
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chương 12: Nhận lì xì – Thương lượng chuyện đám cưới.
Edit & beta: Cún
“Ừm?” Bên lề đường, xe cộ tấp nập, âm thanh ồn ào khiến Đồng Uyển Thư không nghe rõ Tạ Quyến Hòa vừa nói gì.
Tạ Quyến Hòa định lặp lại lần nữa.
Nhưng một giọng nữ đầy phấn khích đã cắt ngang: “Đồng Đồng, cuối cùng cậu cũng đến rồi! Bọn tớ đều đang đợi cậu đấy! Mấy chị em đều muốn xem dáng vẻ của cậu trong váy phù dâu, chắc chắn sẽ đẹp đến phát hờn mất thôi!”
Cô dâu tương lai chạy nhanh tới, rõ ràng đã quên mất sự hiện diện của Tạ Quyến Hòa. Đến khi cô nhận ra, lập tức thu liễm lại.
Vì phép lịch sự, Đồng Uyển Thư hỏi lại một lần nữa: “Vừa rồi anh nói gì thế?”
Cô dâu đánh hơi thấy có gì đó cực kỳ thú vị, vểnh tai nghe ngóng.
Tạ Quyến Hòa khôi phục lại vẻ lạnh lùng thường ngày, chỉ nói: “Vào đi, chơi vui vẻ nhé.”
Anh cũng muốn tận mắt nhìn thấy cô mặc bộ váy phù dâu sắc trời sao ấy, thật sự có chút ghen tị với những người hôm nay được nhìn thấy cảnh đó.
“Anh Tạ à, hôm nay cho tôi mượn Đồng Đồng một ngày nhé~” Cô dâu khoác tay Đồng Uyển Thư, cười tươi rói nói.
Thực ra cô không mời Tạ Quyến Hòa tham dự đám cưới. Đừng nói là cô không có tư cách mời người như anh, mà với thân phận cao vời của anh, người thân bạn bè của cô đều là những người rất đỗi bình thường, chắc chắn sẽ cảm thấy không được tự nhiên khi có anh ở đó.
“……” Đồng Uyển Thư cảm thấy câu vừa rồi thật ngớ ngẩn. Cô đâu phải đồ vật của ai, sao lại nói là ‘mượn’ chứ?
Cô kéo vali, bước đi uyển chuyển trên đôi giày cao gót, dáng vẻ yêu kiều rời đi.
Vừa rồi, Đồng Uyển Thư lờ mờ nghe thấy Tạ Quyến Hòa hỏi gì đó về kiểu dáng và màu sắc váy cưới mà cô thích?
Nhưng vì ồn nên cô không nghe rõ.
Tạ Quyến Hòa hỏi vậy… có ý gì?
Chẳng lẽ… anh thật sự định cưới cô?
Không thể nào, đúng không?
*
Hôm sau, sau khi dự xong đám cưới bạn học, Đồng Uyển Thư vừa bước lên tàu cao tốc thì từ miệng Đồng Lạc Y biết được rằng tối qua ba cô lại bị tràn khí màng phổi.
Đồng Uyển Thư lập tức đỏ hoe mắt: “Lần này tình hình thế nào rồi?”
Đồng Lạc Y cũng nghèn nghẹn mũi: “Diện tích bị tràn khí khá lớn, phải làm phẫu thuật đặt ống dẫn lưu.”
Trái tim Đồng Uyển Thư chùng xuống. Năm ngoái ba cô từng tái phát một lần, khi đó bác sĩ đến nhà truyền oxy, điều dưỡng một ngày là ổn, không cần phải nhập viện hay phẫu thuật gì cả.
Đồng Lạc Y nói thêm: “Đồng Đồng, chị đừng lo quá. Ba mẹ không cho em nói với chị và đại tỷ, nhưng em không nhịn được nên mới kể. Chị nhớ đừng nói là em nói đấy.”
Rồi cô bổ sung một câu: “Có anh ấy ở đó, chị yên tâm đi.”
“Hả? Ai cơ?” Đồng Uyển Thư nhất thời không hiểu.
Đồng Lạc Y cười khúc khích: “Là Tạ Quyến Hòa chứ ai.”
Tạ Quyến Hòa?
“Anh ấy sao lại ở Tô Thành?” Đồng Uyển Thư ngạc nhiên hỏi.
