Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân

Chương 5

Trước Tiếp

Mãi sau này Tần Quyên mới hiểu, A Dịch Cát dẫn nó đến đây xem thi thể thiếu niên này để nhắn với nó rằng không được chạy trốn, đừng có nghĩ đến.

 

Tần Quyên đâu nghĩ mình đủ mạnh để trốn sao cho người Mông Cổ không bắt được. Nó còn chưa muốn chết, đương nhiên sẽ không trốn bây giờ.

 

*

 

Ngày lại ngày qua đi, bất kể sớm tối, có lúc nhàn hạ, nhưng chưa từng lười biếng.

 

Tần Quyên nghiêm chỉnh tranh thủ từng phút từng giây, học theo những gì A Dịch Cát dạy, cứ như sắp chết đói, chỉ hận mình không thể lớn nhanh một chút, học được nhiều thêm một chút.

 

A Dịch Cát ban đầu chỉ rảnh rỗi chơi đùa như với nó con chó con mèo, nhưng giờ lại bắt đầu nghiêm túc dạy võ cho Tần Quyên. Bản thân hắn không hiểu vì sao mình lại thân thiết với thằng bé tù binh này như vậy, nhưng rõ ràng ở cùng Tần Quyên rất vui, vì nó có thể khuyến khích người ta cần cù, nỗ lực.

 

Thói quen quả là một thứ đáng sợ. Trong lúc hắn còn chưa ý thức được thì đã bị thói quen ấy rèn ra tình cảm bạn bè với Tần Quyên rồi.

 

*

 

Lại vào một ngày tháng giêng năm nọ, gió rét thổi qua đại lục cổ. Tần Quyên nhận được thứ đầu tiên có thể tạm xem là quần áo kể từ khi vào Cát Cáp Bố doanh. Năm nay nó tám tuổi.

 

Nghe người ta nói, chỗ quần áo này được các thương nhân Túc Đặc quyên tặng, cũ mới lẫn lộn, cho nên sau khi chia ra cho các bộ phận khác nhau, phần còn thừa được phát đến nô lệ doanh.

 

*

 

Từ mùa đông năm ngoái, Cát Cáp Bố doanh đóng quân ở ốc đảo giữa sa mạc này, rồi dừng suốt ba tháng.

 

Lúc này, Tần Quyên nghe được rất nhiều tin tức. Người ta nói, nào là đại quân Tây chinh đã công chiếm được chỗ này chỗ kia, bọn họ muốn nhanh chân đuổi theo đánh giặc lập công, rồi cũng có người nói đại tướng quân muốn trụ lâu dài ở đây, chẳng biết là có ý gì, nhưng các tướng sĩ đang sinh lòng bất mãn.

 

Vào khoảng tháng tư, do vô số người bày tỏ sự bất bình, cuối cùng Cát Cáp Bố doanh mới ra lệnh khởi hành.

 

Từ ốc đảo này, đi được nửa tháng là thấy núi tuyết. Tuyết cuối tháng 5 thôi mà cũng lạnh ngoài sức tưởng tượng. Nô Nô Mạt Hách nói với một vị thiên hộ trong Cát Cáp Bố doanh, dãy núi tuyết này là Lăng Sơn, từng được nhắc đến trong cuốn "Đại Đường Tây Vực ký".

 

Những miêu tả về Lăng Sơn ở trong sách quá khó hiểu với Tần Quyên, nó chỉ nhớ được tên địa danh mà thôi.

 

Còn nhớ khi ấy Nô Nô Mạt Hách nói Huyền Trang gọi một ngọn núi là Lăng Sơn, còn cụ thể là núi nào, có quỷ mới biết....

 

Nên khi Nô Nô Mạt Hách bảo dãy núi tuyết này là Lăng Sơn, Tần Quyên cúi đầu rũ mặt, ngay cả hô hấp cũng lặng yên, ngón tay siết chặt lại. Mới tám tuổi, nó cũng rất sợ Nô Nô Mạt Hách nói dối rồi bị người ta tố cáo, dẫn đến họa sát thân.

