Ám Nguyệt chân nhân lòng đau như cắt lấy ra linh căn, nếu không phải tại kiếm tu bọn họ quá nghèo thì gã *****̃ng không nỡ mang bán linh căn này!
Nếu như dựa vào thực lực để cướp đoạt linh căn thì gã *****̃ng không sợ!
Dù sao thì ưu thế *****̉a kiếm tu là thực lực và sức mạnh!
Ngay lập tức, Bạch Ngọc Câu nhanh chóng lấy ra một nắm linh căn: “Khụ khụ! Bán linh căn nào! Ai tới trước thì được!”
Ánh mắt *****̉a nhóm tu sĩ sáng lên: “Ta muốn mua! Ta muốn mua!”
“Lần này dù có tán gia bại sản thì ta *****̃ng phải mua bằng được!”
Cô Đông sư tỷ nhìn tiểu sư muội lấy ra rất nhiều linh căn thì cả người sững sờ một lúc.
Nàng ấy đang ở đâu? Nàng ấy là ai? Đó có thật sự là tiểu sư muội *****̉a nàng ấy sao?
Tiểu sư muội không phải là để yêu thương, bảo vệ che chở sao?
Ha ha ha ha ha! Chắc là nàng ấy đang nằm mơ rồi!
Ở bên ngoài bí cảnh.
Một nhóm trưởng lão *****̉a các tông môn đang đợi ở đây, một người đàn ông tóc bạc râu trắng vuốt râu: “Không biết bây giờ bọn họ thế nào rồi.”
“Sợ là lành ít dữ nhiều.” Một nữ tu mở miệng nói: “Lần này chúng ta phạm sai lầm, có mấy tên ma tu quỷ quái đã chui đã vào trong bí cảnh rồi.”
“Ôi trời!” Các trưởng lão thở dài thườn thượt.
Bọn họ có thể tưởng tượng được tình cảnh khó khăn *****̉a các đệ tử nhà mình rồi.
Chắc là bị yêu thú truy đuổi rồi lại gặp phải ma tu.
Hy vọng vẫn có người trong số bọn họ có thể sống sót trở ra.
Bọn họ chờ ở đây năm ngày năm đêm liên tiếp thì lối ra *****̉a bí cảnh mới tỏa ra ánh sáng.
“Mở ra rồi!” Rất nhiều trưởng lão nhanh chóng chuẩn bị các loại đan dược tốt nhất.
Các trưởng lão vừa khóc vừa lau nước mắt: “Lập bia mộ cho bọn họ đi!”
“Ngươi vẫn mãi là đồ đệ *****̉a ta! Huhuhu!”
Năm tiếng sau.
Các trưởng lão nhìn chữ trên bia mộ đã được khắc xong thì lấy ra mấy nén hương, cắm ở trước bia mộ.
“Yên nghỉ nhé.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Ta sẽ không bao giờ trở lại nơi thương tâm này nữa.” Trưởng lão vừa khóc vừa điều khiển kiếm bay trở về tông môn.
Mười tiếng sau.
“Ui da!” Một nhóm tu sĩ bị đuổi ra khỏi bí cảnh.
“Sao mà kết thúc sớm thế! Ta mới chỉ mua được một gốc linh căn và hai cây linh thảo thôi!”
“Ta *****̃ng chỉ mới mua được một cây thuốc!”
“Được rồi, ngươi còn thảm hơn cả ta!”
Cô Đông sư tỷ đứng dậy, nhìn xung quanh muốn đi tìm tiểu sư muội thì nàng ấy nhìn thấy rất nhiều dòng chữ ở phía trước: “Đây là cái gì vậy?”
Mấy tu sĩ *****̃ng nhìn theo: “Mộ *****̉a đồ đệ yêu quý Khả Lạc, mộ *****̉a đồ đệ yêu quý Cô Đông, mộ *****̉a đồ đệ yêu quý Ban Mã...”
Cô Đông sư tỷ: “???”
“Ai dám trù ẻo ta đấy!”
Nàng ấy đang sống yên lành như này mà ai làm việc thất đức như vậy!
Nếu để nàng ấy biết được thì chắc chắn sẽ đánh người đó một trận nên thân!
Bây giờ rất nhiều tu sĩ *****̃ng nhìn thấy một rừng bia mộ, đồng thời tìm kiếm: “Ai da, có ta này!”
“Ta *****̃ng có! Còn đây là ngươi này!”
“Mẹ nó! Ai dám nguyền rủa chúng ta vậy! Chắc là đám ma tu chết dẫm rồi!”
“Hơn nữa, sao không thấy sư thúc, sư phụ tới đón chúng ta vậy nhỉ?” Một nam tu nghiêng đầu hỏi.
