
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chương 4: Bữa cơm gia đình
*
Phan Dật Niên và Khổng Tuyết ngồi trên ghế dài, Trương Duy Dân đi cùng thì mắc tiểu, chạy vào công viên Tương Dương tìm nhà vệ sinh.
Khổng Tuyết nói: “Chuyện xây dựng tòa nhà Uyên Ương, nghe nói bên Cục Nhà đất khu Phổ Đà chỉ đích danh giao cho Tổng giám đốc Phan phụ trách, chúc mừng chúc mừng.”
Phan Dật Niên nói: “Đừng tin, chuyện còn chưa có lấy một nét chữ.”
Khổng Tuyết nói: “Dù sao thì dựa vào mấy lần hợp tác vui vẻ giữa chúng ta, bên trang trí sau này vẫn phải nhờ Tổng giám đốc Phan chiếu cố thêm.”
Phan Dật Niên không đáp.
Khổng Tuyết giơ tay vén lọn tóc bên mai, cười nói: “Bảy giờ tối nay ở Bách Lạc Môn, Tổng giám đốc Phan có đi chơi không? Tổng giám đốc Tào, Tổng giám đốc Chu, Tổng giám đốc Từ đều sẽ tới, còn có một ông Lý từ Hồng Kông làm bất động sản, ông Lý thích khiêu vũ nhất.”
Phan Dật Niên không lên tiếng, ánh mắt vô tình dừng lại ở ghế dài phía chéo đối diện, ngồi đó là một cô gái trẻ, làn da trắng như tuyết, càng làm nổi bật mái tóc đen nhánh và đôi môi đỏ mọng.
Dĩ nhiên, chốn đèn phồn hoa rực rỡ ánh đèn Thượng Hải, thứ không thiếu nhất chính là mỹ nhân, Phan Dật Niên từng thấy nhiều, cũng chẳng phải hạng háo sắc, chỉ vì thấy cô gái đang khóc mà nhìn thêm mấy lần.
Một luồng gió nồm ẩm thấp thổi qua hàng ngô đồng, sàng xuống vài hạt nước, tựa như sắp mưa.
Khổng Tuyết gọi: “Tổng giám đốc Phan?” Không có phản hồi, Khổng Tuyết lại gọi thêm lần nữa: “Tổng giám đốc Phan!”
Phan Dật Niên nói: “Làm phiền cô một chuyện…”
Khổng Tuyết hỏi: “Chuyện gì? Tổng giám đốc Phan đừng khách sáo với tôi.”
Nhưng lúc ấy, Phan Dật Niên thấy cô gái kia đã đứng dậy rời đi, bèn mỉm cười nói: “Không có chuyện gì nữa.”
Lâm Ngọc Bảo trở về hẻm Phúc Lý thì đã bảy giờ. Cả nhà ngồi quanh bàn ăn, nghe động tĩnh đều ngẩng đầu nhìn lại. Cháu gái Tiểu Đào chạy tới đầu tiên, cô bé mới học tiểu học, rất tự nhiên nói: “Dì hai về rồi! Bên ngoài mưa rồi à? Ngày mai đại hội thể dục thể thao chắc tiêu rồi!”
Ngọc Phượng cũng chạy ra, ôm chầm lấy Ngọc Bảo, mắt hoe đỏ nói: “Em gái của chị cuối cùng cũng về rồi.”
Ngọc Bảo cười buồn, không nói gì. Em ba Ngọc Khanh đi tới gọi: “Chị hai” rồi kéo cô ra ban công, nước nóng đã chuẩn bị sẵn trong chậu, cô ấy đưa khăn cho Ngọc Bảo lau mặt.
Ngọc Bảo trở lại bàn ăn, bị Ngọc Phượng kéo ngồi xuống bên cạnh. Tiết Kim Hoa không vui nói: “Kêu về sớm, về sớm mà cứ coi như gió thổi bên tai, để con rể chờ mãi.”
Ngọc Bảo mím môi không nói. Ngọc Khanh nói: “Anh rể ra ngoài mua rượu chưa về.”
Tiểu Đào cứ bám ngoài ban công nhìn ra ngoài cửa sổ, chạy vào báo: “Ba về rồi!” Liền nghe tiếng bước chân lên lầu, Tiểu Đào chạy ra mở cửa, Ngọc Bảo ngẩng lên, anh rể Hoàng Thắng Lợi đang ở cửa thay dép. Tiểu Đào cầm rượu đặt lên bàn, một chai Thất Bảo Đại Khúc, hai chai nước ngọt Chanh Mộng.
Ngọc Khanh đi lấy ly rượu. Hoàng Thắng Lợi bước tới, cười với Ngọc Bảo, Ngọc Bảo cũng cười lại. Tiết Kim Hoa dịch ghế, nhường chỗ chính, miệng thì nói: “Con rể ngồi đi.”
