
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chương 34: Trực giác của đàn ông
Edit & beta: Cún
Trần Diên không mời mà tới, tự mình ngồi xuống ghế sô pha: “Chuyện ngày hôm qua, tôi đồng ý với cách nói của cô, chúng ta vẫn cứ tiến hành theo kế hoạch ban đầu đi. Sản phẩm của các cô tuy không phải quá lý tưởng, nhưng với tư cách là người mẫu được mời lần này, tôi vẫn phải giữ gìn nguyên tắc nghề nghiệp cơ bản.”
Đồng Uyển Thư không hiểu rốt cuộc Trần Diên bị làm sao, ngủ một đêm xong bỗng dưng trở nên biết điều như vậy?
Còn nói đến mấy chữ “nguyên tắc nghề nghiệp” nữa chứ.
Nhân cách phân liệt à?
Rõ ràng vẫn còn mang cái vẻ không cam lòng kia.
Thế mà còn bày đặt nói nguyên tắc nghề nghiệp.
Thật là không biết xấu hổ.
“Đồng ý?” Lông mày thanh tú của Đồng Uyển Thư khẽ động.
“Ừm. Sao thế, cô Đồng còn có ý kiến gì sao?” Trần Diên với dáng vẻ ban ơn nói.
Đồng Uyển Thư thờ ơ đáp: “Ý kiến thì nhiều lắm, cô đồng ý thì tôi nhất định phải dùng cô chắc?”
Sắc mặt Trần Diên lập tức thay đổi hẳn: “Chắc là cô Đồng không biết rồi, mẹ chồng sắp cưới của tôi chính là nhà tài trợ trong nước lớn nhất của lần cuộc thi lần này. Lý do mà các nhà thiết kế trẻ trong nước có được suất tham gia lần này, đều là cơ hội do bà ấy thương lượng với công ty MOC mà có. Nếu nhà chồng chưa cưới của tôi tạm thời rút lui, e rằng mấy chục nhà thiết kế trong nước đều sẽ mất tư cách dự thi. Cho dù cuộc thi vẫn diễn ra bình thường, nhưng các cô thiếu đi người mẫu trình diễn cuối cùng, đừng nói tới việc giành thứ hạng, ngay cả việc được lên sàn cũng khó đấy?”
Mẹ của vị hôn phu.
Đuôi danh xưng gì mà dài thế, thật rắc rối.
Đồng Uyển Thư khẽ cụp mi mắt, giọng lười biếng: “Ồ, nếu cô Trần thật sự có bản lĩnh đó thì cứ việc dùng, tôi sẵn sàng theo đến cùng.” Người mẫu do Tông Triệt sắp xếp tối qua đã vào vị trí, chỉ cần không phải trùng hẳn một người, anh đều có thể xoay xở giúp đỡ vài chỗ, “Có điều, cô Trần vì tư lợi cá nhân mà làm mất tương lai của bao nhiêu người như vậy, nếu mẹ chồng tương lai của cô biết chuyện, bà ấy sẽ nghĩ thế nào? Cô có bản lĩnh gì mà muốn mẹ chồng tương lai của cô rút tài trợ là rút ngay? Đây đâu phải trò đùa trẻ con.” Cái đuôi danh xưng dài ngoằng thế, đọc thôi cũng thấy vướng miệng.
Trước đó đã có người từng nói, Đồng Uyển Thư là kiểu người “có thù tất báo”, nói chuyện chuyên chọn chỗ hiểm mà chọc vào.
Quả thật không sai.
Những lời Trần Diên vừa nói cũng chẳng có bao nhiêu khí thế, tối qua cha cô ta đã nói rất rõ ràng trong điện thoại rồi.
Đồng Uyển Thư đưa ngón tay day nhẹ lên trán, nhìn Trần Diên một lúc, rồi mỉm cười hỏi: “Cô Trần, tôi muốn thỉnh giáo cô một vấn đề. Đội ngũ của chúng tôi, bao gồm cả tôi, đều không nhớ là đã từng đắc tội gì với cô cả. Cô gây ra một màn thế này, rốt cuộc là vì cái gì vậy?”
Cảm giác cô ta cũng không giống loại người có thể bày trò lớn gì.
Đừng nói Đồng Uyển Thư và nhóm của cô thấy hiếu kỳ, ngay cả người đại diện của Trần Diên cũng thấy hiếu kỳ. Trước đây mỗi lần cô ta không vừa mắt ai, phần lớn là do người đó có ý định dựa vào Lương Gia Nghị, hoặc muốn nhắm tới anh ta.
Nhưng Đồng Uyển Thư thì đã kết hôn rồi, đối tượng lại là Tạ Quyến Hòa, căn bản không thể nào đi tranh giành ngài Lương với cô ta.
Trần Diên chỉ đáp lại bằng sự im lặng.
Đồng Uyển Thư cũng không miễn cưỡng, có những người suy nghĩ vốn dĩ đã kỳ quặc, liền chuyển đề tài: “Được thôi. Cũng thật trùng hợp, ngay lúc cô gây tranh chấp với nhà thiết kế của tôi, thì có một đứa bé là con của nhân viên đang chơi điện thoại, tình cờ quay được cảnh cô Trần đang tự mình cào cổ.”
