
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Editor: Kẹo Mặn Chát
"Thật mà, em đã trốn khỏi nhà thật luôn đó." Sài Yến Yến cắn ống hút: "Ở nhà có cả mớ chuyện rắc rối, khiến em bực cả mình."
Hiện tại họ đang ở trong một quán cà phê, sau cuộc dạo phố nguyên buổi chiều, bên cạnh bàn chất đầy túi lớn túi nhỏ. Sài Yến Yến đi nhiều mệt mỏi, bèn cởi thẳng giày để dưới gầm bàn, ngồi khoanh chân trên ghế sô pha.
Chu Ấm Tiêu rõ ràng có sức chiến đấu mạnh hơn một chút, đi giày cao gót mấy tiếng mà vẫn chưa thấy đau chân.
Từ lúc bọn họ ngồi vào bàn đến giờ, những ánh nhìn xung quanh liên tục hướng về phía bọn hò. Dù sao thì có tận hai người đẹp ngồi cạnh mà. Một người trong sáng một người quyến rũ, thu hút sự chú ý cũng không phải chuyện hiếm lạ gì. Thế nhưng, cảm giác duy nhất của An Bình bây giờ chính là tay của cậu sắp gãy rồi —— Hai người này mua sắm cả buổi chiều, không chỉ tiêu sạch tiền mừng tuổi của Sài Yến Yến mà còn quẹt nát thẻ của Chu Ấm Tiêu, một đống túi lớn túi nhỏ đều do một tay cậu xách.
Chu Ấm Tiêu từ chối không chịu xách, "Tôi vừa mới làm móng xong mà, em zai là đàn ông, chịu khó chút nha."
An Bình nhìn Chu Ấm Tiêu cao hơn mình một cái đầu, trong lòng thầm nói, chẳng phải anh cũng là đàn ông cao một mét tám mấy sao, lại còn đi giày cao gót nữa chứ.
Cũng may Chu Ấm Tiêu mua quần áo đều chỉ cần nhìn kích cỡ, bằng không cậu thực sự không biết người này sẽ vào phòng thay đồ nam hay nữ.
"Hôm qua chị vừa nhận được thư của Phong Đô, sáng nay mới đưa cho anh chị mà chiều cưng đã chạy ngay tới rồi." Chu Ấm Tiêu chống cằm, nhìn về phía Sài Yến Yến, "Con bé này, cưng lấy tin tức từ đâu mà nhanh thế?"
Sài Yến Yến hút một ngụm trà sữa lớn, nói: "Ông tổ gửi tin cho em, bảo là sau rằm tháng Giêng, bao giờ rảnh thì qua ăn ké bữa cơm. Em nào dám chậm trễ, nửa đêm nửa hôm trèo tường chạy tới đây luôn."
Chu Ấm Tiêu sửng sốt, sau đó bật cười, "Thảo nào, xem ra lão Tứ đã sớm đoán được Phong Đô sẽ giở trò như thế."
An Bình nghe hiểu được sơ sơ cuộc đối thoại của hai người —— Mấy ngày trước thang Âm dương xảy ra biến động bất thường, Sài Thúc Tân lấy đồng tiền được dùng làm Trấn Sơn Quỷ năm xưa từ trong đó ra, nhờ vậy mà Mộc Cát Sinh đã khôi phục một phần ký ức bị mất. Dựa theo suy tính của bản thân cộng với ngọn nguồn mọi chuyện đã làm sáng tỏ, y có thể dễ dàng đoán ra hành động của Phong Đô.
Cuộc bạo động của âm binh năm đó đã để lại bóng ma rất lớn cho tất cả mọi người. Nay thang Âm dương lại xuất hiện biến động, Phong Đô chắc chắn không thể ngồi yên —— Quả nhiên, hôm qua ở quán trà, Thôi Tử Ngọc đã nhờ Chu Ẩm Tiêu đưa thư, xin lấy danh nghĩa của Thiên Toán Tử, mời bảy nhà tụ họp.
