Hôn Sắc Mê Người - Tây Tử Nhất Tiếu

Chương 2

Trước Tiếp

Chương 2: Đồng ý cuộc hôn nhân này.

Edit & beta: Cún

Tạ Quyến Hòa vốn không phải người thích nói nhiều, nhưng lễ nghi lại rất chu toàn, đối với vợ chồng nhà họ Đồng thì khiêm nhường và tôn trọng.

Chỉ là người ta vừa ngồi xuống, đâu ra đấy, từ trong xương tủy đã toát lên vẻ uy nghiêm và điềm tĩnh, thật khó để phớt lờ.

Ngay cả Đồng Kính Thường là một người lớn tuổi, còn không khiến người ta phải nín thở như thế. Mặc dù ai cũng thấy Tạ Quyến Hòa đang cố thu lại khí chất của mình, nhưng cái lạnh lùng tự thân vẫn khó mà giấu được.

Dù không mấy vừa lòng với Tạ Quyến Hòa, nhưng mẹ Đồng, bà Dư Bội Trân vẫn giữ vẻ mặt dịu dàng, mỉm cười nói: “Cậu Tạ, cậu đến đây là quý lắm rồi, còn mang nhiều đồ thế này, thật sự khách sáo quá.”

Những thứ đó quá quý giá, lát nữa phải tìm cớ để trả lại, đã không định tiếp tục qua lại thì nhận quà tặng thế này cũng chẳng phải phép.

Tạ Quyến Hòa khẽ gật đầu, điềm đạm nói: “Thưa bác gái, bác khách sáo rồi. Cũng không có gì đặc biệt đâu ạ, chỉ là vài vị thuốc thanh phổi định khí, bác trai có thể thử xem có hiệu quả không. Nghe nói gần đây nhị tiểu thư không được khỏe, nên có mang theo ít thuốc bổ cho cô ấy điều dưỡng cơ thể.”

Vừa nói, ánh mắt Tạ Quyến Hòa khẽ nhìn về phía cầu thang, nơi Đồng Uyển Thư đang đứng, trong đôi mắt lạnh lùng ấy dường như thoáng hiện lên một tia dịu dàng khó nhận ra.

Ủa, sao anh còn mang cả đồ cho cô nữa vậy?

Vốn chỉ định làm qua loa rồi đi cho xong, vậy mà khi Đồng Uyển Thư đột nhiên ngẩng đầu lên.

Vừa mới bước xuống cầu thang, cô liền bất ngờ chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của Tạ Quyến Hòa.

Gần đây thời tiết thất thường, Đồng Uyển Thư cũng bị ảnh hưởng, phải mất hơn một tháng dưỡng bệnh mới đỡ hơn một chút, cả người trông có phần yếu ớt, ánh mắt dịu dàng như nước.

Tạ Quyến Hòa không lập tức dời mắt, ngược lại, ánh mắt còn trở nên sâu lắng hơn.

Dưới áp lực vô hình từ anh, Đồng Uyển Thư khẽ nghẹn một nhịp thở, vội vàng quay mặt đi, không dám nhìn nữa.

Người này…

Chẳng lẽ không biết nhìn chằm chằm vào người khác như thế là bất lịch sự sao?

Còn nhìn nữa.

Dư Bội Trân không ngờ Tạ Quyến Hòa còn chuẩn bị cả thuốc bổ điều dưỡng cho Đồng Uyển Thư.

Bà vốn nghĩ với tính cách như hắn, chắc sẽ chẳng để tâm đến những việc này.

Không lâu trước đây, lão phu nhân nhà họ Tạ có gọi điện thoại đến, nhắc đến chuyện của Đồng Uyển Thư.

Khi đó, Dư Bội Trân đã cố ý nhắc khéo một câu: “Thể chất của Đồng Đồng không được tốt, một năm bốn mùa, thể nào cũng có một hai tháng cần phải chăm chút cẩn thận.”

Thậm chí còn làm ra vẻ than thở rằng: “Đứa nhỏ này từ bé đã khiến người ta phải lo lắng nhất, đến mùa này là không thể lơi lỏng, phải luôn luôn cảnh giác, thật khiến người ta phiền lòng.”

Nhưng lời than thở ấy, vốn chẳng phải là thật sự sợ phiền hà, ba cô con gái đều là ruột gan bảo bối của bà, với Dư Bội Trân mà nói, được chăm lo cho các con chu đáo, thấy các con sống yên ổn hạnh phúc, mới là niềm vui lớn nhất của bà.

Chủ yếu là muốn khiến nhà họ Tạ biết khó mà lui, không ngờ lại dẫn một người như Tạ Quyến Hòa đích thân đến tận cửa.