Đồng Lạc Y hạ giọng: “Tối qua ba gọi điện cho anh Tạ, hẹn cuối tuần đến nhà chơi. Anh ấy nghe ba ho dữ quá, thế là tối liền bay thẳng sang luôn. Đúng lúc ba bị phát cơn tràn khí màng phổi. Chị không biết đâu, lúc anh Tạ bước vào nhà, trái tim em đang treo lơ lửng mới chịu yên lại đấy.”
“Đồng Đồng, em thấy em hơi có cảm tình với ông chú này rồi đó, chị thu phục ảnh luôn đi! Dù gì ánh mắt ảnh nhìn chị mê đắm lắm, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống chị vậy.”
“Chị thể trạng yếu, mà ảnh còn chu đáo với ba mình như vậy thì với chị chắc chắn còn cẩn thận hơn nữa.”
“……”
Đồng Uyển Thư không trò chuyện thêm với Đồng Lạc Y, lập tức gọi cuộc gọi video qua WeChat cho Tạ Quyến Hòa.
“Về rồi à?” Tạ Quyến Hòa lên tiếng, giọng trầm khàn.
“Ừ, còn hơn hai mươi phút nữa là xuống tàu cao tốc.” Đồng Uyển Thư đáp.
“Anh đến đón em.” Tạ Quyến Hòa nói.
“Ừm.” Đồng Uyển Thư không làm bộ làm tịch. Dù gì người ta cũng đã vất vả chạy đến vì ba cô.
Khi Đồng Uyển Thư bước ra khỏi ga, Tạ Quyến Hòa đã đứng chờ ở cổng ra.
Tạ Quyến Hòa rất dễ nhận ra, anh có dáng người cao lớn, khí chất thẳng thắn, khuôn mặt tuấn tú, lạnh lùng và nghiêm nghị, vừa nhìn là nhận ra ngay.
Cũng như vậy, giữa đám đông, anh cũng lập tức nhìn thấy Đồng Uyển Thư.
Vẻ mặt lạnh lùng, u trầm của anh, ngay khoảnh khắc đó bỗng dịu đi rõ rệt.
Anh sải mấy bước dài đã đến trước mặt Đồng Uyển Thư. Khi giúp cô lấy hành lý, tay anh vô tình chạm vào mu bàn tay cô.
Tạ Quyến Hòa lập tức nhíu mày: “Sao tay em lạnh thế này?”
Dù không phải mùa đông, thời tiết hôm nay cũng không gọi là ấm. Cô lại chỉ mặc một chiếc váy lụa mỏng, trời thì âm u, có chút lành lạnh, mặc như vậy đúng là sẽ thấy lạnh.
Nhưng tình trạng của Đồng Uyển Thư không chỉ vì mặc phong phanh. Mỗi khi lo lắng, tay chân cô thường lạnh ngắt, toàn thân toát mồ hôi, cảm giác rất khó chịu.
Đồng Uyển Thư lắc đầu, ý bảo không sao.
Tạ Quyến Hòa hoàn toàn không để tâm đến cái lắc đầu đó. Anh chỉ biết lúc này cô đang lạnh toát, sắc mặt cũng không được tốt.
Anh cúi người, nắm lấy hai tay cô, đặt vào lòng bàn tay ấm áp của mình.
Không đợi cô rút tay lại, anh thấp giọng nói: “Đừng động đậy, tay em lạnh quá… để anh sưởi cho một chút.”
“……”
Vấn đề không phải là ấm hay không, mà là… như thế này có vẻ không ổn cho lắm.
Trông chẳng giống người không thân, mà giống hệt một cặp đôi đang yêu say đắm, thân mật chẳng chút khoảng cách.
Nhưng mà… tay Tạ Quyến Hòa thật sự rất ấm.
Khi anh bao bọc lấy đôi tay cô, hơi lạnh trên người cô dần dần tan biến.
Đồng Uyển Thư vốn thuộc kiểu người quanh năm thân nhiệt không cao, nhất là vào mùa đông, lạnh như cục băng nhỏ.
Tay anh đã ấm thế này, không biết cả người anh có phải cũng rất ấm không…
Nếu ôm một “lò sưởi lớn” như Tạ Quyến Hòa ngủ một giấc, liệu có ấm áp vô cùng không?
Nghĩ đến đây, Đồng Uyển Thư giật nảy mình vì chính ý nghĩ kỳ lạ ấy.