Trần Diên nhớ lại lúc đó, trong phòng thử trang phục quả thật có một đứa bé ngoại quốc, trong tay đúng là đang cầm điện thoại vung qua vung lại. Tim cô lập tức chìm xuống, nhất thời không nói được gì.
Đồng Uyển Thư mở video trong điện thoại cho Trần Diên xem mấy giây. Chỉ mới phần mở đầu thôi, Trần Diên đã ngồi không yên.
Đồng Uyển Thư mỉm cười cất điện thoại: “Cô Trần, nếu đoạn video này mà được tung lên mạng, sự nghiệp người mẫu của cô có bị ảnh hưởng không nhỉ? Còn vai trò giám khảo trong chương trình “Nhảy múa cùng sao” của đài Lam [1], liệu có nguy hiểm không? Tôi nhớ trước đây cô từng là diễn viên múa trong đoàn văn công đúng không? Tuy chỉ là hữu danh vô thực, chẳng có thực lực gì.”
“Cô… cô muốn thế nào?” Trần Diên nhìn Đồng Uyển Thư, trong mắt không còn khinh miệt như trước, mà chỉ còn hoảng loạn.
Dôngd Uyển Thư tựa vào sô pha, tay khẽ day huyệt thái dương: “Không phải từ đầu đến giờ vẫn luôn là cô muốn thế nào sao? Chính cô đích danh gọi tôi đến, tôi từ đầu tới cuối đều là bị ép đến đây, chẳng phải sao?”
Trần Diên cắn môi, định nói thêm gì đó, nhưng bị Phùng Hiểu ngăn lại.
Phùng Hiểu là người hiểu rõ nhất toàn bộ chuyện này, cũng là kẻ nhìn thấu lợi hại trong đó: “Cô Đồng, xin cô cho một lời gợi ý.”
Đồng Uyển Thư thật ra khá thích quản lý của Trần Diên, vì cô nàng này thông minh hơn nhiều, cô mỉm cười nói: “Đơn giản thôi, bồi thường tiền. Nhà thiết kế của tôi bị nghệ sĩ nhà cô làm lo lắng như vậy, tinh thần hoảng loạn, ăn không ngon, ngủ không yên, phải bồi thường tổn thất tinh thần chứ?”
Phùng Hiểu vội vã cười đáp: “Được, chúng tôi sẽ theo quy định bồi thường cho nhà thiết kế.” Vụ này vài ba chục ngàn, không cần chấp nhặt.
Hướng Huệ vốn còn lo mình đã đem phiền phức về cho sếp.
Sao lại trong chốc lát mà thành ra họ phải bồi thường cho cô được.
Bà chủ thật lợi hại.
Quản lý nói quả không sai, sếp rất biết che chở, biết xử lý, không để nhân viên bị thiệt.
Từ nay cô ấy chính là fan số một của bà chủ!
Phải cố gắng giành kết quả tốt nhất để báo đáp sếp.
Đồng Uyển Thư vẫy tay nhỏ nhắn, “Không, tôi kì vọng nhiều hơn ở cô ta, tôi trông chờ cô ấy mang giải về cho tôi. Tổn thất tinh thần của một nhà thiết kế đoạt huy chương vàng, 100 triệu cũng không quá chứ?”
Trần Diên mặt đầy sửng sốt.
Đồng Uyển Thư đòi100 triệu?
Sao không đi cướp đi chứ!
Phí xuất hiện của cô ta có đúng 100 triệu thôi á!
Trần Diên tức lạnh người: “Điên rồi à? Cô ta chỉ là một nhà thiết kế mới, cô còn trông mong cô ta đoạt giải? Không bị loại ngay vòng sơ khảo đầu tiên thì đã coi như lợi hại lắm rồi.” Ở đây toàn là nhà thiết kế trang sức hàng đầu thế giới, mấy nhà thiết kế trong nước về tư duy trang sức hay thời trang thì có điểm nào so bì nổi với bọn họ chứ.
Giọng Đồng Uyển Thư vốn dịu dàng, lúc này lại nâng cao lên mấy phần: “Nhà thiết kế mới thì sao? Tôi lúc ban đầu tham gia cuộc thi này cũng là một người mới, vậy mà tôi vẫn giành được thành tích tốt. Tôi cũng từng là một người mới. Tôi nhớ là một năm trước cô Trần được phá lệ nhận vào đoàn văn công, đến giờ chẳng phải cũng vẫn là lính mới đó sao?”
Ánh mắt Trần Diên run rẩy, trong lòng đầy hoảng loạn.
Chỉ qua một đêm, Đồng Uyển Thư đã điều tra cô sao?
Không phải đã tra ra chuyện khác chứ?
Chắc là không, nếu có thì tuyệt đối sẽ không dễ dàng thế này.
Trần Diên im lặng, không dám đáp lời.
Đồng Uyển Thư thấy rõ sự hoảng hốt, thậm chí là guilty trong mắt cô ta, lại chẳng hiểu cô ta đang sợ cái gì: “Không muốn bồi thường cũng được, nếu mấy thứ này lộ ra ngoài, tôi không chịu trách nhiệm đâu.”
Ngón tay cô gõ nhẹ lên màn hình điện thoại đen nhánh.
Phùng Hiểu cười gượng: “Cô Đồng, cô đừng chấp với Diên Diên, tính cô ấy vốn vậy.”