Dư Bội Trân đảo mắt nhìn một lượt mười mấy hộp quà bổ dưỡng mà Tạ Quyến Hòa mang đến, ngoài những thứ chuẩn bị riêng cho Đồng Kính Thường và Đồng Uyển Thư, còn có cả các loại thuốc bổ như a giao là chuẩn bị riêng cho Dư Bội Trân, thêm một vài thứ dành cho trẻ nhỏ, chắc là mang cho đứa con gái út.

Về mặt lễ nghi thì chu đáo không chê vào đâu được. Dư Bội Trân sinh ra trong một gia tộc thế gia ở Tứ Cửu Thành, từ nhỏ đã đặc biệt coi trọng quy củ lễ nghi. Lần này đến nhà, Tạ Quyến Hòa lại nói nhiều hơn hẳn lần trước, lần đó đến chẳng hé môi lấy một lời, nhìn thôi đã thấy không dễ gần.

Lần này, bà lại có thêm một chút thiện cảm với con người của Tạ Quyến Hòa.

Dư Bội Trân nở một nụ cười chân thành hiếm có: “Làm phiền cậu Tạ rồi.”

Rồi mới vẫy Đồng Uyển Thư lại rồi nói: “Đồng Đồng, con mau lại đây, đây là cậu Tạ, Tạ Quyến Hòa”, xem như là giới thiệu hai người với nhau.

Đồng Uyển Thư ngồi xuống bên cạnh mẹ, khẽ gật đầu với Tạ Quyến Hòa, coi như chào hỏi.

Đồng Lạc Y đi theo sát phía sau chị hai, cô nàng vốn hay nhí nhố lí lắc, hôm nay cũng trở nên ngoan ngoãn bất thường, khẽ nắm lấy tay áo của Đồng Uyển Thư, im lặng đi theo sau. Đôi mắt lanh lợi quan sát Tạ Quyến Hòa mấy lần liền.

Ánh mắt cũng không dám quá lộ liễu.

Tóm lại là Đồng Lạc Y cảm thấy người đàn ông này thật khó gần, chẳng biết có phải kiểu gia trưởng, chuyện gì cũng phải nghe anh ta không?

Nếu đúng là như vậy, chị hai của cô mà lấy người như thế, chẳng phải mỗi ngày đều phải sống trong áp lực nặng nề à?

Lúc này, Đồng Kính Thường và Tạ Quyến Hòa đang ngồi trò chuyện về một vài chuyện làm ăn. Tuy hai người không cùng ngành, cũng không hiểu sâu lĩnh vực của nhau, nên chỉ có thể trao đổi vài câu đơn giản.

Tạ Quyến Hòa cũng không phải kiểu người khéo bắt chuyện, nhưng chỉ cần Đồng Kính Thường muốn biết thì anh đều trả lời cặn kẽ.

Phía bên kia, Đồng Uyển Thư và Đồng Lạc Y ngồi với Dư Bội Trân, bà cầm một miếng lê từ đĩa trái cây, đưa đến bên môi Đồng Uyển Thư: “Đồng Đồng, ăn thêm chút lê đi, tốt cho sức khỏe.”

“Dạ, mẹ.” Đồng Uyển Thư ngoan ngoãn ăn từng miếng nhỏ.

Đồng Lạc Y đưa múi bưởi đã bóc sẵn tới bên môi Đồng Uyển Thư, giọng ngọt như mật: “Đồng Đồng bảo bối, ăn bưởi của em bóc nè, bưởi cũng tốt cho sức khỏe của chị đó.”

Đồng Uyển Thư vừa ăn xong một miếng lê mẹ đút, lại tiếp tục ăn luôn múi bưởi mà Đồng Lạc Y đưa tới.

Trong miệng là một cảm giác khó tả, vừa chua lại vừa ngọt.

Gương mặt trắng như tuyết, xinh xắn của cô khẽ nhăn lại, nhưng vừa ngẩng đầu lên liền vô tình bắt gặp khóe môi Tạ Quyến Hòa khẽ động một chút.

Đồng Uyển Thư không khỏi giật mình.

Tạ Quyến Hòa… cười ư? Cô không nhìn nhầm đấy chứ?

Cái độ cong nơi khóe môi vừa nãy… là đang cười sao? Anh đang cười cô à?

Có gì đáng cười chứ.

Đồng Uyển Thư lặng lẽ cúi đầu xuống, không nói gì.

Lúc này phòng bếp đã chuẩn bị xong bữa trưa.

Dư Bội Trân mỉm cười nhẹ nhàng mời: “Cậu Tạ, toàn là những món ăn thường ngày đơn giản, không biết có hợp khẩu vị của cậu không.”

