
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Editor: Kẹo Mặn Chát
Tiếng động cơ gầm rú vang lên, chiếc mô tô lao vun vút qua con phố, quành một cú driff dừng ngay trước miếu Thành hoàng. Lốp xe ma sát với mặt đường, phát ra tiếng phanh kít chói tai.
Chu Ấm Tiêu cười lớn, tháo mũ bảo hiểm xuống, "Thế nào, thấy phê không?"
"Đây là chỗ cấm đỗ xe, mả cha anh mà đỗ ở đây nữa thì tôi sẽ viết phiếu phạt cho anh đấy." Ô Tất Hữu nhảy xuống từ yên sau, "Lần tới phiền anh đổi màu cho con ngựa chiến giùm cái. Mặt mũi của Thất Gia Chư Tử bị anh quăng đi hết luôn rồi."
An Bình ngồi trên bậc cửa, nhìn thấy Chu Ấm Tiêu và Ô Tất Hữu một trước một sau bước tới. Chu Ấm Tiêu rất thích đi phượt gió, trong tháng Giêng này hầu như ngày nào anh cũng đều ra ngoài đua xe, thỉnh thoảng còn giúp Ô Tất Hữu đi giao đơn gấp. Và tất nhiên, cũng không ít lần bị phạt vì chạy quá tốc độ.
Mấy ngày trước An Bình về nhà một chuyến, đang đi thì tận mắt nhìn thấy một tia sáng màu đỏ lao vút qua đường như gió cuốn, phía sau là cả đoàn xe mô tô cảnh sát và xe tuần tra đuổi theo. Cảnh sát giao thông thì cầm loa hò hét ầm ĩ, nhưng điều kỳ quặc nhất chính là ở cuối đoàn xe dài còn có một chiếc xe điện của quản lý đô thị. Giữa tiếng còi hụ inh ỏi đang vang lên liên tục lại phát thêm câu "Chúc bạn sinh nhật vui vẻ".
Mới đầu An Bình cứ tưởng là cảnh sát đang đi bắt tên trộm nào đó, cậu thậm chí còn chụp ảnh lại đăng lên vòng bạn bè. Sau đó về tới miếu Thành hoàng cậu mới biết chỉ có một mình Mộc Cát Sinh ở đây, "Lão Ngũ đi đua xe bị tóm." Y nằm trong sân phơi nắng, lười biếng nói: "Tam Cửu Thiên tới đồn cảnh sát nhặt người về rồi."
Chốc sau Sài Thúc Tân gọi điện thoại tới, "Em qua đây nói chuyện đi." Đối phương ngập ngừng một chút rồi nói: "Tôi giải thích mãi không được, bọn họ đều nghĩ lão Ngũ là con gái."
Mộc Cát Sinh ra vẻ như đã đoán trước, vừa nhịn cười vừa cố nặn ra giọng điệu quan tâm: "Hả? Thế anh không sao chứ?"
"..." Trong điện thoại im lặng một lúc, "Tôi cũng không biết mọi chuyện ra làm sao, giờ thì bọn họ cho rằng tôi là kẻ buôn người."
"Chắc bây giờ phải nhờ em tới đây nhặt hai chúng tôi về."
Mộc Cát Sinh cười gần chết, cuối cùng vẫn đến đồn cảnh sát đón người về. Lúc bước vào cửa, Sài Thúc Tân còn xách theo một chiếc lồng trên tay, bên trong nhốt một con chim lớn lông lá lòe loẹt. An Bình đang tò mò không hiểu tại sao bọn họ lại chạy một chuyến qua chợ hoa chim thì ngay sau đó, con chim lên tiếng: "Anh, em sai rồi, lần sau em còn dám."
An Bình sốc —— con chim đó hóa ra là nguyên hình của Chu Ấm Tiêu, hoặc có thể nói là phiên bản thu nhỏ. Nghe đâu Sài Thúc Tân đã mua một cái lồng hamster ở ven đường rồi thẳng tay nhét Chu Ấm Tiêu vào trong.
