
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chương 17: Thu Sinh
*
Hôm đó Kiều Thu Sinh về đến nhà, thấy trước cửa có một đôi giày da nữ.
Ba của Thu Sinh nghe tiếng động, bước ra nói: “Tuyền Anh tới đó, con biết hả?”
Thu Sinh đáp: “Không biết.”
Ba nói: “Tuyền Anh ấy à, không biết chuyện đời.”
Thu Sinh hỏi: “Sao lại nói vậy?”
Ba đáp: “Tới mà cũng không gọi điện trước báo một tiếng, để còn chuẩn bị, ra chợ mua ít đồ.”
Thu Sinh bảo: “Không sao, sớm muộn cũng là người một nhà, mọi thứ cứ tùy ý.”
Ba nói: “Không thể nói vậy được.”
Thu Sinh còn chưa kịp mở miệng thì nghe tiếng bước chân trên cầu thang, liền khẽ ho một tiếng, ba anh cũng im lặng.
Tuyền Anh bưng một đĩa trứng chiên bước lên, cười tươi nói: “Thu Sinh tan làm rồi à?”
Thu Sinh nói: “Ừm.”
Anh đưa tay định đỡ lấy đĩa, Tuyền Anh hỏi: “Rửa tay chưa?”
Thu Sinh nói: “Chưa.”
Tuyền Anh nói: “Đi rửa tay trước đi.”
Thu Sinh mỉm cười, rửa tay xong quay lại thì ba mẹ và Tuyền Anh đã ngồi vào bàn. Anh vừa ngồi xuống mới hiểu vì sao ba lại nói như vậy. Mẹ anh từ trước đến giờ vẫn rất tiết kiệm, chi tiêu dè sẻn.
Bữa tối vốn định ăn đơn giản, dùng tương cay bát bảo chan cơm nguội. Không ngờ Tuyền Anh đến đột xuất, mẹ vội vã chạy ra Quang Minh Thôn, xếp hàng mua vịt quay với gân hầm tứ hỷ, lại còn chiên thêm một đĩa trứng.
Ba của Thu Sinh muốn uống chút rượu cũ, liền đẩy chén cơm nguội trước mặt cho anh, Thu Sinh gắp một miếng vịt quay đưa cho Tuyền Anh, Tuyền Anh nói: “Em thích nhất là ăn vịt quay, nhất là vịt nướng ở Quang Minh Thôn.”
Thu Sinh nhìn sắc mặt mẹ, cũng gắp một miếng đưa sang, mẹ anh lấy đũa chắn bát lại, nói: “Thu Sinh ăn, Tuyền Anh cũng ăn, còn trẻ, ăn nhiều chút.”
Thu Sinh rút tay về, thấy câu này cứ là lạ, cười nói: “Lớn tuổi rồi thì không xứng ăn nữa à?”
Ba anh vừa uống một hớp rượu, sống mũi đỏ lên, giọng khàn nói: “Bà già, không biết nói thì đừng nói, câm luôn cho rồi.”
Mẹ anh bảo: “Tôi có nói sai đâu.”
Ba anh nhấp một ngụm rượu, nói: “Bà già, còn dám nói nữa.”
Thu Sinh vừa ăn vừa nói: “Mẹ ơi, vịt quay này bao nhiêu một cân?”
Câu này đúng là trúng ngay tâm mẹ anh, bà nói một mạch: “Ngày thường ấy, vịt quay ở Quang Minh Thôn hai đồng tám một cân, còn được giảm giá. Hôm nay gấp quá, không giảm được xu nào, lại còn toàn xương ít thịt. Gân hầm tứ hỷ cũng thế, nấm kim châm với mộc nhĩ đen ít xịt, hôm nay đúng là lỗ to. Cho nên mới nói, Tuyền Anh lần sau có đến thì gọi điện trước, để mẹ còn chuẩn bị sớm.”
Ba anh không đáp lời, Tuyền Anh cũng không nói gì, Thu Sinh đành nói: “Đều là lỗi của con được chưa, là con quên nhắc mẹ, lần sau con chú ý.”
Ba anh nói: “Nói mãi không hết chuyện.”
Tuyền Anh vẫn không nói gì, mải mê ăn vịt quay, mẹ anh trừng mắt nhìn Thu Sinh, rồi cúi đầu ăn cơm nguội, không lên tiếng nữa.