Dư Bội Trân là người tỉ mỉ, thường thì khách quan trọng đến nhà, bà sẽ cẩn thận hỏi trước khẩu vị. Nhưng lần này Tạ Quyến Hòa đến quá đột ngột, bà chưa kịp tìm hiểu thói quen ăn uống của anh, vốn cũng không có ý để con gái mình phát triển gì thêm với người này, nên chẳng để tâm.

“Bác gái, bác khách sáo rồi, cháu thế nào cũng được ạ.” Giọng Tạ Quyến Hòa vẫn lạnh nhạt, nhưng thái độ thì rất khiêm nhường và lễ độ.

Lúc đầu Dư Bội Trân còn tưởng Tạ Quyến Hòa chỉ nói khách sáo mà thôi. Dù sao nhà họ Tạ cũng là thế gia đỉnh cấp, bản thân anh lại là người có địa vị, tính tình thì khó đoán, sợ rằng trong chuyện ăn uống cũng chẳng dễ chiều.

Nào ngờ Tạ Quyến Hòa thật sự không kén chọn gì cả, món gì cũng ăn.

Dư Bội Trân dùng đũa công cộng gắp thức ăn cho hắn, Tạ Quyến Hòa liền hai tay nâng bát nhận lấy, không hề làm ra vẻ, cũng không có chút kiêu ngạo nào.

Ấn tượng của Dư Bội Trân về anh lại thêm phần tốt lên.

Tuy rằng tính cách có phần lạnh lùng, nhưng thật sự không có chút kiểu cách nào. Gắp thức ăn cho Tạ Quyến Hòa, anh đều thong thả ăn hết, không phải chỉ ăn lấy lệ.

Phong thái rất bình thản, chính trực, cũng phù hợp với xuất thân và thân phận của anh.

Tạ Quyến Hòa không kén ăn, trái lại khiến cho người nhà họ Đồng cảm thấy dường như chính họ mới là người kén chọn trong chuyện ăn uống.

Đồng Uyển Thư thể chất vốn yếu ớt, nên Dư Bội Trân phải tốn rất nhiều tâm tư trong việc ăn uống. Đồng Kính Thường thì có vấn đề về phổi, nên các món ăn hầu hết đều ưu tiên lựa chọn các loại thực phẩm có tính dưỡng phổi.

Người dễ chiều nhất nhà là cô con gái út, món gì cũng ăn được, vì vậy Dư Bội Trân cũng dặn dò nhà bếp chuẩn bị thêm mấy món con bé thích.

Mỗi người đều có món ăn riêng phù hợp với thể trạng và khẩu vị của mình.

Chỉ riêng Tạ Quyến Hòa là đến thăm đột ngột, nên bà không sắp xếp được gì đặc biệt theo sở thích của anh.

Nhưng Tạ Quyến Hòa vốn chẳng có yêu cầu gì đặc biệt trong chuyện ăn uống, dù đã rời quân đội hơn hai năm, nhiều thói quen đã thành nếp từ lâu, nên vẫn giữ phong cách và kỷ luật của một quân nhân, trong chuyện ăn uống lại càng không cầu kỳ.

Hơn nữa, mỗi món ăn của nhà họ Đồng đều được chế biến rất cẩn thận, cũng giống như con người nhà họ Đồng vậy.

Dư Bội Trân vốn là tiểu thư khuê các ở Tứ Cửu Thành, từ nhỏ đã sống trong môi trường giáo dưỡng, nên dưới sự chăm sóc của bà, cha con nhà họ Đồng cũng sống rất cầu kỳ và tỉ mỉ. Nhất là hai cô con gái thứ hai và thứ ba, mỗi người đều có những thói quen và tính cách riêng biệt, khẩu vị cũng khác nhau, mà bà thì luôn chăm chút cho từng đứa một cách cẩn thận nhất.

Ăn trưa xong, thì bác sĩ phụ trách tái khám cho Đồng Kính Thường đã đến nhà.

Đồng Kính Thường quay sang nói với Tạ Quyến Hòa: “Cậu Tạ đi đường xa tới, buổi trưa tiếp đãi không chu đáo lắm, tối nay ở lại làm vài món nhắm rượu ngon hơn một chút.”

Ban đầu chỉ là lời khách sáo. Dù sao với người bận rộn như Tạ Quyến Hòa, ai nghĩ anh sẽ ở lại ăn tối chứ?

Nào ngờ Tạ Quyến Hòa lại gật đầu nhận lời: “Làm phiền bác trai, bác gái và cả nhị tiểu thư rồi.”

Câu cuối cùng ấy, ánh mắt của Tạ Quyến Hòa rõ ràng là dừng lại nơi Đồng Uyển Thư đang ngồi bóc trái cây cho Đồng Lạc Y ăn.

Đồng Lạc Y lập tức thì thầm vào tai Đồng Uyển Thư: “Xong đời rồi, Đồng Đồng, chị bị ông chú này bám dính rồi.”