Cô lập tức rút tay ra khỏi lòng bàn tay của Tạ Quyến Hòa, khẽ nói: “Em không lạnh nữa rồi. Cảm ơn anh.”
Cô hơi hoảng loạn bước đi phía trước.
Đến khi sang đường, Tạ Quyến Hòa lại một lần nữa nắm lấy tay cô.
Anh nắm rất chặt. Đồng Uyển Thư mấy lần muốn rút ra, nhưng không thành công.
Cuối cùng đành thôi, mặc kệ.
Thôi thì coi như dùng làm lò sưởi đi vậy.
Bàn tay anh to, thô ráp với những vết chai mỏng, nhưng lại rất ấm.
Khi nắm lấy tay cô, làn da trắng mềm chạm vào bàn tay mang cảm giác cứng rắn và mạnh mẽ, ngoài sự bối rối ra, trong lòng cô lại thấy yên tâm một cách kỳ lạ.
Tạ Quyến Hòa nắm tay cô băng qua đường, đến bãi đỗ xe đối diện, rồi lấy chiếc áo khoác gió của mình trong xe khoác lên người cô: “Tối qua anh có mặc một lúc.” Anh sợ cô chê, nên vội giải thích.
“Ồ, không sao đâu, cảm ơn anh.” Hôm nay trời không đẹp, đúng là hơi se lạnh. Đồng Uyển Thư không từ chối.
Đến phòng bệnh, nhìn thấy ba mình nằm trên giường bệnh với dáng vẻ yếu ớt, còn có ống dẫn c*m v** ngực, tim cô thắt lại từng đợt. Nước mắt từng giọt lớn lăn xuống má, cô nghẹn ngào nói: “Ba… sao chuyện lớn như vậy mà ba không nói cho con biết gì hết?”
Ngay cả Tạ Quyến Hòa còn biết để đến thăm, còn cô thân là con gái ruột lại còn đang rong chơi ở nơi khác, thật sự không ra gì.
Đôi mắt Đồng Uyển Thư đỏ hoe, vẫn còn vương lệ. Đồng Kính Thường xót con, xoa đầu cô, dùng đầu ngón tay lau nước mắt cho con gái: “Con bé ngốc, khóc gì chứ? Có gì mà lớn chuyện đâu, bệnh cũ thôi. Khí thoát ra được là ổn cả rồi.”
Dư Bội Trân vừa rửa hoa quả xong từ bếp nhỏ bước ra, hừ nhẹ một tiếng: “Đồng Đồng, con đừng nghe ba con nói. Là ông ấy tự chuốc lấy đấy. Nói gì cũng không nghe, mấy hôm nay đêm lạnh như vậy, còn mưa nữa, ông ấy nhất quyết đi câu đêm với mấy ông bạn, hai đêm liền không ngủ, về là cảm lạnh ngay, rồi bị tràn khí màng phổi. Nếu không nhờ tối qua Quyến Hòa tinh ý đến kịp, ông ấy còn khổ hơn nữa đấy!”
Đồng Uyển Thư mắt đỏ hoe nhìn về phía Tạ Quyến Hòa, trong ánh mắt không chỉ có sự biết ơn mà còn ẩn chứa một chút cảm xúc cá nhân đang âm thầm thay đổi.
Tạ Quyến Hòa nhìn đôi mắt long lanh ngấn lệ ấy, trong lòng tràn đầy xót xa. Khi ánh mắt sâu thẳm của anh chạm vào đôi mắt mờ lệ của cô, như đang nói với cô rằng: “Không cần cảm ơn, chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
Đồng Uyển Thư nhận được ánh mắt ấy, trong lòng như có một dòng ấm áp lan tỏa, khiến cô thấy thật vững lòng và yên tâm.
Dư Bội Trân nhìn trọn vẹn màn tương tác nhỏ giữa hai người, mỉm cười nhàn nhạt: “Thấy chưa, ông lại gây họa rồi. Mấy đứa con bảo bối của tôi đều vì ông mà lo đến phát hoảng. Tối qua con út bị dọa khóc đến hai lần trong bệnh viện. Con cả thì đang ở tận thủ đô lo việc công ty, cũng bị ông làm cho hoảng, còn phải bay về đây gấp. Ông có biết con bé áp lực lớn cỡ nào không? Phải chạy đi chạy lại, tinh thần phân tán hết!”
