Hôm Nay Vẫn Ổn - Chiết Châu

Chương 54: Đáp án

Trước Tiếp

Lý Vũ Du tỉnh dậy một cách khó khăn.

Có lẽ là do thiếu nước, hốc mắt khô rát, phải cố gắng mấy lần mới mở được mắt; toàn thân đau nhức, như thể từng khớp xương đều bị ngâm trong nước, chẳng có chút sức lực nào. Nhưng cơn đau ở mắt cá chân lại không dữ dội như tưởng tượng.

Bộ não vừa tỉnh táo chậm một nhịp mới phản ứng được - chắc là nhờ tác dụng của thuốc giảm đau.

Phải mất vài giây sau, cậu mới có thể bình tĩnh quan sát hoàn cảnh hiện tại của mình.

Tường trắng, giá kim loại, tivi, chuông gọi - cậu đang ở trong một phòng bệnh. Nhưng không phải bệnh viện của Trần Hồi. Nhìn diện tích và cách bài trí, đây hẳn là một trong những bệnh viện tốt nhất ở Khu 11 theo trí nhớ của cậu.

Vừa mở mắt ra đã gặp một gương mặt thân quen.

"Cậu tỉnh rồi hả?"

Diêu Tức nói vậy, nhưng ánh mắt vẫn dán vào cái bóng phản chiếu của mình trên cửa sổ, không hề di chuyển. Trong lúc nói, cậu ta còn đổi tư thế, từ nghiêng mặt trái sang nghiêng mặt phải: "Cảm thấy thế nào?"

"Không tốt lắm," Lý Vũ Du vừa mở miệng nói đã cảm thấy cổ họng đau rát, "Sao cậu lại ở đây?"

Diêu Tức đáp tỉnh bơ: "Người chăm bệnh, tới chăm cậu đó!"

Lý Vũ Du hỏi: "Văn Tự đâu?"

"Anh ta đang ở cùng người của Viện Quân Khoa, nên mới bảo tôi đến." Diêu Tức nói.

Lý Vũ Du thở phào nhẹ nhõm. Cậu đảo mắt nhìn quanh. Chăn chỉ đắp nửa người, vai và ngực đều lộ ra ngoài; cửa sổ bị dùng làm gương thì đóng kín mít, không hề thông gió; còn tốc độ truyền dịch ở tay trái hoàn toàn không bình thường.

"Cảm ơn cậu, có cậu ở đây thật tốt quá," Lý Vũ Du vừa đau đầu vừa nói, "Cho hỏi, ở đây không có y tá nào khác à?"

Diêu Tức chu đáo bấm chuông gọi y tá giúp cậu, chẳng mấy chốc đã có người vào thay chai truyền dịch.

Sau khi chắc chắn rằng mình sẽ không gặp thêm nguy hiểm nào nghiêm trọng hơn dưới sự chăm sóc của Diêu Tức, Lý Vũ Du mới hỏi tiếp: "Tôi ngủ bao lâu rồi?"

"Cũng không lâu lắm, bốn mươi tám tiếng thôi."

Lý Vũ Du hơi giật mình vì thời gian đó, nhưng câu sau của Diêu Tức còn khiến cậu hoang mang hơn: "Nghe nói cậu ở Viện Quân Khoa tay không đánh gục ba gã to con."

"Hả?" Môi Lý Vũ Du giật nhẹ, "Ai nói vậy?"

"Văn Tự nói đó. Anh ta bảo lúc đó sợ chết khiếp, chỉ dám trốn sau lưng cậu, còn cậu thì cầm súng bắn đùng đùng, chẳng may gây ra vụ nổ."

Dây thần kinh trong đầu Lý Vũ Du giật mạnh: "... Cậu tin thật à?"

Diêu Tức nghĩ ngợi rồi đáp: "Hiện tại thì vẫn giữ thái độ hoài nghi."

Lý Vũ Du thở phào một hơi: "May quá, ít nhất tạm thời cậu vẫn chưa bị lừa."