“Ai mà chẳng có chút tính khí? Nhìn tôi có giống người dễ tính không?”
Đồng Uyển Thư khẽ đẩy điện thoại, chiếc máy rơi xuống đất.
Phùng Hiểu sững người một thoáng, vội vàng nhặt lên, hai tay dâng đến trước mặt Đồng Uyển Thư: “Cô Đồng, tôi không có ý đó. Chúng tôi sẽ căn cứ theo hợp đồng, bồi thường ba lần tiền vi phạm. Cô xem như vậy được chứ?”
“Gấp mười lần.” Giữa chân mày Đồng Uyển Thư đã vương chút giận dữ.
“Gấp mười lần?” Tức là mười triệu? Trần Diên rốt cuộc không nhịn nổi nữa: “Đồng Uyển Thư, cô thiếu tiền đến phát điên rồi sao?”
Đồng Uyển Thư lại cười, thản nhiên thừa nhận: “Đúng thế, ai mà chê tiền ít chứ, nhất là khoản tiền vốn thuộc về mình. À đúng rồi, những gì cô vừa nói trước mặt tôi, để bảo đảm chất lượng cuộc trò chuyện, tôi đã ghi âm toàn bộ rồi. Cái gì mà mẹ của vị hôn phu ấy, tất cả đều có trong đó. Cô nói xem, những thứ này có đáng giá một triệu, mười triệu không?” Cái từ mẹ của vị hôn phu này, quả thật nói ra cứ vướng miệng.
“Đồng Uyển Thư!” Trần Diên gần như phát điên. Đây là loại người gì vậy chứ? Quá xảo trá!
Phùng Hiểu khẽ thì thầm: “Diên Diên, bớt nói lại đi. Chuyện này kết thúc tại đây thôi, nếu Lương tiên sinh mà biết, sẽ rắc rối lắm đấy.” Đồng Uyển Thư vốn dĩ cũng chẳng phải hạng người mà bọn họ có thể trêu vào, chẳng hiểu hôm nay cái tiểu tổ tông này phát điên gì.
Nghe đến cái tên Lương Gia Nghị, trạng thái điên cuồng của Trần Diên cũng bình tĩnh lại đôi chút.
Phùng Hiểu hơi gật đầu: “Cô Đồng, khoản bồi thường và tiền vi phạm hợp đồng, chúng tôi sẽ thanh toán đầy đủ theo yêu cầu của cô, lát nữa sẽ chuyển vào tài khoản. Chúng tôi còn có việc, xin phép không quấy rầy nữa.”
Kết quả cuối cùng, ngay cả chính Trần Diên cũng không ngờ tới: không những bỏ lỡ công việc ở sàn diễn, mà còn phải bù thêm mười một triệu.
Đồng Uyển Thư thì lại chẳng thấy hứng thú gì.
Làm một màn rùm beng thế này để làm gì cơ chứ?
Sao cứ có cảm giác sấm to mưa nhỏ?
Chán đến cực điểm, chẳng có gì vui cả.
Đợi Trần Diên rời đi, một nhà thiết kế tò mò hỏi: “Bà chủ, thật sự có đoạn video cô ta tự cào cổ sao?”
“Không có.” Đồng Uyển Thư nhàn nhạt đáp.
“Vậy sao cô ta lại sợ đến mức như vậy?”
“Làm chuyện xấu thì tự chột dạ thôi.” Quản lý cửa hàng mỉm cười.
Trong lòng Đồng Uyển Thư cũng chẳng thoải mái gì. Nếu thật sự có video, cô sớm đã khiến đối phương mất sạch danh dự, đâu cần ở đây phí lời. Cô vốn chẳng phải người hiền lành nhân từ. Thật tức chết đi được.
Chỉ tiếc là ở nước ngoài, camera giám sát không phổ biến như trong nước, phòng thử đồ và cửa ra vào đều không có ống kính trực diện.
Mọi người nghe vậy càng thêm hiếu kỳ.
Quản lý cửa hàng liếc nhìn Hướng Huệ rồi bật cười, giải thích: “Tối qua sếp bảo tôi và Hướng Huệ dựng lại hiện trường, quay vài giây video. Trần Diên vốn cảm thấy tội lỗi liền tin ngay.”
Mọi người lập tức vỡ lẽ, ánh mắt nhìn Đồng Uyển Thư càng thêm khâm phục.
Đồng Uyển Thư chỉ mỉm cười nhạt: “Thôi, mọi người tập trung chuẩn bị cho cuộc thi đi. Đợi cuộc thi kết thúc tôi mời mọi người ăn một bữa.”
Nói xong, cô gọi Hướng Huệ ở lại: “Số tiền 100 triệu mà Trần Diên bồi thường, sau khi vào tài khoản tôi sẽ chuyển cho em.”
Hướng Huệ kinh ngạc, liên tục lắc đầu: “Tôi không cần! Chỉ cần bà chủ đứng ra bảo vệ tôi, để tôi tiếp tục được tham gia cuộc thi là tôi đã mãn nguyện lắm rồi.” Vốn dĩ số tiền ấy không phải của cô, quá nhiều và cũng quá quý giá.
Ngay sau đó, nước mắt từng giọt lớn lăn xuống má.
