
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chương 24: Tập trung vào công việc thực tế
Edit: Carrot – Beta: Cún
Đêm hôm đó, sau khi nhà họ Tạ đến dạm hỏi, Đồng Uyển Thư gần như thức trắng. Một phần vì nhà đông người, mấy chị em ở trong phòng cô chơi đến khuya mới về phòng nghỉ.
Sau khi họ đi, Đồng Uyển Thư vẫn không ngủ được. Câu nói của Tạ Quyến Hòa: “Em không muốn sao, cơ thể của anh đây.” Khiến lòng cô rạo rực cả đêm.
Cô đọc tiểu thuyết ngôn tình cả đêm. Cứ đến đoạn nam nữ chính thân mật, cô lại liên tưởng đến lúc Tạ Quyến Hòa hôn mình.
Trong lòng ngứa ngáy, toàn thân khó chịu.
Huhu, đúng là tra tấn.
Đầu óc cứ lơ mơ.
Sợ không dám đọc tiểu thuyết nữa, trong đầu toàn những suy nghĩ không lành mạnh.
Tạ Quyến Hòa đúng là tên khốn.
Đồng Uyển Thư là người rất hay thù vặt. Từ ngày đính hôn, cô không gặp Tạ Quyến Hòa mấy, cũng không thèm để ý đến anh.
Tạ Quyến Hòa tự biết lần này đã chọc giận cô tiểu thư kiêu ngạo này không hề nhẹ.
Trước mặt người lớn hai bên, anh đã tự ý đề xuất đẩy nhanh ngày cưới và đăng ký kết hôn mà không hỏi ý kiến cô, khiến cô rất thất vọng.
Cô đã cho anh đủ thể diện khi không công khai phản đối hay từ chối.
Mấy ngày nay, Tạ Quyến Hòa đều chiều theo ý cô, không dám chọc giận cô thêm nữa.
Dù cô có trả lời tin nhắn hay không, anh vẫn luôn báo cáo hành trình của mình.
Một cuối tuần nữa lại đến, Đồng Uyển Thư ngủ đủ giấc rồi mới xuống nhà.
Mẹ cô cầm một tờ giấy đỏ, đang bàn bạc gì đó với Đồng Sơ Anh, Đồng Sơ Anh vừa nghe vừa gật đầu.
“Mẹ, Anh Anh, hai người đang xem gì vậy?” Đồng Uyển Thư tò mò hỏi.
Dư Bội Trân nhìn cô con gái thứ hai xinh đẹp đang đi tới, cười nói: “Bảo bối nhỏ hay dỗi của chúng ta, chịu xuống nhà rồi à?”
Đồng Uyển Thư bĩu môi: “Mẹ, mẹ nói thế dễ gây hiểu lầm lắm, như thể con là một con sâu lười không chịu xuống nhà vậy.”
Dư Bội Trân cười: “Con không phải sâu lười, chỉ là cuối tuần không chịu dậy thôi.”
“Nhất Nhất cũng chưa dậy mà.” Đồng Uyển Thư nũng nịu nói.
Dư Bội Trân: “Nhất Nhất đã dậy sớm rồi, nói là đến nhà bạn học ôn bài. Chắc là lừa mẹ thôi, từ nhỏ đến lớn con bé đã đuổi bao nhiêu gia sư rồi, mẹ không tin nó đột nhiên giác ngộ đâu.”
Đồng Uyển Thư và Đồng Sơ Anh đều hiểu rõ, chắc là cô bé đã bay đi đâu đó để xem giải đấu game rồi.
“Quyến Hòa hôm nay đến ăn trưa, con biết rồi đúng không?” Dư Bội Trân hỏi.
“Ừm.”
Cô biết chứ. Tạ Quyến Hòa vừa mới nhắn tin hỏi cô đã dậy chưa.
“Lần này không được tùy hứng không gặp mặt. Quyến Hòa tuần này đến ba lần rồi, con dỗi, không gặp anh ấy lần nào. Từ Hải Thành đến đây một buổi chiều mất gần ba tiếng, đi lại vất vả lắm. Chúng ta không nói đến chuyện đường xa, bố con hồi trẻ cũng năng nổ. Mà nói về con, làm gì có cô vợ chưa cưới nào lại đóng cửa từ chối chồng sắp cưới như vậy.”
Dư Bội Trân có chút xót Tạ Quyến Hòa. Mỗi ngày tan làm anh đều đến đây, chơi cờ, câu cá, đánh golf với bố vợ, tối lại về. Thế mà có người nào đó còn không thèm gặp, cũng chẳng thèm để ý.
May mà Quyến Hòa có tính cách trưởng thành, điềm đạm, không chấp nhặt với cô, còn chiều theo cô. Nếu là một người đàn ông thiếu kiên nhẫn, bị vợ sắp cưới làm mất mặt mấy lần như vậy, chắc chắn đã phàn nàn. Dù không phàn nàn, thì cũng sẽ có hiềm khích.
