Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
—
Lý Vũ Du cuối cùng cũng ngồi lên chiếc xe địa hình từng đâm chết Hoa Tiên Tử rồi lại đâm vào cậu và Văn Tự.
Trên xe, ngoài cậu và tài xế ra còn có năm người nữa: Trần Hồi, Phó Khung, Văn Tự, cùng hai tên vệ sĩ thân hình lực lưỡng.
Lý Vũ Du cũng không ngờ mình còn có thể gặp lại Phó Khung.
Lúc mới gặp Trần Hồi, biểu cảm của Phó Khung như bị sét đánh, tưởng rằng mình đã không còn trên cõi đời. Theo lời Trần Hồi, Phó Khung biết quá nhiều chuyện, ban đầu định nhân cơ hội này biến ông ta thành vật thí nghiệm tiếp theo, nhưng bây giờ so với thí nghiệm, ông ta đã có công dụng khác hợp lý hơn.
Một đêm hoàn toàn yên tĩnh.
Lý Vũ Du ngồi ở sát mép xe, tim đập thình thịch như trống dồn.
Những lời cuối cùng cậu nói trước đó hoàn toàn là thật. Trong khoảnh khắc nghẹt thở, những ký ức đã mất như cuộn phim quay chậm lần lượt hiện về.
Giờ đây cậu đã nhớ lại tất cả. Mọi chi tiết từng xảy ra trong quá khứ đều rõ ràng như mới hôm qua.
Cậu đẩy cánh cửa gỗ kia, nhớ lại mệnh lệnh Trần Hồi từng đưa ra, cũng biết rõ hai tuần ở phòng thí nghiệm ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, mang lại chút ấm áp cho khuôn mặt khô khốc của cậu.
Trần Hồi không bỏ qua chi tiết đó: "Sao thế, sợ à? Hay là vẫn còn lương tâm, cảm thấy bất an?"
Lý Vũ Du lắc đầu, im lặng từ đầu đến cuối.
Sau mấy năm xa cách, cổng Viện Quân Khoa vẫn không thay đổi chút nào. Cùng một mùa, cây ngân hạnh và đèn đường vẫn đứng hai bên, mở ra một con đường rộng rãi.
Phó Khung hạ cửa kính ghế phụ xuống, bảo vệ xác nhận khuôn mặt ông ta, không hỏi thêm gì, lập tức cho xe đi qua.
Chiếc xe địa hình men theo con đường quen thuộc, chạy thẳng đến dưới tòa nhà của tổ ở Khu trung ương số 2. Phó Khung nói với họ, kể từ sau sự cố, cả tầng đó bị phong tỏa, không có tổ nghiên cứu nào dám vào, ai cũng cho là không may.
Theo yêu cầu của Trần Hồi, tài xế và Phó Khung ở lại xe. Trước khi xuống, Trần Hồi còn nhắc tài xế, giọng đe dọa: "Nếu ông ta có bất kỳ hành động nào, bắn ngay."
Lúc này là bốn giờ sáng, tòa nhà vắng tanh không một bóng người, cũng chẳng nghe thấy chút động tĩnh. Trần Hồi dùng thẻ ID của Phó Khung quét qua hệ thống cửa, dễ dàng lên đến tầng bị phong tỏa.
Tầng này trông không khác gì lúc rời đi, ngoại trừ những mảnh vỡ từ các chai lọ thuốc thử đã được dọn dẹp sạch sẽ. Chậu cây nơi hành lang vẫn còn đó, chỉ là trong chậu trống trơn. Ngoài ra, dấu bụi trên bậc thang xác nhận lời Phó Khung nói - nơi này đã lâu không ai ghé tới; dấu chân khô cứng dưới đất càng chứng thực rằng Viện Quân Khoa thậm chí còn chẳng buồn cử người đến dọn dẹp.
Tầng này đã trở thành vùng cấm thật sự.
"Ở đâu?" Trần Hồi hỏi ngắn gọn.
