
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chương 90: Cuộc sống
*
Trịnh Uyển qua đời vào dịp trước sau Tết năm 1988, giữa những ngày đáng lẽ tràn đầy vui tươi lại xen lẫn mấy phần buồn thương.
Đến rằm tháng Giêng, bác hai của Ngọc Bảo sắp về lại Đài Loan. Lúc tiễn ở sân bay, ai nấy đều rơi nước mắt. Tiết Kim Hoa dặn dò: “Anh hai phải giữ gìn sức khỏe, sau này muốn quay về thì cứ về, nơi này vẫn còn người thân.”.
Bác hai gật đầu, mỉm cười, không nói thêm điều gì. Đợi ông đi vào trong, bóng dáng đã khuất, Chí Cường khẽ thở dài: “Đa phần chắc là không về nữa đâu.”.
Tiết Kim Hoa hỏi: “Sao lại thế?”.
Chí Cường đáp: “Chẳng phải có câu, ‘có tiền thì núi sâu cũng có bà con xa’ đó sao. Chuyến này bác hai về quê, ai biết ông ở Đài Loan về liền đoán là tiền bạc chẳng ít. Họ hàng gần xa kéo đến, ôn chuyện cũ, than nghèo, kết giao, thậm chí trực tiếp xin tiền, nhiều không kể xiết.”.
Tiết Kim Hoa tức giận: “Mất hết thể diện rồi.”.
Chí Cường nói: “Mất mặt vẫn còn ở phía sau. Chỉ sửa mộ cho trưởng bối thôi, nhờ anh họ đi làm, há miệng đòi liền một ngàn đồng.”.
Tiết Kim Hoa bực bội: “Không biết xấu hổ à, ở cái xứ quê hẻo lánh, hai ba trăm đồng đã có thể tu sửa tổ mộ thành cung điện rồi.”.
Chí Cường tiếp: “Chưa hết đâu, tranh thủ lúc bác hai không có trong phòng, người ta lén lục hành lý, mất năm sáu cái đồng hồ.”.
Tiết Kim Hoa chau mày: “Thế còn những thứ đáng giá của bác hai? Đều đeo bên hông cả, đồng hồ mất rồi, bác hai phản ứng sao?”.
Chí Cường đáp: “Ông im lặng, chẳng hé một lời.”.
Ngọc Bảo xen vào: “Nếu ông có lên tiếng thì còn đỡ, đáng sợ nhất chính là im lặng.”.
Chí Cường gật gù: “Ừ, đúng là vậy.”.
Tiết Kim Hoa thở dài: “Cũng chỉ bởi một chữ ‘nghèo’ thôi.”.
Ngọc Bảo nói: “Nghèo cũng phải giữ lấy khí tiết của người nghèo.”.
Tiết Kim Hoa xua tay: “Thôi, đừng nhắc nữa. Nhớ ngày mai cùng con rể Phan về nhà ăn cơm.”.
Ngọc Bảo hỏi: “Có chuyện vui gì vậy?”.
Tiết Kim Hoa bảo: “Hoàng Thắng Lợi từ Bắc Kinh về, lần này sang Liên Xô một chuyến, phát tài rồi.”.
Chí Cường chen vào: “Bọn làm buôn bán quốc tế thì có thể kiếm thật đấy, nhưng cũng như sống l**m dao mà thôi.”.
Ngọc Bảo gật đầu: “Anh nói đúng, mẹ nên khuyên anh rể, nghề này không phải kế lâu dài, nên biết dừng lại đúng lúc.”.
Tiết Kim Hoa đáp: “Được, mẹ biết rồi.”
–
Một hôm, Kiều Thu Sinh đi đến đuòng Hoa Đình, khi ấy Ngọc Bảo đang bận bán hàng. Đợi khách rời đi, Thu Sinh hỏi: “Cái dây lưng gì mà ba trăm đồng, vàng hay bạc thế?”.
