Hôn Sắc Mê Người - Tây Tử Nhất Tiếu

Chương 32

Trước Tiếp

Chương 32 – Bảo bối Đồng Đồng lại thừa nhận rồi.

Edit & beta: Cún


Đồng Uyển Thư cùng với Tạ Quyến Hòa từ Bahamas đi tuần trăng mật trở về, là nửa tháng sau. Vừa vui lại vừa mệt.

Đồng Uyển Thư về đến nhà, cởi giày cao gót vứt ngay ở huyền quan, rồi bước chân trần lên tấm thảm mềm đi vào trong. Tạ Quyến Hòa vừa đem giày của cô cho vào tủ khử trùng xử lý, vừa lấy dép lê đưa cho cô: “Đồng Đồng, sàn lạnh đấy, mang dép vào trước đã.”

Hai người về mà không báo trước, dì Chúc từ phòng giúp việc đi ra, thấy Uyển Thư để đôi bàn chân trắng muốt tr*n tr** giẫm lên gạch, vội vàng nhận lấy dép từ tay Tạ Quyến Hòa, đặt trước mặt cô. Cuối hạ rồi, thời tiết bắt đầu se lạnh, dễ bị cảm.

“Dì Chúc, buổi chiều tốt lành.” Đồng Uyển Thư mang dép, yếu ớt vẫy tay chào.

“Sao thế này?” Dì Chúc thấy bộ dạng ủ rũ của Đồng Uyển Thư thì ngạc nhiên hỏi.

Đồng Uyển Thư mí mắt nặng trĩu, giọng nói mềm nhũn: “Dạo này ra ngoài mệt như chó luôn ấy. Dì Chúc, cháu có mua quà cho dì với bác Tề, lát nữa đưa cho hai người.”

Dì Chúc nhìn ra, miệng Đồng Uyển Thư tuy than vãn, nhưng thật ra là đang vui, thế là bà cũng vui theo: “Được được được, quà cáp thì không gấp đâu. Bữa tối có muốn ăn món gì đặc biệt không?”

“Không ăn đâu.” Quá mệt rồi, chỉ muốn ngủ thôi.

Không ăn? Dì Chúc nhìn sang Tạ Quyến Hòa.

Tạ Quyến Hòa xách hành lý, chậm rãi bước lại gần: “Cứ chuẩn bị đi.” Tránh để lát nữa ai đó lại muốn ăn, rồi phải chờ.

Đồng Uyển Thư cùng Tạ Quyến Hòa lần lượt lên lầu. Dì Chúc liền nhắn tin cho lão phu nhân nhà họ Tạ: [Quyến Hòa với Đồng Đồng đi tuần trăng mật đã về rồi, hai đứa quấn quýt chẳng rời, tình cảm tốt vô cùng, lão phu nhân cứ yên tâm.]

Tạ Quyến Hòa mang quần áo trong vali ra, treo gọn lại vào tủ trong phòng thay đồ. Ra ngoài thì thấy Đồng Uyển Thư đã mềm nhũn nằm bò trên giường ngủ, dép một chiếc rơi xuống đất, một chiếc còn treo lơ lửng ở chân, sắp tuột mà chưa tuột.

Ánh mắt anh đầy cưng chiều, lắc đầu khẽ cười, bước tới, đưa tay nhéo nhéo vào cặp mông cong cong của Đồng Uyển Thư: “Không ngâm bồn tắm nữa à?”

“Có.” Đồng Uyển Thư lí nhí đáp, không còn chút sức.

“Không chăm sóc da nữa sao?” Giọng Tạ Quyến Hòa dịu dàng.

“Ừm, vẫn phải làm.” Ôi, mệt quá, mắt mở không nổi, người cũng không nhấc dậy được.

“Thế thì dậy đi.” Anh mỉm cười nhạt.

“Em ra nông nỗi này là tại ai chứ!” Trong hơi thở yếu ớt của Đồng Uyển Thư vương chút giận dỗi.

Đàn ông gì mà sức lực tràn đầy.

Ngay cả trên máy bay cũng không tha cho cô.

Mười mấy ngày trăng mật, Đồng Uyển Thư vẫn rất vui vẻ, hai người cứ làm hết lần này đến lần khác.

Về chuyện này, Đồng Uyển Thư vốn chẳng phải kiểu người e dè, cô rất tận hưởng cảm giác ở bên Tạ Quyến Hòa, thân hình anh khiến cô say mê.

Từ lúc ban đầu còn không quen, quá lớn, chịu không nổi.

Nhưng qua quãng thời gian hòa hợp này, Đồng Uyển Thư dần dần có thể thích ứng với Tạ Quyến Hòa, sự ăn ý tăng gấp đôi.

Tạ Quyến Hòa mang đến cho cô niềm vui, còn cô cũng không tiếc gì mà đáp lại anh.

Hai người ở bên nhau đều rất thoải mái, cũng vô cùng hòa hợp.

Tạ Quyến Hòa khẽ cười trầm thấp, trong đôi mắt sâu thẳm toàn là sự thỏa mãn: “Là anh sai, giờ làm sao đây? Anh bế em đi tắm nhé?” Nói ngắn gọn tức là anh tắm cho cô.

Đồng Uyển Thư chẳng khách sáo chút nào, xoay người lại, đôi mắt nhắm nghiền, đưa tay ra đòi ôm.

Tạ Quyến Hòa không trêu ghẹo, nghiêm túc giúp cô mát-xa.
Còn giúp cô làm mấy bước chăm sóc da đơn giản.

Những ngày trên đảo, để dạy cho Tạ Quyến Hòa biết cách làm vài bước chăm sóc đơn giản, Đồng Uyển Thư đã tốn không ít công sức dạy dỗ.

Tạ Quyến Hòa xem như kiểu học thuật, miễn cưỡng cũng có thể coi là ra dáng.

