Hôn Sắc Mê Người - Tây Tử Nhất Tiếu

Chương 30

Trước Tiếp

Chương 30: Cuộc sống vợ chồng không hòa hợp.

Edit & beta: Cún


Tạ Quyến Hòa nào ngờ, vào ngày thứ năm sau hôn lễ, anh bước ra ngoài một chuyến.

Vợ mới cưới của anh chạy mất rồi.

Đúng vậy, chạy thật rồi.

Khi Tạ Quyển Hòa nhận được tin này, tay vẫn đang cầm hộp bảo quản thức ăn, bên trong là món canh cá chua kiểu lò cừu mà người ấy đặt riêng.

*

Tạ Quyến Hòa từ Lộc Thành quay về Hải Thành đã là buổi sáng.

Xe từ từ chạy vào trong sân, anh xoay cổ tay nhìn đồng hồ, mười giờ ba mươi lăm phút, con công nhỏ của nhà anh chắc cũng sắp thức dậy.

Nhắc tới Đồng Uyển Thư, Tạ Quyến Hòa lại nhớ tới dáng vẻ mấy ngày nay cô ngủ say trong lòng anh, từng chút một mềm mại, ấm áp.

Một luồng hơi ấm tràn khắp lồng ngực, mép môi mỏng khẽ mỉm cười, gương mặt vốn lạnh lùng, cương nghị sau mùa xuân, cùng đôi lông mày sắc bén, giờ như phủ một lớp sắc xuân dịu dàng.

Nhìn ra có thể thấy tâm trạng khá tốt, sắc xuân tràn đầy.

Tạ Quyến Hòa nhìn thấy bác Tề đang bận rộn liền nói: “Bác Tề, mấy việc này anh không cần tự tay làm đâu, để Dương Tốc sắp xếp vài người làm vườn tới là được, hoặc gọi Đặng Viễn tới làm mấy việc nặng cũng được, khỏi phải mỗi ngày cứ lải nhải trước mặt tôi, rảnh rỗi sinh nông nỗi, nhân tiện cũng là để rèn luyện chút sức.”

Bác Tề cười khẽ: “Không bận lắm, chỉ là những việc trong khả năng thôi. Nếu không vận động nhiều hơn, lão xương già này sớm muộn cũng hỏng hết.” BácTề chợt nhớ ra điều gì, nói tiếp: “Trước đây ngài nói muốn cải tạo lại sân vườn, định tiến hành khi nào? Tôi sẽ dọn hết rau củ và trái cây trong sân sau. Vừa hay đều còn tươi, tiện thể ép nước trái cây cho Đồng Đồng uống.”

Tạ Quyến Hòa đáp: “Để mấy ngày nữa rồi hẵng động thổ.” Trước hết không vội vàng, để cô ấy nghỉ ngơi vài ngày đã, mệt mỏi như vậy cũng thật đáng thương.

Vào trong nhà, Tạ Quyến Hòa không thấy bóng dáng Đồng Uyển Thư ở phòng khách.

Chưa dậy à?

Cũng đúng thôi, mấy ngày nay cô ấy thật sự mệt.

Thực ra anh đã rất kiềm chế, nhưng vẫn để cô kiệt sức như vậy.

Cơ thể cô vẫn quá mềm yếu, nhưng thật sự rất mềm mại, vừa non vừa mềm, khiến người khác muốn trêu chọc, cảm giác rất thích thú.

Dì Chúc từ dãy nhà phụ đi qua, vừa thấy Tạ Quyến Hòa thì đầy vẻ kinh ngạc: “Ơ, Quyến Hòa, sao con lại về rồi?”

“Tại sao? Chẳng lẽ tôi không thể về sao?” Tạ Quyến Hòa cau mày.

Dì Chúc ngạc nhiên nói: “Chẳng phải con với Đồng Đồng đã hẹn đi hưởng tuần trăng mật rồi à?”

Tạ Quyến Hòa thoáng nghi hoặc, dường như chợt hiểu ra điều gì: “Đồng Đồng không có ở nhà sao?”