 

*

 

Đến khi Tần Quyên thật sự đặt chân lên núi tuyết, nó mới biết thế nào là phong long (tuyết lở) mà trong sách nói đến. Gió tuyết như khạc ra từ miệng rồng, vô duyên vô cớ nuốt chửng bao người.

 

Sau khi qua được núi tuyết, một phần tư số người trong thiêm binh nô lệ doanh đã bỏ mạng, đa số là thiêm binh do thân thể suy nhược lâu ngày, còn lại là nô lệ.

 

Nếu không nhờ đi theo A Dịch Cát khổ luyện một năm nay, Tần Quyên chắc cũng khó mà sống sót sau chuyến đi. Trong thiêm binh nô lệ doanh này, ai nỗ lực cũng sẽ được hồi đáp. Tất nhiên cũng phải cảm tạ Nô Nô Mạt Hách được tướng quân trọng dụng, nó đi theo gã cũng hưởng lây ít nhiều.

 

Trong nửa tháng leo qua núi tuyết, nó theo kỵ binh doanh. Bọn họ đối xử với nó tương đối khách khí, dọc đường nó cũng quen thêm mấy người.

 

Sau núi tuyết là đồng cỏ ấm áp xanh rì. Bọn họ dừng nghỉ ba ngày để thu xếp hành trang, tiếp tục lên đường. Từ đó về sau sẽ hành quân liền mười lăm đêm, đi qua chừng 7 tòa thành, đều có đại quân Mông Cổ canh gác. Những tin tức gián đoạn truyền đi trong quân doanh, thấy bảo đại quân Tây chinh đi trước họ đã chiếm được thành Khí Phụ.
* Lời editor : Khí Phụ, dựa vào phát âm thì có vẻ giống Kiev. Theo sử thì trong khoảng năm 1235, Mông Cổ đang xâm lược và chinh phục Kiev, Rus'

 

Tần Quyên cũng chẳng biết thành Khí Phụ là chỗ nào.Qua núi tuyết, nó rời kỵ binh doanh về nô lệ doanh, thậm chí còn chẳng biết giờ mình đang ở đâu.

 

Vài ngày sau, lại có thêm tù binh mới được đưa vào thiêm binh nô lệ doanh. Dáng vẻ bọn họ khác nhau, phần lớn đều mũi cao mắt sâu, đủ thứ màu da, có người da sẫm màu, cũng có người vô cùng trắng, hầu như ai nấy đều tóc xoăn.

 

Nó theo cha buôn bán, gặp đủ loại tộc người nên không lấy làm lạ. Những người đó được người Giang Tả ở Trung Nguyên gọi là người Sắc Mục.

 

*

 

Giữa tháng 7, bọn họ dừng lại thành hơn 1 tháng, đến tận lúc ấy Tần Quyên còn không nhớ rõ tên thành trì. Nó chỉ để ý, hơn tháng nay không thấy Nô Nô Mạt Hách về nô lệ doanh, chứ đừng nói đến A Dịch Cát.

 

Tần Quyên nghĩ chắc là bọn họ bận gần chết.

 

Ngày 1 tháng 8, khi Tần Quyên dậy sớm vừa đứng tấn vừa bổ củi thì Nô Nô Mạt Hách quay về.

 

Quần áo gã xộc xệch, vừa về đã ném cho Tần Quyên một cái túi đồ. Tần Quyên đảo mắt nhìn quanh, vội thu dọn. Thời gian Nô Nô Mạt Hách không ở đây, rất nhiều tên tìm đến nó gây sự, chủ yếu là đám tù minh vừa mới bị bắt vào doanh, nhưng nó đều ứng phó được hết.

 

"Chơi năm ba đêm mới tiêu hết tiền, đáng lẽ định cuối tháng 7 về, nhưng chậm mất mấy hôm."

 

Tần Quyên ngẩn ra một lúc mới hiểu, hóa ra Nô Nô Mạt Hách đang giải thích với nó. Nói thật, nó thấy không quen lắm.