Đồng Uyển Thư nằm bò trên mép bồn tắm, tận hưởng mát-xa của Tạ Quyến Hòa, chau mày: “Ưm, tay anh thô ráp quá. Hôm nào, em phải làm cho anh cái liệu trình dưỡng tay mới được.”

“Được.” Nếu đổi lại là trước kia, ai mà nói muốn dưỡng tay cho anh, anh chắc chắn sẽ quát tháo một trận.

Nhưng vợ thì khác, làn da cô quá mềm mịn.

Bàn tay anh quá thô ráp chạm vào cô, khiến cô thấy khó chịu.

Nhưng khoảng thời gian này ngày nào cũng ở bên Đồng Uyển Thư, thường xuyên giúp cô thoa kem dưỡng da, tiếp xúc nhiều với mỹ phẩm của cô, lòng bàn tay anh đã mềm mịn hơn nhiều, những vết chai tích tụ bao năm cũng bắt đầu bong ra.

Dù ban đầu Tạ Quyến Hòa không có suy nghĩ nào khác, chỉ muốn thật ngoan ngoãn tắm rửa, mát-xa cho cô, nhưng thân thể tuyệt đẹp của người con gái mình yêu, lại tr*n tr** ngay trước mắt, bàn tay còn có thể chạm vào…

Người đàn ông đã “khai giới” rồi, khi đối mặt với người con gái mình yêu, rất khó mà kiềm chế được.

Dần dần, cổ họng Tạ Quyến Hòa khô khốc, cúi xuống để lại những nụ hôn dày đặc trên gáy cô gái. Môi nóng hổi từng tấc lần xuống, rồi lại trở về bên tai, khẽ hôn lên vành tai mềm mại của cô, giọng anh khàn khàn: “Vợ à, nhường chỗ cho anh.”

Trong cơn mơ màng nửa tỉnh nửa mê, Đồng Uyển Thư còn chưa kịp phản ứng, thân thể cường tráng đã đè xuống sau lưng cô. Đôi cánh tay rắn chắc vòng qua cánh tay thon thả, từ trên xuống, giữ lấy bàn tay, mạnh mẽ tách ngón ra, đan mười ngón vào nhau.

Đêm nay Tạ Quyến Hòa xem như rất kiềm chế, chỉ cần cô một lần.

Chỉ là tư thế có hơi quá mức.

*

Đồng Uyển Thư ngủ liền một mạch hơn mười tiếng, đến khi tỉnh lại, tinh thần mới dần hồi phục.

Sau đó, bao nhiêu tấm ảnh đẹp tích góp trong khoảng thời gian này được cô tung lên vòng bạn bè, khoe đến rực rỡ.

Hoàn toàn chẳng cần chỉnh sửa, ảnh gốc đã quá hoàn hảo.

Dòng chữ đính kèm chỉ có hai chữ: Chúng tôi.

Tạ Quyến Hòa thuê hẳn một chiếc du thuyền để đưa cô đi vòng quanh các hòn đảo. Ở vùng biển nông, anh sẽ lặn xuống bắt cá, tìm hải sản, hoa biển; Đồng Uyển Thư thì ngồi trên thuyền cầm giỏ đếm cá. Khi đến bãi cạn, anh còn đưa Đồng Uyển Thư cùng xuống biển chơi, hai người cùng lặn xuống đáy, bơi theo đàn cá sặc sỡ.

Ngoài rong ruổi khắp các đảo ở Bahamas, họ còn vào cả rừng, vui thế nào thì chơi thế ấy.

Rất k*ch th*ch.

Đồng Uyển Thư chụp vô số ảnh Tạ Quyến Hòa đưa cô đi thám hiểm trong rừng, còn chụp rất nhiều ảnh riêng của anh.

Áo sơ mi trắng, quần đen, mang đôi ủng dài, bên đùi lại giắt một con dao quân dụng, dưới thắt lưng toàn là chân dài, ngầu cực kỳ.

Hì hì, đẹp trai quá đi.

Gặp phải trái cây dại có thể ăn, Tạ Quyến Hòa tung người một cái là leo lên cây, hái xuống, rửa qua nước suối đóng chai, lau sạch rồi đưa cho Đồng Uyển Thư nếm thử.

Anh vừa cười vừa hỏi: “Ngon không?”

Đồng Uyển Thư cắn một miếng, chau mày, rồi khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại một chỗ: “Chát quá.” Nhưng ăn vào lại thấy ngọt ngọt, trong lòng cũng ngọt lịm. Xong rồi, chắc chắn cô mắc bệnh “hoa si” rồi.

“Phần còn lại để anh ăn.” Tạ Quyến Hòa lấy nửa quả còn dư trong tay cô, bỏ thẳng vào miệng mình.

Đồng Uyển Thư cũng mặc đồ ngầu ngầu, phối cùng anh thành cặp đôi diện đồ tình nhân.

Hai người mười ngón đan chặt, cùng nhau đi trong rừng.

Mười mấy ngày đi trăng mật đã thỏa mãn biết bao khao khát của Đồng yển Thư, từ nhỏ cô đã ước ao một lần được tự do, vui chơi thỏa thích như vậy.

Nhưng vì sợ làm phiền người khác, rất nhiều ý nghĩ trước kia của Đồng Uyển Thư chỉ dừng lại ở trong đầu.

Bây giờ thì khác rồi, cô muốn đi đâu chơi cũng được.

Tạ Quyến Hòa là chồng cô, cô không sợ làm phiền anh.

Rõ ràng, anh cũng chẳng hề sợ bị cô làm phiền.

Trong rừng, phần lớn thời gian là Tạ Quyến Hòa cõng cô đi, mà anh thì vui vẻ, chẳng thấy mệt chút nào.

Đến chạng vạng, về lại du thuyền, Tạ Quyến Hòa sẽ ở boong tàu nướng cá cho cô, tự tay làm món ăn.