Hướng Huệ lớn hơn Đồng Uyển Thư hai tuổi, gia cảnh lại khó khăn. Những năm qua cô chỉ có thể dựa vào thành tích ưu tú và sự giúp đỡ của Đồng Uyển Thư để hoàn thành đại học. Sau khi tốt nghiệp, cô liền theo sát bên cạnh Đồng Uyển Thư, bất kể thế nào cũng không chịu rời đi. Cô miệt mài tham gia các cuộc thi thiết kế, lần nào cũng gặt hái được thành tích xuất sắc.
Đồng Uyển Thư tuy có chút kiêu kỳ, lại hay để bụng, nhưng lòng dạ thì mềm mại nhất: “Đừng nói gì cả. Tiền thuốc men của ba chị không phải con số nhỏ. Có khoản tiền 100 triệu này, sau này chị sẽ nhẹ nhõm hơn, có thể yên tâm thiết kế cho tôi những món trang sức tốt hơn. Cứ dốc sức thi đấu đi.”
Đôi mắt Hướng Huệ đỏ bừng, môi run run, chẳng thốt nổi lời nào. Trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ, phải càng nỗ lực hơn nữa, mới xứng đáng với sự tốt đẹp mà Đồng Uyển Thư dành cho mình.
*
Mọi người đã rời đi, căn phòng lập tức yên ắng. Đồng Uyển Thư ôm một chiếc gối ôm vào ngực, uể oải nằm dài trên sofa.
Tạ Quyến Hòa xử lý xong công việc rồi bước ra, thấy cô nằm thư thái trên sofa đọc tiểu thuyết liền vòng người qua lưng sofa, cúi xuống véo véo má cô: “Người của em sắp lên chiến trường rồi mà còn nhàn nhã thế?”
Đồng Uyển Thư vỗ tay anh, che cuốn sách lại: “Trình độ của bọn họ tôi nắm hết trong lòng. Nếu tôi đứng ở phía sau theo dõi, họ còn thấy không thoải mái nữa.”
Sáu giờ tối là buổi trình diễn chủ đạo của đội, cô không cần đến quá sớm, sẽ đến trước khi cuộc thi bắt đầu.
Tạ Quyến Hòa hỏi: “Trưa đi ăn ngoài hay ăn đồ anh nấu?”
Đồng Uyển Thư l**m môi, ánh mắt sáng lên: “Ăn đồ anh nấu.”
Tạ Quyến Hòa cúi xuống, hôn nhẹ lên môi cô rồi cười: “Phần thưởng cho vợ thông minh của anh.”
“Anh nghe hết rồi đấy.” Đồng Uyển Thư tâm trạng tốt.
Tạ Quyến Hòa gật đầu: “Ừm, bà Tạ thật oai phong, mới chốc lát đã kiếm được mười triệu, có muốn chia cho chồng ít tiền tiêu vặt không?”
Đồng Uyển Thư đặt điện thoại xuống, ngoắc ngón tay gọi Tạ Quyến Hòa. Anh vòng qua sofa ngồi xuống bên cạnh, cô liền ngồi vắt ngang trên đùi anh, bóp cằm anh một cái, đôi mắt thông minh nheo lại: “Là anh làm đúng không?”
“Làm gì cơ?” Tạ Quyến Hòa nhướng mày.
“Còn giả vờ à.” Đồng Uyển Thư mạnh tay nhào nặn cằm anh.
Tạ Quyến Hòa cúi xuống, khẽ hôn vào tay cô, mỉm cười: “Chỉ vài tên tép riu thôi, vợ anh búng ngón tay cũng đủ nghiền nát, anh cần ra tay làm gì? Huống hồ, có anh là chồng ở đây, sao lại để người khác ỷ thế lấn át thêm?”
Đồng Uyển Thư nhìn vào đôi mắt anh, thấy bóng dáng nhỏ bé của mình phản chiếu trong đó, khẽ bật cười. Cô đâu có ngốc, hôm qua Trần Diên còn kiêu ngạo đến thế, làm sao có thể tự dưng thay đổi chủ ý, qua một đêm lại “nghĩ thông suốt” được.
Cô ôm lấy cổ anh, đầu dựa vào vai thì thầm: “Người ta còn phải dựa vào mẹ của vị hôn phu để chống lưng, còn em có chồng bên cạnh là đủ rồi.”
Đích thân chồng mình, nào phải kiểu như “mẹ chồng tương lai” của Trần Diên có thể so bì.
Người đàn ông của cô, dùng chỗ nào cũng thuận tay chẳng phải vừa rồi đã chứng minh rồi sao.
Đồng Uyển Thư tựa trong lòng Tạ Quyến Hòa một lúc, rồi mới ngẩng lên: “Em đi sân thi trước đây, tối về sẽ thưởng cho anh.”
“Không phải nói chưa cần vội đi sao?” Tạ Quyến Hòa mỉm cười nhạt.
“Em sợ mình nhịn không nổi, lại muốn đè anh.”
“……” Tạ Quyến Hòa cảm thấy cạn lời.
Đồng Uyển Thư ngẩng đầu, hôn lên má anh một cái, cười khẽ: “Tối nay cho anh chơi.”
Nghe xong, ánh mắt Tạ Quyến Hòa chợt trầm xuống, liền kéo cô ngồi trở lại trên đùi mình, hôn say đắm một hồi lâu mới luyến tiếc buông ra.