“Đúng thế, con vừa rời đi thì Đồng Đồng đã kéo vali đi rồi.” Trời còn chưa sáng, hai người trước sau đều rời đi, bà còn tưởng là đôi vợ chồng trẻ đã hẹn sẵn với nhau. Lúc ấy bà còn hỏi một câu, Đồng Đồng quả thật nói là ra ngoài chơi, còn chào tạm biệt bà. Nghĩ kỹ lại thì thấy chẳng hợp lý chút nào.

Dì Chúc khẽ hít một hơi: “Ta còn tưởng các con đã hẹn nhau đi hưởng tuần trăng mật cơ đấy.” Xem ra không phải rồi. Mới cưới được mấy hôm, sao hai người đã xảy ra mâu thuẫn thế này?

Không đúng lắm, theo quan sát của bà thì quan hệ giữa hai người vẫn khá tốt mà.

Mấy ngày nay tuy bà không thường sang nhà chính, nhưng mỗi lần qua dọn dẹp đều thấy Quyến Hòa tự mình xuống bếp, nấu nướng mấy món bồi bổ cho cơ thể.

Bà đã làm việc ở nhà họ Tạ hơn mười năm, hai năm trước sau khi con dâu mang thai thì bà mới từ Lê Hải quay về Tô Thành. Trước đây chưa từng thấy Quyến Hòa xuống bếp, lời nói cũng rất ít, cả người toát ra khí chất lạnh lùng nghiêm nghị. Lần này gặp lại, con người ấy dường như đã hoàn toàn khác rồi.

Ngày thứ hai sau khi cưới, anh còn lì xì cho bà và bác Tề, lại gọi điện cho Dương Tốc, cũng toàn là chuyện phát bao lì xì, từ trên xuống dưới trong công ty ai cũng có phần.

Điều này chứng tỏ không phải như lão phu nhân lo ngại, rằng ‘sự việc bất thường ắt có uẩn khúc’, hay đoán mò hai người bọn họ chỉ là vợ chồng theo thỏa thuận, lừa gạt các bậc trưởng bối.

Bà còn đặc biệt để ý, hai người quả thực đã cùng phòng. Đồng Đồng mấy ngày đầu toàn ở trên lầu, không xuống dưới, đều là Quyến Hòa đi xuống.

Mỗi lần đi xuống, cậu ta đều thần sắc phấn chấn, trông đúng dáng vẻ của một đôi uyên ương son trẻ vừa ân ái quấn quýt. Xuống dưới nhà còn dịu giọng gọi điện cho Đồng Đồng, hỏi cô ấy còn muốn ăn gì nữa không.

Nghĩ lại thì, tình cảm vợ chồng trẻ chắc chắn là khá tốt.

Dì Chúc lại nói: “Quyến Hòa, chắc Đồng Đồng về nhà mẹ đẻ rồi. Lần đầu thật sự rời xa nhà mẹ, nhớ nhà cũng là chuyện bình thường. Đúng lúc ngày mai là ngày hai con về thăm nhà, hôm nay đi luôn cũng như nhau thôi.”

Tạ Quyến Hòa nhạt nhẽo gật đầu, không nói gì, trên mặt chẳng lộ chút khó chịu nào, ngược lại còn hiện ra một nụ cười có phần khác thường.

Dì Chúc nhìn thấy trên tay anh là một túi giữ nhiệt rất lớn, liền hỏi: “Quyến Hòa, mấy thứ này có cần cho vào thùng giữ nhiệt không?”

“Thôi, trưa nay ăn đi, gọi cả Dương Tốc, Đặng Viễn sang cùng.” Anh mua không ít, còn mua thêm vài món điểm tâm và đặc sản khác.

Tạ Quyến Hòa vừa đi lên lầu vừa gọi điện cho Đồng Đồng, nhưng máy đã tắt.

Ngay sau đó, anh liền gọi điện thoại cho Dư Bội Trân.

