
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chương 14: Em là vợ tương lai của anh.
Edit & beta: Cún
Tình tiết trong tiểu thuyết mập mờ đến mức khiến người ta dễ dàng nghĩ ngợi lung tung, giống hệt bùa đòi mạng của Đồng Uyển Thư.
Đôi mắt to tròn của cô mở lớn, trong đáy mắt thoáng hiện lên làn sương mờ mịt, như có như không.
Lúc này, khoảng cách giữa hai người gần đến mức đầu mũi chạm nhau, bốn mắt giao nhau, hơi thở hòa quyện.
Hơi thở của người đàn ông bắt đầu rối loạn, ánh mắt cũng đổi khác, không còn là sự sâu thẳm rỗng tuếch như trước nữa.
Trong đôi mắt sâu thẳm không cùng tận của Tạ Quyến Hòa, cô thấy rõ ràng khát vọng cháy bỏng rực rỡ của một người đàn ông, chỉ cần hơi nghiêng người là có thể chạm đến môi nhau, mà anh, đang có xu hướng nghiêng về phía môi cô.
Giống như bị điểm huyệt, ánh mắt Đồng Uyển Thư bất động trong chớp mắt, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, thậm chí còn dọa người hơn cả lúc lên cơn bệnh. Cô bỗng bừng tỉnh, hoảng loạn chớp liên tục trong đáy mắt, khẽ mím môi rồi quay mặt đi, má lướt nhẹ qua đầu mũi của Tạ Quyến Hòa, khiến tim cô dâng lên một cảm giác tê dại mềm nhũn. Đôi môi mềm mại của cô hơi run rẩy, trong tiếng nói nhỏ như muỗi kêu còn lẫn theo âm thanh lắp bắp: “Anh… anh buông tôi ra, anh làm tôi đau rồi.”
Ngay lúc Đồng Uyển Thư lên tiếng nói đau, ý thức của Tạ Quyến Hòa, vốn bị cảm xúc làm cho hỗn loạn, lập tức tỉnh táo lại. Anh vội vã rời khỏi người cô, bật dậy xin lỗi: “Xin lỗi.”
Tạ Quyến Hòa vốn là người điềm tĩnh ngay cả khi gặp chuyện bất ngờ, lúc này hơi thở có chút rối loạn, thân thể vẫn mang theo chút chật vật, giọng nói khàn khàn vấn vương dư âm d*c v*ng chưa tan hết.
Đồng Uyển Thư không còn tâm trí để nghĩ gì khác, lập tức tắt ngay giọng đọc truyện.
Cô muốn chết quách cho xong!
Trước mặt Tạ Quyến Hòa, hình tượng “tiểu tiên nữ” mà cô cực khổ gìn giữ đã hoàn toàn sụp đổ!
Lúc này cô như con kiến bò trên chảo nóng, hoảng loạn đến mức chẳng còn để ý được điều gì, tim thì nguội lạnh như tro tàn.
Sau vài giây im lặng, Tạ Quyến Hòa như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, tiếp tục cúi đầu giúp cô mang đôi tất sọc cầu vồng xấu xí đến phát khóc kia.
Đồng Uyển Thư đang trong trạng thái ngại muốn chết sắp đập đầu vào tường đến nơi, giờ đã chẳng buồn quan tâm tất có xấu đến cỡ nào nữa.
Không gian yên tĩnh đến mức Đồng Uyển Thư có thể nghe rõ tiếng Tạ Quyến Hòa đang giúp cô mang tất, thậm chí cô còn nghe thấy cả nhịp tim mình đang đập thình thịch.
Đôi tất xấu xí ấy đã bị anh đeo ngay ngắn lên chân cô.
“Tôi buồn ngủ rồi.” Cô vội vàng nói, chỉ muốn nhanh chóng bình tĩnh lại một chút.
Tại sao cứ ở trước mặt người đàn ông này, cô lại ngại ngùng hết lần này đến lần khác chứ?
Lần sau lại xấu hổ hơn lần trước.
Cô cần phải lấy lại tinh thần.
Đồng Uyển Thư gần như thẳng thừng đuổi khách.
Thế nhưng Tạ Quyến Hòa không những không rời đi, mà còn ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng bế đôi chân cô đặt lên đùi mình, hai bàn tay ấm áp của anh đang ủ lấy đôi bàn chân lạnh buốt của cô.