Dư Bội Trân thở dài: “Cái tính nóng nảy này của con, chỉ có Quyến Hòa mới chịu đựng được.”
Đồng Uyển Thư làu bàu: “Anh ấy không chịu đựng được thì con cưới anh ấy làm gì. Con tìm chồng là để được yêu thương, chiều chuộng. Lẽ nào con lại tìm người chọc tức, người ghét mình?”
Không cho Tạ Quyến Hòa một bài học, dạy dỗ anh, để anh nhớ kỹ, sau này còn dám không bàn bạc với cô ấy, tự ý làm chủ nữa.
Đặc biệt là người như Tạ Quyến Hòa, vốn luôn ở vị trí cao, quen với việc nắm quyền toàn cục, lại càng không thể để cho anh được đà.
Phải để Tạ Quyến Hòa hiểu rằng, trong hôn nhân, tương lai của họ phải cùng nhau quyết định.
Dư Phối Trân khẽ lắc đầu, không nói lại được cô, mà cũng chẳng phải là không có lý: “Con ấy à, bao nhiêu cái tính khí nhỏ nhặt không bao giờ hết, thật là chẳng biết phải làm sao.” Nói là tính khí nhỏ thế thôi, chứ chẳng phải đều do bà cẩn thận nuông chiều mà thành sao. Miệng thì than thở vài câu, chứ nếu thật sự để bảo bối của bà chịu ấm ức, người đầu tiên không chịu chính là bà.
Đồng Uyển Thư phồng má lên, làm nũng: “Mẹ ơi, con còn nhiều tính khí nhỏ lắm, mới có thế này thôi. Nếu mà ngay cả thế này anh ấy cũng chịu không nổi, thì hôn sự này chẳng cưới cũng được.”
Dư Bội Trân vỗ nhẹ tay cô: “Phỉ phui cái mồm, nói gì toàn lời xui xẻo thế, sao lại có thể không cưới được chứ! Mau mau xua đi mấy câu ấy.”
“Vâng, phỉ phui.” Đồng Uyển Thư tượng trưng phỉ phui hai cái.
Đồng Uyển Thư rốt cuộc cũng nhìn rõ trên tờ giấy đỏ viết những gì: ghi mấy ngày tháng, còn kèm theo lời phê, nào là “trời sinh một đôi”, “tiên đồng ngọc nữ”, “nhân duyên kết thành”, “ngày lành cảnh đẹp”.
“Đây lại là ngày gì nữa vậy?” cô hỏi. Chẳng phải ngày tháng đều đã định xong rồi sao?
“Ngày con đi lấy giấy đăng ký kết hôn đó, mẹ có nhờ thầy xem rồi, thứ Tư tuần sau là ngày tốt, tiện thể cũng chọn thêm mấy ngày để hai đứa chụp ảnh cưới.”
“……” Đồng Uyển Thư đôi mắt xinh đẹp mở to tròn, “Thứ Tư tuần sau sao?” Nhanh vậy ư?
Dư Bội Trân trêu cô: “Sao thế, con sốt ruột à? Thế thì mẹ bảo Quyến Hòa, khỏi đợi đến tuần sau, hôm nay đi lấy giấy luôn.”
Đồng Sơ Anh cũng cười theo.
Dư Bội Trân lại nói: “Mẹ với Anh Anh đã chọn rồi, trong tháng này thì thứ Tư tuần sau là ngày đẹp nhất.”
“Mẹ bảo với Tạ Quyến Hòa lùi lại một chút cũng không phải không được mà.” Rõ ràng vẫn là một thiếu nữ xinh đẹp, đột nhiên chưa kịp chuẩn bị đã thành thiếu phụ, cô thật sự sẽ khóc mất.
“Con không nghe Quyến Hòa nói à, báo cáo đã phê xuống rồi, là trong tháng này.” Dư Bội Trân nói.
“Mẹ ơi, mấy lời anh ấy bịa mà mẹ cũng tin sao.” Dù thủ tục báo cáo có phiền phức, nhưng với quan hệ của Tạ Quyến Hòa, chuyện này nào phải việc phạm pháp gì, chỉ một câu nói là xong thôi.
“Thêm vài ngày hay bớt vài ngày cũng chẳng ảnh hưởng gì.” Thật đúng là bướng bỉnh đến mức khó chịu, bà với lão Đồng vốn chẳng phải người hay ngang ngược, thế mà sinh ra bảo bối, hết đứa này đến đứa kia đều ương bướng, chỉ có đứa thứ ba là tính tình thẳng thắn hơn chút.
Đồng Uyển Thư lại liếc thấy mấy quyển sổ đỏ đặt trên bàn trà, liền hỏi: “Mẹ, sao mẹ mang hết giấy tờ nhà đất ra thế này? Định tặng con nhà à?”