Ăn tối xong, Tuyền Anh muốn rửa bát, mẹ anh nói: “Thôi khỏi, khó khăn lắm mới đến một chuyến, mà để vợ chưa cưới của Thu Sinh rửa bát, hàng xóm sẽ nói bà già này không biết điều.”
Tuyền Anh cười cười, không nói gì. Ba anh uống rượu đến say mèm, vác cái giường gấp bằng vải bạt ra ngõ nằm hóng gió. Thu Sinh súc miệng xong, Tuyền Anh cũng xin một cái ly đi súc miệng, Thu Sinh vào phòng ngủ thay một cái áo sơ mi ngắn tay, xịt ít nước thơm, hai người nắm tay nhau ra khỏi nhà đi dạo.
Đi ngang qua bếp lò, mẹ Thu Sinh đang đậy bếp than lại, Thu Sinh nói: “Mẹ ơi, bọn con đi đây.”
Mẹ anh không ngẩng đầu lên, nói: “Ừ.”
Ngoài ngõ, ba anh nằm trên giường gấp ngáy o o, Thu Sinh gọi hai tiếng rồi thôi.
Hai người ra khỏi nhà đá hoa cương, bàn nhau đi Quốc Thái xem phim, từ đường Nam Thiểm Tây đi xuyên sang đường Trung Hoài Hải, lúc đó còn sớm, cứ thong thả mà đi. Tuyền Anh nói: “Em có chuyện này vốn định nói lúc ăn cơm, nhưng thấy mẹ không vui nên thôi.”
Thu Sinh hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Tuyền Anh nói: “Mình định cưới vào dịp Một tháng Năm đúng không?”
Thu Sinh đáp: “Không sai.”
Tuyền Anh bảo: “E là phải dời lại.”
Thu Sinh hỏi: “Tại sao?”
Tuyền Anh bảo: “Em có một người cô ở bên Mỹ, nghe nói em sắp cưới nên đặc biệt về nước một chuyến. Nhìn thấy quá trình tổ chức hôn lễ của bọn mình, cô ấy chê là quá qua loa, không ra gì, bắt em chụp lại ảnh cưới, mặc váy cưới kiểu Tây, đổi sang đặt tiệc ở khách sạn Hòa Bình, món ăn trong thực đơn cũng phải đặt lại. Tóm lại là phải làm lại từ đầu. Cưới vào dịp 1/5 chắc chắn không kịp.”
Thu Sinh nói: “Cô ấy can thiệp hơi quá rồi đấy.”
Tuyền Anh bảo: “Anh giận rồi hả?”
Thu Sinh nhíu mày, không đáp.
Tuyền Anh nói: “Cô ấy cũng là có lòng tốt thôi, cưới xin cả đời một lần, người con gái nào mà không mong được xuất giá rình rang, rực rỡ?”
Thu Sinh nói: “Ý của Tuyền Anh là, hôn lễ nhà anh tổ chức quá quê mùa, làm mất mặt cả nhà phải không?”
Tuyền Anh đáp: “Em không nói vậy, là anh nói đó nha.”
Thu Sinh nói: “Anh không biết phải nói với ba mẹ thế nào nữa, tiền cọc là tiền thật bạc thật, nếu hủy, phí bồi thường cũng nhiều lắm.”
Tuyền Anh phì cười: “Em biết rồi, nói tới nói lui, cuối cùng vẫn là vì tiền. Thu Sinh nhà em cái gì cũng tốt, chỉ có điểm này là quá tục.”
Thu Sinh không đáp lời.
Tuyền Anh nói: “Yên tâm đi, cô em đã nói rồi, toàn bộ chi phí đám cưới do cô em chi hết, không cần ba mẹ anh bỏ ra đồng nào.”
Thu Sinh hỏi: “Còn có chuyện vậy sao?”
Tới rạp chiếu phim Quốc Thái, có ba bộ phim đang chiếu: một bộ là Chuyện cũ thành Nam, một bộ là Tinh biến, còn một bộ là Anh Ngưu Bách Tuế của chúng ta.
Thu Sinh nói: “Muốn xem trẻ con thì Chuyện cũ thành Nam; muốn xem hồ ly tinh thì Tinh biến; còn muốn xem anh hùng nông thôn thì Anh Ngưu Bách Tuế của chúng ta.”
Tuyền Anh nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy xem Chuyện cũ thành Nam đi, anh muốn xem gì?”
Thu Sinh đáp: “Anh sao cũng được.”