Diêu Tức thu lại giọng điệu lười biếng, hỏi: "Vậy rốt cuộc, hai người đã xảy ra chuyện gì?"

Một câu hỏi rất đơn giản, nhưng đáp án lại vô cùng dài dòng.

Dù có muốn kể, Lý Vũ Du cũng chẳng tìm được điểm bắt đầu cho câu chuyện dài đằng đẵng này. Đến giờ, cậu vẫn không dám tin mình lại có thể nguyên vẹn nằm ở nơi an toàn, chỉ là trên mắt cá chân có thêm một vết thương do đạn, không nặng cũng chẳng nhẹ.

Cậu không thể trả lời, đành phải đánh trống lảng: "Cậu ra ngoài lấy giúp tôi cốc nước nóng được không?"

Ngoài cửa sổ gió thổi, lá cây đung đưa trong gió.

Lý Vũ Du như đang nhìn những chiếc lá, nhưng trong mắt lại chẳng có lấy một hình bóng nào.

Cửa phòng bị đẩy ra. Tưởng là Diêu Tức, cậu không quay đầu, chỉ nói: "Sao lâu vậy? Cậu chắc là lấy nước nóng đó chứ?"

"Cậu uống rồi sẽ biết thôi."

Là giọng của Văn Tự.

Lý Vũ Du lập tức quay đầu lại, Văn Tự thong thả đứng trước mặt cậu. Trông anh không bị thương nặng lắm, chỉ có vài vết đỏ trên mặt và vài chỗ quấn băng ở cánh tay.

Không hiểu vì sao, rõ ràng chỉ mới xa nhau chưa đến hai mươi bốn giờ, vậy mà khi nhìn thấy cảnh tượng này, Lý Vũ Du lại cảm nhận được một thứ cảm xúc cuộn trào mãnh liệt không thể gọi tên, khiến cậu nghẹn ngào chẳng thốt nên lời.

Văn Tự vẫn là Văn Tự của trước kia. Anh đặt cốc nước nóng xuống bên cạnh, nhẹ nhàng nâng mặt cậu lên: "Không phải chứ? Sao lại đơ máy rồi? Hệ thống ngôn ngữ vừa nãy còn hoạt động bình thường mà?"

Mà lúc này, Lý Vũ Du thậm chí không còn sức để né tránh.

Việc duy nhất cậu làm được là kìm nén nước mắt, không để chúng trào ra ngay lập tức.

Giọng run run, cậu hỏi: "Sau đó... thế nào rồi?"

Văn Tự buông mặt cậu ra, đưa cốc nước nóng qua: "Vụ nổ khá lớn. Sau khi cậu ngất đi, không chỉ kẻ trực ban xui xẻo mà mấy vị lãnh đạo cấp cao cũng vội vã chạy đến ngay trong đêm. Họ thấy An Ngọc Hồng thì giật mình, tưởng đâu hai ta đào mồ hắn lên... Ba kẻ đó giờ vẫn nằm trong phòng cấp cứu. Trong lúc cậu ngủ tôi đã kể đầu đuôi mọi chuyện với họ, giờ người bên Viện Quân Khoa chắc đang tất bật ở bệnh viện của An Ngọc Hồng."

"Còn Phó Khung?"

"Tên tài xế thấy tình hình không ổn, định lái xe bỏ chạy, Phó Khung cũng muốn trốn nên leo lên ghế phụ. Hai người cãi nhau một chút về hướng đi, thế là Phó Khung giành luôn tay lái—"

"Rồi sao nữa?"

"Rồi đâm vào cây. Người thì không chết, nhưng có lẽ năm nay Phó Khung bị xe ám rồi, hai lần đều bị bắt ngay trên xe."

Người bên Viện Quân Khoa chắc sẽ mất ngủ dài dài. Nhưng giờ Lý Vũ Du chẳng còn tâm trí lo cho họ nữa.

Văn Tự kể xong, yên lặng nhìn cậu uống nước nóng.