Dư Bội Trân cười: “Mẹ nói rồi còn có nhà nào đứng tên mẹ nữa đâu?” Nhà cửa của bà, từ sớm đã để hết dưới tên ba cô con gái, chỉ còn lại căn biệt viện đang ở bây giờ là vẫn đứng tên bà. “Đây là do Quyến Hòa nhờ người mang đến. Sáu căn nhà dưới tên nó, để con chọn một căn con thích làm tân hôn phòng. Con xem đi.”
Đồng Uyển Thư cúi đầu, lật xem từng quyển album giới thiệu từng căn nhà.
Một ngày trước, anh còn đang đi công tác ở ngoại tỉnh, nhắn tin nói sẽ sắp xếp lại nhà cửa rồi mang cho cô xem, không ngờ hôm nay thật sự đưa tới rồi.
Đồng Uyển Thư khẽ cong khóe môi, trên gương mặt tinh xảo lộ ra chút kiêu ngạo xen lẫn thỏa mãn. Cô cầm quyển giới thiệu căn nhà đầu tiên, cùng Đồng Sơ Anh ngắm nghía.
Dư Bội Trân đứng bên cạnh nói: “Căn nhà này là sau lần đầu tiên hai đứa gặp mặt, Quyến Hòa hỏi mẹ rồi nhờ mẹ giới thiệu mua đó.” Cũng từ khi ấy, cái nhìn của Dư Bội Trân về Tạ Quyến Hòa thực sự thay đổi rất nhiều. Anh chịu khó thành thật tìm hiểu sở thích và điều kỵ của Đồng Đồng, thậm chí cả những thành phần mà cô bị dị ứng, rồi thật sự làm theo đúng những gì cô thích.
“?” Còn có chuyện này nữa sao? Đồng Uyển Thư ngạc nhiên:
“Mẹ, mẹ giữ bí mật giỏi quá rồi đấy. Năm đó nếu mẹ làm cán bộ cách mạng hoạt động bí mật, chắc chắn là đảng viên xuất sắc nhất.”
Dư Bội Trân bị cái miệng của Đồng Uyển Thư chọc cười đến không chịu nổi: “Quyến Hòa muốn dành cho con sự bất ngờ, mẹ là mẹ thì sao có thể phá hỏng bầu không khí được chứ.”
Đồng Uyển Thư mím môi, tiếp tục xem từng căn nhà.
Ngôi nhà hiện tại của họ thiên về phong cách Trung Hoa, còn căn biệt thự mà Tạ Quyến Hòa mua thì cũng tương tự, chỉ là trồng nhiều hoa hơn, khác với nhà bên này vốn thiên về cây xanh.
Cô nhớ lại mấy ngày khi chỉ có hai người ở trên biển, Tạ Quyến Hòa từng hỏi cô thích loài hoa nào, và những loài hoa nào cô không bị dị ứng.
Sau khi bị anh kiên nhẫn gặng hỏi thật lâu, cô mới chịu nói.
Cô thích mai, hải đường, ngọc lan, hợp hoan… thế là trong sân vườn nơi căn viện ấy đã được chuyển trồng toàn những loài hoa đó.
Thiết kế ngôi nhà cũng được phối theo tông màu mà cô thích.
Nói cách khác, mấy căn nhà này đều được sửa sang trong nửa năm nay.
“Ừm, không tệ đâu nha. Anh Tạ này thật hiểu em đó, toàn là hoa và cách bố trí em thích.” Đồng Sơ Anh cười nói.
Hai căn ở Hải Thành, một căn ở Lê Hải, một căn ở Tứ Cửu Thành, còn một căn ở Thụy Sĩ, mỗi căn đều vô cùng tuyệt.
Cô và Đồng Sơ Anh xem xong cả lượt.
Đồng Sơ Anh lại ghé sát tai Đồng Uyển Thư thì thầm: “Đồng Đồng, đây chẳng phải là cái anh Tạ Quyến Hòa mà em bảo là khô khan, vô vị, chẳng có chút lãng mạn nào sao? Em còn muốn lãng mạn thế nào nữa?”
Làm sao cô biết được, trước đây anh đúng là khá khô khan thật.
Nhưng bây giờ, từng chút từng chút phong tình đã dần hiện ra rồi.
Bị Đồng Sơ Anh trêu chọc, gương mặt Đồng Uyển Thư ửng đỏ, cô đưa hai tay che lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt long lanh dịu dàng, thoáng ánh lên vài tia ngượng ngùng.
Dư Bội Trân bưng hoa quả tới:
“Xem xong hết rồi chứ? Mẹ thấy căn nào cũng ổn cả. Căn biệt thự ở Hải Thành mà Quyến Hòa đang ở cũng không tệ, tuy ở trong núi nên nhiệt độ có thấp hơn một chút, nhưng không khí trong lành, rất hợp để con ở. Còn nữa, đời sống sau hôn nhân là cuộc sống của hai người, phải dựa vào cả hai cùng nhau vun vén. Chỉ một người nỗ lực hay một người thật lòng mà người kia không chịu cùng chăm lo, thì rất khó duy trì được một cuộc hôn nhân. Mẹ mong hai đứa con có thể dài lâu, hòa thuận và hạnh phúc.”
