang có vẻ mặt hết sức bối rối, lúc y đánh mắt nhìn lại hắn liền nhếch miệng, “Hầy, đen.”
“…”
Trong phòng, Kiều Húc cúi đầu thẳng lưng, trái ngược hẳn với Ôn Tu Viễn đang ngồi khoanh chân trên ghế hết sức nhàn nhã tự tại. An Hòa Dật chỉ thấy nhức đầu.
“Tu Viễn, ngươi về nghỉ trước đi.”
Ôn Tu Viễn nhún vai, thờ ơ xuống khỏi ghế đang ngồi, chắp tay hành lễ bái, “Con đi ạ, sư tôn.”
An Hòa Dật phất tay áo, cũng không buồn nhìn hắn.
Sau khi Ôn Tu Viễn đi rồi, cuối cùng không khí trong phòng mới nhẹ nhõm lại, An Hòa Dật phiền muộn nhìn Kiều Húc đang cúi đầu im lặng như tượng.
“Kiều Húc, từ lúc ngươi lên Tàng Ý Sơn đến nay đã luôn chăm chỉ siêng năng khổ luyện, nhưng lại không chuyên tâm như khi ta thấy ở Vân Ngoại Lâu. Tu chân là chuyện trái ý trời, mà vốn đã là việc đi ngược dòng, sao có thể biếng lười được. Mấy trăm nay qua ta đã thấy vô số tu sĩ sa ngã, cả đời mắc kẹt ở một cảnh giới, cứ thế tới tận khi số mạng cũng tận, khó chịu khổ sổ đến thế nào. Sao ngươi có thể như vậy được?”
Tuy vẻ mặt An Hòa Dật rất ôn hòa nhưng lời nói ra lại chẳng dịu dàng, Kiều Húc nghe vào tai cứ như bị gõ bằng chùy đinh.
Đàm Ngọc sư tôn đuổi cậu đi nữa thì cơ hội gì cậu cũng sẽ không còn nữa.
“Nhưng… Con ngưỡng mộ sư tôn”, Cuối cùng Kiều Húc cũng bắt được cơ hội để nói ra tâm sự của mình.
“Ngươi”, An Hòa Dật lui về phía sau, trong sự hoảng hốt, y triệu gọi kiếm treo trên tường về phía mình, tránh đi ánh mắt của Kiều Húc.
Tư thế phòng bị của sư tôn bị Kiều Húc nhìn thấy hết, giống như đâm thẳng một cái vào tim cậu.
Đàm Ngọc sư tôn chỉ hận không thể tránh xa khỏi mình.
Chỉ nghĩ thế thôi, lòng đã thắt lại khó chịu.
“Con biết rồi, con sẽ không làm phiền sư tôn nữa.” Kiều Húc lảo đảo đi giật lùi về phía cửa, mở cửa ra.
Ôn Tu Viễn đang nằm trên giường lớn trong đại sảnh của mình, lật xem một cuốn sách.
Chính là cuốn 《 Tuyển tập một trăm cách đuổi giết sư tôn 》mà lúc trước An Hòa Dật gửi cho hắn, sau đó bị hắn vứt trong linh giới rồi quên mất.
Là sách xuất bản của đồ đệ nhà hắn, các phương thức trong đó đều nhìn quen hết sức.
Có tiếng bước chân tới gần ngoài cửa, Ôn Tu Viễn quẳng cuốn sách qua một bên, ngồi dậy.
Kiều Húc đứng ở cửa, sau đó chầm chậm đi tới trước giường hắn.
“Ngươi sao đấy? Thất tình à?” Ôn Tu Viễn bá cổ Kiều Húc kéo cậu ngồi xuống bên giường.
“Ừ”, Kiều Húc hừ nhẹ bằng giọng mũi, nghe nghèn nghẹt hết sức thảm.
Ôn Tu Viễn quan sát một lượt, hốc mắt của đứa trẻ xui xẻo này ngấn lệ, nước mắt tích dày đến mức trông như sắp chảy hai hàng đến nơi.
Trông vừa thảm vừa buồn cười.
Ôn Tu Viễn nín cười, bá cổ cậu kéo lại, rút ngọc bài ra bấm một cái, liếc xem nhanh rồi lại cất đi.
“Mỗi tu sĩ đều có đạo của riêng mình. Sợ nhất không phải là không có đường mà là đi nhầm đường của người khác. Tình là đạo, vô tình cũng là đạo, nói chung thì đa tình vẫn sẽ bị vô tình làm cho buồn bực.”
“Vậy giờ phải làm sao?” Kiều Húc sụt sịt, ánh mắt đau đớn như muốn khóc, làm Ôn Tu Viễn hết hồn vội vỗ ngực dỗ cậu.
“Để ta xem xem.”
“Hả?” Kiều Húc ngẩn ra nhìn Ôn Tu Viễn.
“Không sao không sao”, Ôn Tu Viễn lại giơ tay vỗ ngực an ủi Kiều Húc lần nữa, mắt thì liếc nhìn phía sau lưng cậu, bấm nhanh nhanh trên ngọc bài sau đó quẳng nó đi không chút lưu tình.
“Cho nên —— “
“Phật dạy, buông bỏ thôi.” Trích từ《Tiểu thuyết khổ tình tu chân giới 》
“Oa hu hu —— “
—————–
[Tác giả]
Người đi đường A: Ngươi làm cái gì thế hả? Có ai an ủi người khác như ngươi không?
Ôn Tu Viễn: Bổn tôn sống mấy trăm năm chưa từng an ủi ai đâu đấy, này còn không ưng à???
Kế tiếp: Sau khi Kiều Húc đi rồi, Ôn Tu Viễn mở ngọc bài để quay lại bấm like cho tiểu thuyết kia.
Lý do bấm like: Thực dụng.