Dư Bội Trân nói: “Quyến Hòa, ngày mai con với Đồng Đồng mấy giờ qua? Nhớ đến sớm một chút, đi đúng cái giờ mẹ đã chọn cho hai đứa, biết chưa? Bố con ngày mai sẽ tự xuống bếp, nói là sẽ làm mấy món ngon cho hai đứa, coi như các con có phúc hưởng đấy. Mấy chục năm nay, mẹ cũng hiếm khi được đãi ngộ như vậy.”

Đồng Kính Thường liền vội tiếp lời: “Bà đừng phá hỏng hình tượng của tôi trong lòng bọn trẻ, tôi nấu ăn chẳng phải ít đâu.” Chỉ cần ông được nghỉ, hầu như đều tự tay vào bếp.

Hai người ở đầu dây bên kia nói qua nói lại rất vui vẻ.

Chưa về nhà sao?

Tạ Quyến Hòa xoa trán, thoáng hiện một chút bất an và lo lắng.

“Quyến Hòa, con gọi điện có chuyện gì à?” Lúc này Dư Bội Trân mới cười hỏi.

Tạ Quyến Hòa khẽ đáp: “Không có gì, Đồng Đồng nói là nhớ bố mẹ, nên con gọi sang hỏi một chút.”

Dư Bội Trân khẽ cười: “Bảo nó gọi điện cho mẹ, để mẹ xem nó nhớ mẹ đến mức nào.” Nói thật thì bà cũng chưa quen lắm, trong nhà bỗng nhiên trở nên vắng lặng. Hai đứa lớn thì đã gả đi, đứa nhỏ thì nghịch ngợm, mười ngày nửa tháng chẳng thấy mặt một lần, lại còn thường xuyên khiến người ta phải lo lắng bị mời phụ huynh. Nhiều khi bị nhóc con đó làm cho bó tay, bà cũng ngại nói ra, dù sao bà vốn là một giảng viên đại học đã nghỉ hưu.

Tạ Quyến Hòa còn chưa kịp trả lời thì Dư Bội Trân lại nói thêm: “Không lẽ vẫn chưa dậy à? Con heo lười ấy trước khi lấy chồng đã vậy, lấy chồng rồi vẫn thế. Con không được nuông chiều nó quá đâu.”

“Cô ấy rất ngoan.” Tạ Quyến Hòa vừa cầm điện thoại, vừa vặn mở cửa phòng ngủ.

Trong phòng gọn gàng ngăn nắp.

Mấy lọ mỹ phẩm và đồ dưỡng da trên bàn trang điểm của cô đã biến mất.

Đó vốn là những thứ cô chưa bao giờ rời tay, dù mấy ngày nay không xuống lầu nhưng việc chăm sóc da chưa từng gián đoạn.

Trên bàn trang điểm trống trơn, dưới chiếc lược nhỏ bằng gỗ đàn hương tím có ép một tờ giấy trắng khổ A4.

Sắc mặt Tạ Quyến Hòa trầm hẳn xuống: “Mẹ, con không nói thêm với bố mẹ nữa, con cúp máy trước đây.”

Dư Bội Trân cười nói: “Được rồi, nhưng con đừng nuông chiều nó quá. Từ nhỏ nó đã là cái đứa chỉ cần cho một chút màu là có thể mở cả tiệm nhuộm.”

Đồng Kính Thường lại chen vào một câu: “Nhà ta vốn dĩ mở tiệm nhuộm mà, màu càng nhiều càng tốt chứ sao.” Dư Bội Trân bật cười, lão Đồng nhà bà chẳng phải lại gián tiếp bênh con gái sao.

Tạ Quyến Hòa cúp máy, nhấc chiếc lược lên.

Trên tờ giấy A4 bên dưới, bằng son môi viết hai chữ thật to:

[Tạm biệt!] Hai chữ vừa tùy hứng lại vừa phóng khoáng.

Ngoài ra còn dùng bút kẻ mày vẽ thêm một hình cô bé hoạt hình đang kéo vali, miệng lẩm nhẩm hát.

Nhìn tờ giấy ấy, Tạ Quyến Hòa bỗng bật cười.

Đây là bỏ nhà đi sao?

