
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Tần Quyên không ngờ, đám lính kia xông vào thôn làng, bắt toàn bộ tráng đinh đưa đi.
Đương nhiên những tráng đinh ấy cũng tốt số hơn tù binh một chút, sẽ trở thành tán binh du mục. Dù sao bọn họ cũng xuất thân bình dân....
Tần Quyên nấp trong khe núi nhỏ, chỉ mong sao con ngựa chịu yên tĩnh một chút, không kêu tiếng nào, càng mong quân lính đi nhanh lên.
Nó không có tâm trạng đâu mà thương xót những nam nhân kia, giờ nó chỉ muốn rời khỏi nơi này.
Bỏ đi xong lại quay lại chính là kế sách Ninh Bách ưa dùng nhất.
Dựa vào những chiến dịch khá nổi danh của Ninh Bách từ trước đến giờ, Tân Quyên phát hiện ra chiến thuật này. Kẻ này dụng binh như quỷ, cầm binh xảo trá, thường giả vờ rút lui nhưng sau đó quay lại. Cái ý nghĩ "nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất" không thể áp dụng với Ninh Bách.
Tần Quyên không do dự, xoay người lên ngựa, trốn về hướng nam, bởi vì vì ban nãy nó để ý đám người Ninh Bách đi về hướng đông. Liệu có phải đa số người của Cát Cáp Bố doanh đều đang ở phía đông?
Nó sẽ không lên phía bắc vì ở đó có quân Chó Đen, phía tây thì có đại quân Tây Chinh của Mông Cổ. Nếu muốn trốn, chỉ có thể trốn hướng nam.
Nhưng dù đã tính toán đủ đường, vẫn có những kẻ y như âm hồn bất tán.
Tần Quyên đi về hướng nam nửa tháng, nửa tháng này nó bắt được cái gì thì ăn cái đó, cuối cùng cũng đến được một trấn nhỏ.
Nó định trước hết cứ ở lại đây, nhưng chợt nghe có mấy thương nhân bảo ở phía nam có lính Mông Cổ.
Nó nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng không dám vờ như không nghe thấy. Nó phải làm rõ mọi chuyện mới có thể lên đường. Nếu đông tây nam bắc khắp nơi đều nguy hiểm, nó thật sự không biết mình có thể đi đâu.
Nó muốn tìm người để đổi cây cung lấy ít bánh, nhưng rồi lại luyến tiếc, cho nên cứ đứng trước tiệm cầm đồ đi qua đi lại cả nửa ngày. Đang lúc chuẩn bị đi vào thì một người vọt tới trước mặt.
Hai người đâm sầm vào nhau.
"Mẹ nhà ngươi! Đi đứng kiểu gì thế? Đau chết mất!"
Tần Quyên nghĩ bụng nó mới phải nói câu ấy chứ, sao người này ăn cướp lại còn la làng? Khoan đã, sao cái giọng ngu ngốc này lại quen thế?
Tần Quyên sực nhớ tới điều gì....Nó không kịp suy nghĩ, lập tức quay ngoắt đầu bỏ chạy.
"Tần Quyên! Ối trời ơi, Tần Quyên!!!" Tên ngốc kia liền ôm cứng lấy nó, nhất quyết không buông.
Tần Quyên nghĩ, nhìn cái mặt này, nó thật sự sẽ nảy sinh ý nghĩ giết người diệt khẩu....
"Ngươi câm miệng!" Tần Quyên tiện tay lấy một bó cỏ khô vắt trên yên ngựa, nhét vào mồm đối phương.
Rồi hạ giọng nói, "Nơi này hỗn tạp, tộc người nào cũng có. Nếu có kẻ xấu biết ngươi là vương thế tử Mông Cổ, ngươi có biết hậu quả thế nào không?"
Viết Viết nhìn Tần Quyên, nheo mắt. Hắn phun cỏ khô trong miệng ra, đột nhiên hỏi, "Không phải ngươi nói phải tìm mấy tên đầu bếp à? Sao lại tới đây...." Viết Viết chưa nói hết câu, nhưng cũng chỉ ngập ngừng ở đó.
