Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân

Chương 11: Thiếu niên rung động 1

Trước Tiếp

Một tên Chó Đen xông tới, Tang Ba Can mặt không đổi sắc, vung chùy lên đánh. Đối phương không kịp kêu lên tiếng nào đã ngã xuống đất, lục phủ ngũ tạng bị đánh nát, thậm chí còn chẳng hộc máu đã chết rồi.

 

Thấy thế, kẻ địch sửng sốt giây lát, nhưng cũng chỉ trong giây lát mà thôi. Năm sáu tên cùng vung đao, xông về phía Tang Ba Can.

 

Đuốc địch cháy rừng rực, Tang Ba Can đứng giữa vòng vây, gầm lên một tiếng vang trời. Chùy sắt trong tay quật ngã năm sáu tên xuống đất.

 

Cứ thế cứ thế, quân Chó Đen bắt đầu kinh sợ.

 

"Giết nó đi!"

 

"Khoan đã." Một giọng nói vang lên.

 

Không ngờ âm thanh ôn hòa ấy lại khiến những kẻ hăng máu kia dừng lại.

 

"Bắt hắn đi." Giọng nói nọ đắn đo một lát rồi ra lệnh.

 

*

 

Tần Quyên chạy không ngừng nghỉ, chạy mãi chạy mãi, đến tận khi trời sáng, rồi vầng dương lại khuất dạng, tốc độ mới chậm lại. Lúc này nó vừa mệt lại vừa đói.

 

Nó thử phán đoán vị trí của mình, biết có lẽ giờ mình đã chạy quá xa rồi.

 

"Dừng!"

 

Con ngựa không hiểu sao lại nổi điên, chạy vọt đi. Tần Quyên sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, nhưng cũng không biết phải làm sao, chỉ có thể ghì chặt cương ngựa.

 

Đây không phải con ngựa nó thường xuyên cưỡi nên không biết rốt cuộc ngựa này rốt cuộc bị làm sao. Nó cưỡi lâu như vậy rồi, làm gì có chuyện bây giờ mới "sợ người lạ."

 

Cho nên chắc chắn không phải ngựa này phản đối nó....

 

Con ngựa chỉ phát điên chạy chừng ba dặm rồi dừng lại. Sau đó, nó không ngừng rầm rì.

 

Tiếng rầm rì này chẳng biết là ai oán hay tức giận. Tần Quyên ngẩng mặt nhìn về phía trước.

 

Hóa ra là một con sông nhỏ. Bây giờ nhiệt độ xuống thấp, sông đã đóng băng.

 

"....Ngươi biết chỗ này có nguồn nước cơ à?" Tần Quyên kinh ngạc cảm thán, v**t v* đầu ngựa.

 

Nhưng giờ nó cũng đã xác định được chắn chắn hướng mình chạy trốn là hướng đông. Bốn năm trước, khi bọn họ từ phía đông đi ngàn dặm đường đến sa mạc Samakand này, cho nên ngựa cũng nhớ được ở phía đó có dòng sông.

 

Xem ra con ngựa này khá quen địa hình nơi đây, hoặc nó đã từng uống nước ở dòng sông ấy.

 

Nhìn dòng sông đóng băng trước mặt, Tần Quyên bật cười. Có nước mà không được uống, đáng buồn làm sao. Ngay cả túi nước nó mang bên người cũng đóng băng mất rồi. Nó ngồi xuống nhổ ít cỏ dại, dùng than củi mang theo để đốt lửa.

 

Bẻ bánh ngô thành mấy miếng, nướng trên lửa hồng, rồi lại đun sôi nước.

 

Trước khi bị người Mông Cổ bắt đến thiêm binh nộ lệ doanh, nó thậm chí còn từng phải ngủ ở hố chôn tù binh nên lúc nghe đến mấy chữ hố chôn tù binh cũng không kinh hãi lắm.

 

Chỉ là, nó căm ghét chiến tranh.

 

Nhắm mắt lại, nó quấy nước đang đun trên cái bát sắt.

 

Cuối cùng băng cũng tan. Tần Quyên uống một chút, mùi vị chẳng ngon lành gì nên cũng không uống nhiều. Nó bưng nước cho ngựa, ngựa uống ừng ực hết cả bát, vui vẻ hí lên.

 

Tần Quyên lặng lẽ gặm miếng bánh, vẫn không sao gạt được hình ảnh gương mặt rắn rỏi của Tang Ba Can trong tâm trí. Nó ngồi bần thần, tốc độ ăn chậm lại, cho đến khi hốc mắt đỏ hoe....

 

Nó nhớ tới cái gói nhỏ Tang Ba Can đưa cho.