Đồng Uyển Thư lúc này đang trong trạng thái căng thẳng và lúng túng cực độ. Đôi chân bị bao trọn trong lòng bàn tay ấm áp của Tạ Quyến Hòa khiến toàn thân cô run nhẹ, tay chân gần như co giật. Đôi môi khẽ mấp máy: “Anh… anh lại định làm gì?”
Âm giọng vừa giận vừa thẹn, lại mềm mại không có chút lực nào, như một chú mèo Ba Tư đắt giá đang cào nhẹ vào lòng người.
Ánh mắt sâu thẳm của Tạ Quyến Hòa rơi lên bờ môi mềm mại của cô, đoạn thoại trong cuốn sách mà cô vừa nghe lại ùa về trong đầu anh, như thể chính cô đang nằm dưới thân anh, giọng nói uyển chuyển mê người. Ý nghĩ ấy khiến tâm trí anh trở nên vẩn đục, gần như mục rữa vì khao khát không thể kiềm chế. Anh muốn hôn cô, muốn đè cô xuống, ôm trong lòng, giữ trong tay, hôn cho đến khi cô mềm nhũn.
Chỉ trong một khoảnh khắc, Đồng Uyển Thư chợt nhận ra được ý đồ của anh, ánh mắt ấy quá tr*n tr**, quá trực diện, muốn làm ngơ cũng không được.
Cô nhíu mày, vội vàng quay mặt đi, má vùi vào ghế sofa, giọng nhỏ và nghẹn lại trong mớ cảm xúc hỗn loạn: “Anh buông chân tôi ra trước đi. Tôi buồn ngủ rồi, tôi muốn ngủ.”
Lại một lần nữa, cô ra lệnh đuổi khách.
Tạ Quyến Hòa thu lại ánh mắt, cuối cùng vẫn sợ làm cô hoảng sợ, cuối cùng vẫn kìm nén thứ h*m m**n xấu xa đang lặng lẽ trỗi dậy trong lòng. Anh cụp mắt, che giấu sự vẩn đục nơi đáy mắt mình, như muốn giấu đi những ý nghĩ không thể để ai biết, cố gắng khiến bản thân trông có vẻ thanh tâm quả dục một chút. Giọng anh trầm thấp khẽ vang lên: “Đợi thêm chút nữa, chờ chân em ấm lên… ấm rồi, anh sẽ buông.”
“Tạ Quyến Hòa, anh vô lại!” Đồng Uyển Thư giận đến đỏ mặt. Không chỉ là ép cô mang đôi tất xấu xí, lại còn lấy lý do giữ ấm để ôm lấy chân cô như thế! Mỗi ngày anh đều nhìn cô bằng ánh mắt chẳng đứng đắn chút nào! Cô vừa thẹn vừa giận, giọng nói mềm mại cũng vì thế mà cao vút lên, đầy tức tối.
Tạ Quyến Hòa khẽ bật cười. Giọng cười trầm thấp, cuốn hút.
Cười gì mà cười? Lão đàn ông này bị đá đến ngu rồi à?
Tạ Quyến Hòa ôm lấy đôi chân của Đồng Uyển Thư đặt lên đùi mình, tiếp tục chỉnh lại đôi tất cầu vồng ngớ ngẩn kia cho cô. Thời gian qua ở bên nhau, anh đã dần hiểu được phần nào tính tình của cô công chúa nhỏ Đồng Uyển Thư cực kỳ mê cái đẹp, là một cô bé kiêu kỳ nhỏ xíu. Thế nên, anh cẩn thận vuốt phẳng từng nếp gấp trên đôi tất, cho đến khi tất ôm sát không còn một nếp nhăn nào mới chịu dừng tay.
Lúc ngẩng đầu nhìn về phía cô gái đang vùi mặt vào ghế sofa, trong đáy mắt Tạ Quyến Hòa ánh lên ý cười dịu dàng chưa kịp giấu đi. Đôi con ngươi thâm sâu như mang theo ánh sáng mỏng manh lay động, “Lần đầu tiên nghe em gọi cả họ cả tên anh đấy.” Cô gọi tên anh nghe vừa mềm vừa hung, đáng yêu đến lạ.
Cái gì mà lần đầu, lúc riêng tư cô đã gọi rất nhiều lần rồi, còn mắng anh không ít.