Ngọc Bảo cười: “Đúng là vàng, hiệu Kim Lợi Lai.”.
Thu Sinh trêu: “Cắt cổ quá nhỉ.”.
Ngọc Bảo đáp: “Đây là biểu tượng thân phận đó.”.
Thu Sinh nhướng mày: “Nghe thử xem.”.
Ngọc Bảo giải thích: “Áo quần mặc Pierre Cardin, thắt lưng Goldlion, túi xách Dunhill, giày Versace, trong tay cầm máy di động. Người Thượng Hải giỏi nhất là nhìn khí thế, từ đầu đến chân đảo qua một lượt liền hiểu ngay, chuẩn mực ông chủ lớn, không giàu thì cũng quý.”.
Thu Sinh bật cười: “Anh làm trong cơ quan nhà nước, không tiện quá phô trương, nhưng cũng chẳng thể để mất mặt. Vậy nên mặc thế nào thì hợp?”.
Ngọc Bảo nói: “Chọn hàng may kỹ, vải cao cấp, màu sắc trầm ổn, phối hợp hài hòa là được.”.
Thu Sinh gật gù: “Ngọc Bảo bán quần áo, quả nhiên tích lũy nhiều kinh nghiệm rồi.”.
Ngọc Bảo hỏi: “Anh đến mua đồ à?”.
Thu Sinh đáp: “Muốn mua cái sơ mi.”.
Ngọc Bảo nói: “Tự chọn đi.”.
Thu Sinh kể: “Lần trước anh đi công tác Thâm Quyến, tình cờ gặp Phan Dật Niên, Tô Diệp và ông Lý. Sơ mi Dật Niên mặc trông đẹp lắm, anh cũng muốn mua một cái giống vậy.”.
Ngọc Bảo hỏi: “Màu gì?”.
Thu Sinh trả lời: “Sọc khói xám.”.
Ngọc Bảo nhìn qua: “Là Montagut chứ gì, cái này không rẻ đâu, chín trăm đồng, thật sự mua không?”.
Thu Sinh cười: “Một cái sơ mi thì anh vẫn mua nổi.”.
Ngọc Bảo mỉm cười, xoay người lục trong bao dệt, nhanh chóng tìm được một cái, xé bao ni lông, giũ ra rồi đưa cho Thu Sinh. Anh đi vào sau rèm thay, soi gương, vẻ mặt hài lòng. Khi trả tiền, anh khẽ nói: “Phan Dật Niên làm ăn ở ngoài, Ngọc Bảo cứ yên tâm.”.
Ngọc Bảo điềm tĩnh đáp: “Có gì mà không yên tâm.”.
Thu Sinh khẽ thở dài: “Ngọc Bảo đến nay vẫn chưa thay đổi, quá tin tưởng đàn ông.”.
Ngọc Bảo lạnh nhạt: “Đâu phải ai cũng giống Thu Sinh.”.
Thu Sinh nén tiếng thở, nói: “Anh chỉ là có lòng tốt, không muốn nghe thì thôi, anh không nói nữa.”.
Ngọc Bảo vừa đếm tiền vừa đáp: “Tùy anh.”.
Thu Sinh chậm rãi: “Chính bởi vì hôn nhân anh thất bại, anh mới mong Ngọc Bảo được hạnh phúc.”.
Ngọc Bảo không trả lời.
Thu Sinh nói tiếp: “Cải cách mở cửa khiến đất nước tiến lên, đời sống dân chúng cải thiện, nhưng cũng là mảnh đất nuôi dưỡng tội lỗi.”.
Ngọc Bảo nhíu mày: “Có gì thì nói thẳng, đừng có lên giọng quan cách với tôi.”
Thu Sinh hạ thấp giọng: “Phan Dật Niên và mấy người kia ở Thâm Quyến, thường đến một chỗ gọi là Night Passion. Anh từng được mời, cũng đi thử một lần.”.