Chỉ là An Bình còn vài chỗ nghĩ mãi không hiểu. Dù có tập hợp Thất Gia Chư Tử lại một chỗ với nhau, thì có thể làm gì chứ?
Chẳng lẽ lại để Mộc Cát Sinh chết thêm lần nữa sao?
Chu Ấm Tiêu kể vắn tắt lại sự việc, Sài Yến Yến nghe xong đập bàn, "Lại họp bảy nhà? Không ngờ Phong Đô dám cả gan nói như vậy, muốn chết lắm rồi à?" Sau đó cô hơi nhíu mày, nói ra nghi vấn của An Bình: "Rốt cuộc Phong Đô muốn làm gì?"
"Chuyện này khó nói." Chu Ấm Tiêu lắc đầu, "Mục đích của Phong Đô là một chuyện, thái độ của Thất Gia Chư Tử như thế nào lại là một chuyện khác."
"Âm Dương gia thì khỏi phải nói, hiện giờ Phong Đô có quyền lực rất lớn, toàn bộ nhà họ Ô đều chịu sự khống chế của Thập Điện Diêm La. Cái thằng ngốc Ô Tất Hữu kia ngoài việc chống đối cha mình thì chẳng thể tự quyết định được vấn đề quan trọng gì cả." Nhắc tới Ô Tất Hữu, Sài Yến Yến tỏ ra đầy ghét bỏ, "Một khi bảy nhà tụ họp, Âm Dương gia chắc chắn sẽ trở thành micro truyền thanh của Phong Đô, không trông cậy vào được."
Nói rồi cô nhìn sang Chu Ấm Tiêu, "Chị thì sao? Tộc Chu nói thế nào?"
"Cũng vậy à." Chu Ẩm Tiêu nhún vai, "Hai chị em mình thật giống nhau."
Sài Yến Yến không khỏi thở dài.
An Bình nghe không hiểu, nhìn bầu không khí ảm đạm, "Sao thế? Hai người đều là gia chủ mà. Dược gia và tộc Chu cũng không phải chịu sự khống chế từ thế lực bên ngoài như Âm Dương gia. Chẳng lẽ cũng không thể tự quyết định được sao?"
"Hiện tại thì tôi cũng có chút tiếng nói trong nhà, chỉ có điều trong nhà còn nhiều trưởng bối lắm." Chu Ấm Tiêu khẽ cười, "Vẫn phải từ từ thuyết phục."
An Bình lập tức nghĩ đến Chu Bạch Chi.
"Còn tôi là trốn nhà đi đấy." Sài Yến Yến nhìn An Bình, nhấn mạnh: "Trốn nhà đấy."
An Bình thoáng hiểu ra một chút, "Quan hệ giữa cô và gia đình... không được tốt lắm nhỉ?"
"Đâu chỉ là không được tốt." Sài Yến Yến nói: "Cha tôi được bà nội nhận nuôi, không có huyết thống với Dược gia, vốn không có tư cách kế thừa gia tộc. Nhưng chính bà nội tôi đã kiên quyết gạt bỏ mọi ý kiến dị nghị, mới có thể giúp cha tôi đảm nhận vị trí gia chủ."
Nói rồi cô cắn môi, "Cậu có biết trong Dược gia hiện nay có các phe phái nào không?"
An Bình sửng sốt, lắc đầu.
Sài Yến Yến quay sang hỏi Chu Ấm Tiêu: "Chị, chị nói thằng nhóc này là đồ đệ của ông tổ mà sao cậu ta không biết một cái gì thế?"
"Ô Tất Hữu còn là con gái của y đấy, chẳng phải cũng mù tịt như tên đần đó sao." Chu Ấm Tiêu phất tay, "An Bình không ngốc, chỉ là biết hơi ít thôi, cái gì cần nói thì cứ nói đi."