Hoàng Thắng Lợi không khách sáo, ngồi phịch xuống. Ngọc Phượng làu bàu: “Mẹ lại như thế nữa.”
Tiết Kim Hoa và Hoàng Thắng Lợi không đáp, Ngọc Bảo, Ngọc Khanh cũng im lặng. Tiểu Đào đưa chai nước ngọt cho Hoàng Thắng Lợi, giục: “Con muốn uống.”
Hoàng Thắng Lợi một tay cầm cổ chai, lấy nắp chai tì lên góc bàn bẩy một cái, nắp bật lên, bọt khí trào ra. Ngọc Phượng cầm lấy, lần lượt rót đầy ly cho Ngọc Bảo, Ngọc Khanh, Tiểu Đào, rồi rót cho mình nửa ly, đáy chai đã cạn.
Hoàng Thắng Lợi nói: “Tiểu Đào, giúp ba đi lấy ly chủ nhà trong tủ năm ngăn ra.”
Tiểu Đào chạy đi rồi quay lại: “Không tìm thấy.”
Hoàng Thắng Lợi nhìn Ngọc Phượng mà không nói gì. Tiết Kim Hoa bảo: “Ngọc Phượng, giúp con rể đi lấy ly chủ nhà đi.”
Ngọc Phượng nói: “Anh ấy có tàn phế đâu, cụt tay cụt chân đâu mà con phải đi lấy?”
Hoàng Thắng Lợi đứng dậy, không nói một lời, xuống bếp dưới lầu.
Tiết Kim Hoa nói: “Đi giúp lấy thì rớt miếng thịt à!”
Ngọc Phượng không để ý, gắp một con cá nướng bỏ vào bát Ngọc Bảo, nói: “Bên Tân Cương không có mà ăn đâu, em thích thì ăn nhiều chút, bây giờ đúng mùa cá phượng vĩ, bụng toàn trứng cả, chị dùng nửa nồi dầu chiên, vừa tươi vừa thơm.”
Ngọc Bảo ăn rồi.
Ngọc Khanh nói: “Em thấy mấy thanh niên trí thức về từ Tân Cương, mặt mày đen đúa, thô ráp, nghe nói bên đó khí hậu khắc nghiệt, gió cát như dao cứa da, vậy mà chị hai trông vẫn ổn.”
Ngọc Phượng tức tối nói: “Dù sao cũng bị giày vò rồi, trước khi đi Tân Cương, da dẻ em nó trắng đến phát sáng cơ mà.”
Nói đến đây, mắt chị đỏ lên, giọng nghẹn ngào, lại gắp thêm một con cá nướng bỏ vào bát Ngọc Bảo. Ngọc Khanh vội nói: “Không sao, nước Thượng Hải mềm, không khí lại ẩm, chưa đến một năm là dưỡng lại thôi.”
Tiết Kim Hoa nói: “Đừng ăn hết, con rể còn chưa ăn đâu.”
Bà với tay kéo đĩa cá nướng đặt sang trước chỗ Hoàng Thắng Lợi, rồi đẩy đĩa cải thìa xào nấm sang bên.
Ngọc Phượng nói: “Mẹ à.”
Ngọc Bảo vốn đã cố gắng nặn ra nụ cười, nhìn cảnh tượng như vậy lại càng mất hết khẩu vị, liếc mắt thấy chỗ ngồi trống cùng bộ bát đũa chưa ai dùng, đó là phần dành cho cậu em trai nhỏ đã mất vì ung thư bàng quang, trong lòng dâng lên nỗi chua xót.
Hoàng Thắng Lợi tay không trở về, nói: “Vợ à, ly chủ nhà em để đâu rồi?”
Ngọc Phượng đáp: “Em cầm trên tay nè.”
Hoàng Thắng Lợi không nói gì rồi ngồi xuống, tự rót rượu, đưa lên miệng, nhe răng nhấp một ngụm.
Anh ta cầm đũa gắp một con cá nướng, chấm vào nước tương cay, cắn nửa miếng, vừa nhai vừa nói: “Thơm! Phải dùng nhiều dầu chiên lên mới béo ngậy cả miệng.”
Ngọc Phượng nói: “Hoàng Thắng Lợi, đã nói rõ là ra ga đón em gái, sao lại nuốt lời?”
Ngọc Bảo nói: “Không sao đâu.”
Tiết Kim Hoa nói: “Con rể không đi chắc cũng có lý do.”
Hoàng Thắng Lợi nói: “Ban đầu là định đi đón em gái, nhưng tới cửa nam ga Bắc, gặp hai thằng Tây muốn qua Xuyên Sa bên Phố Đông, cá lớn dâng tới miệng chẳng lẽ không làm thịt, mới là ngốc.”
Ngọc Phượng nói: “Là em gái quan trọng hay là mấy đồng bạc quan trọng?”