 

Nó cởi áo choàng, lấy cái túi khỏi ngực áo, mở ra xem. Nó không hiểu vì sao Tang Ba Can đưa cho nó chứ không đưa cho Đại Ưng. Thậm chí nó còn sợ, nếu mình không thể sống sót thì không thể hoàn thành nhiệm vụ Tang Ba Can giao cho.

 

Tần Quyên mở gói ra, đó là lệnh bài của bách phu trưởng kỵ binh, cùng thư tay gửi cho Tả An phó tướng về nhiệm vụ lần này.

 

Ngựa uống sạch nước, ghé vào bên cạnh Tần Quyên, vì ở đó có đống lửa.

 

Tần Quyên thấy con ngựa này rất thông minh, tuy vừa nhỏ vừa gầy nhưng rất dễ cưỡi. Nếu đây là ngựa của Tang Ba Can thì từ nay về sau để nó theo mình cũng được.

 

Nghĩ lại thì, 4 5 năm trước, Tang Ba Can mới chỉ 13 tuổi, 13 tuổi đã thành kỵ binh, thật là giỏi....Tần Quyên còn chưa được thấy Tang Ba Can vung cây chùy khổng lồ kia, vậy mà từ nay không còn được gặp lại nữa.

 

Nhìn ánh lửa bập bùng, nó không sao kìm nén được hơi thởi hỗn loạn trong lồng ngực....Đã lâu rồi nó không cảm thấy khổ sở như thế.

 

Cầm con dao Nô Nô Mạt Hách cho, cắt bánh thành mấy miếng nhỏ, nó lại nghĩ không biết bây giờ Nô Nô Mạt Hách đang làm gì.

 

Nửa năm trước, Nô Nô Mạt Hách được điều đi quản lý kho lương của bếp doanh. Việc này đối với gã chẳng khác nào tra tấn. Nô Nô Mạt Hách có thể nói là thiên tài trong việc học ngôn ngữ, nhưng về tính toán thì thảm hại.

 

Thậm chí,, đến Mộc Nhã còn khá hơn nhiều.

 

Khi còn ở thành Samarkand, Nô Nô Mạt Hách nói chuyện với đám thương nhân ngoại tộc cả ngày. Cát Cáp Bố doanh phải tìm cách mua lương thực giá rẻ từ các thương nhân. Tuy họ có nguồn lương thực thu được khi đánh chiếm của địch, nhưng ăn xong là hết. Nô Nô Mạt Hách thì chẳng có khái niệm gì về quản lý tiền nong. Trước kia, hễ kiếm được tiền là gã phải tìm cách tiêu cho bằng hết, tiết kiệm mới là trò cười.

 

Tần Quyên nghĩ, nếu nó có thể sống sót quay về thì sau này sẽ chịu giúp Nô Nô Mạt Hách quản chuyện tính toán thu chi.

 

Chỉ cần trời cao thương xót, bắt nó làm kế toán đến già cũng được.

 

Lửa đã tắt, cỏ khô quanh đó cũng bị đốt sạch.

 

Lạnh quá....Tần Quyên quấn chặt áo quanh người mà vẫn không khá hơn. Nó không chịu nổi, dựa vào con ngựa, người run lên bần bật.

 

Lạnh đến không ngủ nổi, nhưng nó đã mệt lắm rồi. Cứ thế này, nó nghĩ mình không phải sẽ bị lạc đường đói khát tới chết, mà là cóng chết....

 

Trời sẽ còn lạnh thế này rất lâu nữa. Chỉ cần mặt trời mọc lên, nơi này sẽ ấm áp. Nhưng nó sợ rằng mình sẽ không đợi nổi vầng dương ló rạng.

 

Hành quân trên sa mạc vào tháng giêng là tối kỵ, nhưng sao lũ Chó Đen không sợ lạnh? Trời lạnh vậy mà bọn họ di chuyển rất nhanh, hơn nữa ngựa cũng không phải loại cao lớn, chẳng khác con ngựa nó đang cưỡi là bao.

 

Không nghĩ tới lũ chó đen đó nữa, nó lại nhớ về hai năm đứng đầu nhóm kỵ binh về tài cưỡi ngựa bắn cung...Ấy thế mà lần đầu ra quân chẳng làm gì ngoài chạy trốn. Thậm chí đến cả cung tên cũng không mang bên người.

 

Thật mỉa mai làm sao....

 

Cuối cùng, hơi ấm từ đống than cũng tan đi. Con ngựa lạnh vó không thể cử động, trên mặt cát kết một tầng sương trắng. Ý thức của Tần Quyên bị nỗi sợ hãi cùng cơn lạnh đánh nát, dần dần lịm đi.