Kỹ năng sinh tồn ngoài trời của Tạ Quyến Hòa rất giỏi, huống chi chuyến đi này không phải kiểu “sinh tồn nơi hoang dã”.

Trên du thuyền vốn có đầu bếp chuyên nghiệp, gia vị đầy đủ, món ăn làm ra thơm ngon vô cùng.

Mười mấy ngày du lịch này là lần vui chơi sảng khoái nhất từ nhỏ đến lớn của Đồng Uyển Thư.

Không cần lo trước lo sau, cũng chẳng còn nỗi sợ thầm kín.

Vì có Tạ Quyến Hòa ở bên, cô chẳng phải lo gì cả, ba mẹ cũng không hề gọi điện liên tục để dặn dò, nào là cái này không được động vào, cái kia phải chú ý, lo cho cô đủ thứ.

Cô chỉ cần thỏa sức mà chơi.

Niềm vui thì quá tuyệt rồi, điều không vui là bị muỗi cắn thê thảm.

Đồng Uyển Thư vừa đăng ảnh lên vòng bạn bè, liền lập tức có bình luận tới tấp.

Chị họ: Ôi ôi, cuối cùng cũng thấy ông xã Tạ xuất hiện chính diện trong vòng bạn bè của Tiểu Đồng rồi, xem ra chuyến trăng mật này rất vui, ngài Tạ đã hoàn toàn chinh phục công chúa Đồng Đồng của chúng ta rồi à? Được em gái công nhận rồi sao?

Đồng Đồng cũng chính là Đồng Đồng, trả lời chị họ: Không thì sao, chẳng phải chính em tự chọn người đàn ông này sao!

Chị họ Đồng: Các chị em mau đến xem, Tiểu Đồng kiêu ngạo của chúng ta vậy mà chịu thừa nhận rồi! Cô ấy đã bị ngài Tạ “thu phục” hoàn toàn rồi!

Lưu Lộ: Bảo bối, ngài Tạ mạnh lắm đúng không? [biểu cảm mờ ám]

Đồng Đồng cũng là Đồng Đồng trả lời Lưu Lộ: [một chú minion nháy mắt ngại ngùng]

Sau đó, đoạn chat dưới bài đăng vòng bạn bè dừng lại, nhưng trong nhóm chị em thì nổ tung.

Mọi người đồng loạt la hét ầm ĩ.

Trong vòng bạn bè của Đồng Uyển Thư, Tạ Quyến Hòa là người đầu tiên bấm like, ngay lập tức lưu lại ảnh cô đăng, rồi đăng y hệt trên trang mình.

Dòng chữ kèm theo: Chúng tôi.

Cả nhà họ Tạ đồng loạt thả tim.

Tạ Tiểu Ngũ bình luận ngay: Chú nhỏ, tốc độ đăng bài của chú nhanh ghê á.

Tạ Quân Cảnh: Trong rừng nguyên sinh, côn trùng độc rất nhiều.

Tạ Đinh Huỳnh liền trả lời: Anh ba, lúc lãng mạn thế này, anh đừng có lôi chuyên môn của anh vào được không. [biểu cảm nứt toác]

Tạ Quân Cảnh đáp: Xin lỗi.

Đàm Tầm: Chậc.

Tạ Văn Thần: Mạt Mạt nhờ tôi hỏi một câu, vòng tay vợ cậu đeo mua ở đâu vậy?

Tạ Tiểu Ngũ trả lời Tạ Văn Thần: Anh hai, chắc là anh muốn hỏi để mua cho Mạt Mạt chứ gì?

Tạ Quyến Hòa thì chẳng để tâm đến đám tin nhắn đó, nghiêng đầu nhìn Uyển Thư: “Đồng Đồng, sau này đừng đặt chế độ ẩn bài với anh nữa.”

“Ế…” Ủa, sao anh biết?

“Ai ẩn bài anh chứ? Em đâu có rảnh đi ẩn bài anh làm gì?” Đồng Uyển Thư chột dạ, lảng đi.

Tạ Quyến Hòa khẽ cười: “Ồ, chắc là anh mơ thấy có một con công kiêu ngạo nào đó chặn anh thôi?”

Trên đời này, Đồng Uyển Thư thích nhất kiểu người như Tạ Quyến Hòa, luôn biết cho cô một bậc thang đi xuống, cũng biết giữ thể diện cho cô. Cô khẽ cong môi cười.

Không còn giấu giếm gì nữa, ở trước mặt anh cô gần như trong suốt rồi, cũng chẳng có gì phải che đậy.

Về sau, cho dù có đăng mấy dòng chữ “mập mờ” đi chăng nữa, cô cũng không sợ.

Trong chuyến đi trăng mật hơn mười ngày, Đồng Uyển Thư hình thành thêm một thói quen nhỏ: thích nghe Tạ Quyến Hòa đọc tiểu thuyết cho mình nghe. Cô rất thích giọng nói của anh trầm thấp, từ tính.

Chỉ là, cứ đến đoạn cao trào tình cảm của nam nữ chính, lại thành cảnh hai người quấn quýt trên giường.

Tạ Quyến Hòa còn cố tình nghịch ngợm, ghi âm mấy đoạn “k*ch th*ch” đó rồi gửi cho cô bằng tin nhắn thoại.

Vừa k*ch th*ch lại vừa ngượng ngùng.

Cả người cô lúc nào cũng bị dằn vặt trong ngọn lửa tình.

Đồng Uyển Thư ngủ liền mười mấy tiếng, tinh thần phấn chấn, nhưng vẫn không thể rời giường nổi. Ai bảo đêm qua Tạ Quyến Hòa vẫn chưa thấy đủ, lại quấn lấy cô thêm nửa ngày trên giường.

Ngày hồi môn của bọn họ, đã chậm tới hai mươi ba ngày.