Đồng Uyển Thư cụp mắt, không biết là do hơi nóng phát ra từ máy sưởi, hay là do đôi bàn tay ấm áp đang ôm lấy chân cô của Tạ Quyến Hòa, mà cả người cô bỗng thấy nóng ran, hai má đỏ rực như bị thiêu đốt, cô khẽ khàng nói, “Anh không biết nam nữ thụ thụ bất thân à?” Giọng nói mềm mại chút giận giữ non nớt, như một con mèo nhỏ bị hoảng sợ, giơ móng vuốt ra phản kháng.
“Em là vợ tương lai của tôi.” Tạ Quyến Hòa nói.
“……” Đồng Uyển Thư hơi á khẩu, “Tôi chưa có đồng ý.”
“Ừ. Tôi đợi câu trả lời của em.” Tạ Quyến Hòa trịnh trọng nói.
Ai bảo anh đợi.
Không phải là không nhìn trúng cô à.
Đợi cũng không đồng ý.
Đồng Uyển Thư cụp mắt, hừ nhẹ một tiếng, cô cũng có tự tôn của mình đấy, ok?
Lại còn là kiểu rất mạnh mẽ!
Dù cô có đang nằm sấp trên ghế sofa, cũng vẫn cảm nhận được ánh mắt của Tạ Quyến Hòa đang dừng trên người mình. Lưng cô khẽ căng lên, môi mấp máy, nhưng không biết nên nói gì, hoặc cũng có thể là chẳng muốn nói gì cả. Giọng nói trầm khàn nặng nề của Tạ Quyến Hòa lại chậm rãi vang lên, “Đồng Đồng, anh biết em không ưa anh. Anh chỉ muốn một cơ hội.” Ở chỗ cô, có rất nhiều lựa chọn. Còn anh, chẳng có chút ưu thế nào, chỉ là muốn cô.
Biết mà còn nói.
Không thể nói là hoàn toàn không nhìn trúng.
Tính cách cương trực của Tạ Quyến Hòa không phải là không thú vị.
Tướng mạo, gen, xuất thân, địa vị xã hội đều rất đáng nể.
Chỉ là không có cảm tình.
Trong lòng không vui.
Không có tâm trạng.
Đồng Uyển Thư cúi đầu, đôi môi mím chặt, “Anh chưa từng nghĩ rằng cưỡng cầu sẽ chỉ tạo nên một cuộc hôn nhân không hòa thuận sao?” Cô không thể tưởng tượng nổi nếu giữa hai người không có nền tảng tình cảm sâu đậm thì cả một đời dài đằng đẵng sẽ sống ra sao. Dù nhìn theo cách nào cũng thấy chẳng có hy vọng gì. Thật quá vô vị.
“Không đâu.” Anh sẽ dốc hết mọi thứ để đối xử tốt với cô, sẽ không để cô phải ấm ức. Anh sẽ cố gắng khiến cô yêu anh, làm sao có thể trở thành không hòa thuận được.
Tạ Quyến Hòa nhìn chăm chú vào tấm lưng mảnh mai của cô gái, ánh mắt sâu thẳm, tràn đầy kiên định.
*
Đồng Uyển Thư cứ nghĩ tối nay Tạ Quyến Hòa sẽ tranh cãi với cô đến cùng về chuyện hôn sự.
Nhưng không.
Đúng như lời anh nói, khi chân của cô đã ấm lên, nhiệt độ trong phòng cũng tăng cao, thì anh liền rời đi.
Cũng tạm xem như miễn cưỡng giữ lại cho cô chút tự tôn kiêu hãnh.
Tạ Quyến Hòa rời khỏi, mang theo cả bầu không khí xấu hổ khiến cô muốn “chết xã hội” trong căn phòng.
Đồng Uyển Thư thở ra một hơi, lật người ngã phịch xuống sofa, đôi mắt mềm mại xinh đẹp chớp chớp nhìn lên trần nhà.
Chỉ trong hơn một tiếng ngắn ngủi, cô cảm thấy mình như vừa trải qua một kiếp nạn sinh tử, mất hết thể diện, chết xã hội không thể nào chết hơn được nữa.
Chỉ cần liếc nhìn điện thoại một cái, cô lại thấy xấu hổ thêm một phần.
A hú ——
Sao lại trùng hợp mở nghe sách đúng lúc đó chứ!
Mất mặt muốn chết!
Còn ngay trước mặt lão đàn ông kia nữa!
Có một khoảnh khắc, cô thực sự muốn gỡ hết tất cả các app đọc truyện.