Dưới tờ A4 đó, còn có một tờ giấy khác, quy tắc vợ chồng.

Anh đọc từng chữ một, chính là mấy điều mà con công nhỏ đêm tân hôn đã nhấn mạnh, còn cố ý bảo anh chưa đọc qua.

Tạ Quyến Hòa khẽ cười.

Những điều cô viết ra, điều nào cũng khó chiều theo được.

Anh cuộn tờ ‘quy tắc vợ chồng’ cùng với tờ giấy ‘tạm biệt’ lại, nhét vào túi.

Rồi quay người, bấm số gọi cho Đàm Tuân.

Đàm Tuân vắt chéo chân đặt lên bàn làm việc, lười nhác hỏi: “Sao thế? Ngày vui mới cưới mà Tổng Giám đốc Tạ còn nhớ gọi cho tôi à? Nếu là để khoe khoang thì khỏi cần, tôi chẳng có hứng nghe đâu.” Anh ta đã phải cô đơn chiếc bóng suốt bao lâu, chút chuyện vợ chồng mặn nồng, quấn quýt thế này, anh ta hoàn toàn không muốn nghe tới.

Không thấy Tạ Quyến Hòa trả lời, Đàm Tuân liền khó chịu: “Gọi điện sang mà không nói gì là có ý gì đây? Thật sự định khoe khoang à? Thôi nhé, tôi cúp máy đây, chẳng rảnh mà nghe.”

Tạ Quyến Hòa có chút khó nói nên lời, mới cưới được ngày thứ năm mà cô dâu đã biến mất.

Anh khẽ thở dài: “Không phải, là tôi gọi sang đưa mặt cho cậu đánh đây.”

Đàm Tuân lập tức ngồi thẳng người, bỗng hứng thú hẳn: “Ơ? Còn có chuyện tốt thế này sao? Cậu thì có mặt mũi nào để đánh, mấy niềm vui lớn trong đời đều bị cậu ôm hết rồi.”

Anh ta hờ hững ngẩng mí mắt, buột miệng nói: “Sao thế? Bị cô vợ bé nhỏ của cậu đá rồi à?”

“Ừ.” Tạ Quyến Hòa đáp.

“Ừm? Ý gì vậy?” Hôn lễ còn mặn nồng dính như keo, sau cưới chẳng phải càng phải sấm sét giáng xuống, đất trời nổ tung sao, thế nào lại làm cho người ta biến mất? Đàm Tuân lại hỏi: “Vậy thì sao?”

Tạ Quyến Hòa: “Nhờ anh giúp đỡ, hỏi thăm đại tiểu thư nhà họ Đồng một chút.”

Ồ, thái độ cũng không tệ. Đàm Tuân bật cười: “Cậu bảo Tạ Văn Thần tra chuyến bay chẳng phải biết ngay à? Chuyện dễ thế thôi.”

Tạ Quyến Hòa đưa tay day trán: “Làm mất mặt bên ngoài thì thôi, chứ để mất mặt trong nhà thì còn ra thể thống gì.” Anh bất kể có để Tạ Văn Thần điều tra hay không, một khi đã tra chuyến bay thì Tạ Văn Thần chắc chắn sẽ biết. Mà một khi cậu ta biết, thì bà cụ cũng sẽ biết.

Đàm Tuân hiểu rõ, không trêu chọc thêm nữa.

Trong lúc chờ, Tạ Quyến Hòa nói với dì Chúc rằng Đồng Đồng đã về nhà mẹ đẻ, lát nữa anh sẽ sang đó.

Dì Chúc lúc này mới yên tâm.

Nửa tiếng sau, tin nhắn từ Đàm Tuân gửi tới: [Hỏi một vòng, cuối cùng cũng tìm được người trong vòng bạn bè của Đồng Đồng. Không có trong nước, chắc là ở Anh.]

Đàm Tuân: [Kensington Mansion, chỗ cô ấy từng ở hồi đi du học.] Kèm theo đó là một địa chỉ cụ thể.