Mộc Cát Sinh cười ha ha, treo lồng sắt lên mái hiên, "Không sao đâu, sáng mai sẽ thả chú ra."
Sài Thúc Tân thì vẫn giữ thái độ bình thản như thường ngày, chỉ là tối đó hắn đã làm một bàn tiệc chỉ toàn gà với gà, cầm dao cắt tiết nhổ lông gà ngay trong sân, tiếng lũ gà kêu thảm thiết liên tục vang lên. An Bình và Mộc Cát Sinh ngồi đánh cờ bên hành lang, lồng sắt thì bị treo giữa không trung, chỉ thấy Chu Ấm Tiêu đang rúc đầu vào trong lớp lông vũ, cả người co rúm lại như chim cút.
Sáng hôm sau An Bình bị tiếng gáy đánh thức, lúc xuống lầu thì thấy Ô Tất Hữu đang đứng dưới lồng sắt cãi nhau với Chu Ấm Tiêu, "Chim Hầm Tiêu, anh muốn chết hả! Anh là Chu Tước, có phải gà trống đâu!"
"Cậu mau thả anh ra đi mà." Chu Ẩm Tiêu nhéo giọng giả giọng nữ, "Không phải gà trống, gà mái cũng được."
Cuối cùng Mộc Cát Sinh đang ngủ nướng thì bị đánh thức, lập tức xách lồng ném Chu Ấm Tiêu ra ngoài cửa. Khi An Bình và Ô Tất Hữu ra ngoài tìm thì đã không thấy tăm hơi chiếc lồng đâu. Hai người dạo quanh một vòng trong hội miếu, mới tìm thấy Chu Ấm Tiêu đang ở sạp bán thỏ.
Chu Ấm Tiêu trông vẫn khá phấn chấn, vươn cổ lên đầy oai vệ hiên ngang, thu hút một đám trẻ con xúm vào ngắm. An Bình nhìn mà cạn lời, "Đã bị ném ra ngoài luôn rồi, chẳng lẽ anh ta không thể tự biến lại được sao?"
"La Sát Tử đã hạ chú thuật thì cái thứ xui xẻo này giải sao nổi." Mặt Ô Tất Hữu đen như đáy nồi, chạy tới cò kè với ông chủ, "Một con gà mà ông bán năm trăm? Sao ông không đi cướp CMN luôn đi?"
Ông chủ cãi lý lại, "Nhóc con thì biết cái gì? Gà của ta đây là giống gà lai, nhóc xem màu lông này đi, sang phải biết!"
An Bình: "..."
Cuối cùng Ô Tất Hữu chạy về lấy giấy chứng nhận quản lý đô thị, tịch thu sạp bán thỏ và một loạt các sạp hàng xung quanh. Hai người kéo một chiếc xe đầy thỏ, cá vàng và gà về miếu Thành hoàng, nhưng về đến nơi thì lại thấy Chu Ấm Tiêu đang ngồi ăn sáng cùng Mộc Cát Sinh. Đối phương vừa thấy Ô Tất Hữu một phát là lập tức trở nên vui vẻ, vươn tay kéo cậu ta qua, "Nào, nào qua đây, lúc nãy em zai nhận nhầm con gà nào thành anh thế?"
Ô Tất Hữu suýt nữa bị gã này chọc cho tức chết.
Nhưng cái kiểu chủ động nhận sai mà có chết cũng không chịu hối cải như thế này chắc chỉ có mỗi mình Chu Ấm Tiêu. Anh là con nghiện mô tô siêu nặng, ngày nào cũng phải đạp chân ga bay vút như điện chớp. Cái hình tượng người đẹp chân dài cùng con xe mô tô đó đã khiến vòng bạn bè gần đây của An Bình toàn là những tấm hình chụp vội về anh. Ngay cả bạn cùng bàn cũng gửi tin nhắn cho cậu, "Cậu mua ngay thẻ thành viên đặt đồ ăn cho tui. Đậu mía tui không tin, tui sẽ đặt bốn bữa một ngày, ngồi đợi chị gái xinh đẹp đến giao đồ ăn cho tui!"