Huhu không nỡ, đó là lương thực tinh thần của cô mà!
Ném đi, ném cái điện thoại ra xa một chút!
Đồng Uyển Thư ngồi xếp bằng trên ghế sofa, gương mặt không còn chút sức sống, cúi đầu nhìn đôi tất xấu đến phát khóc đang mang trên chân.
Thật sự xấu đến muốn khóc.
Gu thẩm mỹ của đàn ông thẳng tắp đúng là cạn lời.
Tâm trạng lại càng tệ hơn.
Tất cả đều là lỗi của đôi tất này!
Cô phải cởi ra ngay lập tức!
Nhưng trước khi cởi, Đồng Uyển Thư vẫn không quên chụp một tấm hình đăng lên vòng bạn bè.
Nội dung: Cả đời này chưa bao giờ mang đôi tất nào xấu như này o(╥﹏╥)o
Còn đặc biệt chặn Tạ Quyến Hòa, ba và mẹ…
Nhất Nhất Nhất: Vãi, Đồng Đồng bảo bối sao chị lại mang cái thứ xấu xí này!
Bạn học 1: Ai mà ác độc thế, sao lại để tiểu tiên nữ của chúng ta mang cái thứ này.
Bạn học 2: Cậu chọn thử thách đấy à?
Bạn học 3: Đồng Đồng, cậu bị bắt cóc à? Nếu không phải thì trả lời tớ một cái sticker mặt vàng nhỏ.
Bạn học 4: Là ai đã đối xử với tiểu tiên nữ của chúng ta như vậy, chúng ta tìm người đó tính sổ.
Bạn học 5: Xấu thật, bà dì ở khu nhà tôi còn không thèm mang loại này, ai mà chơi ác vậy không biết, muốn mưu hại tiểu tiên nữ của chúng ta.
Bạn học 6: Thôi xong, có phải là tôi đã đến tuổi rồi không? Chẳng nhẽ lại thức tỉnh loại huyết mạch nào đó sao? Tôi lại thấy khá đẹp đó chứ (#^.^#).
……
Chỉ vài phút ngắn ngủi, các bạn học từ bé đến lớn đều náo loạn hết cả lên rồi.
Nhất Nhất Nhất: [Công chúa Đồng Đồng, em bé thục huệ của chị từ đâu mà có vậy? Bé cưng tò mò chớp chớp mắt GIF.] Chụp ảnh màn hình đôi tất cầu vồng trên vòng bạn bè của chị.
Không trả lời, không trả lời.
Không có tâm trạng.
Đồng Uyển Thư nằm bò trên ghế sofa, nghĩ đến một loạt chuyện xấu hổ ngày hôm nay, cô muốn đập đầu vào tường.
Lại nghĩ đến đôi tất kia.
Cô còn đá trúng chỗ đó của Tạ Quyến Hòa.
Có khi nào bị đá cho đến mức xảy ra chuyện thật rồi không?
Ê——
Có nên mua ít thuốc cho anh ta không?
Chuyện thế này thì có thuốc gì chứ?
Mua loại thuốc đó rồi mang đến cho anh ta, dù là để anh shipper mang đi giúp…
Chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy ngại chết đi được!
Đáng sợ thật, đầu của Đồng Uyển Thư đã lắc như trống bỏi rồi.
Đúng lúc này, điện thoại của Đồng Sơ Anh gọi tới.
Đồng Uyển Thư giật mình một cái, nằm sấp trên ghế sofa nghe điện thoại, giọng yếu ớt kéo dài âm cuối, “Chị…”
Đồng Sơ Anh vừa tắm xong, ngồi bên giường lau tóc, “Sao lại có dáng vẻ thất bại thế này?”
“Huhu… đừng nhắc nữa…” Nhắc đến chỉ tổ mất mặt thôi.
Đồng Sơ Anh bật cười, từng chữ từng lời chậm rãi, “Đôi tất mà em đăng lên vòng bạn bè khá dễ thương đó chứ, là kiệt tác của Tạ Quyến Hòa à?” Có thể khiến người từ bé đã mê cái đẹp như công chúa Đồng Đồng chịu mang đôi tất sặc sỡ vào chân, lại còn đăng lên mạng, Tạ Quyến Hòa đúng là có bản lĩnh đấy.
Khá dễ thương…
Đồng Uyển Thư khẽ thút thít một tiếng.
