Kinh Kiều Thịnh Sủng - Ngã Bất Hát Bạch Chúc

Chương 236: Lương Văn Âm VS Tằng Yến (16)

Trước Tiếp

Lương Văn Âm trở lại hậu trường, lập tức lấy dung dịch sát khuẩn, liên tục xịt và lau chùi mu bàn tay vừa bị chạm vào. Cô kỳ đến nỗi làn da đã ửng đỏ, mới chậm rãi đứng dậy.

Chu Dạng nhìn thấy hành động ấy thì cảm thấy bị xúc phạm nặng nề.

Không phải chỉ là một diễn viên thôi sao, đóng phim truyền hình chắc chắn cũng từng bị người ta ôm hôn không ít. Vì sao đến lượt mình thì lại làm ra vẻ thanh cao thế này?

Nhưng vì hậu trường đông người, anh ta chỉ có thể kìm nén lửa giận, bước đến gần cô, hạ giọng chất vấn:

“Vừa rồi vì sao không làm theo cách chúng ta đã tập trước đó? Tại sao lại buông tay tôi ra?”

Bàn tay Lương Văn Âm đã đỏ rát, San San vội vàng đưa giấy ăn để cô lau. Cô hiểu chắc chắn đã có chuyện gì khiến Lương Văn Âm phản ứng mạnh như thế.

Sau khi lau sạch, cô ném thẳng giấy vào thùng rác.

Đôi mắt hồ ly vốn sáng rực rỡ, giờ đây chẳng còn chút ý cười nào, thay vào đó là sự lạnh lẽo sắc bén:

“Anh muốn tôi nói thẳng trước mặt mọi người sao, Chu Dạng? Anh chắc chứ?”

Anh ta tự tin rằng cô không dám làm gì. Hơn nữa, sân khấu lớn như thế, có thể quay được gì đâu.

“Cứ nói xem, tôi làm gì nào?”

Ngay lúc này, toàn bộ hậu trường—từ đạo diễn, nhân viên đến hậu cần—đều đã vây lại thành một vòng tròn.

Không khí căng thẳng. Nam nữ chính vừa diễn xong tình nhân tha thiết, giờ dưới sân khấu lại đối đầu kịch liệt.

Lương Văn Âm không hề che giấu, nói toạc ra chuyện Chu Dạng vừa làm khi chào kết. Có người cho rằng việc đó chẳng đáng kể, có thể chỉ là vô tình, cô đang làm quá lên.

Nhưng nếu xét theo hướng nghiêm trọng, đó chính là quấy rối nơi làm việc.

Trong hậu trường có không ít người là nhân viên lâu năm của nhà hát, họ đều biết rõ nhân phẩm của Chu Dạng. Hơn mười năm đứng trên sân khấu, anh ta chưa bao giờ để lại tiếng xấu. Còn Lương Văn Âm chỉ là diễn viên mới, nay lại dám chống đối Chu Dạng, bị xem như kẻ không biết điều.

Không tranh cãi thêm, Lương Văn Âm lập tức bảo Gia Huệ đi lấy bản giám sát.

Cô lạnh giọng hừ một tiếng với Chu Dạng:

“Anh yên tâm, tôi sẽ lấy đoạn phim giám sát. Những gì anh làm với tôi, rất nhanh thôi sẽ rõ ràng.”

Chu Dạng cười nhạt, cố tỏ ra thản nhiên:

“Mời tự nhiên.”

Xung quanh xôn xao—trên sân khấu còn như tình nhân, xuống sân khấu thì biến thành kẻ thù.

Khi Gia Huệ đem chuyện báo lại cho Tằng Yến, anh đang đi về phía hậu trường. Nghe xong, anh lập tức ra lệnh cho Thời Minh Huy đi lấy toàn bộ đoạn giám sát, nhất định phải tìm được nhiều góc quay, đập chết Chu Dạng bằng chứng cứ.

Chẳng mấy chốc.

Tằng Yến mặc bộ âu phục cao cấp, xuất hiện ở hậu trường. Người đầu tiên nhận ra anh ta liền hốt hoảng né sang hai bên, nhường ra một lối đi. Khí thế cao quý bẩm sinh hòa cùng phong thái người đứng trên đỉnh cao quyền lực, khiến cả không gian náo loạn.

Thời Minh Huy theo sau, đem USB đưa cho đạo diễn:

“Đạo diễn, làm phiền phát đoạn này.”

Đạo diễn lập tức đi tìm máy tính, cắm USB vào, bên trong có mười góc quay khác nhau. Ông kéo thẳng thanh tiến trình đến lúc chào kết.

Thời Minh Huy nhắc nhở cậu nhân viên kỹ thuật:

“Phóng to cảnh đó ra.”

Ngón tay cậu run bắn, nhưng vẫn làm theo.

Quả nhiên, ở màn chào kết, khi hai người mười ngón đan chặt, nhờ sự khác biệt màu da nên nhìn rất rõ động tác ngón tay Chu Dạng khẽ cào lên da cô, mà trên gương mặt anh ta còn hiện rõ vẻ hưởng thụ.

“Cho chạy chậm lại.” – Thời Minh Huy tiếp tục ra lệnh.

Cậu kỹ thuật nghe lời, chiếu lại với tốc độ chậm. Tất cả mọi người vây quanh đều nhìn rõ ràng, Chu Dạng quả thật cố ý giở trò.