Trước khi tin nhắn của Đàm Tuân đến, Tạ Quyến Hòa đã đặt vé máy bay đi Anh, chủ yếu để xác định vị trí cụ thể. Anh vốn không có người trong vòng bạn bè của Đồng Uyển Thư, nên không rõ địa điểm chính xác.

[Cảm ơn.] Tạ Quyến Hòa khẽ v**t v* màn hình điện thoại, nơi có bức ảnh cô gái đang ngủ trong lòng anh, gương mặt hồng hào đáng yêu, thật xinh đẹp. Đây là tấm anh chụp tối qua.

Đàm Tuân: [Lão Tạ à, cậu lại nợ tôi một ân tình to như thế, định trả thế nào đây? Nói đi nói lại, từ đầu đến cuối trong hợp tác của chúng ta, hình như toàn là tôi giúp cậu, còn cậu chẳng có tác dụng gì cả!]

Tạ Quyến Hòa gõ một câu gửi lại cho anh: [Anh rể, tôi cho anh một manh mối quan trọng, người đó đã trở về.]

Nụ cười trên gương mặt tuấn tú của Đàm Tuân dần dần phai đi, thay vào đó là vẻ lạnh lùng, sắc bén như mang ý chí tuyệt sát.

Bất chợt, anh ngẩng đầu tựa vào lưng ghế, đưa tay che phủ đôi mắt mình.

*

Chuyến bay của Đồng Uyển Thư hạ cánh, cô đi thẳng tới Kensington Mansion, về đến địa bàn của mình liền ngả xuống ngủ một giấc.

Cô ngủ suốt cả một ngày, đến khi tỉnh lại thì trời đã nhá nhem tối.

Đồng Uyển Thư bật đèn đầu giường, xoa xoa mái tóc rồi cầm lấy điện thoại xem.

Tin nhắn trong nhóm chị em chất đống, toàn là @ gọi tên cô.

Nhiều quá, cô định để lát nữa mới leo ngược đọc.

Cuộc gọi nhỡ và tin nhắn cũng cả đống.

Ngoài ra còn có một tấm danh thiếp được Fay đẩy qua.

Đồng Uyển Thư: [?]

Fay gọi điện thoại đến, “Sara, ngủ dậy chưa? Cậu chơi thật đấy à?”

Ờm?

Cái gì mà thật với cả giả cơ?

Đồng Uyển Thư mơ hồ, chỉ hỏi, “Đây là cái gì?”

“Cậu không nhớ gì hết hả?” Fay kinh ngạc.

Đồng Uyển Thư chỉ chậm rãi nói từng chữ: “Tôi nên nhớ cái gì đây hả?”

Fay: “Tối hôm qua, cậu tag tớ trong nhóm chat, nhờ tớ tìm giúp cậu một luật sư ly hôn, cậu nói rằng cậu không thể tiếp tục trải qua cuộc sống như thế này nữa và muốn ly hôn với Tạ Quyến Hòa. Cậu tự lật lại tin nhắn mà xem đi.”

????

Ly hôn.

Đồng Uyển Thư day trán, đồng thời lật lại tin nhắn, mọi ký ức đã quên đi dần dần trở lại.

Đêm qua họ uống rượu cùng nhau, là Tạ Quyến Hòa dụ cô uống.

Vừa uống vừa hôn cô, cô bị ép ngồi lên quầy bar, rượu vang trong ly bị đổ lên người cô.

Tạ Quyến Hòa thậm chí trực tiếp động tới môi cô.

Còn l**m như nghiện.

Cô bị hành hạ rất tệ, từ đầu đến cuối Tạ Quyến Hòa chẳng khác gì con thú khoác da người.

Cô tức tới không chịu được, khi Tạ Quyến Hòa xuống lầu làm đồ ăn khuya, cô thì đầu óc mơ hồ, choáng váng.

Cô nhắn trong nhóm chị em: “Tôi muốn ly hôn, sống không nổi nữa! Ngày nào cũng sống không nổi sao?”

???????

Nhóm chị em lập tức tràn ngập dấu chấm hỏi.