Câu nào nói ra cũng không quên kèm theo hai chữ “Đồng Đồng” nhà cô.

Tạ Quyến Hòa… bám dính lấy cô á hả? Nực cười, sao có thể chứ.

Đồng Uyển Thư biết rõ, việc Tạ Quyến Hòa bám dính lấy cô là chuyện không thể nào.

Tạ Quyến Hòa xưa nay vốn rất phản cảm với mối hôn ước từ nhỏ này.

Chỉ là cô không hiểu hôm nay rốt cuộc trong hồ lô của anh đang giấu loại thuốc gì.

Dù Tạ Quyến Hòa có mục đích gì đi nữa, cũng chẳng liên quan gì đến cô, nên lát nữa cô sẽ đi đến cửa hàng.

Đồng Uyển Thư cố tình né tránh ánh mắt của Tạ Quyến Hòa, ánh mắt ấy quá mức sắc bén, khiến tim cô như run lên, cảm giác tê buốt tới tận ngực, cô hoàn toàn không thể chống đỡ được.

Đồng Kính Thường là người dày dạn trên thương trường, ánh mắt lão luyện của ông vô tình liếc thấy ánh mắt của Tạ Quyến Hòa nhìn con gái mình. Ông húng hắng ho một tiếng, rồi nhìn sang Đồng Uyển Thư: “Đồng Đồng, con chưa hồi phục hẳn, chiều nay đừng ra cửa hàng nữa, con dẫn cậu Tạ đi dạo loanh quanh gần đây đi.”

Sự sắp xếp của cha khiến Đồng Uyển Thư thoáng sững người, ánh mắt hiện lên chút không vui.

Cô và Tạ Quyến Hòa có quen thân gì nhau đâu, lại còn không có tiếng nói chung, thế thì còn có gì để đi dạo cùng nhau chứ?

Tạ Quyến Hòa không vui, cô cũng chẳng vui vẻ gì cho cam, vậy cùng nhau đi dạo thì có ích gì?

Nhưng thân là chủ nhà thì vẫn nên giữ phép lịch sự, nên Đồng Uyển Thư đành đáp lời: “Dạ, con biết rồi ạ.”

Cô vừa định kéo Đồng Lạc Y đi cùng thì con bé đã nhanh chân chạy tót lên lầu. Trước khi đi còn quay đầu lại làm mặt quỷ trêu chọc cô. Đồng Uyển Thư bất lực, chỉ có thể thở dài trong lòng.

“Cậu Tạ, thật sự ngại quá, tôi xin thất lễ một chút.” Đồng Kính Thường chân thành xin lỗi, bác sĩ tái khám đã hẹn từ trước, còn việc Tạ Quyến Hòa đến chơi lại là chuyện xảy ra đột ngột.

“Bác trai, sức khỏe là quan trọng nhất.” Tạ Quyến Hòa gật đầu, thái độ khiêm nhường, lễ độ.

Đồng Uyển Thư cũng lo cho sức khỏe của cha, liền nói: “Ba, để con đi cùng ba kiểm tra lại sức khỏe.”

Đồng Kính Thường xua tay từ chối: “Chỉ là bệnh cũ thôi, có gì đáng phải đi theo. Con cứ đưa cậu Tạ đi dạo xung quanh đi.”

Lời của Đồng Kính Thường rõ ràng là không cho cô ý kiến gì thêm, khiến Đồng Uyển Thư cũng không tiện phản bác.

Thế là Đồng Kính Thường và Dư Bội Trân cùng bác sĩ đi về phía phòng y tế trong nhà, trong phòng khách chỉ còn lại hai người, Đồng Uyển Thư và Tạ Quyến Hòa.

Hai người ngồi đối diện nhau trên ghế sô pha. Bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng một cách kỳ lạ.

Đôi mắt của Đồng Uyển Thư khẽ run lên, cô bóp nhẹ các ngón tay rồi lên tiếng trước: “Anh Tạ, anh có nơi nào muốn đi không?”

Tạ Quyến Hòa ngẩng đầu nhìn Tống Uyển Thư ở đối diện, nói: “Nhị tiểu thư có gợi ý gì hay chăng.”

Nói cách khác là nghe theo ý cô.

Sao lại hỏi ngược lại cô rồi? Rõ ràng là ở đây chẳng có ai khác, cũng không cần phải ứng phó với ai.

Hơn nữa, mỗi lần người đàn ông này nhìn Đồng Uyển Thư, ánh mắt lại đầy tính công kích, khiến người ta thấy hoang mang.

Đồng Uyển Thư khẽ cong môi, khóe miệng mềm mại gượng gạo nặn ra một nụ cười lịch sự nhưng miễn cưỡng: “Anh Tạ, xung quanh đây cũng chẳng có chỗ nào đáng để đi dạo cả.”

