Lớp Học Bổ Túc Của Sư Tôn

Chương 103: Ngoại truyện 2

Trước Tiếp

Lúc này đã gần đến lễ hội hoa đăng ở nhân gian, phố xá nhộn nhịp, người qua lại tấp nập đông vui. Những quầy hàng hai bên đường sôi nổi mời chào thu hút khách qua đường. Ở phía xa, những nghệ nhân biểu diễn xiếc thành thạo ném đĩa lên trời, tiếng nhạc du dương ngân lên qua khung cửa sổ của những lầu các ngọc ngà tráng lệ.

An Hòa Dật nắm tay Ôn Cảnh nhỏ, bên cạnh là Ôn Tu Viễn và An An, bốn người cùng nhau đi trên phố.

Hai người lớn có gương mặt tuấn tú, đám trẻ cũng tinh xảo đáng yêu, khi bốn người đi qua, những người xung quanh không thể không dừng lại, ngoái đầu nhìn theo.

An An ngoan ngoãn để người khác nhìn ngắm, nhưng khi bị nhìn quá lâu, nhóc con sẽ xấu hổ nép sau lưng Ôn Tu Viễn.

Ôn Cảnh nhỏ thì lại ưỡn ngực, coi những người nhìn mình như không khí, thản nhiên ngẩng đầu quan sát xung quanh.

Lúc ra ngoài, Ôn Tu Viễn đã biến An An và Ôn Cảnh nhỏ thành hình dáng trẻ con, cao chừng đến đùi hắn. Mái tóc dài nhẹ nhàng tung bay, lọn tóc lướt qua những món đồ trang sức đeo bên hông, ngọc bội tinh xảo nhẹ đung đưa.

“Bản tôn muốn cái đó,” Ôn Cảnh nhỏ không khách khí chỉ vào chiếc xe nhỏ hình chú chim.

Đó là một con chim làm bằng gỗ, cánh được gắn hai bánh xe, phía trước có một vòng tròn để kéo, có thể lăn đi.

Ôn Tu Viễn liếc mắt nhìn qua, ánh mắt chứa sự khinh thường, “Thật trẻ con.”

Ôn Cảnh nhỏ nghe thấy vậy, quay đầu đi không thèm để ý đến hắn, nhẹ nhàng kéo tay An Hòa Dật, “Mỹ nhân, mua cho bản tôn đi.”

Một câu nói giống như đang làm nũng, cộng với cái miệng chu lên và vẻ mặt bướng bỉnh, khiến An Hòa Dật khó mà từ chối.

Hai người một lớn một nhỏ cùng đi về phía quầy hàng.

Ôn Tu Viễn nghiến răng, cúi đầu nhìn An An, rồi đưa tay xoa mặt bé con, vẻ mặt dịu lại, “Nhóc có muốn gì không? Bây giờ không cần tiết kiệm nữa.”

An An nhìn xung quanh, chỉ tay về phía một quầy bán hạt dẻ.

Hạt dẻ được rang thơm phức, từ xa đã có thể ngửi thấy..

Khi Ôn Tu Viễn đi đến, An An đã đu người lên quầy, yên lặng nhón chân đứng nhìn, đôi mắt trong suốt như thủy tinh lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Như thể trong nồi đựng thứ gì quý báu lắm.

Lúc An Hòa Dật trở lại, y đã nhìn thấy cảnh tượng này.

Bước chân của y hơi khựng lại.

Ôn Tu Viễn nghe thấy tiếng, quay đầu thấy An Hòa Dật thì khẽ cười một tiếng,”Thì ra sư tôn còn thích ăn hạt dẻ, vậy mà không nói sớm để ta chuẩn bị sẵn ở nhà.”

Nói xong, đối diện không có ai trả lời. An Hòa Dật cúi đầu nhìn An An, lúc này An An không còn nhìn quầy bán hạt dẻ nữa, đôi mắt to tròn chỉ nhìn Ôn Tu Viễn.

Nhìn một lúc rồi lại giống như không có chuyện gì, quay lại hỏi quầy bán hạt dẻ còn bao lâu nữa thì xong.

Ôn Tu Viễn nghi hoặc nhìn về phía sư tôn.

“Nó không ăn hạt dẻ, người thích ăn là tiểu An.”

Ôn Tu Viễn cũng khựng người.

Suýt thì hắn quên mất, An An đến đây là để thay thế cho nỗi tiếc nuối.

Thật đáng tiếc.

Hai vị tu sĩ đứng trên phố, thở dài, đột nhiên ống quần có cảm giác bị níu xuống, sau đó có một lực bám vào đùi hai người.

Nhìn xuống thấy Ôn Cảnh nhỏ đã đứng chen giữa, nhíu mày ngẩng đầu nhìn họ.

“Có thể đừng nói chuyện sau lưng ta không?”

Ôn Cảnh nhỏ bĩu môi, thể hiện rõ sự không hài lòng.

An Hòa Dật ho nhẹ một tiếng, dời mắt nhìn đi chỗ khác.

Khác với sự ngượng ngùng của An Hòa Dật, Ôn Tu Viễn lại nở một nụ cười, nhe răng với Ôn Cảnh nhỏ, nói bằng khẩu hình.

“Không thích đấy làm sao?”

Ôn Cảnh nhỏ nâng mắt nhìn lên, gửi cho hắn một ánh nhìn khinh bỉ.

Thật trẻ con!

Động tác rang đảo hạt dẻ của chủ quầy ngừng lại, dùng xẻng xủng một cái, hạt dẻ được đổ đầy vào túi giấy.

