Kinh Kiều Thịnh Sủng - Ngã Bất Hát Bạch Chúc

Chương 187: Có thể không?

Trước Tiếp

Nũng nịu ư?

Đã lâu rồi cô chưa từng làm vậy. Gần đây, thời gian cô trò chuyện nhiều nhất chính là với em bé trong bụng.

Chủ yếu là vì trong thai kỳ, nũng nịu lúc nào cũng khiến người ta cảm thấy ngượng ngùng, giống như bị người khác theo dõi.

Nhưng nếu có thể từ miệng Thịnh Đình An biết được chút tin tức về Tằng Yến, thì nũng nịu với chồng mình một chút… chắc cũng chẳng sao.

Hứa Tri Nguyện mím môi, vòng tay ôm lấy cổ anh, thân mình khẽ nghiêng bám vào cánh tay rắn chắc, đôi mắt đào hoa ươn ướt ngẩng lên:

“Ông xã, anh nói xem, em mang thai rồi có còn xinh đẹp không? Có còn là tiểu tiên nữ trong lòng anh không?”

Thịnh Đình An cúi xuống, làm theo nhịp của cô, không để cô mất sức.

Giọng anh trầm thấp:

“Có. Vẫn luôn là, chưa từng thay đổi.”

“Đã thế thì… em hỏi anh vài câu, không quá đáng chứ?” – Hứa Tri Nguyện chớp mắt, hôn nhẹ lên d** tai anh, rồi rụt lại như chuồn chuồn lướt nước.

“Tri Tri hỏi đi. Nhưng hỏi xong, đến lượt anh thực hiện quyền của người chồng rồi đấy.”

Cô hắng giọng, nhỏ nhẹ:

“Tằng Yến với Lục Đại tình cảm có tốt không? Người ta nói Tằng Yến… có vấn đề ở phương diện kia, vậy bọn họ… chắc vẫn chưa từng có chứ?”

Thịnh Đình An hôn lên giữa chân mày cô, dần dần lướt xuống sống mũi, rồi tới bờ môi mềm mại và vành tai nhạy cảm:

“Bọn họ có hay không thì anh không rõ, nhưng anh biết chắc Tằng Yến chẳng hề có ý nghĩ đó với cô ta.”

Mới câu hỏi đầu tiên, Hứa Tri Nguyện đã bị anh hôn đến mơ màng.

“Tri Tri còn muốn hỏi gì nữa không? Nếu không, thì anh sẽ bắt đầu rồi.”

Cô gắng sức ngăn lại, lấy tay che môi anh, khẽ thở:

“Dạo trước, lúc anh và anh cả nói chuyện dưới hành lang… nội dung là gì, em có thể biết không?”

Mi mắt anh khẽ cụp, thoáng dừng một giây, rồi lại hôn xuống tiếp:

“Chỉ là hỏi xem phụ nữ khi mang thai và cho con bú thì cần chú ý điều gì thôi. Anh cả hiểu rõ mấy cái này nên anh hỏi. Nếu em không tin, bây giờ gọi điện cho anh ấy kiểm chứng cũng được.”

Hứa Tri Nguyện vội giữ lấy, không cho anh gọi, trong lòng hoàn toàn tin tưởng:

“Thôi khỏi, đừng gọi.”

Thịnh Đình An từ từ đè cô xuống giường. Cô mặc váy len, bụng khẽ nhô, vòng ngực cũng căng tròn hơn trước. Yết hầu anh khẽ nhấp nhô, bao nhiêu ngày kìm nén, giờ phút này chỉ muốn phóng thích tận cùng.

Anh nằm nghiêng bên cạnh, vùi mặt vào hõm cổ cô, giọng khàn khàn dụ dỗ:

“Anh dạo này có nghiên cứu sách về thai kỳ, trong đó viết rằng tháng này có thể làm vài bài tập aerobic, để nước ối chuyển động. Anh cũng tra trên mạng rồi, còn hỏi bác sĩ nữa, đều được khẳng định là an toàn. Em thì sao, đồng ý chứ… vợ yêu?”

Một tiếng vợ yêu khiến vành tai cô như sắp mang thai.

Trước khi lý trí cuối cùng sụp đổ, cô thì thầm:

“Bác sĩ anh nói… là chỉ dì út phải không?”

Anh bật cười, hơi thở nóng rực:

“Không phải. Anh sợ em ngại, nên không hỏi dì ấy. Anh hỏi bác sĩ khác.”

Nghe vậy, Hứa Tri Nguyện mới yên tâm. Nếu là Mạnh Ly thì sau này gặp mặt, chắc chắn sẽ bị trêu chọc không ít.

Thịnh Đình An lại thì thầm bên tai:

“Vợ yêu, được không?”

Cô cắn môi khe khẽ ừ một tiếng. Bàn tay thô ráp của anh lập tức không yên phận trượt xuống đôi chân thon mịn của cô…

Đêm ấy, mọi động tác anh đều hết sức nhẹ nhàng, mọi tiết tấu đều do cô nắm giữ.

Mãi đến khi hai tiếng đồng hồ trôi qua, Hứa Tri Nguyện mệt lả, Thịnh Đình An mới miễn cưỡng buông tay, để cô ngủ.

Hôm sau.

Hứa Tri Ngật trở lại trường. Trên đường đi, Thịnh Đình An căn dặn: chuyện giữa anh và Hứa Tri Nguyện, một chữ cũng không được tiết lộ ra ngoài.

Hứa Tri Ngật có chút thắc mắc nhưng không hỏi, bởi cậu tin tưởng anh rể, bất kể chuyện gì.