An Bình không nỡ lòng nào phá tan ảo tưởng đẹp đẽ của thằng bạn mình, đành nhờ Chu Ấm Tiêu đi giao đồ ăn cho cậu ta một lần. Tối đó WeChat của cậu bị spam kh*ng b*, tất cả đều là tiếng quỷ khóc sói gào của bạn cùng bàn, cứ như thể Vương Bảo Xuyến khổ sở chờ đợi Tiết Bình Quý suốt mười tám năm trong căn hầm lạnh lẽo vậy.
Nhưng có một điều đúng như Ô Tất Hữu nói, Chu Ấm Tiêu có kỹ thuật đua xe đỉnh cao, có gu thời trang đỉnh chóp, nhưng mắt thẩm mỹ đối với con xe mô tô thì có lẽ chỉ được góc đỉnh —— Anh sơn con xe thành màu đỏ chót cùng với đủ loại màu sắc lòe loẹt khác, để rồi khi chạy trên đường cả người và xe trông giống như chú ngựa Pony đang cưỡi mây bảy màu. An Bình nhìn tới nhìn lui vẫn thấy phối màu này quen mắt vô cùng, sau đó cậu chợt nhớ ra, nó giống hệt con gà lông lá sặc sỡ năm đó trước khi hóa hình thành Chu Tước.
Không ngờ, bậc thầy giả gái vẫn khá trẻ con nha.
Chu Ấm Tiêu ở lại miếu Thành hoàng hẳn nửa tháng, hiện giờ đã là mười lăm tháng Giêng âm lịch.
Mấy ngày trước Mộc Cát Sinh rảnh rỗi không có việc gì làm lại rủ mọi người chơi mạt chược. Lão quá đát là trùm mấy trò này chứ nào phải dạng vừa. Ô Tất Hữu và An Bình thua thảm hại không ngóc đầu lên được, đến cả Chu Ấm Tiêu cũng không chịu nổi. Hôm nay hai tên này đã chạy ra ngoài từ sáng sớm, mãi đến chiều mới trở về, "Nay em zai thắng bại thế nào?" Chu Ấm Tiêu tung chìa khóa xe, "Gỡ gạc được chút nào chưa?"
"Hôm nay không chơi bài." An Bình ngồi ở ngưỡng cửa, cúi đầu cặm cụi, "Tôi làm bài tập."
Từ bé An Bình đã được mẹ bế lên bàn đánh bài, thường thường mỗi dịp Tết cậu đều sẽ chơi vài ván với cô dì chú bác, nhưng đây là lần đầu tiên trong đời cậu thua thảm như vậy. Cậu thực sự đã bất lực lắm rồi, chỉ có lúc ôm đề thi thì Mộc Cát Sinh mới có thể cách xa cậu một chút.
"Vậy hai chúng ta đừng vào nữa." Chu Ấm Tiêu thấy vậy bèn bảo với Ô Tất Hữu, "Hiện tại bên trong ba thiếu một, ai vào người nấy xui xẻo."
"Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, buổi chiều La Sát Tử phải nặn bánh trôi, lão quá đát không gom được một bàn đâu." Ô Tất Hữu khịt mũi, tự mình đi vào trong miếu, "Gia đi đây, hai người cứ ở đây hóng mát đi."
"Vâng, vậy mời ngài đi." Chu Ấm Tiêu cũng không ngăn cản cậu ta, ngồi xuống bên cạnh An Bình, cởi giày cao gót ra, "Tôi nghe lão Tứ kể cậu là lớp phó học tập hả? Nghỉ lễ mà vẫn làm bài tập, chăm chỉ quá."
Ở miếu Thành hoàng toàn người có phép thuật với nhau, nhưng học vấn thì một người tốt nghiệp mẫu giáo, còn một người ở lại lớp ba năm. Trong chốc lát An Bình không biết phải tiếp lời như thế nào.