“Giờ lại làm con hai khóc nữa. Ông đúng là khắc tinh của bốn mẹ con chúng tôi, suốt ngày bắt chúng tôi lo lắng!”
Dư Bội Trân ban đầu vẫn nói với vẻ nhẹ nhàng pha chút trách móc, nhưng càng nói ánh mắt lại càng đỏ hoe, nước mắt lấp lánh.
Đồng Kính Thường nghe vậy thì hiểu rõ lần này mình thật sự khiến vợ con lo lắng, ánh mắt ông tràn đầy áy náy và tự trách.
Đồng Uyển Thư ôm lấy mẹ, giọng khẽ khàng: “Mẹ, tối qua mẹ vất vả rồi. Để con chăm ba, mẹ đi nghỉ ngơi một lát nhé.”
“Mẹ thì không sao, người vất vả thật sự là Quyến Hòa, cả đêm qua không chợp mắt, trông ba con suốt.” Dư Bội Trân vừa lau nước mắt vừa dặn dò, “Con phải cảm ơn nó đàng hoàng đấy.”
Lúc này Đồng Uyển Thư mới để ý thấy quầng thâm nhạt dưới mắt Tạ Quyến Hòa.
Anh đã thức trắng cả đêm, lại còn đích thân đến ga tàu đón cô.
Trong lòng Đồng Uyển Thư bỗng dâng lên một cảm xúc khó diễn tả thành lời là xúc động, là cảm kích, hay có chút gì đó… mềm lòng?
Dư Bội Trân lau nước mắt, chỉnh lại tâm trạng rồi nói: “Quyến Hòa này, tối qua vất vả cho cháu rồi. Đồng Đồng, mẹ có đặt một phòng khách sạn gần bệnh viện, con đưa Quyến Hòa sang đó nghỉ ngơi một lát đi.”
Đồng Uyển Thư còn chưa kịp trả lời thì Tạ Quyến Hòa đã lên tiếng: “Thưa bác gái, cháu không thấy mệt. Hiện giờ bác trai cử động không tiện, cháu ở lại sẽ chăm sóc dễ hơn. Bác gái, bác và Đồng Đồng cứ đi nghỉ đi ạ.” Bàn tay cô lạnh như băng, nên ở trong phòng ấm để sưởi một chút.
Đồng Kính Thường xen vào: “Anh vẫn chưa đến mức phải có người túc trực cả ngày đâu. Mọi người cứ đi nghỉ cả đi.”
Dư Bội Trân liếc mắt nhìn chồng, mắt vẫn đỏ hoe: “Ông bớt nói lại giùm tôi cái, không ai coi ông là câm đâu.”
Đồng Kính Thường ngoan ngoãn im bặt.
Đồng Uyển Thư nhẹ nhàng xoa lưng mẹ, như để an ủi. Cô hiểu mẹ mình, ngoài miệng thì sắc sảo, nhưng trong lòng lại mềm yếu. Mẹ lo cho ba hơn ai hết.
Đúng lúc ấy, điện thoại của Tạ Quyến Hòa vang lên. Anh bước ra ngoài để nghe máy.
Đợi Tạ Quyến Hòa ra khỏi phòng bệnh, Dư Bội Trân mới hạ giọng nói với Đồng Uyển Thư: “Thế nào? Quyến Hòa cũng được đấy chứ?”
Bề ngoài trông có vẻ lạnh lùng, nhưng thật ra lại rất chu đáo.
“Tối qua ba con đi vệ sinh gì cũng đều là nó giúp đỡ cả.”
Đối với bà, cuộc khảo nghiệm xem xét con rể tương lai đến đây là kết thúc, bà rất hài lòng. Nhưng quyết định cuối cùng vẫn là ở cô con gái bảo bối.
Đồng Uyển Thư nghiêng đầu sang chỗ khác, không trả lời.
Cô đâu có nói người ta không tốt đâu chứ…
Một lúc sau, Tạ Quyến Hòa quay trở lại phòng bệnh.
Dư Bội Trân nói: “Quyến Hòa, nếu cháu có việc thì cứ đi làm đi, tối qua cũng đã vất vả quá rồi.”
Đồng Uyển Thư trong lòng hoàn toàn tán đồng với mẹ. Quả thật tối qua anh rất vất vả.