"Chậc chậc, đúng là đàn ông của Thất Gia Chư Tử." Sài Yến Yến lầu bầu: "Mỗi đời một kém."
An Bình nói thầm, này bà cô, tôi nghe thấy đấy nha. Với lại, việc cậu hiện giờ là đồ đệ của Mộc Cát Sinh đã được bảy nhà đồng thuận rồi sao?
Mộc Cát Sinh cũng không nói gì với cậu, An Bình đoán đây có lẽ là một chiêu tung hỏa mù. Dù sao vũng nước Thất Gia Chư Tử này quá sâu, cậu lại bị kéo vào trong, mang thân phận là đồ đệ của phái Thiên Toán cũng coi như có thêm một lớp bảo vệ.
Sài Yến Yến suy nghĩ một lúc rồi giải thích với An Bình: "Hồi đó, ông cậu tự nguyện xin rời khỏi Dược gia, rồi bà nội tôi lên tiếp quản vị trí gia chủ, trong suốt mấy chục năm gắng gượng duy trì gia tộc phải chịu rất nhiều gian khổ. Dù giữ được cơ đồ, nhưng nhiều mâu thuẫn và xung đột đã tích tụ từ lâu bên trong. Bà nội không thể hóa giải tất cả, chỉ có thể ép mọi việc xuống thôi."
Không khó để hiểu, khi xưa Sài Thúc Tân ngồi ở vị trí đó cũng chẳng dễ dàng gì.
"Sau này, vào những năm cuối đời, bà quyết định giao vị trí gia chủ cho cha tôi. Đó là một quyết định vô cùng khó đối với bà, nhưng bà thực sự không tìm được ai có thể phó thác." Sài Yến Yến thở dài: "Lúc ấy có rất nhiều người phản đối, nhưng bà nội vẫn kiên quyết làm vậy, thế là mâu thuẫn tích tụ lâu nay trong gia tộc lập tức bùng nổ."
"Đến cuối cùng, một nhóm người rời khỏi Dược gia, mang đi rất nhiều thứ trong truyền thừa gia tộc. Bọn họ bắt đầu lại từ con số không và thành lập một gia tộc mới sau mấy năm kinh doanh." Nói rồi cô nhìn về phía An Bình, "Cậu đã từng nghe tới tập đoàn Dược thị chưa?"
An Bình giật mình kinh ngạc, cậu đã từng nghe tới doanh nghiệp này, quy mô rất lớn, nổi tiếng ở trong nước và thậm chí cả ở nước ngoài.
"Đằng sau tập đoàn Dược thị chính là nhóm người rời khỏi Dược gia năm đó, bọn họ tự xưng là Tân Dược gia." Sài Yến Yến nói: "Dược gia bây giờ chia làm ba phe, hoàn toàn không phải là một gia tộc mà gia chủ như tôi có thể tùy ý điều khiển. Từ ba mươi Tết, người của tập đoàn Dược thị đã tìm tới cửa. Chồn chúc tết gà, ai mà chịu cho nổi, vừa nhận được thư của ông tổ là tôi chạy ngay."
"Chia làm ba phe?" An Bình nói, "Còn một phe khác là phe nào?"
"Trong tay anh tôi còn một nhóm người nữa." Chu Ấm Tiêu tiếp lời: "Năm đó sau khi rời khỏi gia tộc, anh ấy đã từng bước bồi dưỡng bọn họ, tuy người không nhiều nhưng thực lực vô cùng khủng khiếp."
"Các đời La Sát Tử đều một mình một nhà, ông cậu tôi cũng sắp thành lập La Sát gia rồi." Sài Yến Yến rùng mình, "Tóm lại, tôi cũng không phải gia chủ của đám người kia, tập đoàn Dược thị cũng sẽ không có gan đi khiêu khích."