"Trong phòng lưu trữ ổn định nhiệt độ của phòng thí nghiệm," Lý Vũ Du nói, "Là nơi Lưu Tiên Minh đã bỏ ra một khoản lớn để xây, bảo mật cực kỳ nghiêm ngặt. Lúc đó tôi sợ bị phát hiện nên đã giấu ở đó."
Cửa phòng thí nghiệm khép hờ, Lý Vũ Du đi vào trước dưới ánh mắt của ba người còn lại.
Mọi thứ bên trong vẫn dừng lại ở vài năm trước, đồ đạc chất lung tung, cậu dễ dàng nhận ra đó là những thứ mình chưa kịp dọn dẹp. Những thiết bị cũ vẫn còn đó, dù Lưu Tiên Minh là người cầu toàn trong học thuật, toàn bộ đều được mua theo tiêu chuẩn cao nhất, nhưng có lẽ vì bị coi là "không lành", nên chẳng tổ nghiên cứu nào muốn nhặt món hời này.
"Đột nhiên quay lại đây, tôi lại thấy có chút hoài niệm," Trần Hồi lên tiếng từ phía sau, "Giờ tôi vẫn còn nhớ dáng vẻ lần đầu cậu đến đây."
"Vậy à?" Lý Vũ Du hiếm khi đáp lời, "Trông như thế nào?"
"Rất rụt rè, rất gượng gạo," Trần Hồi nói, "Tôi còn tưởng cậu là họ hàng nào đó của Lưu Tiên Minh, loại gối thêu hoa* chẳng có thực lực, chỉ biết dựa vào quan hệ, kéo chân sau cả phòng thí nghiệm."
*绣花枕头: dùng để chỉ người chỉ có vẻ ngoài hoặc danh tiếng bề ngoài, thực chất rỗng tuếch, bất tài.
Còn ấn tượng đầu tiên của Lý Vũ Du là, Trần Hồi là người nói chuyện dịu dàng nhất mà cậu từng gặp. Diễn xuất có lẽ chỉ là kỹ năng tầm thường nhất trong số những năng lực của loại người như hắn.
"Tôi gia nhập Viện Quân Khoa vì chỉ nơi này mới có quyền tự nghiên cứu và phát triển các loại chất cấm. Lưu Tiên Minh là người tôi chọn sau khi sàng lọc kỹ lưỡng, thuốc điều trị tinh thần cũng rất có lợi nhuận. Hơn nữa, tôi nghe nói Lưu Tiên Minh không giống mấy tổ trưởng giả tạo khéo nịnh kia, ngoài học thuật ra thì không biết gì khác, nếu không thì mọi chuyện đã chẳng suôn sẻ đến thế," trở lại nơi cũ khiến Trần Hồi thoáng chìm trong hồi ức, nói đến đây hắn lập tức quay lại chủ đề chính, "Vậy, cậu giấu nó trong tủ bảo quản của phòng ổn định nhiệt độ?"
"Đúng, nếu tôi nhớ không nhầm thì là cái tủ trong cùng." Lý Vũ Du nói.
Trong khoảng thời gian Lý Vũ Du ở phòng thí nghiệm, Lưu Tiên Minh đã tiến hành cải tạo phòng thí nghiệm ba lần.
Phòng ổn định nhiệt độ là một gian tách riêng, có bảng điều khiển điện độc lập để bảo đảm an toàn, kiểm soát mọi nguồn điện của căn phòng cùng các thiết bị bên trong.
Lý Vũ Du cẩn thận bước tới bảng điều khiển, kéo cầu dao tổng của phòng ổn định nhiệt độ—
Trong chớp mắt, tất cả đèn trong phòng thí nghiệm vụt tắt. Căn phòng chìm vào bóng tối hoàn toàn, hòa làm một với màn đêm bên ngoài.
"Chuyện gì vậy?"
Trần Hồi lập tức quát cảnh báo. Hai bên tai hắn vang lên tiếng lên đạn lách cách, đồng thời như có vật gì đó đổ xuống, tiếp theo là vài tiếng vỡ loảng xoảng nối tiếp nhau vọng khắp căn phòng.
"Nổ súng."
"Khoan đã! Không liên quan đến tôi!"
Giọng của Trần Hồi và Lý Vũ Du vang lên gần như cùng lúc.