Tạ Quyến Hòa bắt gặp ánh mắt nhìn sang từ cô, đôi mắt sâu lắng của anh thoáng chốc trở nên dịu dàng hơn, rồi anh nói với Dư Bội Trân: “Bác gái, cháu không có việc gì phải làm cả.”
Đồng Uyển Thư nghe vậy lại thấy câu này giả quá đi mất.
Người như anh, ngay cả cuối tuần cũng bận tối mắt, làm gì có chuyện “không có việc gì phải làm” chứ?
Tạ Quyến Hòa nói tiếp: “Là điện thoại của mẹ tôi, bà ấy đã đến rồi.”
Dư Bội Trân kinh ngạc, liếc mắt nhìn chồng: “Lão phu nhân nhà họ Tạ cũng đến sao?”
Không ngờ chỉ một chuyện nhỏ thế này lại khiến bà cụ nhà họ Tạ phải đích thân tới.
Tạ Quyến Hòa đáp bằng giọng điềm đạm: “Vâng, mẹ tôi vừa đến bệnh viện.”
Dư Bội Trân vội nói: “Đồng Đồng, mau theo Quyến Hòa xuống đại sảnh đón lão phu nhân đi.”
“Vâng ạ.” Đồng Uyển Thư dịu dàng đáp lời.
Tạ Quyến Hòa nhìn Đồng Uyển Thư, sắc mặt cô đã khá hơn một chút. Anh hơi do dự, không nỡ để cô lại phải xuống dưới chịu gió lạnh: “Em cứ ở lại đây đi, trong phòng bệnh ấm hơn.”
“Không sao đâu, em đi cùng anh.” Đồng Uyển Thư lắc đầu.
Câu “em đi cùng anh” khiến anh nghe mà lòng mềm nhũn.
Anh thích nghe cô nói như vậy.
Cô gái với đôi mắt vẫn đỏ hoe ngước nhìn anh, giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng, mềm mại như một chú thỏ nhỏ.
Tạ Quyến Hòa trong một khoảnh khắc như bị làm cho choáng váng, không thể từ chối hoặc cũng chẳng muốn từ chối nữa.
Trước khi ra khỏi phòng, anh định khoác áo mình lên cho cô, nhưng Đồng Uyển Thư nhất quyết không chịu.
Khoác áo của Tạ Quyến Hòa… quá thân mật.
Nếu bị lão phu nhân nhìn thấy, sẽ không hay.
Tại phòng khách bệnh viện, Tạ tứ phu nhân rất tinh mắt, vừa nhìn đã thấy Tạ Quyến Hòa cùng Đồng Uyển Thư đi tới.
Bà cười khẽ, ghé vào tai lão phu nhân nói nhỏ: “Lão phu nhân, người xem kìa, hai đứa nó đúng là trời sinh một cặp đấy!”
Tạ lão phu nhân cười tít mắt, rạng rỡ cả gương mặt.
Cô gái mà bà đã để mắt đến, đương nhiên là tốt nhất.
Chỉ tiếc thằng con trai cứng đầu nhà bà, đúng là phúc đến mà không biết hưởng.
Khi hai bên gặp nhau, lão phu nhân thân thiết nắm lấy tay Đồng Uyển Thư, ánh mắt quan sát từ trên xuống dưới, càng nhìn càng hài lòng, mỉm cười dịu dàng: “Đồng Đồng à, mấy năm không gặp, con càng ngày càng xinh đẹp.”
Lần cuối Đồng Uyển Thư gặp Tạ lão phu nhân là vào lễ thành niên 18 tuổi, khi đó chính bà đã đích thân đến mừng sinh nhật cô.
Từ khi cô có trí nhớ, năm nào Tạ lão phu nhân cũng gửi quà sinh nhật cho cô. Tuy ít gặp mặt, nhưng không hề xa lạ, vì vậy trong lòng cô có chút thân thiết hơn với bà.
“Cháu chào lão phu nhân, chào tứ phu nhân ạ.” Đồng Uyển Thư dịu giọng chào.
Tứ phu nhân khẽ cười: “Đồng Đồng, đừng gọi ta là tứ phu nhân nữa, chẳng mấy chốc nữa là chúng ta thành chị em dâu rồi.”
Miệng bà này xưa nay nổi tiếng khéo ăn nói.