Tần Quyên không đáp, hỏi ngược lại hắn, "Ô gia huynh đệ đâu?"
Vừa nhắc tới, Viết Viết bèn nổi giận, "Ta phái một người đi liên lạc với cữu cữu của ta, còn phái một người đi mua nước mà mấy tối chưa về, chẳng biết chết dí chỗ nào rồi."
"..." Tần Quyên cạn lời. Nó nghĩ người đi mua nước ắt hẳn là Ô Khuông. Nói vậy là Ô Khuông mất tích rồi ư? Không đâu, làm sao một người to lớn như Ô Khuông lại đột nhiên mất tích được?
"Lạc mất ở đâu?"
"Đi về phía trước sẽ có một thôn làng. Ta ở đó mấy đêm, không dám ở lâu, sợ gặp phải đám người Quách Nhị nên cưỡi ngựa chạy."
Tần Quyên chỉ cảm thấy chủ tớ nhà này, tên nào cũng phiền phức.
"Chờ đã, người Quách Nhị ư?"
Ánh mắt Viết Viết phức tạp, nghe giọng cũng không đoán ra cảm xúc, "Ta không biết. Ô Đốc nói những kẻ đột kích đêm đó có khả năng là người Quách Nhị, đương nhiên cũng có thể là người Tháp Tháp."
*Mình không tra được thông tin nào về người Quách Nhị và mối liên quan với người Mông Cổ. Nếu bạn nào biết thì comment giúp mình nhé.
Tần Quyên còn định hỏi lại thì Viết Viết lại òa khóc tru tréo, "Thôi, ta cũng không biết gì đâu. Ta đói lắm. Ta muốn ăn thịt, nửa tháng nay không được ăn miếng thịt nào rồi...."
Tần Quyên không tin lời xàm xí của hắn. Ô Đốc Ô Khuông dù có chết đói cũng không dám bỏ đói vương thế tử này.
Viết Viết đưa mấy viên kim châu và mã não cho Tần Quyên, "Ta bới khắp người từ trên xuống dưới chỉ có nhiêu đây. Ngươi đổi lấy tiền đi. Đổi xong chúng ta đi ăn một bữa."
Tần Quyên cạn lời, nhưng mà nó cũng đói bụng. Nó nhìn mấy hạt kim châu, lại nhìn tiệm cầm đồ, cân nhắc chốc lát rồi bước vào.
*
"Cầm lấy."
Ra khỏi tiệm cầm đồ, Tần Quyên ném cho Viết Viết một túi đậu bạc. Viết Viết mở ra đếm, chỉ thấy có mười mấy viên.
Viết Viết kêu to, "Sao mà ít vậy?"
"Ngươi nghĩ được bao nhiêu?" Tần Quyên lười đôi co với hắn. Ở cái trấn hẻo lánh này, đổi được chút tiền đã là may rồi, còn để tâm đến việc bị người ta chặt chém nữa sao.
Nó dẫn Viết Viết đến chỗ có thể ăn thịt, sau đó tìm nơi nghỉ qua đêm, ít nhất cũng phải an tâm ngủ một giấc.
Viết Viết từ nhỏ đến lớn chưa từng đi ở trọ bên ngoài. Lúc đi theo Tần Quyên, hắn cảm thấy vô cùng lạ lẫm.
Tới quán trọ rồi, Viết Viết nướng chân dê, lại đưa cho Tần Quyên một miếng thịt heo to.
Hai người không nói nhiều, cởi áo ra rồi ngồi ăn ngấu nghiến.
Tần Quyên ăn một lúc, phát hiện ra Viết Viết đang ngẩn người. Nó cau mày, "Sao không ăn?"
Viết Viết nhìn con dao nhỏ trong tay Tần Quyên, một lúc lâu mới ấp úng nói, "Nhìn cái cách ăn này của ngươi, ta sợ đến nỗi ăn không vô."