Chị họ Đồng: “Công chúa Đồng Đồng, em kết hôn xong liền mất tăm mấy ngày, vừa xuất hiện đã đòi ly hôn? Tại sao vậy, tại sao thế hả?”

Đồng Uyển Thư trong cơn choáng váng, đưa tay vỗ vỗ trán, rồi nằm sấp xuống giường, khóe mắt hoe đỏ. Trên tấm lưng trần phủ đầy dấu vết đỏ hồng.

Cô bắt đầu gõ chữ, trong đầu nghĩ đến “vợ chồng bất hòa”. Nhưng vừa mới gõ hai chữ “vợ chồng”, hệ thống gợi ý tự động liền hoàn thành thành câu “đời sống vợ chồng không hòa hợp.”

Cô chẳng thèm nhìn lại, cứ thế ấn gửi.

Tin nhắn vừa gửi đi xong…

?????

Lại một màn hình đầy dấu chấm hỏi!

Chị họ Đồng spam kín màn hình bằng những từ ngữ “quốc túy”: “Cái, cái gì cơ? Tạ Quyến Hòa, anh ta, anh ta, anh ta thật sự không được sao?” Tin này mà truyền ra ngoài thì chắc chắn sẽ chấn động cả giới thượng lưu đó!

Đồng Uyển Thư ậm ờ trả lời: “Đúng, anh ta không được, không được, anh ta chính là một tên khốn nạn triệt để.” Một chút cũng không được, chẳng chịu nghe lời cô, trước khi cưới đã nói sẽ nghe cô, vậy mà mấy ngày nay cô bị anh ta đè chặt, hoàn toàn không có cơ hội xoay người.

Sau khi Lưu Lộ thốt một câu “quốc tuý” làm náo loạn màn hình, cô ấy nói: “Không thể nào chứ, Tạ Quyến Hòa chẳng được sao? Đôi mắt sâu thẳm thế, sống mũi cao thế, đôi chân dài thế, ngực rộng thế, nhìn đâu cũng ổn cả, sao lại không được? Chúng ta mấy chị em nhìn lầm rồi hả!?”

“Đúng, anh ta đúng là không được!!” Đồng Uyển Thư đang tức giận đáp, “Tớ muốn ly hôn, ly hôn ngay, lập tức!” rồi tag Fay, “Tớ muốn ly hôn, luật sư lần trước cậu giới thiệu cho tớ, có nhận vụ ly hôn không? Tớ sẽ cuốn hết tài sản của Tạ Quyến Hòa, khiến anh ta cô đơn cả đời.”

Fay: “Chị em đừng nóng vội, hay là xem kỹ lại đi, người ta nói đàn ông lần đầu tiên có thể sẽ hơi…” Nói một cách e dè.

“Không còn là chị em nữa rồi, tớ muốn ly hôn!” Cô hét lên, bảo rằng mình sắp bị ăn h**p đến chết, không thể sống nổi một ngày nữa.

Mấy chị em đáp: “Việc này liên quan tới cuộc sống hôn nhân sau này của Đồng Đồng đấy, chuyện cả đời mà, không có miếng ăn thì chịu không nổi. Nhân lúc chưa xảy ra hậu quả không thể hối hận, ly hôn, nhất định phải ly hôn, anh ta đây là lừa cưới! Chúng mình kiện anh ta, để anh ta tan nát thanh danh!”

“Đúng.” Để cho Tạ Quyến Hòa biết cô không phải người dễ đùa.

Fay: “Xem rõ chưa?”

Rõ rồi, quá rõ, rõ đến mức cô chỉ mong đôi mắt mình bị mù thì hơn.

Tầm mắt của Đồng Uyển Thư như bị đóng đinh vào năm chữ “vợ chồng không hòa hợp”.

Mỗi một chữ đều như bọc trong dung nham nóng bỏng, chẳng lẽ cô lại nói là quá lợi hại sao?

Tin đồn này tạo thành quá lớn rồi, chẳng lẽ không ly hôn thì cũng không dẹp yên nổi?

Cô đâu thể nào nói thẳng với đám chị em rằng, thật ra là cô chịu không nổi.