Đến lúc này, Đồng Uyển Thư và Tạ Quyến Hòa mới về nhà họ Đồng.

Dư Bội Trân thở dài: “Cuối cùng hai đứa cũng chịu về rồi. Ngày hồi môn mà trễ đến hơn hai chục ngày, chắc chỉ có hai đứa làm được.”

Đồng Uyển Thư liếc sang người đàn ông bên cạnh, trách ai đây, chẳng phải là tại Tạ Quyến Hòa sao.

Cô kéo tay mẹ, nũng nịu: “Mẹ, sao mẹ không chọn thêm một ngày khác cho bọn con về nhà chứ.”

Dư Bội Trân búng nhẹ mũi con gái: “Hay là mẹ chọn hẳn ngày cuối năm, thế thì con tha hồ tự do bay nhảy bên ngoài, chẳng cần về thăm mẹ với bố con nữa.”

“Không phải chính mẹ từng nói, không muốn con làm phiền thế giới hai người của ba mẹ sao ạ.” Đồng Uyển Thư làm nũng đáp lại.

Dư Bội Trân cười bất lực: “Mẹ nói biết bao nhiêu chuyện, mà con lại nhớ mỗi câu này. Ngày con đòi đi trăng mật, là Quyến Hòa đã nhờ Đặng Viễn mang quà hồi môn về rồi. Lễ đã qua, ngày nào về cũng chẳng cần câu nệ nữa.”

Tạ Quyến Hòa chuyển đồ trong tay cho dì Dung.
Dư Bội Trân nói: “Lần sau về đừng mang đồ theo nữa.”

“Vâng, mẹ.” Tạ Quyến Hòa đáp.

Đồng Uyển Thư lấy quà mình chuẩn bị chia cho cha mẹ.

Cần câu cho Đồng Kính Thường, gối đỡ cổ cho Dư Bội Trân.

Lúc này, Đồng Lạc Y tung tăng từ phòng e-sports chạy ra, chìa đôi bàn tay nhỏ xíu ra trước mặt chị, nũng nịu: “Bảo bối Đồng Đồng, em thì sao? Chị mang quà gì cho em đây?”

Đồng Uyển Thư khẽ gõ nhẹ vào mu bàn tay em gái.

Dư Bội Trân cười, liếc nhìn cô con gái út: “Trẻ con thì cần quà gì, có thời gian nghĩ đến quà thì mau làm bài tập đi, nghỉ hè chẳng còn mấy ngày nữa đâu.”

“Mẹ à, đừng nói mấy chuyện buồn lòng trong ngày vui như thế này mà.” Đồng Lạc Y cụp đầu, lại nũng nịu: “Bảo bối Đồng Đồng, chẳng lẽ thật sự không có quà cho em à? Vừa nãy Anh Anh còn khoe với em cái vòng tay đó.”

Đồng Uyển Thư nhỏ giọng: “Thẻ game mới nhất của QY, ảnh ký tên QY, ở trong túi chị.”

“Bảo bối Đồng Đồng, yêu chị, yêu chị!” Đôi mắt Đồng Lạc Y sáng rực lên.

Đồng Uyển Thư đưa ngón tay đặt trước môi ra hiệu im lặng.

Đồng Lạc Y lập tức hiểu, ôm chặt lấy túi chị, rón rén chạy lên lầu, bước chân nhẹ tênh tràn đầy vui vẻ.

Dư Bội Trân hỏi: “Con tặng nó cái gì mà nó mừng đến thế?”

Đồng Uyển Thư chỉ mỉm cười, không dám nói.

Nói ra thế nào cũng bị mắng.

Trong bữa trưa, Dư Bội Trân vì thành tích học tập của Đồng Lạc Y mà lo lắng gần như phát điên.

Đồng Uyển Thư dịu dàng an ủi: “Vẫn còn một năm nữa, cố gắng một chút là ổn thôi.”

Dư Bội Trân khóc dở mếu dở: “Cũng phải chịu khó học mới được chứ, điểm mỗi môn toàn hơn mười mấy điểm, có cho nó học thêm mười năm cũng vô ích.”

Đồng Lạc Y bĩu môi, lí nhí nói: “Con cũng muốn học mà, nhưng nói chuyện với bài học khó lắm. Bài học thì quen con, con lại chẳng quen chúng, sao mà trò chuyện được. Mẹ à, để cho con chút thể diện đi.”

“Con cũng biết thể diện hả, ba ngày hai bữa là mẹ bị gọi lên họp phụ huynh, con sao không nghĩ đến việc để mặt mũi cho mẹ?” Nhắc đến chuyện họp phụ huynh, Dư Bội Trân lại nhớ ra một việc khác: “Quyến Hòa, Quân Cảnh có phải đang dạy ở Nhất Trung không?”

Tạ Quyến Hòa vừa giúp Đồng Uyển Thư gỡ xương cá vừa trả lời: “Không hẳn là dạy ở trường, chỉ là đi nể mặt thôi.”

Đồng Lạc Y dựng thẳng tai nghe, “đi nể mặt” tức là xong rồi sẽ rời đi.

Đôi mắt cô bé cong cong, trong lòng cười sung sướng.

“Thế à? Vậy cậu ấy có quen thầy cô nào dạy thêm giỏi không?” Dư Bội Trân nói, giọng lộ rõ sốt ruột. “Chủ yếu là phải có tính khí tốt, chịu nổi tính nết của con bé. Một mùa hè mà nó đã khiến ba thầy dạy kèm bỏ chạy, trong đó còn có học trò cũ của mẹ nữa, mất hết mặt mũi rồi.”

Dư Bội Trân thật sự hết cách.

“Để lát nữa con sẽ hỏi thử xem.” Tạ Quyến Hòa đáp.