Chuyện đôi tất đó đâu chỉ đơn giản là một đôi tất,
Cô chẳng muốn nhắc đến lấy nửa lời.
Đồng Sơ Anh liền hiểu ra, chuyện này chắc chắn khiến chú công nhỏ kiêu ngạo của nhà họ sắp khóc không ra nước mắt rồi, “Mẹ nói với chị, hôm nay lão phu nhân nhà họ Tạ có nhắc đến chuyện hôn sự giữa em với Tạ Quyến Hòa?”
“Ừm…” Đồng Uyển Thư cụp mắt xuống, hàng mi dài cong vút đổ bóng dưới mi, vừa tinh khôi lại vừa xinh đẹp, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng, “Mẹ phái chị đến thăm dò trước phải không.”
Đồng Sơ Anh khẽ mỉm cười, “Hai đứa cũng xem như đã tiếp xúc một thời gian rồi, nói thử suy nghĩ của em đi?” Cô cảm thấy Tạ Quyến Hòa không tồi, khi cô đến bệnh viện đã là hơn bốn giờ sáng, Tạ Quyến Hòa vẫn thức để trông ba, cô đã đứng bên ngoài phòng bệnh một lúc lâu, thấy Tạ Quyến Hòa thỉnh thoảng lại nhìn bình dẫn lưu, quan sát huyết áp và nhiệt độ của ba. Với thân phận và địa vị của hắn, cho dù cao cao tại thượng, thì hắn vẫn là một người không tệ.
“Còn phải nói sao, chị nhìn đôi tất đó là biết mà.” Đồng Uyển Thư trở mình, đầu ngón tay khẽ chạm vào lông mi của chính mình, vừa lẩm bẩm càu nhà về Tạ Quyến Hòa, “Cứng nhắc, không hiểu lãng mạn, ít nói, đầu óc chậm chạp lại còn nông cạn.” Những chuyện xảy ra tối nay đã khiến cô xấu hổ muốn độn thổ, thế mà hắn còn nhắc đến chuyện kết hôn.
“Nông cạn? Tại sao Tạ Quyến Hòa lại nông cạn? Kể chị nghe xem nào.” Từ này quá là mới mẻ, Đồng Sơ Anh lựa chọn rửa tai lắng nghe.
Đồng Uyển Thư giận dỗi một lúc, rồi lại làm nũng, nói: “Em hỏi anh ta vì sao lại đồng ý kết hôn.”
“Anh ta trả lời thế nào? Thích em à?” Đồng Đồng nhà cô, từ bé đến lớn vẫn luôn được mọi người yêu thích, Tạ Quyến Hòa thích Đồng Uyển Thư cũng không lấy làm lạ.
“Nếu anh ta nói thích em thật, thì em sẽ không thấy bất ngờ lắm, vì em rất được mọi người yêu mến mà.” Đồng Uyển Thư hừng hực khí thế nói, “Anh ta nói vì em xinh đẹp! Chị nói xem có tức không cơ chứ?”
Đồng Sơ Anh khẽ bật cười, tiếng cười trong trẻo như chuông gió vang lên dịu dàng trong không gian.
Người nào đó đang đứng ngoài lén nghe lén bên vách tường, trong lòng ngứa ngáy khó chịu.
“Xinh đẹp và thích, không mâu thuẫn với nhau.” Cô cười nói.
“Không thể là vì ưu điểm của em sao, ngoại trừ vẻ đẹp này ra em còn rất nhiều ưu điểm đó nha.” Tức lắm cơ.
“Đúng đúng đúng, vẻ đẹp của công chúa Đồng Đồng nhà ta quả thật không đáng để nhắc đến.” Đồng Sơ Anh cười nhẹ.
“Vậy cũng phải nhắc đến một chút.” Đồng Uyển Thư bĩu môi.
Đồng Sơ Anh lắc đầu, con công kiêu ngạo của nhà mình, “Chỉ vì chuyện này mà giận người ta?”
“Thế vẫn chưa đủ sao ạ? Một người đàn ông có động cơ không trong sáng, lỡ mai này em già rồi, nhan sắc tàn phai, liệu anh ta có nói là gặp được người xinh đẹp hơn, rồi bắt đầu đối xử tệ với em không?” Dù cô rất tự tin vào ngoại hình của mình, già rồi cũng sẽ là một bà cô xinh đẹp, một quý bà tao nhã, dù sao thì gen nhà họ cũng tốt, ba chị em họ giống mẹ nhiều hơn, mà mẹ thì vốn đã rất thanh lịch.