Giọng Lý Vũ Du hơi run, Trần Hồi nghe ra chút đau đớn, lập tức ra lệnh: "Bật đèn."
Vệ sĩ bên trái bật đèn pin, ánh sáng rọi lên gương mặt trắng bệch của Lý Vũ Du. Lý Vũ Du ngồi giữa đống mảnh thủy tinh vỡ, phía trước bên phải là giá ống nghiệm bị rơi, trên mặt đất vẫn còn vài lọ kín may mắn sống sót, nhờ chất liệu mà thoát nạn.
Lý Vũ Du đau đớn ôm lấy vai trái, trông có vẻ bị va rất mạnh, còn Văn Tự thì đứng ngay bên cạnh, nòng súng đang dí thẳng vào trán cậu ta.
"Chuyện gì vậy?" Trần Hồi lại hỏi lần nữa.
"Không liên quan đến tôi!" Lý Vũ Du lập tức thanh minh, cậu ta cố đứng dậy nhưng không được, ngược lại còn va vào chân Văn Tự, "Điện quá tải nên nhảy cầu dao, anh biết mà, trước đây lúc anh còn ở phòng thí nghiệm cũng thường bị vậy!"
Lý Vũ Du giơ hai tay lên, tỏ ý mình không có gì trong tay.
"Đứng dậy đi." Trần Hồi nói.
Ánh sáng từ đèn pin quá yếu, chắc chắn không thể tiếp tục đi trong điều kiện này. Trần Hồi suy nghĩ nửa giây rồi quyết định. Hắn ra lệnh cho vệ sĩ bên trái: "Cậu giương súng." Sau đó quay sang người còn lại: "Cậu đi khởi động lại nguồn điện."
Lý Vũ Du vẫn giữ nguyên tư thế cũ, trông hơi buồn cười. Nhưng giọng Trần Hồi vẫn lạnh lùng, sắc bén: "Tôi khuyên cậu đừng có ý định khác."
Như để chứng minh lời hắn, người đang giương súng tiến lên một bước, cơ bắp căng phồng khiến lớp áo sơ mi biến dạng, lộ ra áo chống đạn bên trong.
"Không có chuyện đó," Lý Vũ Du nói, "Tôi thực sự không làm gì cả."
Nguồn điện được khôi phục, đèn sáng trở lại, hai tên vệ sĩ quay về vị trí. Trần Hồi ra lệnh cho Lý Vũ Du: "Tiếp tục."
Dưới họng súng của ba người, Lý Vũ Du cẩn trọng bước tới chiếc tủ bảo quản có khóa. Tủ được đánh số từ một đến mười, cậu dừng trước tủ số năm, đặt ngón tay lên thiết bị quét vân tay.
Đèn đỏ sáng lên, mở khóa thất bại.
Cậu thử lại lần nữa, vẫn thất bại.
Ngay khi Trần Hồi bắt đầu nhíu mày, Lý Vũ Du kịp thời lên tiếng: "Tay tôi ra mồ hôi nhiều quá, hay là anh thử đi, anh cũng có quyền truy cập mà."
Trần Hồi khựng lại một chút, rồi từ chối đề nghị của Lý Vũ Du: "Cậu tự làm đi, lau khô tay rồi thử lại."
Lý Vũ Du nghe lời lau tay lên quần áo mấy lần, rồi lần thứ ba đưa ngón trỏ ra - lần này thành công. Âm thanh cơ khí vang lên giữa không gian yên tĩnh càng thêm chói tai.
Lý Vũ Du cúi xuống, lấy ra một chiếc hộp trắng được niêm phong ở góc dưới cùng.
Trần Hồi không nhận ngay mà tiếp tục ra lệnh: "Mở hộp ra."
Chiếc hộp khá lớn, nhìn qua cũng biết nặng. Lý Vũ Du đặt nó xuống đất, mở hai chốt bên hông, bên trong là tám lọ cổ hẹp được xếp ngay ngắn.
"Lấy một lọ đưa tôi."