Lời của Dư Bội Trân mang theo ẩn ý, rõ ràng là đang nhắm vào người nào đó.
Đồng Uyển Thư nghe hiểu, mà Đồng Sơ Anh dĩ nhiên cũng nhận ra, nụ cười trên gương mặt thanh tú của cô khẽ nhạt đi.
Đồng Uyển Thư cũng không rõ lắm chuyện giữa Đồng Sơ Anh và Đàm Tuân.
Nhưng cô nghe ra được, Anh Anh đang cố ý né tránh nhắc tới vấn đề liên quan đến Đàm Tuân.
Dư Bội Trân ngồi xuống, lấy xiên hoa quả cắm quả anh đào mà Đồng Sơ Anh thích nhất, đưa đến bên môi cô: “Anh Anh cũng nói đi, con với Đàm Tầm rốt cuộc là thế nào?” Mấy ngày nay trong nhà đông người, Dư Bội Trân không tìm được cơ hội thích hợp, giờ yên tĩnh mới nhắc đến chuyện này.
Đồng Sơ Anh và Đàm Tuân đã kết hôn gần hai năm, nhưng đứng cạnh nhau thì khách sáo quá mức, nhìn chẳng giống một đôi vợ chồng bình thường.
Cứ như Đồng Đồng với Quyến Hòa ấy, mới quen nhau bao lâu, tình cảm vẫn chưa tính là quá sâu, thế mà đứng cạnh nhau, ai chẳng khen hai người tình ý dạt dào, quấn quýt không rời.
Đồng Đồng tuy có chút kiêu ngạo, mỗi lần nhắc đến Tạ Quyến Hòa thì hay làm bộ bướng bỉnh, nhưng gương mặt lại đỏ bừng, chứng tỏ trong lòng thật sự muốn cùng anh ấy chung sống.
Lần này Dư Bội Trân quan sát, cũng thấy vấn đề không hẳn hoàn toàn ở phía Đàm Tuân.
Vốn bà còn định nhân dịp này nói chuyện thẳng thắn với cả hai người.
Ai ngờ ngay trong đêm đính hôn của Đồng Đồng, Đàm Tuân lại nói phải đi gặp một người bạn, rồi sau đó cũng chẳng có hồi âm gì nữa.
Một lúc lâu sau Đồng Sơ Anh mới khẽ đáp: “Con với Đàm Tuân vẫn ổn mà. Mẹ, ăn xong trưa nay con phải quay về Tứ Cửu Thành rồi.”
“Sao đi vội thế?” Dư Bội Trân không nỡ, hai năm nay công ty đều do cô lo liệu, bà nhìn mà xót con: “Đợi bố con nghỉ ngơi thêm một thời gian rồi sẽ sang đó ngồi trông coi. Con thì cứ nghỉ ngơi cho tốt. Đồng Đồng đã có Quyến Hòa, mẹ yên tâm rồi. Nhất Nhất cũng sắp vào đại học, dẫn nó về Tứ Cửu Thành học cho tiện.”
“Vâng.” Đồng Sơ Anh khẽ đáp, giọng nhỏ nhẹ.
Dư Bội Trân không kìm được mà thở dài. Bây giờ, người bà lo lắng nhất chính là Đồng Sơ Anh.
Đồng Uyển Thư là một cô gái kiêu ngạo, sẽ không để bản thân chịu ấm ức. Nếu ai đó làm cô mất mặt, cô không những sẽ đòi lại mà còn nhớ rất lâu.
Còn Đồng Sơ Anh thì giống như một cái bình kín, chuyện gì cũng giấu trong lòng.
Dư Bội Trân thở dài: “Được rồi, đợi chuyện trăm năm của Đồng Đồng xong xuôi, mẹ sẽ đến Tứ Cửu Thành làm phiền con và Đàm Tuân một thời gian.”
Đôi mắt Đồng Sơ Anh khựng lại, rồi cô đáp: “Vâng ạ.”
Dư Bội Trân quan sát mọi cử chỉ của con gái lớn, bao gồm mỗi biểu cảm trên khuôn mặt đều cho thấy có điều không ổn.
Bà thầm thở dài, đưa tay vuốt nhẹ những sợi tóc rủ xuống trên mặt Đồng Sơ Anh, dịu dàng nói: “Bảo bối, nếu Đàm Tuân thật sự làm con ấm ức, bố mẹ sẽ mãi là chỗ dựa vững chắc của con. Có vấn đề gì đừng giấu trong lòng một mình. Dù con đưa ra quyết định gì, bố mẹ cũng sẽ mãi ủng hộ con.” Bà muốn nói, nếu thật sự không thể sống tiếp, không hạnh phúc, không thích, thì thôi. Nhưng với tư cách một người mẹ, khi không biết rõ nguyên nhân, bà không dám tự ý đưa ra kết luận, điều đó không công bằng cho cả hai đứa.