Ngọc Bảo hỏi: “Thế rồi sao?”.
Thu Sinh đáp: “Bọn họ chơi rất vui vẻ. Nói nhiều thêm lại sợ Ngọc Bảo cho rằng anh phá hoại gia đình người khác. Thôi, anh đi đây, tạm biệt.”.
Triệu Hiểu Bình ghé sát lại: “Chủ nhiệm Kiều mua quần áo à?”.
Ngọc Bảo gật đầu: “Ừ.”.
Triệu Hiểu Bình thắc mắc: “Chị có hơi không hiểu.”.
Ngọc Bảo hỏi: “Chuyện gì?”.
Triệu Hiểu Bình đáp: “Theo hai mối nợ duyên trước kia, với tính khí Ngọc Bảo, lẽ ra phải cắt đứt, chẳng bao giờ qua lại nữa mới phải.”.
Ngọc Bảo điềm nhiên: “Cửa hàng buôn bán, khách đến khách đi, miễn mang tiền tới thì sao phải đuổi ra ngoài.”.
Triệu Hiểu Bình cười tủm tỉm: “Chị có tin tức nhỏ, muốn nghe không?”.
Ngọc Bảo cau mày: “Lại tin gì nữa đây?”.
Hiểu Bình đáp: “Một số cửa hàng ở Hoa Đình bán quần áo, nguồn hàng rẻ lắm, tính theo cân, hai ba đồng một cân, toàn hàng ngoại cả.”.
Ngọc Bảo lơ đãng hỏi: “Sao lại rẻ như thế?”.
Triệu Hiểu Bình nói: “Không rõ, chị lấy được một tấm danh thiếp, bảo rằng người này có đường dây lớn, hay là chúng ta thử đến xem.”.
Ngọc Bảo cầm lấy danh thiếp, thấy tên Trương Phi, địa chỉ ở quận La Hồ, Thâm Quyến. Cô khẽ động lòng: “Đi xem cũng được.”
–
Chủ nhật, Ngọc Bảo ngồi trong bếp lò, giúp mẹ Ngô gói hoành thánh. Dư Lâm ngâm một chậu sò huyết, lấy bàn chải đánh răng cũ cọ sạch vỏ.
Chị Diêu bảo: “A Lâm, ăn xong thì đưa vỏ sò cho chị, để chị chùi bồn cầu.”.
Dư Lâm gật đầu: “Được thôi.”.
Mẹ Ngô chen vào: “Ở chợ nhỏ, sò huyết là rẻ nhất, hai hào một cân, chở từ Khai Đông về.”.
Chú Lý lắc đầu: “Vỏ thì to mà thịt chỉ bằng móng tay, chẳng đáng mấy.”.
Dư Lâm cười: “Nhưng Dật Võ thích ăn, hiếm khi nó về một chuyến, phải chiều theo ý muốn chứ.”.
Chú Lý góp ý: “Phi thơm gừng hành rồi xào.”.
Dư Lâm lắc đầu: “Không cần, chỉ cần chần qua nước sôi, chấm nước tương pha giấm, vừa tươi vừa mềm.”.
Mẹ Ngô hỏi: “Ngọc Bảo có ăn không, để tôi mua thêm.”.
Ngọc Bảo lắc đầu: “Con không ăn. Năm kia ăn sò huyết, có người bị lây viêm gan A đấy.”.
Dư Lâm phản bác: “Tin tức đã cải chính rồi, đó là do đường ruột yếu, chứ không phải do sò.”.
Dì Trang kể: “Thế mà tôi thấy ngoài cột điện, chẳng biết ai lén dán đầy mấy tờ giấy chữa bệnh hoa liễu. Nào là lậu, giang mai, tiêm một mũi khỏi hẳn. Đọc mà tôi đỏ cả mặt.”.
Chị Diêu cười: “Năm ngoái chưa có, từ sau Tết mới bắt đầu, dán loạn xạ cả lên.”.