Chu Ấm Tiêu nói: "Tính ra như thế thì, bên tộc Chu tôi sẽ giải quyết, tập đoàn Dược thị có anh tôi lo. Nếu chỉ có Âm Dương gia và Phong Đô đứng chung một chỗ, vậy lại đơn giản rồi."
Anh dừng một lát rồi nói tiếp: "Điều quan trọng nhất bây giờ chính là thái độ của Bồng Lai."
Sài Yến Yến hỏi: "Môn chủ hiện tại của Bồng Lai là ai? Em nhớ tên ông ta là Lâm Quyến Sinh thì phải?" Nói xong cô nhìn về phía Chu Ấm Tiêu, "Trường Sinh Tử đời này là người như thế nào?"
An Bình nghe phát liền hiểu, có vẻ như Sài Yến Yến cũng không biết rõ về một số chuyện năm xưa.
"Cái này chị không nói chắc được." Chu Ấm Tiêu đổi sang giọng điệu nghiêm túc: "Con bé này, lúc uống trà sữa phải từ tốn một chút, son môi bị em ăn hết rồi kìa."
Nhân lúc Sài Yến Yến đi trang điểm lại, Chu Ấm Tiêu nói với An Bình: "Tôi nhớ là khoảng thời gian trước cậu đã gặp Trường Sinh Tử rồi đúng không?"
An Bình gật đầu, "Ừ."
"Cảm thấy thế nào?"
"Nho nhã lịch sự." An Bình suy nghĩ một chút, bổ sung: "Thâm sâu khó đoán."
"Hắn và lão Tứ là sư huynh đệ, nếu mà đoán được mới là lạ đấy." Chu Ấm Tiêu thở dài, "Ngày đó hắn thấy chết không cứu, nhưng lão Tứ chẳng hề trách hắn."
"... Tại sao?"
"Khi xưa phái Thiên Toán có hai đệ tử, tôi nhớ hồi đấy thầy từng nhận xét rằng, lão Tứ là người chí tình chí nghĩa, sống tình cảm nhưng lại dễ bốc đồng, còn Lâm Quyến Sinh là người có tầm nhìn lớn, thong dong điềm tĩnh." Chu Ấm Tiêu nói: "Về chuyện năm xưa, mặc dù hắn đã bàng quang không quan tâm đến sự sống chết của huynh đệ đồng môn, nhưng đứng trên lập trường của Thất Gia Chư Tử, hắn không sai."
"Có đôi khi tôi cũng sẽ nghĩ, có lẽ đây chính là lý do khi ấy thầy đưa hắn đến Bồng Lai." Chu Ấm Tiêu khẽ cười, "Các Chư Tử đời trước đều lớn lên cùng nhau từ nhỏ, mối quan hệ vô cùng thân thiết, có khi sẽ thường vì tình nghĩa mà bất chấp tất cả để giúp nhau. Vì thế luôn cần một người sáng suốt hiểu rõ đúng sai."
"Hắn có lỗi với lão Tứ, nhưng không có lỗi với Thất Gia Chư Tử."
.
Ba người dạo chơi suốt cả buổi chiều, mùa đông tối sớm, lúc về tới miếu Thành Hoàng thì sắc trời đã đen kịt.
Chiếc xe quản lý đô thị của Ô Tất Hữu đang đậu trước cổng, đằng sau kéo theo một xe chất đầy túi lớn túi nhỏ, Ô Tất Hữu đang bận rộn chuyển đồ vào trong nhà, An Bình trông thấy thì ngạc nhiên hỏi, "Cậu đang làm gì vậy?"
"Má nó, cuối cùng mấy người cũng về rồi." Ô Tất Hữu nhét đồ vào trong tay An Bình, "Qua đây giúp tôi xách đồ đi."
Trong túi là một chồng hộp đựng thức ăn, thậm chí một số hộp còn đựng cả đá vụn từ kho lạnh, "Này là gì thế?"