"Chuyện trò thôi mà, em zai đừng ngại." Chu Ấm Tiêu như nhìn thấu suy nghĩ của cậu, cười nói: "Tuy rằng tôi cũng chưa từng học qua trường lớp chính quy nào cả, nhưng họ hàng nhà tôi quen biết Văn Xương Tinh. Bao giờ cậu thi đại học thì tới tìm tôi, tôi sẽ bảo ông ta cho cậu đỗ thủ khoa luôn."
Đỉnh vãi, còn có trò thao túng như này luôn hả. An Bình khó tin nói: "Thế sao bán tiên lại ở lại lớp những ba năm được vậy?"
"Thực ra trước đây lão Tứ từng cãi nhau với Văn Xương Tinh, nhưng Văn Xương Tinh cãi thua, bèn âm thầm phán y mười năm không đỗ." Chu Ấm Tiêu nói: "Chẳng qua chỉ là đùa vui, dù gì lão Tứ cũng chẳng bao giờ đi học hẳn hoi, nên cứ thuận nước đẩy thuyền vậy thôi."
Mười năm không đỗ —— nói thế có nghĩa là Mộc Cát Sinh vẫn phải tiếp tục ở lại lớp, và nếu thực sự cứ ở lại lớp như vậy thì đó sẽ không còn là truyền thuyết trường học nữa mà thành thần thoại luôn rồi.
Chu Ấm Tiêu nhanh chóng đổi chủ đề: "Nhưng trong Thất Gia Chư Tử vẫn có người học giỏi đấy."
"Tôi biết chứ." An Bình vừa giải đề vừa nói, "Chẳng phải năm xưa bán tiên cũng ra nước ngoài du học sao, nhưng chuyện đó từ xưa xửa xừa xưa rồi." Mà bằng cấp có hạn sử dụng không nhỉ? Nếu không, với lão quá đát kiểu như Mộc Cát Sinh thì phải tính như thế nào?
"Tôi không nói lão Tứ, tôi nói anh tôi cơ." Chu Ấm Tiêu xua tay, "Trí nhớ của lão Tứ kém lắm, mấy thứ y học được hồi đó đã quên gần hết rồi. Anh tôi thì khác nha. Nếu cậu có bài nào không hiểu, có thể đi hỏi anh ấy."
An Bình sửng sốt, nhận ra người mà anh đang nói tới là Sài Thúc Tân.
Năm đó ở thư viện Ngân Hạnh, Sài Thúc Tân vẫn chưa chính thức bái chủ viện Ngân Hạnh làm thầy, cho nên mọi người cũng không xếp thứ bậc cho hắn. Chu Ấm Tiêu gọi Mộc Cát Sinh là lão Tứ, nhưng lại gọi Sài Thúc Tân là anh lớn, vai vế lộn xộn cũng thật khó hiểu.
"Linh Xu Tử từng đi du học sao?"
"Đại khái là vào cuối thập niên 40 của thế kỷ trước, anh tôi đã ra nước ngoài một chuyến." Chu Ấm Tiêu bấm ngón tay tính toán, "Mỹ, Anh, rồi cả Liên Xô... Tôi nhớ đâu đó anh ấy có cả một đống bằng cấp luôn."
An Bình nghe mà ngỡ ngàng, trong lòng không khỏi cảm thấy bối rối, đây đều là chuyện xưa nằm ngoài giấc mơ của cậu.
"Tôi xem cũng chả hiểu đề này của cậu viết gì." Chu Ấm Tiêu tiến lại gần nhìn đề thi hóa của cậu, "Nhưng ngày xưa anh tôi học Tây y đó, có khi anh ấy lại hiểu."
Có lý. An Bình đứng phắt dậy, "Em zai đi đâu đấy?"
"Đi hỏi bài."