 

Tần Quyên không biết mình lại một lần nữa thoát được tử kiếp.

 

Nếu không phải lúc một thương đoàn đi ngang, con ngựa ngửa đầu lên hí vài tiếng thì không ai chú ý đến Tần Quyên.

 

Được cứu sống nhưng Tần Quyên còn hôn mê. Dân bản xứ nói nó có khi bị lạnh đến mức hỏng cả đầu óc lẫn lục phủ ngũ tạng, cho nên không tỉnh được.

 

Thương đội đi đường thong thả kia thật ra cũng không hoàn toàn là một thương đội, mà chỉ là để đánh lừa dân bản xứ mà thôi, vậy mới có người chịu dẫn đường cho bọn họ.

 

Tần Quyên không ngờ, nhân vật mà hai vị thiên hộ đại nhân phái kỵ binh đi thăm dò, lại sai A Dịch Cát dẫn 1000 người về hướng đông tìm suốt ngày đêm khắp 500 dặm đường mà không thấy tin tức....tại tình cờ bắt gặp ở đây.

 

Sau khi đại quân của Y Văn vương bị tập kích, Y Văn vương viết thư cho đệ đệ, là thứ tử cùng cha khác mẹ, chính là đại tướng quân Cát Cáp Bố doanh xin giúp đỡ, cũng bảo tướng sĩ đưa vương thế tử của mình đến Cát Cáp Bố doanh.

 

Con trai duy nhất của Y Văn vương thực ra là đứa con mồ côi từ nhỏ của vị huynh đệ cùng mẫu thân với đại tướng quân Cát Cáp Bố doanh. Vì vị ca ca thứ tử này chết trẻ nên Y Văn vương quá kế nhận về nuôi nấng.

 

Đó chính là Y văn vương thế tử, người sẽ thống lĩnh thảo nguyên và đại mạc sau này.

 

Nhưng "thương đội" này chẳng những có thế tử, mà còn có cả một nhóm của thừa tướng, Gia Luật đại nhân.

 

Người bế Tần Quyên lên xe bò cũng chính là Gia Luật đại nhân giả trang thành thương nhân.

 

*

 

Đi sau cùng là hai người, một người cưỡi lạc đà, một người dắt lạc đà.

 

"Tối nay đứa bé kia vẫn chưa tỉnh lại thì sai người vứt đi. Chúng ta còn phải quay về tập hợp với Cát Cáp Bố doanh nữa." Người ngồi trên lưng lạc đà thấp giọng nói.

 

"Đại nhân, không được đâu. Gia Luật đại nhân bảo chúng ta không được bỏ nó lại."

 

"Ông ta cứu thì cũng cứu rồi, nhưng nó mãi không tỉnh lại, việc gì phải giữ? Mang thêm một người biết bao nhiêu phiền toái."

 

Thật ra cũng chẳng phiền toái mấy, chẳng qua hắn muốn gây sự với Gia Luật đại nhân.

 

"Đại nhân.....Việc này đừng để kinh động đến vương thế tử và thiếu tướng quân. Chúng ta cứ mặc kệ nó đi. Hơn nữa, Gia Luật đại nhân cũng không ở lại lâu. Đại Đô đang trong thời kỳ tái thiết, hoang phế trăm năm đang chờ hưng thịnh, chẳng mấy chốc sẽ quay về thôi...."

 

Vị đại nhân kia bực dọc nói, "Vậy chờ thêm một thời gian. Nếu đến Cát Cáp Bố doanh mà thằng nhóc kia còn chưa chết thì coi như mạng nó lớn."

 

*

 

Lúc Tần Quyên tỉnh lại thì đã thấy mình nằm trong doanh trướng kỵ binh doanh ở Cát Cáp Bố doanh. Bốn năm, lần đầu tiên nó được ngủ trên giường. Bên chiếc giường chăn đệm ấm áp là nồi thịt dê sôi sùng sục...

 

Có tiếng người xì xào nói chuyện cách đó không xa....Tần Quyên nghe mãi mới nhận ra đó là giọng Mộc Nhã.

 

Vậy là nó....chết rồi sao?

 

Không thì sao lại có tiếng Mộc Nhã không ngừng ríu rít bên tai thế này....

 

Nhưng nếu vậy, sao nó không nghe thấy tiếng cha hay Tang Ba Can?

 

"Ôi, thằng nhóc thối này mở mắt rồi...." Mộc Nhã chống gậy đến xem. Nói xong câu này, hắn mới ý thức được Tần Quyên đã tỉnh, "Cha mẹ ơi....Tần Quyên, con mẹ nó, ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi...."