Đồng Uyển Thư thoáng lúng túng, không biết nên đáp thế nào, từ chối thì ngại, mà nhận thì càng không tiện. Cuối cùng đành im lặng.
Tạ lão phu nhân chủ động chuyển đề tài: “Đồng Đồng, ba con giờ ổn rồi chứ?”
Đồng Uyển Thư ngoan ngoãn đáp lời, giọng dịu dàng: “Cảm ơn lão phu nhân đã quan tâm, ba con ổn rồi ạ.”
“Vậy thì tốt.” Tạ lão phu nhân thở phào nhẹ nhõm, rồi dịu dàng dặn dò, “Đồng Đồng, con cũng đừng quá lo lắng. Tình trạng của ba con, ta và thằng ba cũng đã tìm hiểu rồi. Chỉ cần giữ gìn cẩn thận, sẽ không có vấn đề lớn đâu.”
“Vâng… làm phiền lão phu nhân lo lắng, con biết rồi ạ.” Đồng Uyển Thư nhẹ giọng đáp lại.
“Người một nhà, đừng khách sáo như thế.” Lão phu nhân vỗ nhẹ tay cô, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô, trong lòng cũng thấy xót xa thay.
Tạ Quyến Hòa nghe thấy giọng nói yếu ớt của Đồng Uyển Thư, trong đầu lại hiện lên hình ảnh đôi mắt cô đỏ hoe lúc nãy, như một chú thỏ con bị thương, vừa tội nghiệp vừa đáng thương.
Từ giờ nhất định không thể để cô khóc nữa.
Thật sự khiến người ta xót lòng quá.
Tứ phu nhân là người tinh tế, thấy lão phu nhân có điều muốn nói riêng với Tạ Quyến Hòa, liền kéo tay Đồng Uyển Thư bước đi trước, miệng nói: “Chưa ăn gì cả, thấy đói rồi, đi mua chút trà chiều ăn lót dạ.”
Đợi đến khi hai người đi xa rồi, lão phu nhân hừ lạnh một tiếng, ánh mắt dán chặt lên người Tạ Quyến Hòa: “Người ta đi xa thế rồi, còn nhìn! Giờ làm vẻ si tình cho ai xem hả? Cứ tưởng mình kiên định lắm, giỏi lắm ấy!”
Hồi trước là ai cứng đầu sống chết không chịu cưới, nói gì mà không thích người ta, không muốn gặp mặt, không muốn lãng phí thời gian của đôi bên?
Tạ Quyến Hòa thu lại ánh mắt, cúi đầu xoa sống mũi cao, im lặng không nói gì.
Lão phu nhân tiếp tục nói, giọng pha chút trách mắng: “Cũng coi như lần này biết điều, chịu khó đến thăm hỏi bố vợ tương lai. Không thì con dâu của con sớm đã bay mất rồi, đến lúc đó hối cũng chẳng kịp! Con nghĩ người ta háo hức lấy con chắc? Vợ chồng nhà họ Đồng quý ba cô con gái như châu như ngọc, nếu con gái không đồng ý, họ tuyệt đối không ép cưới đâu.”
“Nếu không phải do ta ở giữa ra sức xoay xở, nhà họ Đồng sớm đã tính đến chuyện hủy hôn rồi đấy!”
Bà sao có thể không nghe ra lời bóng gió trong mấy cuộc trò chuyện gần đây của vợ chồng nhà họ Đồng chứ. Con trai bà không ra dáng, chẳng thành ý, bà cũng chỉ còn cách mặt dày giả vờ không biết gì mà thôi…
“Vất vả cho mẹ rồi.” Tạ Quyến Hòa cung kính nói.
Tạ Quyến Hòa xưa nay không phải kiểu người biết ngoan ngoãn nghe lời.
Đến cả tiểu ngũ, đứa em trai nổi tiếng ngông nghênh bướng bỉnh, gặp anh cũng phải ngoan ngoãn như mèo con, chẳng dám làm loạn.
Cho nên thái độ hôm nay của anh thật khiến người ta cảm thấy… kỳ lạ.
Chắc chắn có gì đó mờ ám.
Lão phu nhân bắt đầu nghi ngờ, con trai bà lại đang toan tính gì đây?
Không chừng bị đám bạn xấu xúi giục làm chuyện gì hồ đồ cũng nên?
Bà quan sát kỹ con trai út một lúc, rồi gặng hỏi: “Nói đi, lần này lại có tính toán gì nữa hả?”