Lúc ra quầy mua vé, không khỏi nhớ đến Ngọc Bảo, nếu là Ngọc Bảo chọn, chắc chắn sẽ chọn Tinh biến. Anh lại nhìn tấm áp phích, càng nhìn càng thấy nữ diễn viên kia có nét giống Ngọc Bảo, đều có đôi mắt long lanh biết nói.
Hai người soát vé vào rạp, tìm đúng chỗ ngồi. Nhìn quanh một vòng, người trong rạp lác đác.
Đợi đến khi đèn tắt hết, phim bắt đầu chiếu được vài phút, Tuyền Anh liền tựa sát vào người Thu Sinh, anh hiểu ý, giơ tay khoác vai, kéo cô vào lòng.
Phim chiếu được hơn nửa, Tuyền Anh khẽ nói: “Em chưa từng hỏi anh, đã từng quen mấy bạn gái rồi, có thể nói cho em biết không?”
Thu Sinh nói: “Một người.”
Tuyền Anh hỏi: “Quen bao lâu?”
Thu Sinh im lặng.
Tuyền Anh hỏi: “Không tiện nói à?”
Thu Sinh đáp: “Không lâu.”
Tuyền Anh nói: “Không lâu là bao lâu?”
Thu Sinh bảo: “Nhất định phải nói sao?”
Tuyền Anh đáp: “Vậy thôi, vì sao chia tay?”
Thu Sinh nói: “Luôn sống xa nhau.”
Tuyền Anh lặng người: “Ra là vậy… Quả nhiên nam nữ không thể xa cách lâu, xa lâu rồi, lòng mỗi người mỗi khác, rồi chia tay, ai đi đường nấy.”
Một lúc sau, Tuyền Anh hỏi: “Thu Sinh đã từng hôn bạn gái trước chưa?”
Thu Sinh không nói.
Tuyền Anh hỏi tiếp: “Đã từng làm chưa?”
Thu Sinh hỏi lại: “Làm cái gì?”
Tuyền Anh cấu vào đùi anh, nói: “Giả ngốc.”
Thu Sinh không trả lời, Tuyền Anh nói: “Làm rồi phải không?”
Thu Sinh cúi đầu, hôn lên môi Tuyền Anh.
–
Ngọc Phượng bước vào nhà, đi thẳng vào phòng trong, Tiết Kim Hoa đang nằm nghiêng trên giường ngủ trưa, đang nhắm mắt.
Ngọc Phượng bước tới, lay lay: “Mẹ ơi, mau dậy đi.”
Gọi ba lần, Tiết Kim Hoa mới nói: “Làm gì đấy, ồn ào chết đi được.”
Ngọc Phượng hỏi: “Từ Chiêu Chí, mẹ nhớ bác Từ không?”
Tiết Kim Hoa nói: “Người đánh bài chung chứ đâu.”
Ngọc Phượng nói: “Thì ra bác Từ từng làm hàng xóm với nhà họ Phan hồi năm 1973.”
Tiết Kim Hoa tỉnh hẳn, ngồi dậy nói: “Còn có chuyện đó sao?”
Ngọc Phượng nói: “Nhà họ Phan không phải dạng vừa đâu, cả nhà gốc gác đàng hoàng.”
Tiết Kim Hoa nói: “Sao lại nói vậy?”
Ngọc Phượng bảo: “Chú họ của nhà họ Phan có quân hàm, từng tham gia kháng chiến chống Mỹ cứu nước, về nước chưa được mấy năm thì vết thương cũ tái phát, mất sớm, để lại dì Phan và bốn người con trai, từ đó tới nay vẫn được hưởng chế độ thân nhân liệt sĩ.”
Tiết Kim Hoa trầm trồ: “Bốn đứa con trai, mẹ Phan thật có phúc, sau này có người phụng dưỡng, lo hậu sự.”
Ngọc Phượng nói: “Đúng vậy, nghe nói con trai cả xuất sắc lắm, sau khi tốt nghiệp đại học thì sang Hồng Kông làm việc luôn.”
Tiết Kim Hoa nghiến răng: “Giỏi thật.”
Ngọc Phượng nói: “Mẹ không có số điện thoại của dì Phan sao?”
Tiết Kim Hoa hỏi: “Lại tính giở trò gì nữa đây?”
Ngọc Phượng cười nói: “Đến nhận họ hàng một chút, qua lại thân thiết, cũng chẳng hại gì.”