Sài Thúc Tân đang nhào bột mì trong phòng bếp, trên bàn bếp bày hoa quế khô và lòng đỏ trứng muối. Hôm nay là tết Nguyên Tiêu, buổi tối sẽ nấu bánh trôi rượu nếp.
An Bình trình bày ý định, có chút lo lắng nhìn hắn, "Ngài xem...?"
Sài Thúc Tân không nói gì, rửa tay sạch sẽ rồi cầm lấy sách của cậu, "Có giấy bút không?"
"Hở?" An Bình ngẩn người ra, sau đó đáp, "Có!"
Cậu vội vàng đưa giấy nháp và bút máy qua cho hắn, Sài Thúc Tân xem đề một lát, "Cách làm này của cậu quá rườm rà." Nói xong, hắn viết mấy dòng công thức lên giấy.
Sài Thúc Tân giảng rất chậm, phân tích những điểm chính vô cùng chi tiết, hắn dường như rất quen thuộc phạm vi kiến thức của học sinh trung học, giải thích đơn giản rõ ràng. An Bình hiểu rất nhanh —— cậu thực sự muốn quỳ xuống thờ lạy vị thiên tài này. Đi qua muôn ngàn dặm đường, hóa ra cao nhân ở ngay bên cạnh.
An Bình thậm chí còn bắt đầu suy tính xem, liệu có thể nhờ Sài Thúc Tân dạy kèm cho mình mấy buổi tại nhà được không, giá cả bao nhiêu cũng được.
Sài Thúc Tân giảng cho cậu mấy câu khó, An Bình vẫn muốn hỏi tiếp nhưng đề lại bị đối phương đặt sang một bên.
"Học tập phải kết hợp với nghỉ ngơi." Sài Thúc Tân nói rồi đưa cho cậu mấy viên hạt dẻ, "Hôm nay ăn Tết."
Là một học sinh cấp ba đang chịu áp lực học tập nặng nề, An Bình nghe mà suýt nữa rơi nước mắt. Cậu cầm hạt dẻ đi tìm Ô Tất Hữu, nhưng đối phương lại nhìn cậu như vừa nghe được chuyện cười, "Cái gì cơ? Cậu bảo La Sát Tử giảng bài cho cậu á?"
"Thì sao?" An Bình khó hiểu hết sức, "Anh ta giảng hay lắm."
"Cậu cứ điêu đi." Ô Tất Hữu cười nhạo, miệng nhai hạt dẻ nói không rõ lời: "Mấy năm trước khi lão quá đât vừa mới tỉnh lại, toàn là La Sát Tử dạy bù cho ông ta đấy, nhưng kết quả thì sao? Tôi biết hết, năm nào thi chả tạch."
An Bình: "..."
Ô Tất Hữu trả vỏ hạt dẻ về tay An Bình, vỗ vỗ vai cậu ra vẻ già đời, nói như ông cụ: "Biển học vô biên, quay đầu là bờ."
Nói thế cũng không sai, nhưng mới mẫu giáo mà đã quay đầu giác ngộ, hình như sớm quá thì phải?
Tối hôm đó Sài Thúc Tân chia bánh trôi cho mọi người. Chu Ấm Tiêu gần như múc cả nửa hũ mật ong vào trong bát. An Bình tặc lưỡi, không biết Chu Tước có bị sâu răng hay không.
"Vậy bọn tôi đi đây." Ô Tất Hữu húp sùm sụp hết bát bánh trôi, kéo An Bình đi ra ngoài. Đêm nay bọn họ sẽ đi chơi ở chợ quỷ.
Sài Thúc Tân dặn dò Chu Ẩm Tiêu: "Chú ý an toàn, đừng manh động."
"Đánh nhau cũng được." Mộc Cát Sinh lười biếng nói: "Nhưng thua thì đừng về."
Chu Ấm Tiêu cười đáp: "Dạ vâng, hai ngài cứ yên tâm."