Lý Vũ Du quan sát Văn Tự qua làn hơi nước - anh vẫn bình tĩnh nhìn cậu, không có nhiều biểu cảm, hệt như vô số lần trước đây.

"Tôi có một câu hỏi."

"Xin mời bé hay hỏi."

Lâu lắm rồi mới nghe lại cách xưng hô ấy, nhưng lần này cảm giác hoàn toàn khác. Trước đây cậu chỉ nghĩ đó là thú vui kỳ quái của Văn Tự, giờ thì cách xưng hô ấy bỗng khiến cậu càng không thể đối diện.

"Tại sao LSD-29 không có tác dụng với anh?"

Văn Tự hỏi ngược lại: "Không phải mấy người làm nghiên cứu các cậu nên trả lời câu này à?"

Lý Vũ Du nghẹn lời, có hơi xấu hổ.

"Cá nhân tôi đoán có thể là vì hồi nhỏ tôi từng dùng mấy chất gây ảo giác khác."

"Hồi nhỏ?"

"Ừ," Văn Tự gật đầu, "Từ nhỏ tôi đã khác với những đứa trẻ bình thường, nếu cậu họ không dùng chút thủ đoạn thì chẳng thể nào dụ tôi ngoan ngoãn ra ngoài được."

Lý Vũ Du sững sờ: "Vậy lần đầu tôi gặp anh..."

"Đúng là khoảng thời gian đó ý thức tôi không được tỉnh táo lắm," Văn Tự thừa nhận, "Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, hình như bản thân tôi vốn không nhạy cảm với mấy thứ này. Tôi nghe nói người khác dùng xong sẽ sinh ra ảo giác, nhưng tôi thì chẳng thấy gì cả."

Lý Vũ Du nhớ lại những ghi chép về các thí nghiệm trên cơ thể người mà cậu từng xem. Hầu hết những ai đã dùng LSD-29, giấc mơ của họ thường xoay quanh những thứ họ khao khát nhất trong đời, hoặc những điều khiến họ ám ảnh, không thì cũng là cơn ác mộng lớn nhất đời họ.

Còn Văn Tự, cả hai thứ đều không có.

Lý Vũ Du hiểu ra: "Vì vậy anh không nằm mơ."

Văn Tự đứng dậy, mở hé cửa sổ, để cơn gió đang phá phách bên ngoài lùa vào.

"Nhưng mà sau cú sốc điện, tôi vẫn thấy một hình ảnh." Văn Tự nói trong gió.

"Gì cơ?"

"Trên ngọn núi hoang ấy, với ánh hoàng hôn tầm thường."

Tim Lý Vũ Du đập lỡ một nhịp.

Cậu chậm rãi hỏi: "Là lần chúng ta cùng ngắm đó à?"

"Không phải," Văn Tự lắc đầu, "Là lần tôi ngắm một mình."

Lý Vũ Du hoàn toàn câm lặng. Gió cuốn cậu trở về một buổi chiều nhiều năm trước, lúc cậu mở mảnh giấy trong phòng thí nghiệm mà không nhận ra nét chữ của chính mình. Cậu đã lỡ hẹn, cũng chẳng hay Văn Tự đã lặng lẽ một mình ngắm hết buổi hoàng hôn ấy.

Lâu thật lâu sau, cậu mới có đủ can đảm mở miệng lần nữa: "... Tại sao vậy?"

Cậu vốn định hỏi Văn Tự tại sao lại đến nơi đó.

Nhưng Văn Tự lại hiểu theo ý khác: "Có lẽ vì đó là lần duy nhất trong đời tôi cảm nhận được một cảm xúc liên quan đến sự bối rối, thứ không thể tự mình kiểm soát, nên LSD-29 mới bắt được nó."

Anh hồi tưởng lại: "Tuy tôi có thoáng thấy ảo giác, nhưng khi mở mắt ra liền tỉnh táo lại, vì tôi thấy cậu đang đứng trước mặt. Mà tôi biết rất rõ, hôm đó cậu đâu có đến."

Trước Tiếp