Tần Quyên đang không hiểu gì thì thấy hóa ra Viết Viết đang nhìn chằm chằm con dao trong tay mình. Bấy giờ nó mới nhớ ra, người Mông Cổ khi ăn cơm phải quay lưỡi dao về phía mình.
Tần Quyên định bụng nói, lão tử là người Hán, cầm đũa ăn cơm mới là chuẩn bài, giờ lại phải cầm dao ăn, ai hơi đâu mà để ý mấy cái nguyên tắc của người Mông Cổ. Tuy vậy, nó vẫn xoay lưỡi dao hướng về phía mình, tiếp tục ăn.
*
Ban đêm, hai người lại dùng dằng xem phải ở trọ thế nào. Viết Viết nói phải ở chung phòng, ban đêm có chuyện gì cũng tiện chăm sóc nhau. Tần Quyên nhất quyết đòi mỗi người một gian. Thà rằng nó ra chuồng ngựa ngủ chung với ngựa, cũng không muốn ngủ với Viết Viết.
Viết VIết tức giận trách nó hành động cảm tính.
Tần Quyên đang định cãi lại thì chợt nghe tiếng đám thương nhân Túc Đặc ở bên ngoài hô to, "Bọn cướp Quách Nhị tới. Các thương đội mau trốn đi! Mọi người mau trốn đi!"
"Chúng ta mau đi thôi!" Tần Quyên khoác tay nải lên vai, chạy về phía chuồng ngựa.
Viết Viết đang muốn hỏi nó vì sao hiểu những người kia nói gì, Tần Quyên đã quát lên, "Nếu ngươi muốn chết ở đây thì ta đi một mình."
Viết Viếc càu nhàu một tiếng, đành lấy đồ đạc của mình, đuổi theo sau.
Hai người chỉ có một con ngựa, đành phải cưỡi chung.
*
"Tần Quyên! Là người Quách Nhị! Những tên đó đều là người Quách Nhị!" Lúc rời khỏi trấn nhỏ, Viết Viết còn quýnh quáng hô to.
"Lão tử biết lâu rồi." Tần Quyên bị hắn làm cho phát bực.
Viết Viết tiếp tục la, "Chúng đến cướp bóc! Sao lại khốn nạn như thế!"
"Ngươi câm mồm!" Tần Quyên thấy lỗ tai mình sắp hỏng đến nơi.
Hai người chạy một mạch, qua một ngày một đêm, cuối cùng Tần Quyên dừng ngựa bên con sông nhỏ cho ngựa uống nước, tranh thủ ăn chút gì.
Tần Quyên cởi bỏ túi da để múc nước.
Viết Viết cởi giày và vớ, ngồi bên bờ sông ngâm chân, miệng lầu bầu, "Ta còn chưa đính thân đâu, vẫn chưa biết cô nương nhà nào có phúc gả cho ta. Ta chưa muốn chết. Cho nên Tần, ngươi phải bảo vệ ta cho tốt. Hai cái thùng cơm Ô gia không ở đây ta cũng không sợ. Ta còn Tần đại tướng quân ngươi nữa mà."
Tần Quyên không nghe hắn lẩm bẩm, mở túi nước đi tới. Nhưng vừa mới ngồi xổm xuống đã nhìn tthấy nướng sông từ thượng du chảy xuống chỗ Viết Viết ngâm chân, cái chân đen thùi lùi quẫy ra bọt trắng xóa....Mặt mũi Tần Quyên tối sầm, cầm túi nước lên phía trên, vòng ra sau lưng Viết Viết, nâng chân muốn đá hắn xuống, nhưng vẫn cắn răng nhịn.
Tần Quyên đi lên thượng du lấy nước, con ngựa lúc này cũng đã uống no, bọn họ lần nữa lên đường.
Đi chưa đến 10 dặm, trời đã tối đen.
"Tần, sao vùng quê này ảm đạm thế..."