 

"Còn ngẩn ra đó làm gì. Thằng nhãi con, mới gần tháng không gặp đã quên mặt lão tử à?"

 

Tần Quyên không nói gì, đặt một chén nước trên bàn rồi tiếp tục đứng tấn. Mùi trên người Nô Nô không dễ chịu tí nào, có thể ra ngoài doanh trước thì nó sẽ ra luôn.

 

"Thằng nhãi con, nghênh đón cha ngươi như vậy đó hả?" Nô Nô Mạt Hách không vừa lòng trước sự lạnh nhạt của Tần Quyên. Gã cửu tử nhất sinh mới qua được kiếp nạn, suýt nữa thì rơi đầu ở chỗ tướng quân, giành được mấy thỏi bạc, bèn tiêu sài sung sướng mấy hôm mới về lại đây.

 

"....." Tần Quyên không nói gì, tiếp tục đứng tấn, nhưng đời nào Nô Nô Mạt Hách tha cho nó.

 

Bàn tay gầy như que củi của gã nam nhân túm tóc nó, "Lão tử nói cho ngươi hay, lão tử nuôi ngươi, dạy ngươi học là để sau này ta chết có người chôn cất ! Lão tử cưu mang ngươi như thế mà lúc lão tử chết, ngươi không chôn cất cho đàng hoàng thì sẽ xuống địa ngục!"

 

Người Nữ Chân cực kỳ quan tâm đến hậu sự, thậm chí còn hơn cả sự sống....Nô Nô Mạt Hách tuy ít nhiều có lòng tham nhưng không có mấy dã tâm. Gã chỉ sợ nhất là sau khi chết, da ngựa bọc thây, ném vào bãi tha ma.... À không, vậy đã là không tệ rồi. Gã còn sợ chết trên chiến trường hơn cả, ngay cả người nhặt xác cũng không có, cuối cùng hóa thành xương trắng, lẻ loi giữa đất hoang.

 

Ngay cả nằm ngủ gã cũng mơ thấy cảnh này....Đó là nỗi ám ảnh lớn nhất trong lòng gã.

 

Tần Quyên bị túm tóc đau nhưng cắn răng không đánh trả.

 

Nô Nô gầy đét, tiều tụy, vóc dáng lại lùn, còn Tần Quyên đã luyện võ lâu ngày, nếu thật sự muốn đẩy Nô Nô ra thì chỉ cần dùng chút sức là được, nhưng nó lại không làm.

 

Mỗi người đều có tâm ma của bản thân. Đây là tâm ma của Nô Nô Mạt Hách....

 

Dù nó đã hứa với Nô Nô, sẽ không để gã chết trên chiến trường, không người nhặt xác, nhưng Nô Nô không chịu tin.

 

Nó không nói lại làm gì, dù sao cũng không giỏi ăn nói. Để cho Nô Nô trút giận một lúc xong, lát sau là hết.

 

Nô Nô Mạt Hách túm tóc Tần Quyên, sau rồi lại thấy thằng nhãi này chán chết, bèn cởi áo lên giường nằm.

 

Quần áo gã chẳng có gì, trừ cuốn Đại Đường Tây Vực ký rách bươm.

 

"Đừng có ngây ra đó nữa, mau mang giày của ta đi cọ, giặt sạch quần áo lót, còn áo ngoài thì đừng động ! Nhanh nhanh cái tay lên!" Nô Nô Mạt Hách c** s*ch đồ rồi chui vào chăn.

 

Ở với nhau lâu như vậy, giờ Tần Quyên mới phát hiện ra, bụng Nô Nô Mạt Hách trắng thật, khác hẳn với tay chân và khuôn mặt....Nó đột nhiên nghĩ, có khi nam nhân này trước kia cũng trắng trẻo lắm.

 

Tần Quyên sửng sốt một hồi, rồi vội nhặt quần áo và giày lên, chạy ra ngoài.

 

*

 

Hôi quá, hôi chết mất!