Ánh mắt thất vọng dồn dập ném về phía anh ta. Chu Dạng bắt đầu thấy nóng ran cả người, không biết trốn đi đâu. Anh ta không thể để mấy chục năm danh tiếng đổ nát chỉ trong một khắc.

Anh ta tiến lên định giải thích, nhưng cánh tay của Tằng Yến đã chắn ngay trước người Lương Văn Âm.

“Văn Âm, anh thật sự không cố ý. Anh… cũng chỉ là một lúc hồ đồ. Xin em nể tình đồng nghiệp, tha lỗi cho anh đi?”

Thực ra trước khi đến đoàn, Lương Văn Âm đã điều tra qua con người anh ta. Cô không phải loại người vì một lỗi nhỏ mà hủy hoại người khác đến đường cùng.

Cô chỉ nhàn nhạt đáp:

“Anh xin lỗi tôi một câu, thế là được.”

Nhưng ngay khi Chu Dạng cắn răng nói lời xin lỗi—

“Xin lỗi, mong em bỏ qua cho tôi.”

Lương Văn Âm định gật đầu cho qua.

Thì bên cạnh, Tằng Yến đã lên tiếng, giọng lạnh như băng:

“Chu tiên sinh, nghe ngữ khí của anh, tôi còn tưởng… là chúng tôi nợ anh đấy.”

Mấy người đứng cạnh đưa tay che miệng, bật cười khe khẽ.

Lời Tằng Yến nói thẳng thắn, nhưng lại chí lý, khiến Chu Dạng đỏ bừng mặt. Dưới ánh nhìn ép buộc của mọi người, cuối cùng anh ta lại phải cúi đầu, lần nữa xin lỗi Lương Văn Âm.

Cô chỉ gật nhẹ, quay sang Gia Huệ:

“Đi thôi, buổi ký tặng đã trễ rồi.”

Phòng ký tặng ở hẳn một khu tiếp khách khác.

Tằng Yến vẫn ở lại hậu trường. Chờ mọi người rời đi hết, anh mới chậm rãi bước gần đến Chu Dạng, thái độ lạnh nhạt khác hẳn khi đứng cạnh Lương Văn Âm ban nãy.

“Chu Dạng, có phải anh hiểu lầm gì về tôi không?”

Chu Dạng sững sờ, hoàn toàn không hiểu. Hiểu lầm gì cơ? Anh ta vốn đâu làm gì Tằng Yến?

Dưới khí thế áp bức, đôi chân anh ta bỗng chốc mềm nhũn.

“Ý ngài là… tôi không hiểu?”

Tằng Yến hạ giọng, từng chữ lạnh lẽo rơi xuống:

“Lương Văn Âm là người của tôi. Chạm vào cô ấy… anh biết hậu quả không?”

Trong phòng im ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Chu Dạng mồ hôi lạnh vã ra, cả người run rẩy. Anh ta hiểu rõ—họ Tằng ở Bắc Kinh là biểu tượng quyền thế đỉnh cao. Nếu vì chuyện này mà đắc tội, e rằng con đường sự nghiệp của anh ta coi như chấm hết.

“Vừa rồi tôi đã xin lỗi…” – Chu Dạng run rẩy lắp bắp.

“Nhớ kỹ.” Giọng anh như đinh đóng cột. “Nếu còn có lần sau, anh lập tức cuốn gói về Hoàng Dương.”

Phòng ký tặng.

Hàng dài người xếp hàng, chen chúc xin chữ ký. Ở giữa đám đông ấy, lại xen lẫn một bóng dáng không hề hợp cảnh—cụ Tằng.

Khi đến lượt mình, Lương Văn Âm giật mình, tim đập thình thịch, câu nói nơi cổ họng nghẹn lại chẳng thốt ra nổi.

Còn cụ Tằng chỉ thản nhiên đưa tấm ảnh ra, mỉm cười hiền hậu. Ai nấy trong hội trường đều ngạc nhiên, không ngờ thần tượng của họ lại có một fan hâm mộ bảy mươi tuổi, quả là hiếm có.

Buổi ký tặng kết thúc, cả hội trường chụp một bức ảnh tập thể.

Cụ Tằng cố ý gọi với về phía góc phòng:

“Này, A Yến, lại đây.”

Mọi người vốn đã kinh ngạc khi thấy ông cụ có mặt, nay còn thấy ông gọi thẳng tên Tằng Yến, càng thêm sửng sốt.

Trong lòng Lương Văn Âm dấy lên sóng gió, nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ vẻ bình thản.

Tằng Yến sải bước đi tới, dáng vẻ oai nghiêm, khí thế thu hút toàn bộ ánh nhìn.

Anh đứng cạnh Lương Văn Âm, nghiêng đầu nhìn cô.

Cô vội vàng khẽ hắng giọng, nghiến răng nhỏ giọng:

“Nhìn thẳng ống kính, đừng nhìn em.”

“Được.”

“…”

Sau buổi chụp, Gia Huệ phát cho từng người một hộp sữa nóng cùng bánh ngọt. Các fan vui vẻ đến cực điểm, vừa ăn vừa không quên lén nhìn về phía Tằng Yến.

Trong đám đông chợt có người lí nhí nói:

“Fan nam này đẹp trai quá. Tôi thấy anh ấy với vợ chúng ta… đứng cạnh nhau vừa vặn ghê.”

Trước Tiếp