*
Đội ngũ của Đồng Uyển Thư có sáu người tham gia, tất cả đều thuận lợi tiến vào vòng bán kết.
Hướng Huệ còn lọt vào top ba, trực tiếp giành được suất vào chung kết.
Buổi tối, sau bữa tiệc tình ái của hai người, Tạ Quyến Hòa ôm người vợ mềm mại trong ngực, khẽ thở dài: “Chỉ có thể ở bên em thêm ba ngày nữa thôi.” Tuần sau anh có một sự kiện quan trọng buộc phải tham dự, thời gian qua anh đã hơi lơ là công việc.
Toàn bộ lịch trình cuộc thi kéo dài nửa tháng, Đồng Uyển Thư vẫn cần ở lại Pháp thêm nửa tháng.
Đồng Uyển Thư trở mình, ngồi trên người anh, mỉm cười: “Vậy thì em phải tận hưởng cho trọn khoảng thời gian thuộc về em.” Kết thúc vòng sơ khảo sẽ có ba ngày nghỉ, tất cả cô đều muốn dành cho anh.
Trong chuyện này, Tạ Quyến Hòa rất hiểu thói quen nhỏ và tính khí nhỏ của cô. Anh hoàn toàn nắm rõ cách nào có thể khiến cô thỏa mãn nhất, còn cô thì luôn bày ra những chiêu trò bất ngờ khiến anh vui sướng khôn cùng.
Ngày nào cũng tràn đầy bất ngờ, ngày nào cũng đầy k*ch th*ch, thế mà vẫn chẳng bao giờ thấy đủ.
*
Đến vòng chung kết, Đồng Uyển Thư gặp lại thầy đại học của mình.
Người được mời đến làm giám khảo lần này là một nhà thiết kế trang sức nổi tiếng, lại còn là người Hoa.
Chung kết vừa kết thúc, thầy liền gọi Đồng Uyển Thư từ phía sau.
Cô quay lại dặn dò mấy nhà thiết kế đi cùng vài câu, để họ về khách sạn trước.
“Đồng Đồng, thầy đã nhìn thấy em từ sớm rồi, thế mà em còn giả vờ không quen sao?”
Đồng Uyển Thư nghịch ngợm chớp mắt, “Chào thầy Ngu. Em chẳng phải là đang tránh hiềm nghi sao, giám khảo mà đi lại thân thiết quá thì sẽ bị người ta dị nghị.”
Thầy Ngu tự cười, “Làm gì có nhiều quy củ thế. Hơn mười giám khảo, thầy chỉ coi như đi chấm công cho đủ giờ thôi, ai mà để ý đến thầy chứ.”
Lời vừa dứt, phía sau có một vị phu nhân trung niên, khí chất quý phái, liền tiếp lời: “Thầy Ngu khiêm tốn quá rồi, nếu thầy chỉ tính là đi chấm công thì chẳng phải tôi chỉ là kẻ đi mua nước tương sao?”
Đồng Uyển Thư lễ phép khẽ gật đầu, “Lương phu nhân.”
Lương phu nhân nhìn Đồng Uyển Thư từ trên xuống dưới, khen ngợi: “Đồng Đồng, lâu rồi không gặp, con càng ngày càng xinh đẹp rồi đấy.”
Thầy Ngu hơi kinh ngạc: “Lương phu nhân quen học trò đắc ý của tôi à?”
Lương phu nhân liền nắm lấy tay Đồng Uyển Thư, mỉm cười: “Không chỉ quen biết, trong nhà tôi có mấy bộ trang sức hiếm đều là do con bé giúp thiết kế đấy.”
Thầy Ngu bật cười: “Đồng Đồng, Lương phu nhân giàu có dư dả, tiền là thứ bà ấy không thiếu. Lần sau bà ấy lại nhờ em thiết kế, thì nhớ chém thêm chút.”
Đồng Uyển Thư khẽ cười: “Cũng may là Lương phu nhân chịu bỏ ra những nguyên liệu quý hiếm cho em luyện tay nghề.” Vào đến cuộc thi, cô mới biết nhà đầu tư lớn nhất tài trợ cho các nhà thiết kế trong nước chính là Lương phu nhân.
Lương phu nhân kéo cô đi lên phía trước, vừa đi vừa nói: “Khi con kết hôn, ta không kịp đến tham dự, thật sự có lỗi.”
“Chỉ cần nhận được quà của dì là con đã rất vui rồi, khiến dì tốn kém rồi.” Đó chính là một bộ vòng ngọc phỉ thúy giá trị xa xỉ.
Lương phu nhân nhìn cô, mang chút tiếc nuối: “Ban đầu ta còn định chờ con tốt nghiệp sẽ giới thiệu con trai ta cho con quen biết, nào ngờ con lại kết hôn nhanh thế. Khi ấy dì con còn đùa rằng, để con gả về Tứ Cửu Thành cho bà ấy có bạn bầu bạn nữa cơ.”
Đồng Uyển Thư vẫn còn hơi ngạc nhiên.
Hóa ra Lương phu nhân không hề biết con trai mình đã có bạn gái?
Vậy mà Trần Diên lại dám mượn danh nghĩa của Lương phu nhân để đi ra ngoài vênh váo hống hách?
Quả là gan to bằng trời.
Lương phu nhân đang trò chuyện thì điện thoại reo.