Đồng Sơ Anh cúi đầu, đáy mắt hơi ướt, lắc đầu, môi khẽ mấp máy: “Không có ạ, anh ấy đối xử với con rất tốt.”
Dư Bội Trân: “Chắc là điện thoại của Quyến Hòa đấy. Mau nghe đi, gặp mặt thằng bé luôn. Lát ăn trưa xong, tiện thể bàn luôn chuyện chụp ảnh cưới của hai đứa.”
Đồng Uyển Thư nũng nịu nói: “Mẹ, mẹ có phải mẹ ruột của con không vậy? Cái gì cũng nói giúp Tạ Quyến Hòa, mẹ cứ thế mà ‘hùa’ theo anh ấy, lỡ sau này anh ấy bắt nạt con thì con sống sao nổi.”
Dư Bội Trân véo nhẹ má trắng mịn của Đồng Uyển Thư: “Con bé bướng bỉnh này, mẹ ‘hùa’ theo Quyến Hòa chỉ vì nhân phẩm của thằng bé tốt, lại thật lòng với con.”
Xe của Tạ Quyến Hòa vào sân, Dư Bội Trân vội vàng đứng dậy ra cửa đón.
Dư Bội Trân thấy Tạ Quyến Hòa tay không rời, nói: “Đều là người một nhà rồi, mang quà cáp làm gì.”
Tạ Quyến Hòa cười nhẹ: “Không phải đồ quý giá gì đâu ạ, chỉ là chút thuốc bổ phổi, an thần thôi.”
Vừa bước vào nhà, ánh mắt Tạ Quyến Hòa đã tìm thấy Đồng Uyển Thư đang ngồi trên sofa. Anh cứ nghĩ hôm nay cũng không gặp được cô.
Đồng Uyển Thư thấy anh vào, hừ hừ vài tiếng, rồi quay đầu lên lầu.
Tạ Quyến Hòa đặt đồ bổ lên bàn trà, khiêm tốn nói: “Dì, con lên lầu thăm Đồng Đồng.”
Dư Bội Trân vẫy tay: “Con đi đi. Dì đi xem cơm nước xong chưa.”
Tạ Quyến Hòa nhẹ nhàng gõ cửa.
Chẳng mấy chốc, một giọng nói dịu dàng từ trong phòng vọng ra: “Cửa không khóa.”
Mở cửa ra, anh thấy Đồng Uyển Thư đang ngồi khoanh chân trên sofa, tay cầm một cuốn sách.
Đây là lần đầu tiên Tạ Quyến Hòa vào phòng riêng của Đồng Uyển Thư.
Phòng cô rất rộng, tông màu ấm áp, gọn gàng và ấm cúng. Trước giường có một vách ngăn bằng gỗ lê hoa, rất trang nhã, tạo cảm giác hài hòa lạ thường với căn phòng.
Gần cửa sổ lớn có một khu vực uống trà rất thanh lịch.
Trong phòng thoang thoảng một mùi hương nhẹ nhàng, dễ chịu, giống hệt mùi hương trên người cô.
Sau khi tham quan phòng của Đồng Uyển Thư, Tạ Quyến Hòa mới nhận ra phòng mình đơn giản và thiếu thẩm mỹ đến mức nào.
Ánh mắt Tạ Quyến Hòa quay lại nhìn Đồng Uyển Thư, anh ngồi xuống bên cạnh cô: “Dì nói em đã xem nhà rồi, có ưng ý căn nào không?”
“Cũng được.” Toàn là những khu đất đắt đỏ.
Đồng Uyển Thư khẽ đáp. Bất ngờ, cô thấy người mình nhẹ bẫng, bị Tạ Quyến Hòa bế lên, ngồi trên đùi anh. Đồng Uyển Thư giật mình: “Đây là nhà em, anh đừng có quá đáng.”
Tạ Quyến Hòa cười nhạt: “Không quá đáng đâu. Mấy ngày nay em không thèm để ý đến anh, để anh tìm lại cảm giác yên tâm chút.” Vừa nói, Tạ Quyến Hòa vừa vùi đầu vào lòng cô, thì thầm: “Vừa xuống máy bay là anh vội qua đây rồi, nghỉ một lát đi.”
“…” Anh thật biết cách tìm chỗ để nghỉ ngơi.
Tuy Đồng Uyển Thư than thở, nhưng trong lòng lại thấy mềm lòng. Cô biết anh đang đi công tác.
Một lúc sau, Tạ Quyến Hòa lại nói: “Anh còn có một căn nhà trong khu nhà tổ ở Lê Hải, nằm trong Tạ viên, mấy chục năm trước, khi cha anh xây Tạ viên thì mỗi người trong nhà họ Tạ đều có một căn. Anh rất ít khi ở đó, sau này nếu em muốn về Lê Hải sống, anh sẽ ở đó cùng em.”