Trước khi xuống xe, cậu dặn chị phải chăm sóc bản thân. Lần gặp sau chắc sẽ là lúc chị sinh, khi đó cậu thực sự trở thành cậu út rồi.

Mọi thứ đều đang hướng về tương lai tốt đẹp.

Vài ngày sau.

Liêu Trí lại tìm đến biệt thự nhà họ Phó.

Người đàn ông này, vốn làm quá nhiều chuyện trái với lương tâm, tuổi tác càng lớn thì lại càng hay sinh nghi, hễ nhìn quanh ai cũng thấy đáng ngờ. Dạo gần đây, ông ta bị dọa đến mức thần hồn nát thần tính.

Trong mơ thường thấy đủ loại gương mặt của những người bạn cũ, nam có nữ có, chen chúc hiện về.

Rõ rệt nhất là gương mặt Trần Túc Quân cùng với dáng vẻ Hứa Tri Nguyện trong hôn lễ của Phó Thi Thi, hai hình ảnh cứ chồng lấn lên nhau, khiến ông ta nhiều lần giật mình tỉnh giấc giữa đêm.

Thậm chí, Liêu Trí còn nghe theo bạn bè, chạy đến cảng thành tìm một lão sư phụ làm phép trừ tạp niệm.

Tiền thì đã tốn, hiệu quả thì chẳng thấy đâu.

Đường cùng, ông ta đành lần nữa đến nhà họ Phó, muốn hỏi xem Phó phụ rốt cuộc đã lo xong đường rút chưa. Nếu chưa, ông ta lập tức thu dọn, chẳng muốn nửa đời sau lại ngồi bó gối trong trại giam, qua ngày nhìn trời qua song sắt.

Ở cổng biệt thự họ Phó, Liêu Trí ngồi chực nửa ngày, vẫn không thấy xe ông Phó về.

Đến trưa, lại chạm mặt Phó Thi Thi trở về ăn cơm.

Hai người đối diện nhau, không quá bất ngờ.

“Ông tìm ba tôi? Ông ấy không có nhà, có gì thì nói với tôi cũng được.” – Phó Thi Thi sớm đoán ra mục đích chuyến này.

Cô vốn nhiều lần muốn liên lạc với Thẩm Huệ Chi, song đối phương đã thẳng tay kéo vào danh sách đen.

Đã vậy, Phó Thi Thi chỉ còn cách tìm lối đi khác. Dù sao, đồng đường thì cuối cùng cũng sẽ gặp nhau.

Khóe môi cô khẽ nhếch, dẫn Liêu Trí đi đến Tử Trúc viện sau vườn để nói chuyện. Nơi ấy vắng lặng, chẳng ai quấy rầy.

Liêu Trí ngậm điếu thuốc, hừ giọng:

“Nói với cô thì có ích gì không?”

Phó Thi Thi cười nhạt:

“Ông đã nói với ba tôi bao lần mà có ích gì chưa? Nhà họ Phó sớm muộn cũng là tôi tiếp quản. Nếu chúng ta có chung kẻ thù, vậy thì ông chính là bạn của tôi.”

Giang hồ đều đồn rằng, từ sau khi kết hôn, Phó Thi Thi thay đổi hoàn toàn. Cô chuyên tâm học quản trị kinh doanh, cùng mẹ làm việc trong công ty, bắt đầu từ cơ sở rồi nhanh chóng thăng đến vị trí quản lý. Trái lại, chồng cô trong công ty chẳng khác nào vật trang trí.

So đo cân nhắc, Liêu Trí hạ ánh mắt, búng điếu thuốc xuống đất, ngầm coi như chết ngựa chữa ngựa què.

Trong Tử Trúc viện, chim hót hoa thơm, tĩnh mịch an bình.

Đây là lần đầu tiên Liêu Trí phát hiện nhà họ Phó còn có một chốn tách biệt thế tục thế này.

Không mất bao lâu, ông ta đã đem chuyện rối rắm như tấm giẻ lau ra kể sạch.

Phó Thi Thi ngồi nghe, trong lòng cân nhắc. Sòng bạc Tiễn Dương hiện tại đúng là cục than nóng. Nhưng nó lại mang lợi ích quá lớn cho nhà họ Phó và cả đám cùng một sợi dây trói. Vứt bỏ thì đáng tiếc vô cùng.

Chỉ là, án mạng xảy ra ở sòng bạc này cũng chẳng ít. Những năm qua, dựa vào quan hệ trong Z giới cùng sức mạnh đồng tiền của ông Phó mới có thể giữ yên.

Theo như Liêu Trí nói, mẹ của Hứa Tri Nguyện chết ở sòng bạc Tiễn Dương. Nay Thịnh Đình An muốn tìm Liêu Trí báo thù, khiến ông ta hoang mang lo sợ. Ông ta muốn cầu nhà họ Phó che chở, song ông Phó lại có vẻ chẳng muốn ra mặt, càng khiến ông ta bứt rứt.

Với tính cách của Liêu Trí, không chừng một khi bị dồn ép sẽ dễ dàng phản bội. Phó Thi Thi thầm nghĩ: Không được, nhất định phải giữ chân ông ta lại.

Cô đề nghị:

“Nếu đã chắc chắn người nhà họ Thịnh muốn động đến ông, vậy ông cần gì ở hiện tại? Nhà họ Phó có thể làm gì cho ông? Dù sao, chúng ta cũng đã cùng nhau hợp tác bao năm rồi.”

Liêu Trí không ngờ Phó Thi Thi lại có thể nói ra những lời vừa sâu sắc vừa mang tầm nhìn xa như vậy. Trong nhất thời, ông ta đem hết nỗi lòng giấu kín bấy lâu trút ra…

Trước Tiếp