Bà liếc qua màn hình, mỉm cười: “Mọi người cứ nói chuyện tiếp nhé, ta còn chút việc. Đồng Đồng, khi nào con đến Tứ Cửu Thành nhất định phải đến nhà dì Lương chơi nhé.”
Thầy Ngu cười hỏi: “Sao thế? Ngẩn ngơ nhìn bóng lưng Lương phu nhân mãi vậy?”
Đồng Uyển Thư chỉ khẽ cười lắc đầu.
*
Giải đấu kết thúc, cả sáu thành viên trong đội đều đạt được thành tích khá tốt, trong đó Hướng Huệ giành giải ba trong cuộc thi thiết kế.
Đồng Uyển Thư mời mọi người đi ăn mừng, thầy Vu cũng có mặt.
Đúng dịp diễn ra lễ hội âm nhạc thường niên, khắp nơi từng nhóm tụ tập ba năm bảy lượt, đàn guitar, violin vang lên, ca hát nhảy múa, đầy ắp không khí tưng bừng. Rượu vang và hoa tươi, sự lãng mạn kiểu Pháp hiện hữu khắp ngõ ngách.
Thầy Ngu nhìn về bãi cỏ không xa nơi có người hát ca nhảy múa, mỉm cười: “Đồng Đồng, thầy nhớ em cũng từng học múa đúng không?”
Quả thật là vậy.
Hồi nhỏ thể chất Đồng Uyển Thư không tốt, để tăng cường hô hấp tim phổi và sức đề kháng, mẹ đã cho cô học lớp múa cổ điển từ khi còn bé xíu, rồi cứ thế kéo dài hơn mười năm.
Nếu không phải cô đặc biệt yêu thích thiết kế trang sức, e rằng sau này đã theo con đường nghệ thuật biểu diễn. Nhưng như thế chắc mẹ cô sẽ phát cáu mất, ban đầu chỉ để rèn luyện sức khỏe, chứ làm nghề cần vận động cường độ cao, mẹ là người đầu tiên phản đối.
Thầy Ngu lại liếc sang nhóm nhà thiết kế trẻ trung đang tràn đầy nhiệt huyết, khẽ cười: “Các em có muốn xem bà chủ của mình nhảy một điệu không?”
“Được thật ạ?” Lập tức có mấy thiết kế trẻ háo hức lên tiếng.
“Bà chủ, hôm nay chúng ta đều đạt thành tích tốt, chị Tiểu Huệ còn đoạt giải, chị có thể thực hiện tâm nguyện nhỏ của bọn em không?”
Ánh mắt Hướng Huệ nhìn Đồng Uyển Thư tràn đầy mong đợi.
Cô chưa bao giờ thấy bà chủ nhảy múa, thậm chí còn không biết bà chủ mình lại biết nhảy.
Cô thật sự muốn biết, rốt cuộc bà chủ còn có điều gì là không biết nữa.
Đồng Uyển Thư có chút khó xử, từ sau khi tốt nghiệp, cô gần như không luyện tập vũ đạo nữa, động tác chắc chắn đã trở nên gượng gạo.
Cô sợ mất mặt, trước mặt bao nhiêu người mà nhảy không đẹp, sau này cô biết chui vào đâu. Xấu hổ chết mất. May mà đám chị em “xấu xa” kia không có mặt ở đây, nếu không thể nào tránh khỏi việc bị quay video, rồi lúc đó một điệu nhảy vụng về sẽ trở thành hắc sử.
Mọi người xung quanh thì hò reo, tràn đầy mong chờ: “Nhảy một đoạn đi, nhảy một đoạn đi!”
Đồng Uyển Thư suy nghĩ giây lát, rồi khẽ cười: “Vậy thì tôi mạo muội diễn một đoạn thôi.”
Cô tháo đôi giày cao gót, đặt sang một bên.
“Bà chủ muốn nghe khúc gì, để tôi đệm nhạc cho.” Một nhà thiết kế nam hào hứng lên tiếng.
Trong đội ngũ thiết kế vốn không thiếu những người đa tài.
Đồng Uyển Thư trầm ngâm một chút rồi đáp: “Ừm, bài ‘Thần thoại đẹp nhất’ đi.”
Cô có nhiều bản nhạc cổ phong yêu thích, nhưng đây là khúc cô thích nhất, vừa cổ xưa, vừa thần bí.
Nhà thiết kế nam mượn được một cây guitar, giai điệu chậm rãi vang lên.
Đồng Uyển Thư liền uyển chuyển cất bước, dáng múa mềm mại thanh thoát.
Người xung quanh thấy có người đang múa, hơn nữa lại là một mỹ nhân phương Đông, ánh mắt liền bị thu hút, từng nhóm người lần lượt kéo đến.
Họ còn mang theo đủ loại nhạc cụ, nào là đàn accordion, kèn túi, đàn hạc… từng nhạc cụ nhập vào, khiến tiết tấu trở nên phong phú, hòa quyện cùng điệu múa càng thêm mộng ảo.
Một khúc “Thần thoại đẹp nhất” dưới sự kết hợp của hai nền văn hóa Đông Tây, mang đến từng linh hồn khác nhau.
Đây là lần đầu tiên Đồng Uyển Thư múa trong một bối cảnh như vậy, khán giả đa dạng, màu da khác nhau, ngôn ngữ và âm nhạc cũng khác biệt.