Nói cách khác là tùy anh, tôi không quan tâm.

Tạ Quyến Hòa bình thản đề nghị: “Hay là… nhị tiểu thư đưa tôi ra vườn hoa đi dạo một vòng cho tiêu cơm đi?”

Đồng Uyển Thư cứ tưởng mình đã nói rất rõ ràng rồi, với người tinh tường như Tạ Quyến Hòa, lẽ nào lại không hiểu ý?

Sao anh lại không hiểu chứ? Không nghe ra là cô không muốn đi dạo sao?!

Trong lòng Đồng Uyển Thư có chút bực bội, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ điềm đạm.

Câu nói vừa rồi của Tạ Quyến Hòa lại vang lên trong đầu cô và ý thức của cô dừng lại ở hai chữ “tiêu cơm”.

Ăn no quá à?

Đồng Uyển Thư nhớ lại bữa trưa, mẹ cô không ít lần gắp thức ăn cho Tạ Quyến Hòa, anh cũng không từ chối và ăn sạch hết.

Giờ bụng khó chịu rồi à? Đáng đời! Anh không biết đường từ chối à?!

Ánh mắt của Đồng Uyển Thư vô thức hạ xuống, dừng lại trước ngực Tạ Quyến Hòa.

Chiếc sơ mi màu sẫm, cắt may vừa vặn, ôm lấy vóc dáng hoàn hảo, mơ hồ có thể thấy được đường nét cơ bắp ẩn sau lớp vải.

Với xuất thân như Tạ Quyến Hòa, chắc cơ bụng phải rất săn chắc? Anh là kiểu đàn ông “mặc đồ thì gầy, cởi ra thì đầy cơ bắp” à?

Ánh mắt Đồng Uyển Thư cứ thế dừng lại nơi trước ngực Tạ Quyến Hòa, rồi theo bản năng men lên trên, không cẩn thận lại bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh.

Đôi mắt Đồng Uyển Thư khẽ run lên, vội vàng né tránh. Cúi đầu xuống, đôi mắt Đồng Uyển Thư loạn nhịp, run rẩy.

Thật là xấu hổ, lúc nãy cô sao lại nhìn chằm chằm người ta như thế chứ! Biểu cảm vừa rồi của cô chắc không lố quá đâu nhỉ? Liệu có làm ảnh hưởng đến hình tượng của cô không vậy!

Trong mắt người khác, cô luôn là hình mẫu dịu dàng, đoan trang kia mà. Sao lại đi nhìn đàn ông kiểu đó được, lại còn là người lạ!

Đồng Uyển Thư âm thầm dằn vặt một lúc, rồi từ tốn ngẩng đầu nhìn sang phía đối diện, ai ngờ lại một lần nữa chạm phải ánh nhìn sắc bén của Tạ Quyến Hòa.

Tim cô như hẫng một nhịp, hít mạnh một hơi, vội vàng dời mắt đi, lần này, hai má cô còn bắt đầu nóng lên rồi!

Trong lòng Đồng Uyển Thư gào thét, Tạ Quyến Hòa còn nhìn cái gì nữa chứ! Anh không biết né đi à?!

Cho dù hành vi lúc nãy của cô có phần không thỏa đáng và thất lễ thật… thì anh cũng có thể giả vờ như không biết và thu lại ánh mắt như thể đang vạch trần kia có được không?

Chẳng lẽ cô không cần sĩ diện à?

Chẳng phải người ta vẫn đồn rằng, đàn ông nhà họ Tạ đều rất ga lăng, không bao giờ làm mất mặt người khác sao?

Xem ra lời đồn sai rồi, hoặc cũng có thể là Tạ Quyến Hòa không giống những người đàn ông khác trong nhà họ Tạ.

Tạ Quyến Hòa rõ ràng đang khiến cô mất hết mặt mũi rồi đó! Chẳng có chút tinh ý nào cả, quá tệ, tệ hết sức!

May mà giữa họ chỉ là làm bộ cho có lệ thôi, chứ nếu thật sự phải tiếp xúc lâu dài với người đàn ông này chắc chắn sẽ khiến cô bực mình chết mất!

Đồng Uyển Thư khẽ ho nhẹ mấy tiếng để xua đi sự ngượng ngùng: “Cũng… cũng được thôi. Nhưng mà, nếu anh Tạ nghe lời đồn bên ngoài mà mong đợi gì thì e là sẽ thất vọng đấy. Sân vườn nhà chúng tôi cũng không có gì đặc biệt đâu.”

Thực ra, căn nhà của nhà họ Đồng là một khu nhà kiểu Trung Hoa rất rộng, chẳng khác nào một công viên du lịch.