Ba người đi tới Nghiệp Thủy Chu Hoa, Ô Tất Hữu mở thang máy, đi thẳng xuống tầng mười tám dưới lòng đất. Trên nóc thang máy có thắp một chiếc đèn kéo quân, sáng tối xen kẽ lung linh rực rỡ, giống như có những bóng hình đang nhảy múa xung quanh.
Trước đó An Bình đã tưởng tượng ra khung cảnh bên ngoài thang máy, cậu vốn tưởng rằng nơi mình đến sẽ giống như ba người Mộc Cát Sinh năm xưa, ở gần bờ sông Vong Xuyên hoặc là Quỷ Môn Quan chẳng hạn. Thế nhưng trong khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, cậu sững cả người lại, bởi âm thanh truyền tới bên tai không phải tiếng nước chảy mà là tiếng loa báo tới trạm sau khi xe buýt dừng tại bến.
"Đã đến bến phường Tam Sinh, quý khách nào có nhu cầu xuống xe, xin vui lòng mang theo hành lý của mình trước..."
Chu Ấm Tiêu bóc một cây kẹo m*t rồi ngậm vào miệng, quay đầu lại cười với cậu, "Chào mừng đến với Phong Đô thế kỷ 21."
Nơi này là một nhà ga khổng lồ với phần mái hiên và đấu củng trong suốt trên không trung, bên dưới được chống đỡ bằng những cột trụ lớn màu son đỏ. Dòng người đi lại tấp nập không ngừng. Toàn bộ nhà ga được chia làm ba tầng, tầng cao nhất là đường ray tàu điện treo ngược bằng đồng xanh, tầng giữa là bến xe buýt qua lại trên cao, và tầng dưới cùng là bến đậu của một loạt các xe kéo tay. Những tay phu xe đội mũ quả dưa tụ tập thành từng nhóm nhỏ, trên vai vắt khăn trắng, hút tẩu thuốc lào dài nhỏ.
An Bình để ý, bọn họ đã bước ra từ một bức bích họa khổng lồ được khắc trên một cột trụ tròn nằm ở trung tâm của toàn bộ nhà ga, giống như một thang máy đi thẳng lên trời cao. Trên tường vẽ những người phụ nữ đang nhảy múa vô cùng xinh đẹp và quyến rũ, cổ đeo chuỗi ngọc, tay cầm chuông chày. Một trong số họ chú ý tới ánh mắt của An Bình liền liếc mắt chớp chớp, khẽ nở nụ cười đầy ám muội về phía cậu.
"Đây là điệu múa Thập Lục Thiên Ma." Chu Ấm Tiêu giới thiệu với cậu, "Thang máy này là thang Âm dương mới. Cái cũ kia dùng mấy ngàn năm rồi, với cả thế kỷ trước xảy ra chút vấn đề nên nó đã bị đóng lại. Thập Điện Diêm La bèn xây dựng một cái mới ở đây, phái các Thiên Ma Nữ đến trấn giữ nơi này, để đề phòng bất trắc."
"Lải nhải lắm phiền chết đi được, đi nhanh lên." Ô Tất Hữu sốt ruột nói: "Chợ quỷ sắp mở rồi đấy."
Nhà ga Phong Đô rất gần phường Tam Sinh, gần như nằm ngay bên cạnh chợ quỷ. Ngay khi ba người vừa ra khỏi nhà ga, An Bình lập tức bị choáng ngợp trong biển đèn trải dài bát ngát —— Đèn lồng treo trên cao với những sắc màu neon rực sáng tỏa ra khắp nơi, bên bờ sông Vong Xuyên nơi những con thuyền lớn đầy hoa lệ neo đậu, ánh sáng chiếu qua tấm giấy dán cửa màu vàng, hắt bóng những cô gái đang cúi đầu e lệ. Trên mặt nước vang lên tiếng chiêng trống, chũm chọe trước khi vở hí khúc mở màn.
Nơi này khác hoàn toàn với Phong Đô trong ký ức của An Bình, nó giống như một con rối bóng khổng lồ được dựng lên từ đồng thau và sắt thép, đang kể lại một câu chuyện xưa bằng điện tử và cơ khí, trong không khí tràn ngập sức sống kỳ lạ.