Ám Nguyệt chân nhân hừ lạnh: “Chúng ta đi thôi!”
Bọn họ không có sư thúc, sư phụ đến đón nhưng bọn họ có chân, tự mình trở về!
Nhóm kiếm tu điều khiển kiếm rời đi, những tu sĩ khác đợi một lúc lâu *****̃ng không thấy sư thúc, sư phụ: “Thôi kệ đi, chúng ta *****̃ng đi thôi!”
Bạch Ngọc Câu *****̃ng đi ra ngoài, trên người cô có thêm một tấm lệnh bài.
Lệnh bài này giống như thẻ vào nhà, dù sao cô có thể ở trung tâm bí cảnh mười năm mà!
“Tiểu sư muội, chúng ta *****̃ng đi thôi!” Cô Đông sư tỷ đi tới nói.
Bạch Ngọc Câu nhìn người luôn gọi cô là tiểu sư muội người rồi mở miệng nói: “Ta phải về Bá Đao trại!”
Các người đi thì cứ đi, bảo cô làm gì!
Cô Đông sư tỷ còn muốn nói thêm nữa thì Phục Toa ở bên cạnh kéo nàng ấy ra chỗ khác.
“Sư tỷ, chị đại của chúng tôi đầu óc có chút vấn đề.” Phục Toa chỉ vào đầu rồi nói: “Bây giờ, em ấy nghĩ rằng mình là thổ phỉ!”
Cô Đông sư tỷ sững sờ: “Không thể chữa được à?”
Phục Toa bị hỏi thì suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chắc không thể chữa được...”
Nếu như chữa được, chị đại *****̃ng không đến nỗi như vậy.
Cô Đông sư tỷ nhìn tiểu sư muội, trong lòng ngổn ngang trăm mối, tiểu sư muội sao mà khổ quá vậy!
Một người quanh năm lẻ loi một mình thì lâu dần đầu óc *****̃ng có vấn đề!
Người làm sư tỷ này thế mà không phát hiện ra!
Bạch Ngọc Câu bị nàng ấy nhìn bằng ánh mắt tràn đầy yêu thương thì giật cả mình: “Ngươi ngươi ngươi, bản đại vương không có quan hệ gì với ngươi cả!”
Nợ tình gì đó, cô không có đâu nhé!
Dù có nhiều người đẹp thích thầm Đại đương gia *****̉a Bá Đao trại thì cô *****̃ng không bao giờ quyến luyến mê muội vì mỹ nữ đâu nhé!
Cô chỉ muốn ăn ngon uống say cả đời!
Mà không phải chia sẻ với bất kỳ ai!
Cô Đông sư tỷ thở dài: “Ai da, vậy làm sao bây giờ?”
Phục Toa mở miệng nói: “Tỷ cứ yên tâm, chúng tôi sẽ đi theo chị đại, mọi người cứ yên tâm trở về trước, chờ tình hình *****̉a chị đại chuyển biến tốt hơn, chúng tôi sẽ dẫn em ấy trở lại.”
Tuy nhiên... khả năng cao là bọn họ đuổi theo chị đại, rồi bị chị đại xoay vòng vòng sau đó mất dấu!
Cái này không quan trọng, chủ yếu là không thể để bọn họ mang chị đại đi được, nếu không lỡ chị đại đột ngột phát bệnh rồi đánh bọn họ thì biết làm thế nào bây giờ!
Đây chính là đồng môn tương tàn!
“Được rồi.” Cô Đông sư tỷ thở dài, nàng ấy lấy một miếng ngọc bội từ túi trữ vật rồi đưa cho Phục Toa: “Có việc gì gấp thì liên hệ với ta ngay nhé!”
Phục Toa nhận ngọc bội rồi nặng nề gật đầu!
Được rồi! Nếu chị ấy không tìm được chị đại, thì sẽ báo cho bọn họ *****̀ng nhau đi tìm!
Cô Đông sư tỷ mỗi bước đi lại ngoảnh đầu lại nhìn, sau đó mới chậm chạp rời đi, đến khi nơi này chỉ còn lại Bạch Ngọc Câu và những người khác.
Bạch Ngọc Câu nhìn Diệp Lương Thần: “Quân sư, giờ chúng ta về nhà thôi!”
Không được cô ấy trả lời, Phục Toa lập tức chạy đến trước mặt cô ấy, quay gương mặt gầy gò về phía Kỷ Trinh: “Tôi đói quá ~ tôi đói quá ~ “
Ngay lúc Hoàng thượng nhấc chân bước vào phòng, Diệp Lương Thần vội vã chuẩn bị ẩn thân, nhưng không nghĩ tới linh khí ở thế giới này quá ít làm hại hắn không thể ẩn thân được.