Đồng Sơ Anh thuận theo lời của Đồng Uyển Thư nói tiếp: “Xem ra Tạ Quyến Hòa đúng là không biết cách dỗ công chúa nhỏ nhà chúng ta vui vẻ rồi. Sao lại không biết khen em xinh đẹp, khen em giỏi giang chứ? Đúng là chẳng biết linh hoạt gì cả, phải phạt mới được. Loại đàn ông thế này sau khi cưới về nhất định phải dạy dỗ, chỉnh đốn và uốn nắn cho kỹ càng.”
Chắc chắn phải chỉnh đốn rồi.
Loại đàn ông như Tạ Quyến Hòa, không chỉ phải chỉnh đốn, mà còn phải “thu phục” cho thật tốt.
Chỉ riêng cái gu thẩm mỹ kiểu đàn ông thẳng đuột của anh cũng đủ khiến cô tức muốn nghẹn họng.
“Em nói thật cho chị nghe đi, trong lòng em, Tạ Quyến Hòa có đủ tư cách làm người yêu em không?”
“Xa mười vạn tám trăm dặm đấy.” Đạt đến tiêu chuẩn người yêu trong lòng cô thì anh còn kém xa lắm.
Chỉ riêng chuyện Tạ Quyến Hòa từng ghét bỏ cô thôi cũng đã đủ không thể bỏ qua rồi!
Cô là kiểu người rất nhớ dai.
Có uất ức nhưng không nói được thành lời!
Phải tự nhắc nhở bản thân đến cả ngàn lần trong lòng mới được!
Người nào đó đang “liều mạng” nghe lén bên tường liền bị Đồng Sơ Anh phát hiện. Hắn giả vờ không để ý mà rút lui trong im lặng, đến khi vào vùng an toàn liền lập tức gửi tin mật cho ai kia: [Em vợ tôi nói cậu nông cạn.]
Lúc này Tạ Quyến Hòa vẫn đang ngồi ở hành lang hóng gió mát: [?]
Đàm Tuân: [Tự cậu ngẫm đi.]
Tạ Quyến Hòa: [.]
Đàm Tuân: [Nghĩ không ra đúng không? Gọi tôi một tiếng anh rể đi, tôi miễn cưỡng chỉ cho cậu vài chiêu dỗ vợ.]
Tạ Quyến Hòa đáp rất dứt khoát: [Anh rể.]
Thật vãi nồi…
Cơ mặt của Đàm Tuân lập tức co giật: [Tsk, cậu không cần cả mặt mũi nữa à?]
Tạ Quyến Hòa không trả lời.
Đàm Tuân thật sự không chịu nổi cái kiểu “đầu gỗ” của Tạ Quyến Hòa: [Cậu đừng có suốt ngày thẳng thừng nói người ta xinh đẹp. Con gái là phải khen cái tâm hồn trước, rồi mới khen đến nhan sắc. Không thể chỉ nói là cô ấy đẹp, mà phải lựa lời thật hay để khen. Phải khen toàn diện, ví dụ như em ấy là nhà thiết kế trang sức rất tài giỏi, còn biết ủ rượu, là hình mẫu lý tưởng trong mắt các quý phu nhân và thiên kim ở Tô Thành.] Anh vừa mới học được bí kíp này từ chỗ vợ mình xong, sau này nhất định phải khen vợ nhiều hơn, không chỉ biết quản lý công ty giỏi, mà còn cực kỳ xinh đẹp. Quan trọng nhất đó là vợ anh.
[Cô ấy lúc nào cũng xinh đẹp.] Tạ Quyến Hòa cảm thấy mình không hề nói sai. Trong lòng anh, cô xinh đẹp khi ủ rượu, khi nói chuyện và cả khi tức giận cũng xinh đẹp, làn da trắng mịn, đầu ngón tay mềm mại, vòng eo thon gọn, anh chỉ cần một cánh tay là có thể ôm cô vào lòng, dáng vẻ cô hoảng loạn, lúng túng như một con thỏ nhỏ, càng đẹp hơn. Nghĩ đến đây, Tạ Quyến Hòa như được ánh nắng ban mai dát lên một lớp màu vàng nhàn nhạt, toàn thân ấm áp.
[……] Không thể dạy dỗ.