Trần Hồi từng cân nhắc xem chuyến đi này có thật sự cần thiết hay không. Dù sao Lý Vũ Du đã từng điều chế ra được thứ đó, nên theo lý mà nói, việc làm lại cũng chẳng phải chuyện khó.
Nhưng hiện tại là cơ hội tuyệt vời - hai ngày nữa hắn sẽ gặp một nghị viên khác dưới danh nghĩa An Ngọc Hồng. Nếu lần này có thể hạ thuốc thành công, kế hoạch tương lai của hắn sẽ tiến rất xa.
Chính vì vậy, khi nhận lấy chiếc lọ cổ hẹp ấy, hắn tỏ ra đặc biệt thành kính.
Tỉ lệ thành công 80%. Lúc này hắn thực sự chỉ cách mục tiêu một bước.
Trần Hồi giơ lọ thuốc ra trước nguồn sáng quan sát kỹ, nhẹ nhàng lắc hai cái.
Hắn nhìn đi nhìn lại, đột nhiên nụ cười trên môi đông cứng.
"Có chút không giống với tôi tưởng," Trần Hồi nói, "Cậu đã dùng phương pháp gì mà có thể—"
Lời hắn bị một luồng bụi mịn ập tới cắt ngang.
Giống như thứ bột than hay loại bột mờ đặc chế nào đó, có lẽ là Lý Vũ Du vừa lấy ra cùng với chiếc hộp trắng ban nãy. Trần Hồi lập tức cảm thấy khóe mắt bỏng rát, kèm theo mùi cay xộc lên mũi, tầm nhìn bị che mờ vài giây. Hắn cảm nhận được Lý Vũ Du sượt qua người mình mà bỏ chạy.
Tiếng súng đồng loạt vang lên - hai vệ sĩ đều là người được huấn luyện chuyên nghiệp, nhanh chóng vượt qua trở ngại của lớp bụi, cùng nổ súng về hướng Lý Vũ Du; còn Văn Tự thì nhắm thẳng vào Trần Hồi, bóp cò liên tiếp ba phát.
Mắt cá chân trái của Lý Vũ Du trúng đạn, cậu hét lên một tiếng, ngã nhào xuống đất, lúc ngã còn cố dùng hai tay bảo vệ chiếc hộp trắng. Ba phát đạn của Văn Tự đều trúng ngay ngực Trần Hồi.
Trần Hồi không hề hấn gì.
Hắn loạng choạng bước lên mấy bước, hất bỏ đám bụi khó chịu phía sau lưng: "Quả nhiên cậu— khụ, khụ—"
Trần Hồi vẫn luôn giữ một phần cảnh giác với Văn Tự, lần này hắn cho Văn Tự đi cùng chính là để tiến hành bước kiểm tra cuối cùng. Vì thế, hắn chỉ trang bị áo chống đạn cho mình và hai vệ sĩ. Trần Hồi tự tay nạp đạn trước mặt Văn Tự rồi đưa súng cho đối phương, nhưng bên trong toàn là đạn rỗng*.
*Đạn rỗng: là đạn chỉ có thuốc súng, không có đầu đạn kim loại - tạo tiếng nổ, giật và khói như thật, thường không gây sát thương ở cự ly xa, nhưng ở cự ly rất gần áp lực khí vẫn có thể gây bỏng, tổn thương hoặc tử vong.
"Tôi biết ngay mà," Trần Hồi cười lạnh, "Mọi chuyện đâu có dễ thế—"
Lý Vũ Du đang nằm rạp trên đất bỗng hét lớn: "Bắn vào cái máy màu trắng đó!"
Trần Hồi lập tức nhận ra điều gì đó, ngẩng phắt đầu lên. Hắn thấy chiếc máy sấy nhiệt độ cao màu trắng kia không biết từ khi nào đã sáng đèn hoạt động. Trên máy còn có thêm mấy lọ thuốc thử dán ký hiệu cảnh báo nguy hiểm.
Có lẽ là Lý Vũ Du đặt lên trong lúc đèn tắt, cũng có thể là Văn Tự làm theo chỉ dẫn của cậu ta.