Cô có tra tài sản đâu mà anh lại kê khai chi tiết như vậy.
“Bất động sản trong tay anh cũng không nhiều, nếu em không thích mấy chỗ này thì cứ chọn một nơi em thích, anh sẽ mua.” Anh sống một mình, nên cũng không mua sắm quá nhiều nhà cửa, chỉ là hồi trước thấy vị trí tốt thì tiện thể mua, coi như ủng hộ bạn bè làm ăn. Gần đây anh mới hỏi mấy người đi trước như anh cả, anh tư, mới biết họ đều có đến mười mấy, hai mươi căn nhà tặng cho vợ, trong nước và cả ở nước ngoài đều có hết.
So với họ, anh đúng là quá đơn sơ, khiến con công nhỏ của anh phải chịu thiệt thòi rồi.
Bảy căn là nhiều rồi.
Cô cũng không có nhiều nhà đến vậy.
“Dù bây giờ em có để mắt đến căn nào thì cũng không kịp nữa rồi.” Ai bảo anh lại định ngày cưới gấp quá, đến việc gì cũng chẳng làm được.
Tạ Quyến Hòa nhìn cô, mỉm cười, nói: “Chúng ta ở sau khi kết hôn cũng vậy thôi.” Chỉ cần cô thích là được.
Đồng Uyển Thư cảm thấy câu nói của Tạ Quyến Hòa có chút không đứng đắn, nên không tiếp lời nữa. Cô khẽ gật cằm về phía tập hồ sơ đặt trên bàn trà: “Còn những thứ này là gì?” Đó là tập tài liệu mà Tạ Quyến Hòa vừa để lên bàn trà của cô.
Tạ Quyến Hòa đưa cho cô: “Đây là tài sản cá nhân và thẻ ngân hàng của anh.”
Đồng Uyển Thư lướt qua, một tập giấy dày cộp.
Trong đó có cả tờ đăng ký sang tên mấy căn nhà lúc nãy.
Anh còn làm cả báo cáo tín dụng, giấy chứng nhận không có tiền án tiền sự, khám sức khỏe và giấy chứng nhận độc thân.
Ồ…
Quả không hổ danh là một người từng trong quân đội, chỉ làm những việc thiết thực.
Rất chi tiết.
Ai kết hôn mà lại đi làm mấy thứ này chứ.
Tạ Quyến Hòa thản nhiên nói: “Cổ phần của tập đoàn, hiện tại anh chưa thể chuyển được.”
Đồng Uyển Thư hiểu điều đó.
Công ty của Tạ Quyến Hòa không thuộc loại tư nhân. Anh đúng là ông chủ, nhưng không nắm giữ 100% cổ phần, các mối quan hệ trong đó lại cực kỳ rắc rối và phức tạp.
Tạ Quyến Hòa lại nói: “Anh sẽ làm theo đúng quy trình, đến kỳ hợp nhất cổ phần cuối năm, anh sẽ chuyển cho em toàn bộ số cổ phần trong tay mà anh có thể tặng được.”
“Phiền phức thế làm gì, em đâu có cần mấy thứ này.” Những thứ này cô vốn đã có sẵn, từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ thiếu.
Ánh mắt Tạ Quyến Hòa sâu thẳm, chan chứa dịu dàng: “Chúng ta sắp đi đăng ký kết hôn rồi, tài chính của anh đương nhiên phải để em biết rõ và cùng nắm giữ.”
Đồng Uyển Thư cảm thấy tim mình bị kéo căng một nhịp, khẽ nói: “Anh cho em những thứ này, nhưng em thì chẳng có lễ vật đáp lại. Tài sản riêng của em đâu có hoành tráng như của anh.” Sự nghiệp mà cô thực sự tự tay gây dựng chỉ có một cửa hàng trang sức, một trang trại tơ lụa, cùng một nhóm nhà thiết kế trang sức và thời trang đang trong giai đoạn ươm mầm.
Tạ Quyến Hòa nắm lấy bàn tay cô, mân mê rồi nói: “Của em thì vẫn là của em, còn của anh cũng là của em.” Anh đặc biệt thích chơi đùa với những ngón tay của cô, mãi mà không thấy chán.
“Trong thẻ này của anh có bao nhiêu tiền vậy?” Đồng Uyển Thư tò mò hỏi. Tạ Quyến Hòa chẳng có mấy loại thẻ hào nhoáng, nhìn qua cũng biết anh vốn ít khi tiêu xài cho bản thân.
“Anh cũng không rõ, em có thể đi kiểm tra thử.” Từ khi mới mười mấy tuổi bắt đầu nhận lương, trợ cấp, tiền thưởng… tất cả khoản tiền cá nhân của anh đều để trong thẻ này. Bao nhiêu năm qua, ngoài những chi tiêu cần thiết, hầu như anh chưa từng động đến.
Kiểm tra thì không cần.
Chắc chắn sẽ không ít.