[Cậu biết những thứ gì để dưỡng da mặt không?] Tạ Quyến Hòa nghiêm túc hỏi, thành khẩn cầu chỉ.
Đàm Tuân: [Phụt?! Cậu định làm gì đấy? Cậu định tặng sản phẩm dưỡng da cho Đồng Đồng à? Nghe tôi nói này, đừng có làm bậy, ngàn vạn lần đừng! Vợ cậu, vợ tôi với Nhất Nhất, ba chị em ấy từ nhỏ đã được mẹ vợ tôi nuôi dưỡng kỹ lưỡng, tinh tế từng chút một. Mà vợ cậu lại là người tinh tế nhất trong ba người đó. Cô ấy dùng đồ dưỡng da không phải mấy thứ ngoài thị trường cứ có tiền là mua được đâu, đều là do chuyên viên chăm sóc riêng điều chế theo nhu cầu làn da. Nếu cậu thật sự muốn quan tâm thì tôi có thể giúp cậu xin số của chuyên viên đó.]
[Ờ, nói nhầm, người ta còn chưa chắc đã là vợ cậu đâu. Cái câu “anh rể” ban nãy ấy, phiền cậu rút lại giùm tôi cái.]
[.] Tạ Quyến Hòa đưa tay lên day day ấn đường, không muốn tiếp tục đôi co với hắn nữa, [Tay tôi rất thô ráp.] Cô gái nhỏ đó da dẻ mịn màng quá mức, mỗi lần anh nắm lấy tay cô, cô đều cau mày tỏ vẻ khó chịu, còn nói đau.
[Phụt, lão Tạ à, từ bao giờ cậu bắt đầu để ý mấy chuyện này thế? Nhớ hồi đó ở miền Bắc tôi từng nói với cậu rồi mà, đừng có rèn luyện mình thành cái dạng đàn ông thô ráp quá, sẽ bị mấy cô gái nhỏ chê đó. Cậu còn nhớ lúc đó cậu trả lời tôi thế nào không? Cậu nói, một thằng đàn ông đích thực mà còn phải bôi bôi trét trét mấy thứ đó chắc?]
[Bây giờ bị một cô nương mềm mại ghét bỏ rồi chứ gì?] Đáng đời.
Tạ Quyến Hòa im lặng, để mặc cho Đàm Tuân tha hồ châm chọc mỉa mai.
Mắng vài câu, Tạ Quyến Hòa vẫn chẳng buồn đáp lại.
Đàm Tuân hết hơi, không tiếp tục cười nhạo nữa, thành tâm mà chỉ cho hắn vào chiêu: [Chuyện nhỏ, đơn giản thôi, đi spa làm cái liệu trình chăm sóc da SAP chẳng hạn.]
[Không đi.] Tạ Quyến Hòa lập tức từ chối dứt khoát.
[Vậy thì bảo chuyên viên đến nhà cũng được mà, phục vụ còn chu đáo hơn.]
[Cút.] Tạ Quyến Hòa mặt đen như đá, lạnh lùng cắt ngang.
[Thấy chưa, người tìm tôi học hỏi là cậu, mà kẻ không chịu nổi lại cũng là cậu.] Đàm Tuân nhún vai tỏ vẻ bất lực: đúng là kiểu người khó hầu hạ!
Lại nói thêm: [Phụt, lão Tạ, chẳng lẽ cậu tưởng spa là cái nơi không đứng đắn à?] Đúng là đàn ông cổ hủ. Đàm Tuân nhớ rất rõ quy tắc của Tạ Quyến Hòa, anh chưa bao giờ đặt chân vào bất kỳ hội sở nào, dù có là để bàn chuyện làm ăn đi nữa cũng tuyệt đối không phá lệ, quy tắc của Tạ Quyến Hòa, đến cả cấp trên cũng phải nể mặt. Dù sao thì, trong tay anh đang nắm giữ căn cứ trang bị lớn nhất miền Nam.
Anh ta xem như đã hiểu vì sao Đồng Uyển Thư lại chê bai Tạ Quyến Hòa như vậy.
Đứng đắn quá, lại thành ra nhàm chán.
Con gái thời nay không thích kiểu này.
Đặc biệt là kiểu người từ bé đến lớn được mọi người bảo bọc, nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên như Đồng Uyển Thư.