Hoàng Thắng Lợi mạnh miệng: “Tôi không kiếm tiền thì vợ có nửa nồi dầu chiên cá nướng chắc? Con bé đi học lấy học phí ở đâu? Cả nhà ăn mặc, đi lại, nước điện than tổ ong, giao tiếp quan hệ đều cần tiền cả. Giờ em gái đã về, thêm một người thêm một cái miệng, áp lực của tôi càng nặng.”
Ngọc Bảo nói: “Em cảm ơn anh rể, đừng bận tâm tới em.”
Ngọc Khanh im lặng.
Ngọc Phượng nói mà không có chút khí thế: “Em có đi làm lãnh lương để phụ thêm cho gia đình, còn có cả lương hưu của mẹ nữa.”
Hoàng Thắng Lợi uống rượu vào là mặt đỏ bừng, cười lạnh nói: “Vợ lương được bao nhiêu đâu, như mưa phùn thôi. Còn mẹ hả, cũng chẳng đủ thua hai ván mạt chược.”
Ngọc Phượng và Tiết Kim Hoa không nói gì.
Ngọc Khanh đứng dậy nói: “Trong bếp đang hầm gà mái già, chắc chín rồi, em ra bưng vào.”
Tiểu Đào ghé sát tai Ngọc Bảo nói nhỏ: “Mẹ là cọp giấy thôi, cổ họng gào thì gào vậy chứ, nói mấy câu là hết pin, ba mới là cọp thiệt, ông ấy gầm lên một tiếng là chẳng ai dám ho.”
Ngọc Bảo khẽ cười cay đắng, cúi đầu ăn cơm.
Ngọc Khanh đặt nồi nhôm ở giữa bàn, mở nắp ra, Tiết Kim Hoa cầm muôi hớt lớp váng mỡ vàng ươm nổi lên mặt, hơi nóng quyện với mùi thơm phả ra nức mũi.
Tiết Kim Hoa bẻ đôi hai cái đùi gà béo múp, một cái cho con rể, một cái cho Tiểu Đào.
Tiểu Đào nói: “Bà ăn đi, con ăn cánh gà thôi.”
Tiết Kim Hoa liền gắp đùi gà bỏ vào bát mình, rồi nhổ hai cái cánh gà đưa cho Tiểu Đào.
Tiểu Đào nói: “Cho hai dì ăn đi bà.”
Tiết Kim Hoa nói: “Hai dì mới bay về, khỏi ăn cũng được, Tiểu Đào ăn đi, có hai cái cánh bay sang Mỹ kiếm đô la, bà theo đó mà hưởng phước.”
Hoàng Thắng Lợi bật cười, Tiết Kim Hoa thấy vậy cũng yên tâm.
Hoàng Thắng Lợi quay sang nhìn Ngọc Bảo nói: “Em gái, ở Tân Cương không kiếm được bạn trai nào sao?”
Ngọc Bảo lặng đi một lát, rồi lắc đầu.
Hoàng Thắng Lợi ăn rượu rồi nói: “Em gái năm nay hai mươi sáu tuổi rồi, nói nhỏ thì không nhỏ nữa đâu, đừng lo, anh có nhiều anh em, kiếm đại một người cũng được.”
Ngọc Bảo nói: “Cảm ơn anh rể đã quan tâm, nhưng hiện tại em chưa muốn.”
Tiết Kim Hoa nói: “Không muốn nữa thì thành gái lỡ thì mất, mau mau gả đi, đừng có để anh rể thêm gánh nặng.”
Ngọc Phượng trừng mắt nói: “Mẹ!”
Tiểu Đào ôm chặt tay Ngọc Bảo nói: “Dì đừng có lấy chồng.”
Hoàng Thắng Lợi mặt đỏ gay, mắt lim dim nói: “Người lớn nói chuyện, con nít chen vô cái gì, ăn xong rồi lo làm bài tập đi.”
Rồi anh ta lại hỏi: “Em gái, ở Tân Cương một tháng lãnh bao nhiêu tiền?”
Ngọc Bảo nói: “Bảy mươi đồng.”
Hoàng Thắng Lợi nói: “Ồ, cao hơn trong nội địa nhiều đó nha. Em gái giàu ghê.”
Ngọc Bảo không trả lời, ăn thêm một miếng cơm rồi mới nói: “Em muốn tìm một công việc để tự nuôi sống mình trước.”
Ngọc Phượng nói: “Không cần vội, mới về thôi, nghỉ ngơi một thời gian rồi tính tiếp.”
Ăn xong bữa cơm, Tiểu Đào lên gác làm bài tập.
Hoàng Thắng Lợi mặt đỏ như gấc, vừa nấc rượu vừa xách hai cái bình nước nóng trống trơn đi tới trạm nước sôi.
Không biết Tiết Kim Hoa đã đi đâu.
Ngọc Phượng, Ngọc Bảo và Ngọc Khanh ngồi nhìn đống bát đũa bừa bộn trên bàn, cuối cùng mới có chút thời gian trò chuyện với nhau.