Hồi đó, Dư Bội Trân mua căn nhà này chính là để Đồng Uyển Thư tĩnh dưỡng. Phần lớn tiền viện được trồng cây xanh để ngắm cảnh.

Mỗi mùa xuân là thời điểm Đồng Uyển Thư khổ sở nhất, do sự thay đổi thời tiết cộng với dị ứng phấn hoa. Để tránh mọi rủi ro, Dư Bội Trân dứt khoát không trồng hoa gì cả.

Lâu dần, ở Tô Thành lan truyền một lời đồn: “Cảnh đẹp có Tô Hàng, sân vườn phải xem nhà họ Đồng.”

Vậy mà Tạ Quyến Hòa vẫn không hề có ý từ chối.

Anh có ý gì chứ? Cái sân vườn ấy có gì hay mà cứ đi mãi! Chính cô còn thấy chán đây này.

Cô đã tỏ rõ tư tưởng của mình là không hứng thú đến mức ấy rồi, vậy mà anh vẫn cứ muốn đi à?

Tống Uyển Thư thầm thở dài thất vọng, tao nhã đứng dậy, rồi chỉ về cánh cửa phía bắc của phòng khách: “Anh Tạ, chúng ta ra hậu viện dạo một chút nhé.”

Hậu viện rộng rãi thoáng đãng, chứ tiền viện thì chẳng có gì đáng xem cả.

“Được.” Tạ Quyến Hòa đáp, giọng nam trầm thấp và nhẹ nhàng.

Đồng Uyển Thư đi phía trước, nhưng lại bị Tạ Quyến Hòa gọi lại: “Nhị tiểu thư, tiết trời tuy đẹp nhưng vẫn có gió.”

Tạ Quyến Hòa đưa cho cô một chiếc khăn choàng vai màu trắng.

Đó là chiếc khăn cô đã choàng buổi sáng rồi tiện tay để lại trên giá treo áo ở hành lang. Tạ Quyến Hòa đúng là người quan sát tỉ mỉ.

“Cảm, cảm ơn anh.”

Đồng Uyển Thư nhận lấy chiếc khăn choàng từ tay Tạ Quyến Hòa, khoác lên vai, cảm thấy toàn thân không được tự nhiên lắm. Trong lòng thầm lẩm bẩm, biết rõ gió lớn mà còn muốn đi dạo. Thôi, lát nữa cô sẽ nói thẳng với anh, có khi mục đích anh rủ cô ra hậu viện cũng là để tiện nói chuyện riêng.

Đồng Uyển Thư dẫn Tạ Quyến Hòa chậm rãi dạo quanh gần một tiếng mới đi hết vườn cây ở hậu viện. Cô như một hướng dẫn viên, giới thiệu sơ qua về khu vườn nhà mình, nào là đá từ đâu mang về, cây được chuyển từ nơi nào tới, họa tiết chạm khắc trên cổng vườn mang ý nghĩa gì, v.v…

Phần lớn đều là những lời giới thiệu khách quan, trang trọng, không mang nhiều cảm xúc.

Tạ Quyến Hòa mỗi lần đều phối hợp đáp lại, dường như rất nghiêm túc lắng nghe lời giới thiệu của Đồng Uyển Thư.

Suốt đoạn đường không có thêm cuộc trò chuyện nào khác. Đồng Uyển Thư đã bao lần muốn hỏi Tạ Quyến Hòa rốt cuộc hôm nay tới nhà cô để làm gì, nhưng suy nghĩ trăn trở mãi trong lòng, cuối cùng vẫn không nói ra.

Người đàn ông này thật quá kiệm lời. Cô không đoán được suy nghĩ của anh, cũng chẳng biết nên bắt chuyện từ đâu.

Đồng Uyển Thư khẽ thở dài, bước qua cổng vòm, tay đặt nhẹ lên mép cổng, vừa đi vừa bóp bóp bắp chân rồi đến cổ chân.

Ánh mắt Tạ Quyến Hòa thoáng chốc dừng lại ở cổ chân của Đồng Uyển Thư, rồi mở lời: “Nhị tiểu thư, chúng ta ra phía trước ngồi nghỉ một lát đi.”

“Được.” Cuối cùng thì anh cũng thấy mệt rồi phải không? Đi dạo thêm chút nữa là chân cô coi như tàn phế mất.

Phía trước có một cái đình hóng mát, bên dưới là ao nước nuôi rất nhiều cá cảnh.

Đồng Uyển Thư thường ngồi ở đó để cho cá ăn. Bầy cá cảnh đó rất quen thuộc với cô, vừa thấy cô đến liền đồng loạt bơi lại, đợi chủ nhân cho ăn.