Đàm Tuân bị vợ nhốt bên ngoài: [Lão Tạ à, chuyện theo đuổi con gái ấy mà, cậu còn phải học hỏi nhiều lắm. Nhớ kỹ một điều, đàn ông mà không “hư”, phụ nữ sẽ không yêu đâu. Nói mấy lời phụ nữ thích nghe nhiều vào.]
Tạ Quyến Hòa: [Cậu giỏi thế, sao mỗi lần Đồng Sơ Anh về nhà, cậu chưa bao giờ vào được cửa?]
[Ai biết lại tưởng hai người mới cưới được hai ngày, chứ không phải đã hai năm rồi.]
Dù sao thì hắn còn có thể lộ mặt trước mặt bố mẹ vợ và lấy lòng họ.
Còn có thể ngắm vợ.
Đàm Tuân bị hũ nút Tạ Quyến Hòa liên tiếp phản kích hai lần, câu nào cũng trúng tim đen.
Được lắm, không thể tin nổi, cái loại người suốt ngày chỉ để mấy thứ thiết bị lạnh lẽo trong mắt, lại biết cách phản pháo người khác, lại còn chọc thẳng vào nỗi đau của người khác.
Uổng công khi nãy anh ta còn “liều mạng” nghe lén, làm nội ứng cho hắn.
Đàm Tuân không chịu thua kém: [Xem như cậu dám đáp trả tôi như vậy, tôi tặng thêm cho cậu mấy câu nữa. Em vợ tôi nói cậu nhạt nhẽo cứng nhắc, ít nói, khô khan, chẳng có gì thú vị. Em ấy không thích kiểu người như cậu.]
Ai sợ ai chứ, tổn thương lẫn nhau đi.
“……”
Tạ Quyến Hòa ngồi trên băng ghế dài nơi hành lang đã khá lâu, dùng thanh tìm kiếm của trình duyệt điện thoại gõ vào:
[Làm thế nào để bản thân trở nên thú vị hơn.]
Lịch sử tìm kiếm trước đó của anh: Làm sao để cô gái mình thích cũng thích lại mình.
Lịch sử tìm kiếm trước đó nữa: Làm sao để cô gái mình thích chịu ở lại nhà mình thêm vài ngày.
Giờ phút này, Tạ Quyến Hòa đang nghiêm túc học cách trở thành một người thú vị qua trình duyệt điện thoại.
Một làn sóng chưa lặng, làn sóng khác lại dâng lên.
Từ trước, Đàm Tuân đã lén nghe vợ mình lẩm bẩm gì đó về “đôi tất xấu hoắc mà Tạ Quyến Hòa tặng”, tò mò đến phát điên.
Anh chờ mãi, chờ đến khi vợ ngủ say, mới lén mở điện thoại cô.
Vừa nhấn vào mục “vòng bạn bè” của Đồng Đồng, suýt nữa thì cười lăn.
Khóe miệng Đàm Tuân giật lên đến mức suýt chuột rút, lén lưu ảnh về, tự gửi cho mình, rồi khéo léo xóa sạch mọi dấu vết “phạm tội” không để lại manh mối.
Anh cũng không quên gửi cho Tạ Quyến Hòa xem ảnh chụp màn hình của bài đăng trên vòng bạn bè của Đồng Uyển Thư.
Đàm Tuân còn tiện tay gửi một đoạn tin nhắn cho Tạ Quyến Hòa: [Thật ra thì cũng không xấu lắm đâu, chỉ là ngoài bác lao công bên công ty bọn tôi, chắc chẳng ai mua kiểu này tặng cho bác gái đâu. Thật đấy. Cũng tốt mà, tốt cả thôi.]
Tạ Quyến Hòa: ………………
Còn không quên bổ sung một câu nữa: [Cậu thấy chưa, cái ảnh chụp màn hình vòng bạn bè tôi gửi cậu đấy, không có ảnh đại diện người xem đúng không? Là vì bị chặn đấy. Trong danh sách bị chặn ấy, có cả cậu đó.] Sợ Tạ Quyến Hòa không hiểu, anh còn đặc biệt khoanh tròn chỗ đó lại cho rõ ràng.
Tạ Quyến Hòa: ………………
[Tác giả có điều muốn nói:
Đàm Tuân, anh đúng là chưa từng buông tha cho người ta lấy một lần.
Còn lão Tạ, thật ra cũng đâu có cứng nhắc lắm, phải không? Ít nhất thì anh ấy là vua tìm kiếm mà hahahahaha]