Dư Bội Trân lại nói: “Tốt nhất là môn tự nhiên, thành tích tự nhiên của Y Y tệ không chịu nổi. Quân Cảnh là bác sĩ đúng không, chắc chắn rất giỏi mấy môn này? Tính tình lại tốt, luôn ôn hòa, trên mặt lúc nào cũng treo nụ cười, sẽ không bị con bé nghịch ngợm nhà tôi chọc tức mà sinh chuyện. Thầy như thế mới tốt. Nếu anh ấy có thời gian dạy kèm cho Y Y thì còn gì bằng.”

Tạ Quyến Hòa không ngờ Dư Bội Trân lại có ý định nhờ Tạ Quân Cảnh kèm học. Anh hơi do dự một chút rồi mới đáp: “Để con hỏi ý của Quân Cảnh trước đã.” Anh không thể thay cậu ta đồng ý.
Vừa mới thầm vui mừng, Đồng Lạc Y liền “soạt” một cái bật dậy: “Không cần! Em từ chối!”

Dư Bội Trân liếc con gái một cái: “Con còn từ chối à, người ta bận rộn thế, chưa chắc đã có thời gian dạy con. Từ chối vô hiệu!”

Đồng Lạc Y sắp khóc đến nơi, quay đầu nhìn cha Đồng Kính Thường cầu cứu.

Chưa kịp để Đồng Kính Thường mở miệng, Dư Bội Trân đã lập tức nói: “Ông đừng có nói gì hết, nuông chiều con gái chẳng khác nào hại con. Nó thành ra như bây giờ, tất cả đều do ông nuông chiều mà ra.”

“……” Đồng Kính Thường bày tỏ bất lực.

Đồng Lạc Y cúi đầu nhắn tin cho Đồng Uyển Thư: [Đồng Đồng, chị bảo nhà họ Tạ đừng bao giờ đi hỏi Tạ Quân Cảnh. Cọ cọ hai bàn tay cầu xin chị gif.]

Đồng Đồng: [Em đúng là chẳng biết lớn nhỏ.]

Y Y: [Hứ, có chồng rồi là quên mất em gái.]

Đồng Đồng: [Được thôi, vậy trả lại hết thẻ game và ảnh có chữ ký thành viên giải đấu QY cho chị.]

Y Y: [o(╥﹏╥)o]

Đồng Đồng: [Sao em không muốn Tạ Quân Cảnh dạy kèm? Chị thấy chỉ cần anh ấy đồng ý…] Đồng Uyển Thư quan sát cả nhà họ Tạ, cảm thấy Tạ Quân Cảnh là một trong số ít người có tính tình tốt.

Y Y: [Một câu không nói hết được. Công chúa Đồng Đồng, xét theo vai vế thì từ phía anh rể, em tính ra là bậc trưởng bối của Tạ Quân Cảnh đúng không. Làm sao em có thể để một “hậu bối” quản mình chứ, mất mặt lắm.]

Đồng Đồng: [……]

Dư Bội Trân gõ gõ lên bàn ăn: “Các con không lo ăn cơm cho đàng hoàng, còn làm cái trò ‘chiến tranh ngầm’ gì thế. Có gì thì nói toạc ra, đường đường chính chính mà nói.”

Hai chị em lập tức cúi đầu ăn cơm, không đứa nào dám lên tiếng.

*

Buổi tối, sau khi đánh cờ với Đồng Kính Thường hai tiếng đồng hồ, Tạ Quyến Hòa mới quay về phòng.

Vừa đẩy cửa ra, đón chào anh là một cơ thể mềm mại quen thuộc.

Anh ôm gọn Đồng Uyển Thư vào lòng, tay khẽ gập khuỷu đóng cửa lại, cúi đầu, khẽ cười: “Bà Tạ, đợi sốt ruột rồi sao?”

Đồng Uyển Thư nhón chân, cắn một cái lên cổ anh: “Ưm… ngày mai em phải bay sang Pháp rồi.”

Bàn tay đang đặt nơi eo cô siết chặt hơn, giọng anh trầm xuống: “Không phải nói một tuần nữa mới đi sao?” Trong thời gian đi nghỉ tuần trăng mật, cô từng nhắc qua chuyện này, còn họp mấy lần với đội ngũ thiết kế trang sức.

Đội ngũ của cô sẽ tham gia cuộc thi thiết kế trang sức tại Pháp, cô là người phụ trách, phải sang đó sớm.

Đồng Uyển Thư chọc chọc ngón tay vào cơ ngực rắn chắc của anh: “Bên phía người mẫu có chút trục trặc, em phải qua đó xem thử.”

“Chỗ nào cần thì cứ nói.”

Tạ Quyến Hòa chưa từng chủ động can thiệp vào công việc của cô.

“Yên tâm đi, chỗ nào cần đến chồng em, em tuyệt đối không khách sáo.”

Anh là người đàn ông của cô, tất nhiên phải dùng cho đáng.

Đồng Uyển Thư ngẩng đầu, chớp chớp mắt: “Giờ thì có một chỗ cần Tạ tiên sinh ra tay rồi.”

“Rất sẵn lòng.” Anh cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô, khóe miệng cong cong.

Đồng Uyển Thư ngước lên cắn cằm anh, mắt ánh sắc quyến rũ: “Anh nghĩ gì vậy chứ. Em nói là thu dọn hành lý.”

Tạ Quyến Hòa bật cười: “Anh cũng nghĩ đến thu dọn hành lý, tiện thể thu thêm chút ‘lãi’.”

Nói rồi, anh ôm ngang eo cô, thẳng bước về phía phòng tắm.

*

“Vừa mới về, sao lại sắp đi nữa rồi.” Dư Bội Trân kéo Đồng Uyển Thư sang một bên, nhỏ giọng dặn: “Con với Quyến Hòa mới cưới hơn hai mươi ngày, đúng lúc vợ chồng son ân ái mặn nồng nhất. Công việc thì có thể gác lại thì cứ gác lại. Mẹ nghe nói Quyến Hòa vì con mà từ chối không ít cuộc xã giao rồi.”

