
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Dù chuyên ngành chính là ngữ văn, nhưng Hứa Tri Nguyện cũng từng học qua về ngôn ngữ hình thể, trong đó có đọc khẩu hình. Chuyện này, Thịnh Đình An không hề biết.
…
Ngoài hành lang.
Tuyết nhỏ li ti bay rơi, phủ trên vai áo hai người đàn ông đang đứng đối diện nhau. Thịnh Đình An ngẩng lên, tầm mắt vừa vặn thấy được vị trí cửa sổ tầng hai.
Anh ngậm điếu thuốc chưa châm lửa, giọng nói trầm thấp:
“Anh cả, hiện chúng ta đã điều tra được chuỗi sản nghiệp ngầm của nhà họ Phó, bao gồm cả vụ mấy năm trước ở sòng bạc Tiễn Dương khiến nhiều người thiệt mạng. Nhưng chuyện đã lâu, muốn lật đổ e rằng không dễ.”
“Còn nữa, công ty của ông Phó làm sổ sách tài chính kín kẽ, Cục trưởng Cục thuế cũng là người của ông ta. Hiện chúng ta đang tiếp cận Liêu Trí — kẻ quản lý sòng bạc Tiễn Dương, và chồng của Phó Thi Thi — Tống Thư Ngôn.”
“Gần đây, Phùng Tuấn Văn lại xuất hiện bên cạnh Tri Tri, chắc cũng là do Phó Thi Thi sắp đặt. Hắn hiện đang công tác tại Bộ Ngoại giao, nhiều lần dò hỏi tung tích của Tri Tri.”
Nói xong, ánh mắt Thịnh Đình Liêm đã tối hẳn lại. Chỉ cần nghe đến hai chữ “Phó gia”, anh đã không còn giữ được vẻ bình tĩnh vốn có.
Năm xưa, Lâm Như từng là nghệ sĩ vĩ cầm chói sáng nhất trên sân khấu. Sau khi sinh Thịnh Kinh Nghiêu, cô lại đột nhiên phát bệnh tâm thần, thế cục hung hiểm khiến nhà họ Thịnh không cách nào kiểm soát. Đúng lúc ấy, Thịnh Tông Trạch bị điều đi nơi khác, mọi chuyện càng rơi vào hỗn loạn.
Để che giấu việc này, nhà họ Thịnh đã đưa Lâm Như ở ẩn tại Tẩm Phương Viên nhiều năm, sau đó mới bí mật chuyển vào bệnh viện quân khu để điều trị đặc biệt.
Thịnh Đình Liêm khẽ hạ giọng:
“Tống Thư Ngôn có lẽ là đối tượng dễ lôi kéo nhất. Nhưng Phó gia vẫn chưa để hắn tham dự vào các mảng trọng yếu, cho dù ta giành được hắn, cũng chỉ đủ để gây áp lực với Phó Thi Thi. Còn Liêu Trí… lão cáo già, lại là kẻ nắm giữ sòng bạc Tiễn Dương. Nếu để hắn biết ông Phó không định giữ hắn lại, liệu ta có thể từ đó mà ra tay?”
Liêu Trí có mạng lưới nhân mạch rộng, nhiều huynh đệ trong Huyết Sát Minh đều tôn kính hắn.
Ông Phó lại nắm nhiều điểm yếu trong tay hắn. Hai bên quan hệ ràng buộc lợi ích, chỉ còn chờ xem ai là người đầu tiên mất kiên nhẫn.
Thịnh Đình An dựa lưng vào cột hành lang, lại ngậm thêm một điếu thuốc, nhưng vẫn chưa châm lửa. Anh nói chậm rãi:
“Đúng rồi, Liêu Trí lập gia đình nhiều năm nhưng chưa có con. Vợ hắn mở một tiệm mì sợi ở gần sòng bạc Tiễn Dương. Người của chúng ta đã canh chừng chỗ đó mấy ngày rồi.”
Thịnh Đình Liêm trầm ngâm:
“Ừ… Đây sẽ là một trận ác chiến. Không chừng cả hai bên đều tổn hại, không chừng…”
Câu cuối cùng anh không nói hết, nhưng cả hai đều hiểu rõ.
Những gia tộc trăm năm như họ, gốc rễ sâu dày, muốn lật đổ chỉ có thể là một cuộc chiến lâu dài.