Hai người đi được một lúc thì có linh cảm chẳng lành.
Vì sao ngay cả một tiếng chim kêu cũng không nghe thấy.
Vậy nghĩa là có mãnh thú....
"Ngao ô....."
Hai người vừa nhắc đến mãnh thú, tiếng hú đã vang lên.
*
"Tần! Tần! Tần! Ngươi nghe thấy không? Là tiếng chó sói." Viết Viết sợ đến mức ôm cứng lấy Tần Quyên.
Một giọt mồ hôi lạnh đổ xuống trán. Tần Quyên nhíu mày, quay, "Ngươi tránh ra, đừng níu lấy ta."
"Nhưng ta sợ lắm, hu hu! Sói kêu kìa!" Viết Viết há mồm tru tréo.
Tần Quyên chỉ hận không thể đá tên này xuống ngựa. Vương thế tử Viết Viết thực sự là một kẻ ưa làm bộ làm tịch.
"Đúng là sói đấy! Chúng ta mau chạy đi!" Viết Viết hét lớn.
"Chạy nhanh hết cỡ rồi."
"Nhanh hơn nữa!"
"Ngựa hết sức rồi!" Tần Quyên bực mình đáp.
Viết Viết vốn không định nói nữa, nhưng bầy sói đuổi theo sau họ đã càng lúc càng gần.
"Chúng sắp tới đây rồi...."
"...." Tần Quyên nghe thấy tiếng bầy sói đuổi theo đằng sau. Tốc độ chúng rất nhanh, dù bây giờ còn cách một đoạn nhưng chắc chắn không bao lâu nữa sẽ bắt kịp. Tần Quyên hoảng sợ đến nỗi trán đầy mồ hôi lạnh, vậy mà cái tên phía sau còn làm loạn lên.
Nó sắp bị tên vương thế tử ngu ngốc này phiền chết rồi.
Tần Quyên giục ngựa, ngựa cùng liều mạng phi. Trời ttối, trăng tròn hiện ra.
Tần Quyên sực nhớ, hôm nay là mười sáu.
Đêm trăng tròn.
Tần Quyên bất chợt mở miệng, bắt chước tiếng sói tru lên.
"Ngao ô ngao ô...."
Viết Viết đang sợ đến tái mặt, nghe thấy tiếng Tần Quyên hú thì tự nhiên cười ha hả.
Tần Quyên lạnh giọng quát, "Muốn sống thì câm miệng."
Tần Quyên tiếp tục hú dài mấy tiếng.
Viết Viết lúc này không dám cười nữa. Sao nó cảm thấy tiếng Tần Quyên hú không khác tiếng sói hú thực sự là bao.
Âm thanh này sao mà giống thế....Con sói nhỏ này thực sự là sói à?
Quả nhiên kỳ tích đã xảy ra. Lũ sói đuổi theo điên cuồng phía sau bỗng chậm lại, cuối cùng thì dừng hẳn.
Viết Viết quay đầu nhìn, kinh ngạc dụi mắt, "Chuyện này....Thần kỳ quá đi....Tần! Tần! Tần! Chúng nó không đuổi theo nữa! Ngươi lợi hại quá! Làm cách nào vậy, ta cũng muốn học! Ta cũng muốn học ! Ngao ô ngao ô ngao ô.....Hả? Sao ta kêu nghe chả giống gì hết?"
Tần Quyên không buồn đáp. Hú mấy tiếng ban nãy khiến cổ họng nó hơi đau.
Nó híp mắt, nhớ lại câu chuyện cổ mà A Dịch Cát kể cho nghe lúc mới 8 tuổi.
Cũng vì câu chuyện cổ ấy mà nó rất ngưỡng mộ thiếu niên nhân vật chính, có thể dùng tiếng hú mà gọi sói đến đuổi sói đi....Cho nên nó lén học bắt chước tiếng sói hú.
Những buổi tối đứng tấn bên bờ sông, không thấy ai qua lại, nó sẽ học tiếng sói.