“Con nghe theo sự sắp xếp của mẹ.” Tạ Quyến Hòa vẫn điềm đạm, phối hợp đến kỳ lạ.
“Nghe mẹ sắp xếp? Ý đó là sao? Mẹ già này nghe không hiểu đâu.” Lão phu nhân liếc con trai một cái, cố ý giả ngơ.
“……” Tạ Quyến Hòa hơi thẳng lưng, giọng nói trở nên trịnh trọng hơn: “Con muốn cưới cô ấy.”
“Muốn cưới người ta, thì tự đi mà tìm cách! Tìm mẹ làm gì? Mẹ ngoài việc bao đồng, lo chuyện bao cưới bao hỏi, thì còn làm được trò trống gì?” Lão phu nhân lập tức trả lại y nguyên câu mà chính anh từng nói năm xưa.
“……” Tạ Quyến Hòa im lặng, dáng vẻ như đã chuẩn bị sẵn sàng để bị mắng. Mắng cũng được, dạy dỗ cũng được, miễn là người đó, anh nhất định phải có.
Lão phu nhân thở dài một tiếng, hừ nhẹ: “Giờ thì biết muốn cưới rồi hả? Sớm sao không nghĩ ra? Giờ mới chịu nghe lời mẹ nói à? Trước kia mẹ khuyên bao nhiêu lần cũng chẳng lọt nổi vào tai!”
Tạ lão phu nhân lạnh lùng liếc Tạ Quyến Hòa mấy lần, trong lòng vẫn thấy khó hiểu.
Hồi trước, phản đối chuyện hôn sự này dữ dội nhất chính là nó, đến gặp Đồng Đồng ở Tô Thành một lần cũng không chịu.
Vậy mà giờ đột nhiên không những không phản đối, còn chủ động quan tâm?
Tạ lão phu nhân đến tận bây giờ vẫn không đoán ra nổi trong đầu đứa con trai út này đang nghĩ gì.
Trong nhà có mấy đứa con thì riêng nó là khó nắm bắt nhất.
Con trai lớn tuy là người kín tiếng, nhưng ít ra còn biết giấu vợ cho kỹ;
Con trai thứ thì khỏi phải nói, đúng là kẻ chẳng biết xấu hổ;
Đứa thứ ba không có vợ, nhưng ít nhất người trong nhà cũng biết anh bận gì suốt ngày, tính tình lại ôn hòa;
Đứa thứ tư là con hổ mặt cười, nhưng dù sao cũng đoán được một hai phần trong lòng anh nghĩ gì;
Đứa thứ năm thì hoàn toàn như con ngựa hoang mất cương;
Huỳnh Huỳnh tuy hơi bướng, nhưng được cậu nhóc nhà họ Lê cưng chiều, nên cũng không đáng lo;
Chỉ có cậu con út của bà, trước khi rút lui khỏi tuyến đầu, mỗi ngày cứ như một món vũ khí lạnh giữa tiền tuyến.
Giờ đột nhiên quan tâm chuyện hôn sự, chưa chắc đã là chuyện tốt.
Lão phu nhân nhìn con trai bằng ánh mắt cảnh cáo, giọng nghiêm nghị: “Con tốt nhất là đừng giở trò mèo với mẹ.”
Bà không yên tâm nổi với mấy đứa con trai của mình, đứa nào đứa nấy đều chẳng khiến bà bớt lo.
Nhất là Tạ Quyến Hòa với thằng cả, một đứa chẳng chịu nói câu nào, một đứa thì lòng dạ sâu như biển.
“Con mà dám có tâm tư gì mờ ám, mưu mô toan tính gì không đứng đắn, làm tổn thương Đồng Đồng…”, giọng bà trầm xuống, mang theo uy nghiêm của bậc trưởng bối, “Mẹ tuyệt đối không tha cho con!”
“Không đâu.” Tạ Quyến Hòa đáp một cách nghiêm túc. Một cô gái mềm mại dịu dàng như vậy, anh sao nỡ làm tổn thương cô ấy, còn không kịp nâng niu trong lòng bàn tay.