Khi Đồng Sơ Anh kết hôn cũng thế, vừa cưới đã vội ra nước ngoài công tác, đi một mạch hơn một tháng. Mới cưới mà đã xa nhau thì chẳng hay chút nào.

Còn về chuyện của Đàm Tuân.

Trước đây bà vẫn thấy đời sống riêng tư của cậu ta trước hôn nhân không trong sạch, lúc cưới thì cũng hời hợt, không mặn không nhạt.

Dư Bội Trân từng gặp anh hai lần, cảm thấy có chút thay đổi trong suy nghĩ, còn chuyện quanh hôn lễ thì bà không muốn nói thêm nữa.

Điều bà quan tâm chỉ là sau hôn nhân, anh ta có an phận mà sống hay không thôi.

Gần đây bà cũng bắt đầu tìm hiểu tình cảm của con gái lớn và con rể, còn nhờ chị dâu thăm dò.

Đồng Uyển Thư nghiêm túc như thể phát hiện chuyện gì to tát lắm: “Mẹ, con kết hôn được hơn hai mươi ngày rồi mà.”

Dư Bội Trân lắc đầu: “Con bé này, đấy mới là trọng điểm sao?”

Đồng Uyển Thư cười: “Con biết rồi mẹ, con sẽ sắp xếp tốt công việc và cuộc sống, đảm bảo không chệch bên nào.”

“Đi đi, nhớ chăm sóc bản thân, sớm về một chút. Trong tủ phòng con mẹ đã thêm ít quần áo của Quyến Hòa, không đến mức lần nào về cũng phải xách vali đâu.”

“Biết rồi ạ~.”

Khi Tạ Quyến Hòa lái xe tới, Đồng Uyển Thư lên xe, anh hỏi: “Mẹ nói gì với em vậy?”

Cô chớp chớp mắt: “Mẹ bảo em đừng lạnh nhạt với anh.”

Tạ Quyến Hòa khẽ thở dài: “Đồng Đồng, còn bốn tiếng nữa mới đến giờ bay.”

Đôi mắt đẹp của Đồng Uyển Thư hơi nheo lại: “Anh định làm gì?”

Anh kẹp nhẹ ngón tay cô, cười nói: “Làm em. Nhanh còn kịp một lần dài nữa.”

“……” Đồng Uyển Thư lườm anh dữ dội: “Tạ Quyến Hòa, đừng có điên.”

Anh cúi hôn nhẹ lên trán cô: “Trêu em thôi. Anh xử lý xong việc sẽ qua tìm em.” Buổi chiều đi công ty làm một đêm, gần như có thể dàn xếp xong.

“Ồ, cũng không cần đâu.” Cô cúi mắt.

“Không muốn anh đi cùng em à?” Anh thấp giọng hỏi, trong mắt thoáng hiện nét buồn.

“Muốn.” Thật ra cô không muốn xa anh, còn chưa đi đã bắt đầu nhớ rồi.

Nghe chữ “muốn” mềm mại ấy, trái tim anh như tan chảy. Anh lại hôn lên trán cô, khẽ nói: “Nhiều nhất một ngày, anh sẽ sang.”

*

Chuyến bay của Đồng Uyển Thư vừa hạ cánh, người quản lý cửa hàng lập tức chạy đến đón.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

Quản lý liền tóm tắt sơ qua tình hình.

Người mẫu diễn cuối cùng và nhà thiết kế đã xảy ra chút mâu thuẫn, “Cô Trần khăng khăng nói là trang sức của chúng ta có vấn đề, khiến cô ta bị dị ứng, còn làm xước cả cổ. Phòng thử đồ lại không có gắn camera giám sát.”

Đồng Uyển Thư suýt nữa bị lý do này chọc cười.

Nhà cô vốn làm ăn trong ngành trang sức, từ nhỏ cô đã tiếp xúc, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể phân biệt được chủng loại và niên đại của món trang sức.

Đối với nguyên liệu làm nên trang sức, cô luôn kiểm soát cực kỳ nghiêm ngặt, sao có thể xảy ra vấn đề như thế chứ.

Quản lý vừa giúp Đồng Uyển Thư mở cửa xe vừa nói: “Cô Trần nhất định đòi cô phải tự mình xử lý. Bà chủ, bây giờ chúng ta đến khách sạn của cô Trần luôn chứ?”

“Không vội, nghỉ ngơi một đêm trước đã.” Đồng Uyển Thư nhàn nhạt nói.

Ngày thứ hai sau khi đến Pháp, cô hẹn đối phương gặp mặt ở quán cà phê.

Đối phương đến trễ gần một tiếng đồng hồ.

Đồng Uyển Thư bấm đồng hồ bấm giây, đúng khoảnh khắc đối phương ngồi xuống, cô dừng lại và lưu lại thời gian.

Năm mươi sáu phút hai mươi tám giây.

Ngay khi nhóm người kia xuất hiện, Đồng Uyển Thư cảm giác cô Trần dẫn đầu kia có địch ý với mình.

Không có chứng cứ gì, chỉ là trực giác của phụ nữ.

Đồng Uyển Thư cúi đầu, tao nhã khuấy tách cà phê trước mặt, “Cô Trần, chúng ta đây là lần đầu gặp mặt nhỉ?”

Trần Diên ngồi xuống, thái độ lạnh nhạt: “Nếu không thì là lần thứ mấy? Sao hả? Đồng nhị tiểu thư thấy tôi thái độ không tốt? Tính cách của tôi vốn dĩ như vậy. Tôi thấy thiết kế của các cô chẳng ra sao cả, tôi đeo vào không những bị thương mà còn dị ứng. Đây là báo cáo giám định thương tích.”