 

Nó thật sự không gặp được ai hôi hám hơn Nô Nô Mạt Hách, đến cứt ngựa còn thơm hơn. Sao nó lại phải ở chung lều với một nam nhân hôi đến vậy cơ chứ?

 

Tần Quyên ngồi xổm trên một con sông nhỏ chảy qua Cát Cáp Bố doanh để cọ giày, trong lòng chửi mắng Nô Nô trăm ngàn kiểu.

 

Tham ăn, lười làm, lôi thôi, bẩn thỉu, hèn mọn, yếu đuối, thô bỉ, xảo trá....Tần Quyên nghĩ đến tất cả những từ ngữ có thể dùng cho Nô Nô Mạt Hách, lẩm bẩm chửi một lượt trong đầu.

 

Nhưng vì mải tức giận, nó không nhận ra nguy hiểm đến gần.

 

Khi nó phát hiện, nguy hiểm đó đã ấn cả đầu nó chìm trong nước.

 

"Ưm!" Tần Quyên kinh hãi, chỉ biết hoảng hốt vung tay đánh kẻ đang ấn đầu mình.

 

Nó túm được cánh tay tên này, cảm giác được hắn cũng không cao lớn, cùng lắm chỉ cao hơn nó chút thôi.

 

Biết thế, Tần Quyên liền dùng sức tóm lấy tay, liều mạng lôi cả người đó xuống.

 

Muốn dìm chết nó à? Vậy cùng chết luôn! Nó là người Tống, sống bên sông lớn bao năm. Cha nó nói mấy tháng nữa là cho nó ra sông bơi với cha được rồi. Nó còn phải sợ nước hay sao?

 

Thiếu niên dìm đầu Tần Quyên hoàn toàn không ngờ Tần Quyên sẽ kéo mình xuống, hơn nữa sức lực không hề nhỏ.

 

Lúc hai người ngã tùm xuống nước, thiếu niên Sắc Mục này lớn lên trên sa mạc, chẳng khác nào vịt cạn, mới ngã xuống đã hoảng hốt la to.

 

"Mẹ kiếp nhà ngươi !" Đồ súc sinh, dám mưu sát người ta!

 

Tần Quyên thò đầu ra khỏi mặt nước. Nếu ký ức về những lần đối diện hiểm nguy sinh tử trước kia chỉ mù mờ thì lần này nó nhớ rõ.

 

Tù binh thiếu niên Sắc Mục vừa mới được đưa vào thiêm binh nô lệ doanh. Vì có nhiều tù binh cùng hắn vào doanh kiếm được món lợi nhờ đánh đập, cướp bóc các nô lệ khác nên hắn liền học theo. Ngồi chờ ở đây cả ngày mới thấy thằng nhóc này ngồi giặt đồ một mình. Không có ai tranh, hắn thèm nhân cơ hội mà ra tay.

 

Không ngờ ngay cả một đứa trẻ con cũng không trị được.

 

"Cứu với...."

 

Nước ở đây không hề sâu, con sông nhỏ chảy qua thảo nguyên thì sâu bao nhiêu được chứ? Nhưng đối với người không biết bơi thì chẳng khác nào đáy vực.

 

Nô lệ doanh không cho giết người, có thể hành người ta ốm chết nhưng không cho trực tiếp lấy mạng, đó là luật bất thành văn. Tần Quyên dù nhỏ nhưng đã ở đây 2 năm, không thể nào không biết.

 

Tần Quyên đắn đo một hồi, với quyết định vươn tay, định kéo thiếu niên kia lên.

 

Nào ngờ thiếu niên này vừa thấy Tần Quyên đưa tay ra liền túm chặt lấy cánh tay đó, lôi cả cả Tần Quyên xuống, ôm ghì lấy.

 

Kỳ lạ ! Sao người này bỗng nhiên lại khỏe như vậy? Tần Quyên bị thiếu niên ghì chặt, mà thiếu niên kia không hiểu cái gì, chỉ luôn miệng la hét.

 

Tần Quyên chợt hiểu ra, tên này sợ đến phát điên rồi....Lẽ ra nó không nên cứu hắn, sẽ bị hắn hại chết mất....