Đồng Uyển Thư lại lấy ra một tấm thẻ khác. Tạ Quyến Hòa giải thích: “Thẻ này hiện tại trống. Sau khi chúng ta kết hôn, toàn bộ thu nhập hàng tháng của anh đều sẽ được chuyển vào đây.”
Đồng Uyển Thư coi như đã hiểu: lý do Tạ Quyến Hòa muốn làm xong hết những thủ tục này trước khi đăng ký kết hôn là để xác định đây là tài sản trước hôn nhân của cô, đảm bảo tài sản của cô không bị tổn thất gì. Không chỉ vậy, anh còn đem cả tài sản của mình giao hết cho cô.
Sao lại có chút cảm động thế này.
Trong giới của họ, nhiều cuộc hôn nhân đều vì lợi ích. Ngay cả khi tình cảm sau này tan vỡ, hai bên vẫn bị ràng buộc suốt đời vì lợi ích. Nếu một bên muốn giải thoát, họ sẽ phải trả giá rất lớn, thậm chí đôi bên còn có thể phải ra tòa tranh chấp.
Đồng Uyển Thư cúi mắt nhìn tập hồ sơ trong lòng, khẽ nói: “Em đâu có thiếu tiền, anh không cần phải làm vậy.” Tuy gia đình cô không phải gia đình giàu có bậc nhất, nhưng từ nhỏ đến lớn, ba mẹ chưa từng để ba chị em cô phải thiếu thốn bất cứ thứ gì, cái gì cũng đều là tốt nhất.
Tạ Quyến Hòa mỉm cười, đặt bàn tay mềm mại của Đồng Uyển Thư lên ngực mình: “Ừm, là anh đang bày tỏ lòng trung thành. Cho anh một cơ hội được không, bảo bối?”
Trái tim Đồng Uyển Thư run lên.
Người đàn ông này giờ tán tỉnh giỏi thật.
Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, anh ta đã khác hoàn toàn so với lúc mới quen.
Cô thừa nhận mình đã bị “cưa đổ”.
Đồng Uyển Thư khẽ nói: “Những thứ này em nhận. Nhưng thẻ trống này anh cứ giữ lại, nếu không thì ngay cả tiền mua quà cho em cũng không có, bạn bè với cấp dưới của anh còn sẽ lén bàn tán rằng anh lấy phải một cô vợ đanh đá đấy.”
Tạ Quyến Hòa ngẩng đầu, khẽ hôn lên cằm cô: “Anh đảm bảo tuyệt đối sẽ không để danh dự của công chúa cao quý nhà anh bị tổn hại.”
Đồng Uyển Thư thuận tay bóp lấy chiếc cằm với đường nét hoàn mỹ của Tạ Quyến Hòa, nheo mắt lại: “Ngài Tạ, ý anh là… anh vẫn có cách để giấu quỹ đen sao?”
“…” Tạ Quyến Hòa để mặc cô công chúa nhỏ nắm lấy mặt mình, cười nói: “Không có. Tiền mua quà cho em, anh xoay sở vẫn có.”
Đồng Uyển Thư im lặng. Tạ Quyến Hòa nhân cơ hội hỏi: “Vậy là hết giận rồi đúng không?”
“Sau này còn dám không?” Đồng Uyển Thư bóp nhẹ cằm Tạ Quyến Hòa, ra vẻ một nữ hoàng cao quý đang thẩm vấn “nam sủng” của mình.
Tạ Quyến Hòa thành thật: “Không dám nữa. Chuyện này là hai việc duy nhất trong đời anh tự ý quyết định. Sau khi kết hôn, mọi việc sẽ bàn bạc, thương lượng.” Anh dừng lại một chút, rồi nói thêm: “Tất cả đều nghe theo em.”
“Cũng không phải tất cả đều nghe theo em. Đôi khi em cũng không thể tự quyết định được.” Đồng Uyển Thư vừa ngượng ngùng vừa thẳng thắn.
Tạ Quyến Hòa nhìn cô gái kiêu ngạo trước mặt, khẽ cười: “Được. Khi em không quyết được, anh sẽ đưa ra các phương án để em tham khảo. Dịch vụ tận tình như vậy được không?”
Đồng Uyển Thư hừ hừ, buông cằm anh ra: “Nói càn.”
Tạ Quyến Hòa nắm lấy tay Đồng Uyển Thư, để cô tiếp tục nắm cằm anh: “Bảo bối, nhìn thấy anh khổ sở nhiều ngày rồi, tha thứ cho anh một lần được không?”
Đồng Uyển Thư nhìn Tạ Quyến Hòa như một con sói đuôi to đang làm nũng. Cô hừm hừm: “Lần này tạm tha cho anh.”
Hòn đá treo trong lòng Tạ Quyến Hòa suốt mấy ngày cuối cùng cũng rơi xuống: “Mấy ngày nay em có nhớ anh không?”
Đồng Uyển Thư đối diện với ánh mắt sâu thẳm, si mê của Tạ Quyến Hòa, quay đầu đi: “Không có.”