Nhưng cô vẫn ung dung nắm bắt nhịp điệu của bản thân, nhảy múa tự tin và duyên dáng, như một con công trắng tinh quý phái.
Khung cảnh náo nhiệt thu hút đông đảo người xem. Ban đầu chỉ vài ba người đứng quanh, nhưng số người kéo đến ngày càng nhiều, tạo thành một vòng tròn. Đồng Uyển Thư như một con bướm cao quý, nhẹ nhàng uyển chuyển giữa trung tâm.
Chiếc váy trắng bay bổng, nhẹ nhàng, tựa như một bức tranh lịch sử tinh mỹ, viết nên từng câu chuyện thần thoại, tạo nên những bức họa nối liền hàng ngàn năm, vừa là khát vọng, vừa là truyền thừa văn hóa.
Xung quanh, càng ngày càng đông người có người quay bằng điện thoại, có người huýt sáo, vỗ tay cổ vũ.
Họ không hiểu ý nghĩa sâu xa của múa cổ điển Trung Hoa, nhưng vẫn bị cuốn hút bởi những động tác uyển chuyển, như tiên như tranh.
Sự náo nhiệt ở khu vực ngoài trời cũng thu hút ánh mắt của nhiều người phía trên.
Lương Gia Nghị sau khi hoàn tất công việc, bước ra khỏi phòng riêng, ngay lập tức bị thu hút bởi người con gái đang múa ngoài trời, cô như vầng trăng lạnh lùng, không ai chạm tới, và dường như mọi ngôi sao đều tôn vinh cô.
Chợt, trong khoảnh khắc, tầm nhìn của anh như trùng khớp với một hình ảnh trong tâm trí.
“Ông Lương, hay về khách sạn thôi ạ?” Trợ lý cắt ngang suy nghĩ của Lương Gia Nghị.
Anh đẩy kính gọng bạc, hơi ngẩng cằm: “Người đang múa là người Trung Quốc sao?” Múa cổ điển.
Trợ lý chăm chú nhìn cô gái dưới sân, trong lòng in đậm hình ảnh ấy, còn rất sâu sắc.
Trợ lý nối lời: “Đúng vậy, đây là đội duy nhất trong sáu đội tham dự mà tất cả đều vào bán kết, trong đó còn có một người trực tiếp vào vòng chung kết, và người này sau cùng cũng đoạt giải, chính là nhà thiết kế từng xảy ra mâu thuẫn với cô Trần. Cô Trần nói rằng người đó đã làm trầy cổ cô, đồng thời sản phẩm trang sức của họ còn khiến da cô bị dị ứng.”
Trợ lý nhìn xuống Đồng Uyển Thư rồi tiếp tục: “Người phụ nữ đang múa dưới sân là cô Đồng Uyển Thư, phu nhân Chủ tịch rất thích cô ấy.”
À, hóa ra cô chính là nhà thiết kế xinh đẹp mà mẹ anh thường nhắc tới.
Tên của Đồng Uyển Thư thì nghe rất quen, nhưng Lương Gia Nghị không nhớ rõ.
Anh hiểu ra mọi chuyện.
“Anh nghĩ rằng trang sức của họ có vấn đề sao?” Lương Gia Nghị hỏi, ánh mắt vẫn dõi theo những động tác uyển chuyển mềm mại của cô.
Trợ lý khẽ khàng hắng giọng: “Không có vấn đề gì cả. Nếu xét về chuyên môn, dù là chất liệu trang sức hay các phụ kiện kim loại đi kèm đều nằm trong phạm vi kiểm định của quốc gia, không hề vi phạm pháp luật.” Ngay cả khi người mẫu bị dị ứng, cũng chỉ có thể giải thích là cơ địa họ nhạy cảm với kim loại của hộp đựng hay phụ kiện trang sức, chứ không liên quan đến sản phẩm. Hơn nữa, cô Trần Diên cũng từng cầm nhiều sản phẩm tương tự để chụp hình đại diện, mỗi ngày có thể chụp hàng chục, thậm chí hàng trăm lần, mà chưa từng gặp vấn đề gì, có những thứ thậm chí chỉ là đạo cụ. Tuy nhiên, nếu nhìn từ góc độ bạn gái của bà chủ, chuyện này chưa hẳn đã đơn giản như vậy.
Chốc lát sau, khi chưa thấy bà chủ đưa ra hướng xử lý cụ thể, liên quan đến bạn gái của bà chủ, trợ lý không dám tự quyết, liền hỏi: “Bà chủ, phía cô Trần định xử lý thế nào ạ?”
Lương Gia Nghị đẩy kính gọng bạc trên sống mũi, ánh mắt rút khỏi người cô gái đang múa, nhíu nhẹ trán: “Không cần quan tâm.”
Nhưng ngay khi rút đi, ánh mắt anh lại bị thu hút trở lại. Lần này, anh chú ý đến đôi chân trần của vũ công, chạm lên những viên sỏi trắng nhỏ. Chỉ riêng việc đứng trên đó thôi cũng đã khiến chân không được thoải mái.
Cô ấy vẫn đang nhảy múa trên đó.
Trợ lý kinh ngạc: “Không quan tâm sao? Cô Trần sẽ gây rắc rối đó… Nếu cứ tiếp tục gây rối, chắc chắn sẽ khiến ngài đau đầu.”