An Bình theo lên chiếc thuyền lớn, lúc này cậu mới nhận ra toàn bộ chợ trời dập dềnh như mây ngày trước đều đã được chuyển hết lên một chiếc thuyền, tiếng rao bán nối tiếp nhau vang tới. "Tiệm nào treo đèn lồng bên ngoài thì là cửa tiệm cũ, trước khi vào nhớ chú ý màu đèn." Ô Tất Hữu vội vàng nói mấy lời rồi bỏ chạy, "Có xảy ra chuyện thì tôi cũng kệ cậu."
An Bình nhìn bóng lưng gấp gáp của Ô Tất Hữu, "Cậu ta vội đi đâu đấy?"
"Tối nay trên tầng cao nhất có buổi hòa nhạc của Quỷ Tam Cơ." Chu Ấm Tiêu nhún nhún vai, "Cậu ta là trưởng nhóm cổ vũ."
Không phải đã hẹn đi quẩy bar rồi mà, An Bình câm nín. Chu Ấm Tiêu dường như đoán được suy nghĩ của An Bình, bèn vô tư khoác vai cậu rồi kéo lên lầu, "Quẩy bar phải chờ đến sau nửa đêm, buổi hòa nhạc của Quỷ Tam Cơ sẽ kết thúc vào giờ Tý, lúc đó sẽ thả hoa đăng, đẹp lắm."
"Vậy giờ chúng ta làm gì?"
"Tôi đã đặt một chỗ có view đẹp ở tiệm trà để ngắm hoa đăng rồi, giờ chúng ta đi nghe sách nói trước đã. Tối nay kể về cuốn "Điểm Tinh Phong Hoa Lục", trong đó có một hồi tên là "Bài ca tuổi trẻ", cậu chắc chắn sẽ thích."
An Bình đi theo Chu Ẩm Tiêu vào một tiệm trà, nói là tiệm trà nhưng thực chất cả tiệm chiếm hẳn ba tầng lầu. Giếng tảo được chạm khắc bằng những hình vẽ sắc màu thếp vàng, xung quanh treo rèm trúc trang nhã. Tầng trệt là khu vực dành cho khách lẻ, chỗ ngồi đã chật kín nhưng bên trong vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng gảy đàn nhẹ nhàng vang lên.
Chu Ẩm Tiêu đã đặt một phòng bao, hương trà thoang thoảng khắp phòng. An Bình vén rèm trúc lên, giọng nói của người kể chuyện vọng đến từ đằng xa, trầm khàn luyến láy.
"Xưa kia, thắng làm vua, thua thành giặc,
Hưng thịnh vong suy xoay vần trong chớp mắt.
Long tranh hổ đấu bao phen máu,
Ấy vẫn chẳng hiểu được thú phong lưu.
Nay ta kể đôi chuyện phong nguyệt cũ,
Cho khuây khỏa nỗi sầu lúc nhàn ưu.
Ngắm thiếu niên cưỡi ngựa trong áo gấm,
Nghe mưa hát vọng tiếng bên lầu son ——"
Nhịp thước gõ vang lên, như làm chú chim trên bàn sợ hãi bay đi, cánh vỗ phần phật vút qua không trung, để lại một gợn sóng nhẹ trong chén trà.
"Chuyện kể rằng, gần trăm năm trước, có một thiếu niên cầm kiếm xông vào Quỷ Môn Quan, tung hoành chợ quỷ, mở sòng cá cược, khiến bách quỷ phải dốc cạn túi, gây náo loạn cả Phong Đô..."
An Bình nghe kể thấy quen quen, chốc lát sau mới giật mình nhận ra đây chính là câu chuyện năm xưa của Mộc Cát Sinh và Tùng Vấn Đồng. Mặc dù đã dùng bí danh nhưng cậu vẫn có thể nhận ra.