"Đừng quan tâm đứa dưới đất!" Trần Hồi cũng gào lên, "Bắn đứa cầm súng ấy!"
Nhưng đã muộn.
Văn Tự lúc này đã nhắm chính xác vào những lọ thuốc thử. Dù chỉ là đạn rỗng, cũng đủ sức phá vỡ lớp thủy tinh mỏng manh ấy. Những thuốc thử có tính ăn mòn mạnh tràn lên bộ phận gia nhiệt, luồng nhiệt trong chớp mắt bốc lên, các chất oxy hóa mạnh và chất lỏng dễ cháy vừa bị bắn vỡ trước đó lập tức phản ứng trong luồng hơi nóng—
Một tiếng nổ chấn động, phòng thí nghiệm ầm ầm nổ tung.
Lý Vũ Du chưa bao giờ trải qua cơn đau dữ dội đến vậy.
Vết thương trên mắt cá chân kéo theo toàn bộ dây thần kinh đau đớn, cả chân tê dại, nhiệt độ cơ thể tụt nhanh.
Cậu thậm chí không còn nhìn rõ mình chảy bao nhiêu máu nữa, khói bụi bao trùm cả căn phòng, việc hít thở trở nên cực kỳ khó khăn.
Bỗng nhiên, phía trước lờ mờ lóe lên một bóng đen - qua làn khói dày, nửa vạt áo sơ mi lộ ra, đủ để nhận ra đó là tên vệ sĩ. Cánh tay trái của hắn đã bị bỏng hoàn toàn, chỉ dựa vào một chân mà loạng choạng tiến lên từng bước.
Hắn xuyên qua làn khói mù, nhìn thấy Lý Vũ Du đang nằm dưới bàn, rất có tinh thần nghề nghiệp mà giương súng—
Đoàng—
Tên vệ sĩ ngã gục giữa khói bụi dày đặc, và tiếng súng ấy kéo theo vụ nổ thứ hai - trong nháy mắt, thêm nhiều ống nghiệm và chai lọ đồng loạt nổ tung.
Nhưng Lý Vũ Du không bị mảnh kính nào cắt trúng.
Cậu được Văn Tự ôm chặt vào lòng, tay trái Văn Tự che lên mặt cậu.
Vết thương bỗng truyền đến cảm giác mềm mại - Lý Vũ Du mơ màng nhận ra đó là vạt áo của Văn Tự. Anh ta dùng áo của mình bịt kín miệng vết thương, ngăn không cho cậu mất máu quá nhiều.
"Tốt quá," Lý Vũ Du lẩm bẩm, "Anh không sao cả."
Theo kế hoạch của cậu, lẽ ra phải dẫn Trần Hồi đến gần máy sấy rồi để Văn Tự kích nổ từ xa - như vậy Văn Tự mới có thể ít bị thương tổn nhất. Nhưng chuyện nổ tung thế này không ai nói trước được, cho đến phút cuối cùng Lý Vũ Du vẫn thấy lo lắng bất an.
"Suỵt," cậu không nhìn rõ gương mặt Văn Tự, nhưng nghe thấy giọng Văn Tự vang lên, "Đừng nói, cũng đừng cử động."
Lý Vũ Du im được hai giây, lại lập tức không nghe lời: "Dưới lầu, dưới lầu còn một tài xế, phải khóa cửa lại."
Văn Tự nhắc cậu: "Tài xế không có thẻ ID, hắn không lên được. Với cả động tĩnh lớn thế này, chắc mấy người trực ban xui xẻo của Viện Quân Khoa các cậu đang chạy tới rồi."
"Ừm," Lý Vũ Du trả lời. Sau đó dùng giọng yếu ớt hỏi: "Đồ đâu rồi?"
Cậu hơi hoảng: "Đồ đâu?"
Bàn tay cậu quờ quạng dưới sàn, mãi mới chạm được chiếc hộp trắng. Ôm nó vào ngực, cậu mới yên tâm mà ngậm miệng.
"Rốt cuộc trong đó là gì vậy?"
Giọng Trần Hồi khàn khàn vang lên giữa làn khói. Lý Vũ Du theo bản năng cảnh giác, cố chống người dậy.