Khi bọc giấy được đưa cho An An, hơi nóng xuyên qua lớp giấy mỏng truyền tới tay, bỏng như sôi. An An bị nóng tay vội vàng buông ra, lúng túng ôm túi hạt dẻ vào lòng, miệng thổi phù phù vào bàn tay nhỏ.

Ôn Tu Viễn thấy vậy, sắc mặt liền không vui, nhẹ nhàng vươn tay ra đỡ lấy bàn tay của An An,  thấy một mảng đỏ ửng.

“Sao em ngốc thế, nếu bị nóng sao không bỏ xuống trước?”

Ôn Cảnh nhỏ cũng không chịu nổi, lấy từ trong ngực áo ra một miếng vải, rồi lấy túi giấy đặt vào đó, bọc nó lại. Sau khi kiểm tra thấy không còn nóng nữa nó mới thảy cái túi lại cho An An.

An An cúi đầu nhìn một chút rồi ngẩng lên cười cảm ơn.

Dịu dàng và ngoan ngoãn, vô cùng đáng yêu.

Ôn Cảnh nhỏ quay mặt đi, cái tai đỏ ửng lên.

Cả bốn người đi cùng nhau thực sự thu hút sự chú ý, chẳng mấy chốc mà những người bán hàng trên phố đều để ý đến hai đứa trẻ có sức mua mạnh mẽ này. Họ hô hào thu hút sự chú ý của chúng, một số người còn quá trớn hơn, cố tình ra níu lại.

Mỗi khi như vậy, Ôn Cảnh nhỏ lại vung tay, tạo dáng nghiêm túc. Đôi mắt đen láy của nó liếc qua, mấy người chủ sạp hàng đều phải rùng mình.

Sau đó An An liền vô cùng tự giác đi theo phía sau Ôn Cảnh nhỏ.

Hai đứa nhóc một cao một thấp, sóng vai nhau mà đi, giống như anh trai dẫn em trai đi dạo.

An Hòa Dật đi phía sau nhìn, cảm thấy có chút khó chịu. Còn Ôn Tu Viễn thì xoa cằm, nhìn đầy hứng thú.

Hai đứa trẻ nắm tay nhau chạy về phía quầy hàng bên cạnh, Ôn Tu Viễn thở dài, “Lẽ ra ta nên gặp sư tôn sớm hơn, như vậy lúc còn nhỏ có thể mang về nuôi, lớn lên là thành vợ ta rồi.”

An Hòa Dật lúc này đang nhìn An An, nghe thấy câu nói của Ôn Tu Viễn liền tiếp lời, “Ngươi nghiêm túc chút đi.”

Ôn Tu Viễn đưa tay ôm lấy eo của An Hòa Dật, cười khẽ.

Cùng lúc đó, Ôn Cảnh nhỏ vung tay lên, hào phóng mua một túi kẹo từ quầy hàng, thò tay vào túi lấy một nắm kẹo rồi đưa cho An An, “Nhóc có muốn làm em trai của bản tôn không, nếu làm em trai của bản tôn thì có thể đi theo bản tôn, sẽ không ai dám bắt nạt nhóc, muốn gì cũng có.”

An An do dự, im lặng một lúc lâu, cuối cùng lắc đầu, “Ta cũng là anh trai, phải chăm sóc em gái và em trai, không thể làm em trai của người khác được.”

“Vậy nhóc làm vợ của bản tôn đi, bản tôn sẽ giúp nhóc chăm sóc em trai em gái.” Ôn Cảnh nhỏ vơ lấy một đống đồ từ quầy hàng, nhét cả vào tay An An.

Cách tiêu tiền thật hào phóng, như một phú ông vậy.

Ôn Tu Viễn bật cười “phụt” một tiếng, vỗ đùi cười đến ch** n**c mắt.

An Hòa Dật lườm một cái, thấy An An ngây ngô gật đầu, y liền cầm thanh kiếm bên hông lên gõ thẳng vào đầu Ôn Tu Viễn.

Không đánh trúng Ôn Tu Viễn.

Ôn Tu Viễn dễ dàng chặn được thanh kiếm của sư tôn. Hắn nghiêng người, học theo động tác của Ôn Cảnh nhỏ, nắm tay An Hòa Dật, cười nói, “Sư tôn có muốn làm vợ của đồ nhi không, nếu làm vợ của đồ nhi thì sư tôn sẽ không có đồ đệ khác, chỉ có ta mới được bắt nạt sư tôn thôi.”

Nói rồi hắn còn nhướn mày, “Muốn bao lâu có bấy lâu, muốn bao nhiêu lần có bấy nhiêu lần.”

Lăng Tiêu kiếm bay “vù” ra, cắm sâu vào bức tường sau lưng Ôn Tu Viễn, tạo thành một vết nứt lớn.

Đất cát bay tung.

Âm thanh lớn quá, thu hút sự chú ý của vô số người. An An và Ôn Cảnh nhỏ cũng nhìn qua, thấy vách tường nứt ra một khe lớn.

Trông An An đầy lo lắng, còn Ôn Cảnh nhỏ thì như một người đang xem kịch, hoàn toàn không để tâm đến việc người suýt bị c*m v** tường chính là tương lai của mình.

Nó vươn tay đẩy mặt An An, nhún vai một cái, thờ ơ mỉa mai, “Đừng nhìn nữa, chắc chắn lại là do hắn tự chuốc lấy thôi.”

An An ngơ ngác nhìn Ôn Tu Viễn, không biết có nên quan tâm một chút hay không.

Phía bên kia, Ôn Tu Viễn nở nụ cười rạng rỡ, vui vẻ vẫy tay với An An.

Liền sau đó, đầu Ôn Tu Viễn bị gõ một cái ‘cốp’ rất to.

An An quay đầu lại, thở dài.

Anh trai nhỏ nói đúng thật.

Trước Tiếp