Trợ lý thở dài, tiếp tục nói: “Và sau khi cuộc thi kết thúc, cô Trần còn tự ý đến gặp phu nhân Chủ tịch. Bà ấy bảo khi ngài xong việc thì nên gặp cô ấy.”
Lần này, dưới lớp kính bạc, ánh mắt sâu thẳm của Lương Gia Nghị lóe lên một tia lạnh lùng: “Sai người dọn sạch toàn bộ đồ đạc của cô ta ra khỏi Thanh Viên!”
“Hả? Dọn sạch là sao?!” Trợ lý bàng hoàng.
Có phải bà chủ định chấm dứt hoàn toàn mối quan hệ với cô Trần không?
Chẳng lâu sau, điện thoại của Trần Diên đổ chuông.
Lương Gia Nghị dứt khoát gác máy.
*
Ngày hôm sau, Đồng Uyển Thư dẫn đội đi làm thủ tục trả phòng.
Họ chuẩn bị về nước.
Trong lúc làm thủ tục, điện thoại của Tạ Quyến Hòa vang lên.
Cô vừa nghe điện thoại vừa xử lý việc trả phòng. Tạ Quyến Hòa không nói gì, chỉ để mở cuộc gọi, và Đồng Uyển Thư chỉ nghe thấy âm thanh họp. Cô lẩm bẩm thầm: “Âm thanh cuộc họp có gì hay đâu…”
Sau khi xong thủ tục, cô tưởng mọi chuyện đã xong, chuẩn bị rời đi thì một nữ lễ tân gọi lại: “Cô Đồng, xin vui lòng chờ một chút. Có một vị nam khách nhờ tôi chuyển đôi giày múa này đến cô. Vị khách đó cũng nhắn nhủ cô, sỏi dưới đất có thể cấn chân, cô đi cẩn thận.”
Đồng Uyển Thư nhìn đôi giày múa đắt tiền.
Các nhà thiết kế trong đội tò mò, ngẩng cổ nhìn theo.
Đôi giày này có logo, giá trị “trên trời”. Thật là một món quà hoành tráng.
Cô hỏi lễ tân: “Vị khách nào vậy?” Cô nhíu mày, tự hỏi bên này không quen ai mà còn biết cả họ của mình?
Lễ tân mỉm cười, lắc đầu, không tiết lộ thông tin khách: “Xin lỗi, tôi không thể tiết lộ.”
Đồng Uyển Thư giữ nguyên đôi giày, trả lại cho lễ tân: “Xin gửi lời cảm ơn tới vị khách. Hơn nữa, đôi giày quá quý giá, tôi không thể nhận.”
Trong trạng thái “người máy”, Tạ Quyến Hòa lên tiếng, giọng trầm kèm theo nụ cười đầy ẩn ý: “Thế nào, có ai đang tỏ ra chăm sóc cho bà Tạ à?”
“Cũng không hẳn, có lẽ là một fan hâm mộ thôi.” Cô hắng giọng, cũng không biết mình có fan từ bao giờ, càng không biết ai rảnh rỗi đến mức làm mấy chuyện này. Xử lý những thứ như vậy cô chẳng hề khó khăn.
Tạ Quyến Hòa cười: “Ồ, dám hỏi fan của Tạ phu nhân đã tặng em món quà gì vậy?”
Nghe giọng cười nhẹ nhàng của anh, Đồng Uyển Thư rùng mình một chút, lúng túng: “À… là một đôi giày múa. Bình thường thôi, chắc là fan hâm mộ. Em cũng không rõ, em bảo lễ tân trả lại rồi.”
Tạ Quyến Hòa hít sâu, giọng trầm hơn: “Em nhảy múa cho người khác xem à?” Anh chỉ từng thấy cô múa một lần thôi.
“À… chắc cũng tính nhỉ.” Thực ra là một nhóm người cùng xem.
“Em từng múa cho người khác xem khi nào thế?” Anh thắc mắc, “Trong mấy chục ngày anh không ở Pháp sao?”
Đồng Uyển Thư không muốn kéo dài chủ đề này nữa, cô nói: “Tạ Quyến Hòa, em không nói với anh nữa, xe đón bọn em ra sân bay đến rồi.”
Tạ Quyến Hòa nhấn nhẹ nỗi bực bội trong lòng: “Trước khi lên máy bay thì nhắn tin cho anh, ngày mai anh ra sân bay đón em, về sớm một chút nhé.”
“Yên tâm đi.” Đồng Uyển Thư đáp, giọng trong trẻo.
Cuộc gọi kết thúc, Tạ Quyến Hòa nhìn vào số điện thoại “Vợ là con công nhỏ” trên màn hình.
Ngón tay vuốt nhẹ trên màn hình điện thoại.
Ngồi lặng im trên ghế một lúc lâu.
Trực giác của đàn ông.
Có người đang để mắt đến con công nhỏ của anh.
[Tác giả có đôi lời:
Tới rồi đây, chúc các bé cưng ngủ ngon.]
☆ Chú thích:
[1] 蓝台 = Đài Lam: tên đài truyền hình, thường chỉ kênh truyền hình vệ tinh Chiết Giang (浙江卫视), hay gọi là Đài Lam.