Thịnh Đình An nheo mắt, trầm giọng:
“Anh cả, chuyện này cho dù bây giờ ta không làm, sau này cũng phải làm. Phó gia dám đụng đến nhà họ Thịnh, anh nghĩ, cục tức này chúng ta có nuốt trôi được không? … À, còn nữa, em và Tri Tri đã quyết định đi đăng ký kết hôn.”
Thịnh Đình Liêm hơi nhếch môi:
“Chúc mừng. Tiền mừng anh đã chuẩn bị, lát nữa bảo Kinh Nghiêu đưa cho thím nhỏ của nó.”
Thịnh Đình An mỉm cười:
“Em thay Tri Tri cảm ơn anh.”
Thịnh Đình Liêm nghiêm giọng:
“Giữa anh em, không cần nói ‘cảm ơn’.”
…
Trong phòng, ngay trước cửa sổ sát đất, Hứa Tri Nguyện đã đứng rất lâu.
Dù cô có chút nghiên cứu về khẩu hình, nhưng mái hiên của hành lang lại vừa khéo che đi nửa trên cơ thể họ. Tất cả những gì cô đọc được chỉ là mảnh rời rạc, hoàn toàn không nắm rõ nội dung thực sự.
Một lúc sau, cửa phòng mở ra, gió lạnh ùa vào.
Thịnh Đình An cởi áo khoác, treo lên giá, rồi đi đến sau lưng cô, vòng tay ôm lấy eo cô, giọng đầy cưng chiều:
“Tri Tri, sau Tết chúng ta đi đăng ký nhé? Anh chờ không nổi nữa rồi.”
Hứa Tri Nguyện nghiêng mặt, khẽ hôn lên cằm anh, thì thầm:
“Thịnh Đình An… Nếu kết hôn rồi, chúng ta là vợ chồng hợp pháp. Vậy sau này, nếu có chuyện gì xảy ra… anh có rời xa em không?”
Anh gần như không cần suy nghĩ, dứt khoát lắc đầu:
“Không. Cả đời này em là của anh, dấu ấn đã khắc khắp thân anh rồi. Anh sẽ không bao giờ rời xa em, sẽ không có ngày đó.”
Cô cong môi cười, đôi môi ửng sáng:
“Nhưng… thế sự khó lường.”
Không hiểu vì sao, cảnh tượng vừa nhìn thấy giữa hai anh em trong hành lang khiến lòng cô khẽ chấn động. Một nỗi bi thương mơ hồ ập tới, ngay cả em bé trong bụng cũng khẽ “đạp” cô một cái.
Trong lòng cô bỗng trống trải, như có gì đó không thể nắm giữ.
Cô hít sâu một hơi, thì thầm:
“Nhưng Thịnh Đình An… bất kể lúc nào, em cũng tin anh.”
Cô nhấn mạnh, “bất kể lúc nào.”
Thịnh Đình An cúi đầu, để cằm mình kề nơi hõm vai cô, giọng khàn khàn:
“Tri Tri, anh sẽ không phụ sự tin tưởng của em.”
—
Đây là cái Tết đầu tiên sau khi Phó Thi Thi kết hôn cùng Tống Thư Ngôn.
Vốn dĩ hai người đã cãi vã vì chuyện về nhà ai ăn Tết, giờ lại thêm việc đứa bé lên cơn sốt cao, khiến không khí càng thêm căng thẳng.
Trong chiếc nôi, tiếng khóc trẻ nhỏ réo rắt không ngừng.
Phó Thi Thi nhìn chồng, chất vấn:
“Con ốm chẳng phải do anh sao? Lúc trước tôi đã khuyên anh đừng đặt nặng công việc. Sản nghiệp nhà họ Phó đâu cần chút sức mọn của anh. Anh chỉ cần làm tốt công việc ban đầu của mình là đủ. Hơn nữa, việc ấy ba tôi đã sớm nói với cấp trên của anh rồi — mỗi ngày chỉ cần đi điểm danh, lương vẫn hưởng, thế còn chưa tốt sao?”
Tống Thư Ngôn giận đến gân xanh nổi hằn trên trán, nghiến răng gằn từng chữ:
“Vậy ra, kết hôn với em chỉ có ý nghĩa là để anh sinh con cho em thôi đúng không? Các người chưa từng coi anh là người trong nhà, cũng chẳng hề có ý định để anh bước vào sản nghiệp cốt lõi, phải không?”