Tạ Quyến Hòa đưa tay đỡ lấy đầu cô, khẽ hỏi: “Thật không?”
Đồng Uyển Thư bặm môi im lặng. Cũng không phải là hoàn toàn không nhớ.
Trong lúc cô lơ đễnh, Tạ Quyến Hòa dùng tay ấn nhẹ vào sau gáy cô, ngẩng đầu hôn lên đôi môi mềm mại mà anh đã mong nhớ bấy lâu.
Đồng Uyển Thư cũng không hiểu vì sao, khoảnh khắc Tạ Quyến Hòa hôn lên, các tế bào trong cơ thể cô bỗng nhiên nhảy múa vui sướng.
Xong rồi, cô hình như rất thích được Tạ Quyến Hòa hôn, cũng rất thích quá trình hai người quấn quýt bên nhau.
Chết rồi, cô đã bị Tạ Quyến Hòa “nắm thóp” rồi.
Lần này, Tạ Quyến Hòa hôn rất nhẹ nhàng, dịu dàng, cố gắng hết sức để làm hài lòng cô gái. Anh kìm nén mọi h*m m**n của mình.
Nụ hôn nồng cháy của hai người kết thúc khi có tiếng chuông điện thoại.
Dư Bội Trân gọi xuống ăn trưa.
Cơ thể mềm mại của Đồng Uyển Thư bỗng giật mình, vẻ mặt hoang mang và hoảng hốt. Từ lúc nào, cô đã cưỡi trên đùi Tạ Quyến Hòa, còn anh thì tựa lưng vào ghế sofa, trông như thể bị cô “chà đạp”.
Hơi thở không ổn định, vẻ ngoài tồi tệ, đôi mắt ướt át, hai má đỏ bừng.
Tạ Quyến Hòa dịu dàng phối hợp, để cô làm chủ, điều này càng khiến cô cảm thấy khó chịu.
Sau khi tỉnh táo lại, Đồng Uyển Thư lập tức nhảy khỏi người Tạ Quyến Hòa, chạy vào nhà vệ sinh chỉnh trang lại vẻ ngoài.
Tạ Quyến Hòa vẫn giữ nguyên tư thế dựa vào ghế sofa, trạng thái không được tốt lắm. Chiếc áo sơ mi trước ngực đã bị cô công chúa nhỏ làm nhăn nhúm. Còn trong đôi mắt sâu thẳm của anh là vô vàn h*m m**n.
“Ting…”
Lúc này, tin nhắn của Đàm Tuân đến: [Lão Tạ, vợ tôi có nhắc gì đến tôi không?] Đã gần một tuần vợ chưa về rồi, một tuần không gặp, anh nhớ cô, rất nhớ.
Tạ Quyến Hòa đáp: [Không rõ.]
Đàm Tuân: [Lão Tạ, anh không tử tế gì cả. Tự mình ăn no rồi định lật bàn à?]
Tạ Quyến Hòa lấy lại chút tỉnh táo, nhắn: [Có người đưa cho cái bát mà cũng chẳng giữ được cơm. Khó khăn lắm mới nhờ tôi với Đồng Đồng mà được bước chân vào cửa bố mẹ vợ, vậy mà sau đó lại đi gặp một “người bạn”.] Gặp cái “người bạn” đó xong, tối hôm ấy lại tới nhà anh, đánh bài thâu đêm với đám Tiểu Ngũ bọn họ, hôm sau thì cụp đuôi quay về Tứ Cửu Thành.
[…] Quá đau lòng. [Lão Tạ, anh nói xem, nếu để Đồng Đồng biết là anh nhờ tôi canh chừng vòng bạn bè của cô ấy, liệu có khi nào cô ấy giận đến mức lại bơ anh thêm một tuần nữa không?]
[.] Chuyện đùa này không dám đùa, nhà anh nuôi một con công nhỏ, anh chọc không nổi. Vừa mới dỗ cho hết giận, [Anh thì hơn gì, anh dùng máy của ai để xem vòng bạn bè của cô ấy hả?]
Đàm Tuân: [Vậy nên, lão Tạ à, chúng ta đều có điểm yếu trong tay nhau, tôi mong chúng ta là đồng minh.]
Tạ Quyến Hòa: [Theo đuổi gần hai năm mà còn chưa lấy được người ta, tôi không xứng có đồng minh như anh.]
Đàm Tuân: [Được được được, lão Tạ, nhận hình đi.]
Ảnh chụp đoạn chat giữa hai người.
Trong đó còn có bằng chứng anh nhờ Đàm Tuân giúp canh vòng bạn bè của Đồng Đồng.
Tạ Quyến Hòa không nói nhiều, gửi một tấm ảnh: [Bắt tay hợp tác .jpg].
[Lời tác giả:
Đến rồi, đến rồi, a a a a, chưa viết đến đoạn hay. Mai tiếp nhé, chúc ngủ ngon các bảo bối ~]