Đồng Uyển Thư khẽ cười, lấy thức ăn cho cá từ chiếc kệ nhỏ bên cạnh, nửa nằm nghiêng trên ghế trong lầu, tay ngọc thon dài nhẹ nhàng nhón lấy từng chút thức ăn trong chiếc bát ngọc trắng, từ tốn thả xuống cho cá ăn. Đàn cá chen nhau tranh giành từng chút thức ăn được rải xuống.

Dưới ánh nắng dịu dàng, nụ cười của Đồng Uyển Thư càng thêm rạng rỡ, tựa như một mỹ nhân bước ra từ bức tranh cổ.

Từng cái chau mày, từng nụ cười của cô gái xinh đẹp ấy dần dần in sâu vào trong đáy mắt của Tạ Quyến Hòa. Ánh mắt sâu thẳm của anh dần trở nên thâm trầm.

Mãi đến khi người giúp việc trong nhà đem trà chiều và hoa quả tới, Tạ Quyến Hòa mới rời mắt khỏi cô.

Tạ Quyến Hòa bình thản quay đi, dù anh cố gắng che giấu rất tốt, nhưng gương mặt cương nghị tuấn tú ấy vẫn không giấu được vẻ lúng túng.

May mà ở đây không có ai để ý quá kỹ. Nếu tam thiếu gia nhà họ Tạ mà ở đây, chắc chắn lại được dịp trêu chọc anh một trận.

Cô giúp việc sắp xếp xong khay trái cây và trà chiều, cung kính mỉm cười nói: “Mời cậu Tạ dùng trà. Mời nhị tiểu thư.”

“Cảm ơn dì.”

Đồng Uyển Thư lên tiếng cảm ơn người giúp việc, rồi hỏi thêm: “Dì Vinh, bố cháu khám sức khỏe xong chưa ạ?”

“Khám xong rồi ạ, thưa nhị tiểu thư. Cô cứ yên tâm chủ tịch Đồng không sao cả.”

Dì Vinh mỉm cười trả lời, ánh mắt lén nhìn qua nhìn lại giữa Tạ Quyến Hòa và Đồng Uyển Thư, trên khóe miệng còn vương một nụ cười mang chút ý trêu ghẹo không hề che giấu, rồi mới rời đi.

Đồng Uyển Thư thở phào nhẹ nhõm, tình trạng phổi của cha là điều mà cả nhà cô lo lắng nhất.

Cô đặt bát thức ăn cho cá xuống, lúc này có một tờ khăn giấy ướt được đưa tới trước mặt.

Đồng Uyển Thư ngẩng đầu lên, lại lần nữa chạm phải ánh mắt sâu thẳm của Tạ Quyến Hòa, cô vội vã dời mắt đi như bị ai bắt quả tang, trên mặt thoáng lên nét bối rối.

Cô hơi luống cuống nhận lấy tờ khăn giấy từ tay Tạ Quyến Hòa, nhẹ giọng nói lời cảm ơn: “Cảm ơn.”

Lúc nhận lấy tờ khăn giấy, ánh mắt của Đồng Uyển Thư dừng lại trên các ngón tay của Tạ Quyến Hòa.

Ngón tay anh thon dài, các khớp ngón tay rõ ràng, rất giống kiểu bàn tay nam chính trong những bộ tiểu thuyết mà cô yêu thích, đẹp đến lạ.

Chỉ là, trên các đốt ngón tay và mu bàn tay của Tạ Quyến Hòa lại có những vết sẹo nhỏ, thậm chí còn có những nếp nhăn mờ do từng bị tê cóng để lại.

Không giống những công tử nhà giàu hay con cháu nhà danh gia vọng tộc mà cô từng gặp, tay ai nấy đều trắng trẻo, mềm mại.

Khi Tạ Quyến Hòa rút tay về, Đồng Uyển Thư cũng rời mắt luôn.

Cô cúi đầu, nhẹ nhàng lau từng ngón tay bằng khăn giấy, sau đó mím môi, cố tìm lời bắt chuyện: “Anh Tạ có muốn ăn chút trái cây không?”

Tạ Quyến Hòa vốn rất ít khi chủ động nói chuyện, thành ra không có đề tài nào để mở lời.

Suốt hơn một tiếng vừa rồi, Đồng Uyển Thư luôn trong trạng thái căng cứng, còn mệt hơn cả lúc ngồi điêu khắc thủ công một món trang sức trong một tiếng đồng hồ.

*

Dì Vinh mang trái cây bước vào trong nhà.

Dưới ánh đèn phòng khách, Dư Bội Trân đang ngồi trên ghế salon liền đứng dậy hỏi: “Dì Vinh, vẫn chưa đi dạo xong sao?”

Dì Vinh tươi cười đáp: “Chắc sắp rồi ạ, lúc nãy tôi thấy hai người đang nghỉ ngơi trong mái đình ở hậu viện.”