“Hy vọng là vậy.” Tạ lão phu nhân vẫn tỏ vẻ nghi ngờ, nhưng dù sao cũng tin vào phẩm hạnh của mấy đứa nhỏ nhà mình. “Lúc trước ta đã nói rồi, một kẻ thô lỗ như con thì biết gì chứ. Chỉ khi gặp được một cô gái mềm mại, thơm ngát như Đồng Uyển Thư, con mới hiểu được sự quý giá của nó. Khi đó con còn cãi lại ta, giờ thì tin rồi chứ? Động lòng vì sắc đẹp rồi chứ gì?”
“……” Tạ Quyến Hòa.
*
Đồng Uyển Thư và Tạ tứ phu nhân mua trà chiều mang tới, còn Tạ lão phu nhân thì đang trò chuyện vui vẻ với vợ chồng Đồng Kính Thường.
Tạ Quyến Hòa thấy Đồng Uyển Thư xách trà chiều trong tay, lập tức sải bước tiến lên, đón lấy từ tay cô.
Đồng Uyển Thư nhỏ giọng nói: “Tôi tự cầm được mà.”
Nhưng Tạ Quyến Hòa vẫn cứ lấy hộ cô.
Ánh mắt Tạ tứ phu nhân mang theo chút mờ ám lướt qua hai người họ, che miệng cười khẽ rồi đi sang bên cạnh.
Tạ lão phu nhân cười nói: “Từ nhỏ nó đã là một khúc gỗ, cuối cùng cũng biết thương vợ rồi đấy.”
“……” Gương mặt xinh đẹp của Đồng Uyển Thư lập tức đỏ ửng.
Mà ánh mắt của tên đàn ông chết tiệt kia lại cứ nhìn cô chằm chằm, chẳng thèm che giấu chút nào.
Nhìn chẳng khác gì một tên cuồng si.
Ở trước mặt bậc trưởng bối, mà anh cũng không biết kiềm chế chút nào sao?
Đầu óc gỗ mục thật rồi!
Cha mẹ Đồng Uyển Thư vô thức liếc nhau một cái, gần như đã xác nhận suy đoán của hai vợ chồng họ.
Tạ lão phu nhân đích thân đến thăm Đồng Kính Thường, một là vì tình thân, hai là chắc chắn vì chuyện của bọn trẻ.
Đồng Uyển Thư dứt khoát đi về phía khu vực ghế sofa, dọn chỗ để bày trà chiều.
Tạ Quyến Hòa lập tức đi theo, cùng cô sắp xếp lại quà cáp và trái cây trên bàn trà.
“Anh để tay xa ra một chút.” Đồng Uyển Thư bực bội nói. Cầm đồ thì cứ cầm đồ, tay anh đã mấy lần chạm vào tay cô rồi.
“Xin lỗi, tay anh hơi thô.” Tạ Quyến Hòa nói.
Trước đây anh chưa từng cảm thấy tay mình thô ráp là vấn đề gì, cho đến khi vô tình chạm vào làn da mềm mại của Đồng Uyển Thư, anh mới bắt đầu để ý, bắt đầu suy nghĩ, bắt đầu bận tâm về điều đó.
Thật sự… đúng là khá thô ráp.
Lần ở ga tàu cao tốc, khi anh nắm lấy tay cô, da bị cấn đến mức đau.
Không, chẳng lẽ vấn đề là do tay thô sao?
Suýt nữa thì bị anh dẫn dắt sang hướng khác!
Đồng Uyển Thư tức tối trừng mắt lườm anh một cái.
Trong đôi mắt sâu thẳm của Tạ Quyến Hòa lại thấp thoáng nét cười nhè nhẹ.
Giọng cô nói mềm mềm, khuôn mặt xinh xắn đang phồng lên vì giận, thật sự quá đáng yêu.
Hành động của hai người rơi vào mắt các bậc trưởng bối, hoàn toàn là hình ảnh một đôi tình nhân đang trêu ghẹo nhau thân mật.
Có hy vọng rồi.
Tạ lão phu nhân mỉm cười, quay sang cha mẹ Đồng Uyển Thư: “Kính Thường, Bội Trân à, theo con mắt của bà già này, chuyện hôn sự này chúng ta có thể tiếp tục bàn bạc bước tiếp theo rồi.”
[Tác giả có lời muốn nói: Tới rồi tới rồi đây~
Tạ: Dù nói gì đi nữa, tôi mặt dày cũng phải nói một câu, tôi chỉ muốn cưới cô ấy, chỉ muốn dính lấy vợ thôi!]