"Còn chẳng phải là vì cô ta đến đây sao." Ô Tất Hữu liếc Sài Yến Yến, tỏ ra đầy ghét bỏ: "Bà mẹ này thích ăn cay, thế là lão quá đát nhất quyết muốn bày lẩu ngoài sân, bảo tôi tới Nghiệp Thủy Chu Hoa chuyển nguyên liệu nấu ăn về đây cho ổng."
Sài Yến Yến hừ một tiếng, bước tới trên đôi giày cao gót mới mua, "Lại gặp nhau rồi, đồ nhóc quỷ. Năm nay cậu vẫn không cao bằng tôi."
"Cô có giỏi thì cởi giày cao gót ra rồi hẵng kháy khịa tôi." Ô Tất Hữu cười khẩy, "Năm nay cô béo lên được mỗi năm cân thôi ha?"
Hai người chỉ nói vài câu đã bắt đầu công kích nhau, lời qua tiếng lại đầy mỉa mai, mắt trừng trừng lườm nguýt đối phương. An Bình nhìn sang Chu Ấm Tiêu, "Anh kệ à?"
"Cậu không hiểu đâu." Chu Ấm Tiêu khoanh tay đứng một bên, "Đây gọi là thú vui gia đình. "
An Bình: "..."
Hai người cứ cãi nhau mãi, đến tận khi Chu Ấm Tiêu thấy đã xem đủ trò vui này thì mới kéo Ô Tất Hữu qua, "Đừng cãi nữa, lại đây kể anh nghe, hôm nay đi Phong Đô các chú đã làm gì?"
Ô Tất Hữu vốn đang cãi hăng, nghe anh hỏi thì lập tức rùng mình, liếc nhìn anh rồi nói: "La Sát Tử mời Thập Điện Diêm La uống trà."
"Trà này cũng không dễ uống đâu nha." Chu Ấm Tiêu nhướng mày, "Sau đó thì sao?"
"Ngồi chưa được một khắc đồng hồ thì ba người bỏ chạy xin đi tiểu, một người trốn đi thanh toán, hai người không dám đến, có một người xỉu ngay tại chỗ, hai người còn lại viện cớ khiêng ổng đi."
"Thế còn một người nữa đâu." Chu Ẩm Tiêu nói: "Em zai kể chuyện thì đừng dài dòng làm gì, nói thẳng ra đi."
Ô Tất Hữu nuốt nước bọt, nói: "La Sát Tử nói với ông ta, việc bảy nhà tụ họp, hắn đồng ý."
Chu Ấm Tiêu và Sài Yến Yến đồng loạt trợn tròn mắt, "Đồng ý?"
An Bình cũng cảm thấy khó tin. Phong Đô đề nghị bảy nhà tụ họp, rõ ràng không có ý tốt gì, thế mà Sài Thúc Tân lại đồng ý sao?
"Tối cả rồi sao mọi người lại tụ tập hết ở cổng thế này?" Tiếng của Mộc Cát Sinh truyền tới, "Đang hóng gió à?"
Chu Ẩm Tiêu bước nhanh tới, "Lão Tứ, anh bị người ta bán rồi kìa."
"Yên tâm, tôi mà bị người ta bán chắc chắn sẽ kéo chú theo, mua một tặng một." Mộc Cát Sinh vỗ vai anh, "Về chuyện bảy nhà tụ họp thì Tam Cửu Thiên đã bàn bạc trước với tôi rồi, chúng tôi đồng ý."
Chu Ấm Tiêu hoang mang, "Các anh tính diễn vở kịch nào đây?"
Mộc Cát Sinh liếc nhìn anh, ung dung nói: "Muốn biết tiết mục là gì thì phải đợi tiếng cồng mở màn vang lên."
"Hai mươi tám tháng Giêng âm lịch, Thất Gia Chư Tử họp mặt, đến lúc đó chú sẽ biết."