Sắc mặt tươi tắn của Dư Bội Trân hơi trầm xuống: “Trời lạnh thế này, còn ngồi ngoài mái đình làm gì không biết.”

Từ phòng trà bước ra, Đồng Kính Thường vừa cầm tách trà vừa chen lời: “Người trẻ đâu có yếu ớt như vậy, với lại ngoài trời vẫn có nắng mà.”

Dư Bội Trân liếc nhìn Đồng Kính Thường một cái, rồi quay sang hỏi dì Vinh: “Dì Vinh, hai đứa nó ở bên nhau thế nào?”

Dì Vinh mỉm cười nói: “Thưa phu nhân, tôi thấy cậu Tạ tuy ngoài mặt có vẻ lạnh lùng, nhưng thật ra lại rất tinh tế. Lúc tôi đem trái cây ra, thấy Đồng Đồng đang cho cá ăn. Vừa đặt bát thức ăn cho cá xuống, cậu Tạ lập tức đưa khăn giấy ướt cho cô hai lau tay. Phu nhân yên tâm, Đồng Đồng sẽ không bị nhiễm lạnh đâu, trên người còn khoác khăn choàng nữa cơ, do cậu Tạ cầm theo khi đi ra ngoài đấy ạ.”

Dư Bội Trân khẽ nở nụ cười: “Cái cậu Tạ Quyến Hòa đó, nhìn ngoài thì như tảng băng vậy, không ngờ lại là người tinh tế như thế.”

Dì Vinh lại nói thêm: “Phu nhân, tôi nói thật lòng nhé, bà già này dù nhìn xa hay nhìn gần, cũng thấy hai người họ đúng là trai tài gái sắc, rất xứng đôi vừa lứa.”

Ánh mắt Dư Bội Trân chuyển sang Đồng Kính Thường, giọng mất kiên nhẫn: “Suốt ngày chỉ biết uống trà uống trà, ông không thể suy nghĩ chút chuyện nghiêm túc được à? Ông nói xem, Tạ Quyến Hòa lần này tới nhà rốt cuộc là có ý gì?”

Lại còn mang theo bao nhiêu quà cáp đắt tiền như thế.

Đồng Kính Thường nhấp vài ngụm trà, lý lẽ đầy mình mà đáp lại: “Tôi đã bỏ thuốc lá rồi, giờ ngay cả trà mà bà cũng không cho tôi uống, thế còn lý lẽ gì nữa không?”

Dư Bội Trân tức giận hơn: “Muốn đòi lý lẽ thì ông lên trời mà đòi! Tôi không thèm quản nữa, ông mà làm hỏng chuyện, tôi sẽ lĩnh hết tài sản rồi dẫn theo ba cô con gái của tôi sống một cuộc sống sung sướng, muốn tiêu xài sao thì tiêu xài!”

“……”

Đồng Kính Thường hít sâu một hơi, đổi chủ đề, quay sang chuyện bọn trẻ: “Người ta đã đến đây hai lần rồi, bà tưởng Tạ Quyến Hòa rảnh rỗi không có việc gì làm chắc? Bà còn chưa nhìn ra người ta có ý gì à?”

Sao bà có thể không hiểu chứ. Chẳng qua là tiện miệng hỏi thôi. Dư Bội Trân hít sâu một hơi: “Ông nghĩ thế nào?”

Sắc mặt Đồng Kính Thường trầm xuống, giọng mang chút cảm khái: “Tạ Quyến Hòa là người rất xuất sắc trên nhiều mặt, nếu Đồng Đồng ở bên cậu ấy, tôi cũng yên tâm. Cứ để hai đứa chúng nó thử tìm hiểu nhau xem sao.”

Dư Bội Trân cuống lên: “Lão Đồng, ý ông là ông định đồng ý chuyện hôn sự của Đồng Đồng đấy à? Tôi nói cho ông biết, hôn sự của con gái lớn trước đó, ông với con bé giấu diếm không cho tôi biết, rồi âm thầm đồng ý với nhà trai nên tôi không can thiệp được. Giờ đến lượt con gái thứ, ông đừng có mà cố chấp quyết định vội vàng! Nếu ông còn cố ý làm liều, tôi nhất định không để yên cho ông đâu!”

Dù Tạ Quyến Hòa có tốt đến đâu đi nữa, cũng phải cân nhắc cẩn thận.

Không thể để như hôn sự của con gái lớn, chỉ một câu đồng ý là gả con đi luôn được.

Hôn nhân của con gái lớn vẫn luôn là một nút thắt trong lòng bà. Mỗi khi đêm khuya, bà đều trằn trọc khó ngủ khi nghĩ tới chuyện khi đó, quá qua loa.

Trước Tiếp