Người đại diện của Trần Diên đặt báo cáo giám định trước mặt Đồng Uyển Thư.

Cô ta biết mình?

Thú vị đấy.

Đồng Uyển Thư cầm lấy bản báo cáo, từ tốn lật xem.

Trần Diên.

Cái tên này nghe có chút quen, nhưng Đồng Uyển Thư nhất thời không nhớ đã gặp ở đâu.

Cô khép lại tập báo cáo, nhàn nhạt nhìn Trần Diên đang làm ra vẻ bề trên: “Chúng tôi không có trình độ, thế nhưng chẳng phải cô cũng đã nhận lời hợp tác rồi sao? Đôi bên đều có nhu cầu, hà tất phải ép người quá đáng?”

Trần Diên lập tức bị chặn họng. Dù đội ngũ của Đồng Uyển Thư đúng là toàn những nhà thiết kế trang sức trong nước chưa mấy nổi tiếng, nhưng thứ cô ta cần chính là danh tiếng, là cơ hội dựng nên hình tượng cho bản thân.

Ánh mắt cô ta đảo qua người Đồng Uyển Thư, y phục trên người, toàn là những thương hiệu xa xỉ nhỏ lẻ. Sở dĩ “nhỏ lẻ” không phải vì không có tiếng, mà vì có tiền cũng chưa chắc mua được.

Ngay cả một món phụ kiện bé nhỏ trên người Đồng Uyển Thư cũng là hàng thuộc dòng này.

Là một tiểu hoa lưu lượng, đứng trước mặt Đồng Uyển Thư, cô ta bỗng thấy mình thật đơn sơ, nghèo nàn.

Đồng Uyển Thư nhấp một ngụm cà phê, tựa lưng vào ghế sofa, khí thế tràn đầy, nhàn nhạt nhìn sang đối phương: “Vậy cô Trần, cô muốn thế nào đây?”

Trần Diên nhếch môi cười lạnh: “Đồng nhị tiểu thư, người của cô làm sai, mà cô đến đây lại mang thái độ thế này.”

Cô ta nhìn về phía nhà thiết kế đứng sau lưng Đồng Uyển Thư: “Nhà thiết kế phía sau cô đã làm ra món trang sức khiến cổ tôi bị xước, lại còn dị ứng. Nghiêm trọng xâm hại đến quyền lợi hợp pháp của người tiêu dùng. Để cô ta rút khỏi cuộc thi, chẳng lẽ quá đáng sao?”

Nhà thiết kế nghe xong thì mặt mày tái nhợt, vội vàng giải thích: “Bà chủ, không phải vậy, là do cô Trần tự mình bất cẩn.”

Cốc cà phê trong tay Trần Diên bị cô ta nặng nề đặt xuống bàn cạch một tiếng: “Cô câm miệng! Tôi đang nói chuyện với bà chủ cô, đến lượt cô chen vào à.”

Cà phê văng tung tóe, trợ lý bên cạnh cô ta hấp tấp lấy khăn giấy lau tay và bàn.

Đôi mắt Đồng Uyển Thư khẽ nheo lại, cô thản nhiên lắc lắc cái “báo cáo thương tích” kia, giọng điệu lạnh nhạt mà kiên quyết: “Cô ấy là người trong cuộc, tại sao lại không thể nói? Tôi là bà chủ, tôi cho phép cô ấy nói tiếp. Nếu cô Trần có ý kiến, xin cứ giữ lại cho riêng mình.”

Giọng cô không to, nhưng đủ mạnh mẽ, khiến không khí đông cứng lại.

Ánh mắt Trần Diên đối diện Đồng Uyển Thư, không hề có dao động gì rõ ràng, nhưng lại khiến lòng người rùng mình. Trong khoảnh khắc đó, cô ta ngập ngừng, vừa định mở miệng thì quản lý Phùng Hiểu đã vội chen ngang, hòa giải: “Đồng nhị tiểu thư, chuyện là thế này, đúng là Diên Diên nhà chúng tôi có bị thương. Cô cũng biết Diên Diên là người của công chúng, nếu chuyện này ầm ĩ ra ngoài thì…”

“Cho nên, tôi chẳng phải đã hỏi rồi sao?” Đồng Uyển Thư khẽ nhấp thêm một ngụm cà phê, nhíu mày. Thật khó uống. Không bằng cà phê của dì Chúc, cũng chẳng bằng nước hoa quả của bác Tề quản gia, càng không thể so với ly sữa nóng thơm ngậy mà Tạ Quyến Hòa từng nấu cho cô.

Trần Diên bắt chéo hai chân, kiêu ngạo ngẩng cằm: “Rất đơn giản thôi. Để nhà thiết kế sau lưng cô rút lui. Nếu không, tôi sẽ đưa tin lên trang đầu, đến lúc đó các người cùng nhau bị loại!”

Nhà thiết kế sợ hãi nhìn sang Đồng Uyển Thư, trong ánh mắt đầy hoảng loạn và cầu xin.

Người quản lý cửa hàng khẽ nắm lấy tay cô ấy, trấn an.

Đồng Uyển Thư lạnh lùng buông ra ba chữ: “Làm, không, được.” Từng chữ một cách nặng nề.

Trần Diên không ngờ tới, nhướng mày: “Xem ra chẳng còn gì đáng để tiếp tục nói nữa rồi. Đồng nhị tiểu thư có khí phách đấy. Vậy thì đợi giấy triệu tập của tòa án đi, đến lúc đó cả đội ngũ của cô đều phải rút khỏi cuộc thi! Phùng Hiểu, chúng ta đi, về nước thôi.” Hai chữ “về nước” được cô ta nghiến răng nhấn thật nặng.