Năm ấy, nhóm người Mộc Cát Sinh đến Phong Đô tìm kiếm Chu Ấm Tiêu đi lạc, Mộc Cát Sinh đã mua một cái mặt nạ ở ven sông để tránh bị nhận ra —— Vì trước đấy, vào lần đầu tiên xuống Phong Đô, y đã mở sòng đánh bạc ở chợ quỷ, gần như thắng hết cả khu chợ, vậy cũng chẳng khác nào đã đắc tội với dân chúng của nửa thành Phong Đô. Cuối cùng bị truy nã khắp thành, thậm chí phải vào Âm Luật Ty lĩnh phạt.
Giọng nói của người kể chuyện nhẹ nhàng đều đều, trong giây lát cậu như nhìn thấy một bóng hình đầy vô tư ngồi xuống trước mắt mọi người, đặt thanh trường đao đỏ thẫm lên bàn đánh bạc. Hắn cười lớn sảng khoái, uống rượu rồi hát vang, vung tiền như nước, trong ánh mắt hiện rõ nét ngông cuồng, phóng khoáng chỉ có ở thiếu niên.
Người vốn khách lỡ bên đời, năm tháng nuối tiếc ngỏ lời làm sao.
"«Điểm Tinh Phong Hoa Lục» là cuốn sách cổ được lưu truyền ngàn năm ở Phong Đô, nó được những người kể chuyện truyền tai nhau từ thế này qua thế hệ khác, mỗi một thế hệ đều sẽ thêm thắt vài chi tiết mới. "Bài ca tuổi trẻ" là câu chuyện được viết bởi người kể chuyện của thế hệ trước, mới đây thôi, vẫn chưa cũ, rất nhiều người thích nghe hồi này."
Chu Ấm Tiêu nhấp một ngụm trà, "Câu chuyện này khá dài, hôm nay có lẽ chỉ kể phần đầu tiên, trong đó có nhiều chỗ chỉ là bịa đặt. Nếu người biết chuyện nghe được thì chắc sẽ bật cười cho mà xem."
Nói xong chính anh cũng nở nụ cười, "Nhưng được cái xem khá vui."
Giọng của người kể chuyện trở nên hài hước hơn, kể về việc Mộc Cát Sinh và Tùng Vấn Đồng tranh cãi không ngừng vì ý định cầm cố thanh đao Thỉ Hồng —— đây hoàn toàn là bịa đặt. Theo như An Bình biết, chỉ cần Mộc Cát Sinh muốn lấy đao thì Tùng Vấn Đồng thậm chí còn chẳng cản, vì hai người này vốn là hai tên tội phạm chuyên nghiệp, thường xuyên kết bè kéo cánh đi gây án.
Nhưng câu chuyện thêm thắt lại rất thú vị. Mộc Cát Sinh còn bắt đầu tỏ vẻ đáng thương, nói mình có một mối hôn sự, đôi bên tình cảm sâu đậm, nhưng vì đối phương hiện đang gặp khó khăn nên y bất đắc dĩ mới đến chợ quỷ thử vận may. Kể lể đáng thương lắm ai oán lắm, trái lại đúng chất mặt dày của chính con người y.
Chu Ấm Tiêu và cả An Bình đều nghe chuyện vô cùng vui vẻ, cười mãi không thôi. Chu Ấm Tiêu đột nhiên nói: "Cậu có biết nguyên mẫu của người tình bé nhỏ mà lão Tứ đính hôn cùng trong phiên bản này là ai không?"
An Bình đang uống trà thì bị sặc, "Này còn có nguyên mẫu nữa hả?"
Chu Ẩm Tiêu ra vẻ bí hiểm, nói nhỏ: "Là lão Tam đó."
?!?! Chén trà trong tay An Bình rơi xuống đất, cái quái gì vậy?
Chời má. Suy nghĩ đầu tiên của cậu không phải gì khác mà chính là —— chẳng lẽ Ô Tất Hữu thật sự là con của Mộc Cát Sinh và Ô Tử Hư sao?