Gương mặt kiều mĩ của Phó Thi Thi khẽ nhướng lên, nụ cười lạnh lẽo:
“Chẳng lẽ giờ anh mới nhận ra sao? Sản nghiệp nhà họ Phó không bao giờ giao vào tay người mang họ khác. Người thừa kế duy nhất chính là Phó Thanh Ân.”
Tống Thư Ngôn nghiêng đầu nhìn đứa bé trong nôi còn đang ê a, nơi khóe môi vẽ lên một nụ cười chua chát. Thậm chí, đến một đứa trẻ mới vài tháng tuổi, anh cũng chẳng thể sánh bằng.
Anh từng cho rằng, nhờ cuộc hôn nhân này, địa vị của mình trong nhà họ Tống sẽ vượt lên trên tất cả. Nhưng cuối cùng mới phát hiện, mọi toan tính của mình trước mặt nhà họ Phó đều không đáng một xu.
“Phó Thi Thi, còn em thì sao? Em có từng coi anh là chồng mình không, là người bạn đời sau này của em không?”
“Đương nhiên rồi. Nếu không, anh làm sao có thể nhận được khoản chi tiêu hàng tháng từ nhà họ Phó?”
Nhưng Tống Thư Ngôn muốn đâu chỉ là vài triệu tiền tiêu vặt kia.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gọi gấp gáp. Người bảo mẫu nghe thấy tiếng khóc của Phó Thanh Ân liền hốt hoảng chạy đến:
“Tiểu thư, Thanh Ân đang khóc, tôi có thể vào không?”
Tống Thư Ngôn lập tức cắt ngang:
“Đợi một chút.”
Ánh mắt anh trở lại nhìn người phụ nữ trước mặt, giọng trầm lạnh:
“Anh hỏi em lần cuối. Chữ ‘Thanh’ trong tên Thanh Ân… phải chăng là đồng âm với ‘Thịnh’? Em… em vẫn chưa buông bỏ Thịnh Đình An, đúng không?”
Phó Thi Thi khựng lại. Bị chạm trúng tâm tư, ánh mắt cô thoáng rối loạn. Nhưng rất nhanh, cô thu lại vẻ mặt, chỉ là một khoảnh khắc thất thần ngắn ngủi, không chắc Tống Thư Ngôn có nhìn thấy hay không.
“Anh nghĩ nhiều rồi. Dưới gầm trời này có bao nhiêu chữ, đừng tự tạo ảo giác cho mình. Thư Ngôn, chúng ta cứ sống cho yên ổn được không?”
Trong mắt Tống Thư Ngôn, hàn ý đã phủ đầy:
“Là anh không muốn sống yên ổn sao? Là các người nhà họ Phó chưa bao giờ coi anh ra gì.”
Tiếng cãi vã triền miên. Người bảo mẫu bên ngoài lo lắng đến nỗi cứ dậm chân, đi tới đi lui.
Cuối cùng, bà Phó đích thân đến, gõ cửa không được, liền dùng chìa khóa mở vào, ôm Thanh Ân đi thẳng đến bệnh viện trong đêm.
…
Trong bệnh viện.
Trên đường đến đây, lòng Tống Thư Ngôn ngổn ngang. Anh ta suy nghĩ rất lâu — từ nay về sau, con đường mình sẽ đi về đâu? Số phận của anh ta thật sự chỉ có thể như vậy sao?
Trong phòng bệnh, Thanh Ân đang truyền dịch, bảo mẫu ở bên cạnh trông nom.
Anh ta lặng lẽ rời khỏi, bước lên tầng thượng bệnh viện.
Giữa đêm khuya, ngước mắt nhìn dãy đèn sáng rực khắp thành phố. Bắc Kinh vào lúc một giờ sáng vẫn huyên náo, nhưng chẳng có ngọn đèn nào là vì anh ta mà thắp.
Khi quay lại phòng bệnh, Thanh Ân đã ngủ say.
Anh ta ngồi ngoài hành lang, lưng tựa vào vách tường, chìm vào giấc ngủ chập chờn. Lông mày nhíu chặt, như hằn thành hình chữ “xuyên”.