Quản lý cửa hàng sốt ruột: “Bà chủ, cô Trần nói muốn về nước, giờ phải làm sao? Ngày mai hai giờ chiều cuộc thi bắt đầu rồi. Đột nhiên thiếu một người mẫu, lại còn là người mẫu chốt màn… giờ chúng ta biết tìm đâu ra người mẫu nữa?”

Đồng Uyển Thư day day huyệt thái dương, rồi lập tức bấm số gọi: “Đại minh tinh Tông gần đây thế nào rồi?”

Đầu bên kia bật cười ngạc nhiên: “Đồng nhị tiểu thư, câu mở đầu của cô có phải hơi cũ quá rồi không? Cô chẳng phải đã kết hôn rồi sao? Còn dám liên lạc với đàn ông khác à? Chồng cô không ghen chắc?”

Đồng Uyển Thư dở khóc dở cười: “Tôi kết hôn chứ có phải ngồi tù đâu, sao lại không được liên lạc? Đội của anh vẫn đang ở Pháp phải không?”

Đối phương đáp: “Ừm hửm, vốn định chiều nay bay về nước, sao vậy?”

Đồng Uyển Thư nói thẳng: “Thiếu một người mẫu.”

Đối phương bật cười: “Vậy cô thấy tôi thế nào?”

Đồng Uyển Thư: “…”

*

Trần Diên bước giày cao gót lộc cộc, đeo kính râm, ngẩng cao cái đầu kiêu ngạo.

Dưới đèn đỏ phía đối diện, đứng đó là một người đàn ông Trung Quốc dáng người thẳng tắp.

Cô chưa từng gặp qua người đàn ông nào có khí chất như thế, vóc dáng còn đẹp hơn cả người mẫu nam trong giới. Anh chỉ đứng đó, chẳng làm gì cả, chỉ cầm điện thoại nói chuyện, vậy mà cũng đủ khiến ánh mắt người ta dừng lại nơi anh.

Người quản lý cũng nhìn thấy người đàn ông bên kia, sau khi xác nhận mấy lần thì giật mình thon thót: “Tạ Quyến Hòa sao lại ở đây?”

Nhất định là đi cùng Đồng nhị tiểu thư đến rồi.

Lần này, chuyện thật sự to rồi.

“Tạ Quyến Hòa?”

Trần Diên sững sờ.

Anh ta chính là Tạ Quyến Hòa?

Người mà cha cô từng muốn cô đi gặp một lần, Tạ Quyến Hòa?

Sắc mặt quản lý lập tức tái nhợt: “Đúng vậy, anh ta chính là Tạ Quyến Hòa, cũng chính là chồng của Đồng nhị tiểu thư. Có lẽ là theo nhị tiểu thư cùng sang Pháp.”

Trong đáy mắt Trần Diên thoáng hiện lên một tia toan tính xen lẫn vui mừng, cô khom người lên xe, trước đó dặn dò quản lý: “Phùng Hiểu, cô đi nói với họ rằng tôi đã đổi ý. Không những không truy cứu trách nhiệm pháp lý, mà tôi còn quyết định tiếp tục làm người mẫu chốt màn cho bộ trang sức của đội họ. Không, đợi đã, ngày mai hẵng nói.”

Cô muốn kéo dài thời gian, để Đồng Uyển Thư không kịp trở tay, rồi chính mình ra mặt giải nguy.

Ừm, nhưng ngày mai chính là cuộc thi. Ngày mai mới chịu mở miệng, thật sự quá độc.

Phùng Hiểu nhức đầu: “Diên Diên, Đồng nhị tiểu thư nổi tiếng là người không dễ tính, lại còn rất hay ghi hận. Hôm nay chúng ta đã gây thù với cô ấy, e rằng không dễ dàng thu xếp. Hơn nữa, Tạ Quyến Hòa cũng đến rồi.”

Trần Diên lại không cho là vậy: “Chẳng sao cả. Cô ta chẳng phải luôn muốn nâng đỡ lứa nhà thiết kế trong nước này sao? Bao nhiêu năm nay bỏ công sức, tiền bạc không ít. Dù có chịu ấm ức, cô ta cũng phải cắn răng mà nhịn. Không thể nào thật sự bắt nhà thiết kế kia rút khỏi cuộc thi được. Theo tôi biết, đó chính là mầm non xuất sắc nhất trong số họ, lại còn do chính tay cô ta dạy dỗ.”

Phùng Hiểu cau mày: “Cho dù Đồng nhị tiểu thư vì đội ngũ mà chịu nhẫn nhịn, thì chọc giận Tạ Quyến Hòa cũng chẳng đáng. Dù là nhà họ Trần hay chính bà chủ, e rằng cũng khó mà giải quyết nổi. Huống chi nhìn kiểu nào đi nữa, Đồng nhị tiểu thư cũng không phải dạng người để mặc cho người khác nắm thóp.”

Cô vốn không muốn gây thêm phiền phức cho chủ mình, lại nhắc thêm một câu: “Diên Diên, vốn dĩ chúng ta với Nhị tiểu thư Đồng gia chẳng có hiềm khích gì. Tại sao cô phải như vậy? Chưa nói đến việc nhà họ Đồng và nhà họ Dư thế lực hùng hậu, riêng bản thân nhị tiểu thư trong giới trang sức cũng có thực lực, sau này chưa biết chừng còn có thể hợp tác. Chúng ta không cần thiết phải đắc tội với cô ấy. Huống hồ sau lưng cô ấy còn có Tạ Quyến Hòa. Tính thế nào cũng thấy chẳng đáng.”

“Thế sao?” Trần Diên khẽ cười lạnh.

“Tạ Quyến Hòa chưa chắc đã thích Đồng Uyển Thư.”

Nếu thật sự thích, thì đã chẳng xảy ra chuyện kia.

[Tác giả có đôi lời:

Đến rồi đến rồi, chúc ngủ ngon, các bạn đọc yêu dấu.]

Trước Tiếp