Văn Tự ngăn cậu lại: "Không sao, hắn không cử động được nữa rồi."
Không thể nhúc nhích nhưng Trần Hồi vẫn lên tiếng chất vấn: "Thứ cậu giấu ở đây rốt cuộc là gì?"
Dù nói chuyện rất khó khăn, nhưng lúc này Lý Vũ Du rất vui lòng giải đáp cho hắn: "Thuốc giải."
"Cái gì?"
Lý Vũ Du bổ sung câu nói hoàn chỉnh hơn một chút: "Tỉ lệ thành công 80%, thuốc giải ngăn chặn tác dụng của LSD-29, nhưng vẫn chưa hoàn thiện."
Trước khi mọi chuyện xảy ra, Lý Vũ Du đã thấy bất an về thứ mình tạo ra. Dù khi ấy nó vẫn chưa gây ra hậu quả gì, nhưng chỉ cần nghĩ tới khả năng đó thôi, cậu đã như ngồi trên đống lửa. Cậu ở lì trong phòng thí nghiệm suốt hai tuần, cho đến khi bị tin dữ ập đến cắt ngang. Về sau, mỗi lần nhớ lại khoảng thời gian hai tuần ấy, cậu chỉ còn ấn tượng về khoảnh khắc rơi xuống cuối cùng - hoàn toàn không thể nhớ nổi mình đã làm gì trước đó.
Văn Tự cũng lên tiếng, Lý Vũ Du lập tức nhận ra giọng điệu quen thuộc của anh ta: "Xem ra tình đồng môn của các cậu hơi plastic nhỉ. Với cái kiểu tâm lý giết một con côn trùng còn thấy khó khăn như cậu ấy, sao mà làm ra nổi mấy thứ nguy hiểm hơn."
"Anh thì biết cái gì," Trần Hồi khó nhọc phản bác, "Thiên tài luôn phải có sự cố chấp với thành quả của mình."
"Tôi không phải thiên tài," Lý Vũ Du nói, "Tôi là đồ ngu."
Trần Hồi ho khan dữ dội: "Tôi còn một câu hỏi..."
Văn Tự nói: "Cậu nhiều chuyện thật."
Trần Hồi không để ý đến hắn: "Làm sao cậu biết... làm sao cậu biết Văn Tự đang giả vờ... tôi không cho hai người cơ hội nói chuyện riêng, chẳng lẽ chỉ nhờ ánh mắt mà hiểu nhau sao..."
Lý Vũ Du lần này không đáp.
Có lẽ ai cũng muốn biết sai lầm của mình nằm ở đâu, nếu không thì nỗi uất ức này chẳng thể nguôi. Trần Hồi thúc giục: "Trả lời tôi."
Văn Tự không nhịn được thay Lý Vũ Du giải đáp: "Nếu tôi thực sự định b*p ch*t cậu ấy, sẽ không chậm vậy đâu. Khi đó tôi dùng khẩu hình nói rằng—"
Cộp. Hình như là tiếng đầu đập vào góc bàn.
Không nghe thấy câu nói tiếp theo của Trần Hồi, Lý Vũ Du hỏi: "Hắn sao vậy?"
"Không biết," Văn Tự nói, "Có thể là chết rồi, cũng có thể là ngất rồi."
"Vậy à."
Nhưng Lý Vũ Du lúc này như mở khoá van miệng, không im lặng được hai giây, lại hỏi: "Lúc đó anh dùng khẩu hình nói gì?"
"Cậu không thấy à?"
"Lúc đó tôi sắp thấy Chúa rồi, sao còn thấy được anh chứ."
Văn Tự không trả lời mà hỏi ngược lại: "Vậy cậu làm sao biết tôi không sao?"
"Vì câu nói trước đó của anh."
"Câu nào?"
"Anh nói anh chưa từng thích tôi."
Văn Tự hiếm khi không trả lời ngay.
Một lúc lâu sau mới hỏi: "Cuối cùng cậu cũng nhớ ra rồi à?"
"Phải," Lý Vũ Du đột nhiên cười, "Tôi nhớ ra hết rồi."