Chú Lý chép miệng: “Giờ vũ trường nhiều lắm, nhảy nhót chán rồi, lại nhảy thẳng lên giường.”.
Chị Diêu nói tiếp: “Không tin thì nhìn kìa, ngõ bên cạnh vừa mở một tiệm cắt tóc, hai cô gái tỉnh ngoài, tóc nhuộm đỏ, làm ăn cũng khá lắm, còn biết xoa bóp vai. Tôi cũng từng thử một lần.”.
Ngọc Bảo hỏi: “Cắt tóc chắc rẻ lắm hả?”.
Chị Diêu đáp: “Cũng được, nhưng không bằng thợ ở tiệm Giang Tô. Họ đối với đàn ông thì nhiệt tình hơn phụ nữ, miệng nói không ngừng, toàn kể chuyện tếu, hơi th* t*c.”.
Dì Trang bĩu môi: “Thế thì còn ra gì nữa, cắt tóc thì cắt tóc cho đàng hoàng, xoa bóp làm gì.”.
Chú Lý cãi: “Sao lại không ra gì, cắt tóc, trò chuyện, xoa vai, cũng là một kiểu hưởng thụ chứ.”.
Dì Trang cười nhạt: “Ừ, xoa thêm một chút thì cởi luôn thắt lưng ra.”.
Cả bọn đều bật cười.
Chú Lý lúng túng: “Thế thì đúng là bẩn thật.”.
Dì Trang hắng giọng: “Bẩn là bẩn ở lòng người, muốn hưởng thụ thì đi tắm công cộng ấy, Bát Tiên Kiều, Khải Đức Trì, Tiêu Dao Trì, Đại Quan Viên.”
Chị Diêu phụ họa: “Còn có Nhật Tân Trì, Dục Đức Trì nữa.”.
Dì Trang đáp: “Bát Tiên Kiều chẳng phải chính là Nhật Tân Trì sao, ngày xưa bọn lưu manh côn đồ hay tụ tập đó.”.
Chị Diêu bật cười: “Dì nhớ kỹ ghê đó.”.
Dì Trang thở dài: “Ông nhà tôi hồi trước từng làm thợ tắm ở đó, chuyên dùng cái sào tre để móc quần áo treo lên trần, nên tôi nhớ mãi.”.
Mẹ Ngô gật đầu: “Thảo nào.”.
Dì Trang kể thêm: “Trong đó dịch vụ gì cũng có, nằm lên giường, sẵn sàng trà, thuốc, hương trầm, còn có cả gội đầu, massage, xoa bóp, cắt tóc, đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Đâu có kém mấy cô gái nhỏ chỉ xoa vai đâu, thoải mái hơn nhiều.”.
Chú Lý phản bác: “Khác chứ.”.
Dì Trang hỏi: “Khác chỗ nào?”.
Chú Lý bí lời, cầm ấm nước: “Thật là, cái miệng chị chẳng khác nào súng liên thanh, ba ba ba ba…”.
Chị Diêu bật cười: “Trong lòng không có quỷ thì sợ gì.”.
Dư Lâm chần xong sò huyết, pha nước chấm rồi bưng lên lầu về phòng. Dật Võ ngồi ở bàn, đang trò chuyện với mẹ Phan. Thấy đĩa sò huyết, anh cười bảo: “Mẹ ăn cùng con đi.”.
Mẹ Phan lắc đầu: “Mẹ không ăn thứ này đâu.”.
Dật Võ cầm một con, tách vỏ, thấy thịt sò còn lấm tấm máu, đưa lên miệng hút sạch, xuýt xoa: “Đúng là mỹ vị nhân gian.”.
Mẹ Phan nghe thấy trong phòng vang tiếng động, hóa ra Tinh Tinh và Nguyệt Lượng đã tỉnh giấc, bèn đứng dậy đi vào.