Là cô không được!

Mà phụ nữ thì không thể nói không được!

Trước đây, chính miệng cô còn hùng hồn thề thốt rằng, sau này lấy chồng phải tìm người “một đêm tám lần”, mỗi ngày đổi kiểu không ngừng nghỉ cơ mà!

Hôm tổ chức kễ cưới, cô còn khoe khoang với mấy chị em, đêm tân hôn sẽ khiến Tạ Quyến Hòa khóc.

Cô tưởng Tạ Quyến Hòa chẳng có gì, cô nhất định có thể nắm được anh ta trên giường.

Hừ, tất cả đều là ảo tượng, mấy gã đàn ông vô liêm sỉ kia toàn giả vờ.

Khóc chỉ có mỗi mình cô.

Bây giờ mới tới lượt cô phải khóc.

Nhìn mấy trăm tin nhắn, cô không dám nhìn thẳng, khuôn mặt xinh đẹp của mình như mất hết thể diện.

Á à à, một người sao có thể phạm sai lầm lớn vậy, đều tại Tạ Quyến Hòa, bắt cô uống rượu, lại còn hành hạ cô.

Làm cô mất hết mặt mũi, ly hôn đi cho rồi!

Á à à, càng nhìn càng hối hận, ước gì có thể quay lại tối qua, giữ chặt tay mình.

Cô cần phải bình tĩnh!

Tông Uyển Thư sắp hối hận đến chết thì chuông cửa căn hộ vang lên.

Cô tưởng là quản gia mang đồ ăn lên, không thèm xem camera trước cửa, liền mở cửa ngay.

Khoảnh khắc cửa mở ra, đôi mắt đẹp của cô tràn đầy kinh ngạc.

Người đàn ông tuấn tú, lạnh lùng, vai rộng eo thon, chân dài thẳng tắp, sừng sững đứng trước cửa nhà cô.

Đồng Uyển Thư nhìn thấy Tạ Quyến Hòa, hai chân run lẩy bẩy, môi run rẩy, giọng lắp bắp: “Sao, sao anh tìm được đến đây?” Còn làm thế nào vào được? Rốt cuộc ai là kẻ phản bội, bên cạnh cô nhất định có nội gián!

“Bộp” chiếc điện thoại trong tay rơi xuống đất, ngay trước mặt Tạ Quyến Hòa.

Tạ Quyến Hòa cúi người nhặt điện thoại của Đồng Uyển Thư lên, mỉm cười nhạt: “Sao vậy? Tạ phu nhân không hoan nghênh tôi à?”

Anh cúi đầu, ánh mắt thản nhiên lướt qua màn hình điện thoại của cô.

Trong nhóm chị em 99+ tin nhắn kia, câu: [Vợ chồng không hòa hợp!!!] Mấy chữ to tướng ấy cứ thế hiển hiện rõ ràng trong con ngươi thâm sâu của Tạ Quyến Hòa.

Đồng Uyển Thư trơ mắt nhìn sắc mặt Tạ Quyến Hòa từng chút từng chút thay đổi, từ nụ cười nhẫn nhịn treo trên môi, trực tiếp chuyển thành sự lạnh lẽo như mùa đông buốt giá kéo tới.

Giờ mà cô chạy thì… còn kịp không?

[Tác giả có lời muốn nói:

Đến rồi đến rồi, truyện của Đồng Đồng và chú nhỏ còn mấy tình tiết nữa chắc là có thể kết thúc, tầm hơn hai trăm nghìn chữ là vừa.

Mời mọi người đặt trước truyện thế hệ hai: 《Khó qua sóng xuân》 — Tạ Quân Khiêm × Nhiếp Kim Kiều, câu chuyện về một đóa hoa lạnh lùng vì tình mà bước xuống thần đàn || Tình yêu thanh mai trúc mã, chua chua ngọt ngọt, ngọt thì nhiều mà chua thì ít. Hu hu hu, đổi mấy cái tên truyện rồi, hahahaha tạm thời định tên này nhé. Cốt truyện thì sẽ không đổi~]

Trước Tiếp