 

Cuộc sống gian nan, nhưng vô cùng kỳ diệu. Cũng như Mộc Nhã bị ngã gãy chân mà vẫn sống sót quay về, cũng như Tần Quyên lúc này đang ngơ ngơ ngác ngác được Mộc Nhã đút cơm cho ăn.

 

Đã lâu lắm rồi nó không được ăn cơm. Những ngày hành quân, có bánh bột ngô ăn đã là tốt lắm rồi. Suýt chút nữa nó đã quên mất mùi vị ngọt lành của hạt gạo.....Thơm ngon làm sao.

 

"Đại Ưng đâu...." Ăn no rồi, Tần Quyên mới có sức hỏi Mộc Nhã.

 

Lời ra khỏi miệng, nó mới ý thức được khi ấy bọn họ hoảng hốt tách nhau ra mà chạy, làm sao Đại Ưng lại đi cùng Mộc Nhã được.

 

"Đại Ưng phúc lớn mạng lớn, nhất định sẽ không sao đâu." Mộc Nhã vỗ vai nó, "Đợi đến khi hai ta lành vết thương sẽ đi tìm bọn họ."

 

Biết Mộc Nhã chỉ đang an ủi mình, Tần Quyên gắng nở nụ cười tươi, gật đầu.

 

Tần Quyên ít khi cười, Mộc Nhã nhìn thấy mà ngẩn ra. Hắn Biết Tần Quyên dung mạo đẹp, nhưng không ngờ nó cười lên còn có hai cái răng khểnh, đẹp đến lóa mắt.

 

Mộc Nhã chợt nghĩ tới một người, "Tần Quyên, gần đây có một người trông như thần tiên vừa tới doanh của chúng ta, nhưng đối với ta, ngươi vẫn là đẹp nhất."

 

Tần Quyên sửng sốt, rồi lại cười nhạt nói, "Chẳng qua là có cái túi da tạm được thôi."

 

Mộc Nhã chớp mắt, "Nhưng đâu phải ai cũng có." Sao trời không cho hắn cái túi da tạm được ấy đi. Đúng là đồng nhân bất đồng mệnh!

 

Tần Quyên không nói lại hắn. Bỗng nhiên, nó nhận ra chân mình đã tê rần, không cử động nổi, bèn khó xử nhìn Mộc Nhã, "Mộc Nhã, ta muốn gặp Tả An phó tướng."

 

Mộc Nhã vỗ trán cái bốp, "Ngươi không nói thì ta quên mất ! Tả An đại nhân dặn ta, khi nào ngươi tỉnh thì báo cho ngài ấy."

 

Tần Quyên định bảo không cần nhờ Tả An phó tướng đến đây, nó có thể đi được, nhưng Mộc Nhã đã chống gậy đi ra ngoài rồi.

 

Khi Tả An phó tướng tới, Tần Quyên đã ăn mặc chỉnh tề. Bất chấp chân tê mỏi, nói cúi người hành lễ với Tả An.

 

Khi nó còn chưa quay về, Mộc Nhã đã kể lại chuyện xảy ra ở phong hỏa đài, hố chôn tù binh, còn cả sự hy sinh của Tang Ba Can cho Tả An nghe.

 

Tuy Mộc Nhã cố hết sức miêu tả cảnh tượng đó, nhưng Tả An không thu được bao nhiêu thông tin giá trị.

 

Quần áo trên người Tần Quyên đã bị đổi, nó nghĩ chắc hẳn Tả An phó tướng đã đọc công văn mà Tang Ba Can viết gói trong người nó rồi.

 

Trong doanh trướng chỉ còn mỗi Tả An phó tướng và Tần Quyên. Tả An nhìn đứa trẻ trước mặt, mím môi nói, "Tang Ba Can đưa đồ cho ngươi sao?"

 

"Đúng vậy." Tần Quyên cau mày, đương nhiên nó cũng không muốn trả lời câu đó. Vì sao phó tướng không hỏi nó tình hình quân địch, hơn nữa dường như còn không có vẻ không có ý định tìm hiểu.

 

Thậm chí, Tả An chỉ ừ một tiếng, đã định quay lưng đi.

 

Tần Quyên không hiểu nổi. Hắn chờ nó tỉnh lại, chỉ để hỏi một câu, công văn kia có phải là Tang Ba Can đưa cho nó không thôi sao?

 

Trong lòng Tần Quyên bỗng dâng lên nỗi oán giận, "Trong mắt đại nhân, mấy trăm mạng người và cả tính mạng Tang Ba Can....còn không bằng một tờ công văn hay sao?"

 

Lúc Tần Quyên nói ra câu này, nó chợt nghĩ, chắc là nó chán sống thật rồi.....

Trước Tiếp