 

Nhưng dù muốn vùng vẫy thoát ra thế nào, thiếu niên vẫn liều mạng ghì chặt lấy Tần Quyên như cành cây cứu sinh.

 

"Các ngươi đang làm gì vậy?" Một tiếng quát vang lên.

 

"Mau cứu bọn họ lên!" Chết một hai tên nô lệ không đáng gì, nhưng A Dịch Cát nhận ra người dưới sông là Tần Quyên nên sai lính xuống cứu.

 

Tần Quyên và thiếu niên kia đều được vớt, nhưng đều ngất đi.

 

A Dịch Cát phái người kêu quân y đến. Quân y liền sơ cứu, giúp Tần Quyên nôn hết nước trong bụng ra, sau đó quay sang chẩn trị cho thiếu niên kia. Hắn sững sờ chốc lát, rồi nói, "Chết rồi."

 

Tần Quyên hoảng hồn, hai mắt vốn dĩ trong trẻo bỗng trở nên mờ mịt. Những người khác đều tỏ vẻ hờ hững. Họ đã quá quen với những việc này rồi.

 

"Chết đuối à?" Có người nhiều chuyện hỏi thăm.

 

Quân y lắc đầu, "Không phải chết đuối, là bị dọa chết."

 

Nghe câu trả lời này, cảm thấy bất ngờ thì thôi, không ngờ lại còn có người bật cười.

 

Tần Quyên chợt thấy trong lòng hụt hẫng, ánh mắt càng hoang mang.

 

Người liền hỏi Tần Quyên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao cả hai cùng rơi xuống.

 

Tần Quyên lặng im không đáp.

 

Mãi đến lúc nó ôm đống quần áo và giày của Nô Nô về, A Dịch Cát mới hỏi, "Tên kia định giết ngươi à?"

 

Tần Quyên không biết vì sao A Dịch Cát đoán thiếu niên kia định giết nó. Nó thất thần gật đầu, hai mắt nhìn về phương xa, bỗng nhiên nghi hoặc đáp, "Chắc là hắn chỉ muốn cướp đồ trên người ta."

 

Nghe giọng con nít mềm mại, A Dịch Cát lại hiểu được nó đang hoang mang.

 

"Ta đâu biết hắn sẽ bị dọa chết. Ta định cứu hắn, nhưng hắn lại túm chặt không buông. Chân tay ta không động đậy được, cứ tưởng cả hai sẽ chết chìm dưới sông....Nếu huynh không đến kịp thời, chắc ta cũng mất mạng." Dù sao nó mới chỉ hơn tám tuổi, nói không sợ là nói dối. Lúc chìm dưới nước, nó đã sợ gần chết.

 

"Nhưng sao ban nãy người ta hỏi, ngươi lại không chịu nói." A Dịch Cát thắc mắc.

 

Tần Quyên hơi nhíu mày, ngây thơ đáp, "Dù sao hắn cũng chết rồi. Nếu không phải là hại người khác mà chết thì ít ra cũng được người ta đem chôn đàng hoàng." Dù gì cũng không đến nỗi bị ném ra bãi tha ma.

 

A Dịch Cát ngây ngẩn cả người. Hồi lâu hắn mới nói một câu không liên quan, "Cuối năm nay sẽ có một đợt dự tuyển kỵ binh ba năm một lần. Đây là vận khí cả đời của ngươi, phải dựa vào chính mình."

 

A Dịch Cát nói rồi liền rời đi.

 

Hắn chỉ cảm thấy đứa bé đơn thuần này nên được dạy bảo tốt.

 

Cha hắn thường bảo lúc lâm nguy không được sợ, dũng mãnh là phong độ của đại tướng quân, nhưng tộn trọng kẻ địch là đức độ của người làm nên nghiệp lớn.

 

Tất cả những điều này, đứa bé kia đều có.

 

A Dịch Cát hắn chẳng phải người tốt lành, nhưng lần này hắn không ngại một lần tử tế.

Trước Tiếp