Hôm Nay Vẫn Ổn - Chiết Châu

Chương 38: Viên đạn

Trước Tiếp

"Bắn trúng chỗ nào rồi? Tình hình của Văn Tự bây giờ ra sao?"

"Hình như là tim... Em đang cố cầm máu, nhưng, nhưng hoàn toàn vô ích, giờ phải làm sao đây chị Vi?"

Trong giọng nói lộ rõ sự hoang mang bất lực, thậm chí còn có cả tiếng nghẹn ngào sắp khóc.

Xe của Thành Vi bật đèn cảnh báo dừng trên làn đường khẩn cấp, tiếng tít tít đều đặn vang lên quấy nhiễu suy nghĩ của cô, khiến cô hơi bực bội.

"Em hiện giờ có gặp nguy hiểm không?" Thành Vi hỏi, "Văn Tự quay về một mình à?"

"Đúng, đúng vậy, tạm thời em chưa thấy ai khác, anh ta tự lái xe về."

Thành Vi ngừng vài giây, cuối cùng cũng quyết định: "Vậy em đừng làm gì, chị tới giúp em, có chuyện gì phải lập tức báo cho chị."

Cô tắt đèn cảnh báo, khởi động lại xe, kéo phanh tay. Đêm khuya xe cộ thưa thớt, con đường rộng thênh thang càng thêm trống trải. Nhờ vậy mà tốc độ xe của Thành Vi đã vọt lên một con số cực kỳ đáng sợ, đèn đường trong gương chiếu hậu bị kéo thành từng vệt sáng đứt gãy, rung lắc.

Rẽ một khúc ngoặt, xe chạy vào một tuyến đường hoàn toàn xa lạ, lại còn băng qua một đoạn đường đang thi công nên buộc phải giảm tốc. Cô men theo địa chỉ đã nhận, chạy thêm không lâu thì một khu biệt thự hẻo lánh hiện ra trước mắt.

So với thời gian hẹn ban đầu là nửa tiếng, thực tế cô chỉ mất chưa đến hai mươi phút.

Khác với những khu biệt thự xa hoa nổi tiếng trong Khu 11, nơi này tuy được xây dựng khá bề thế, nhưng có lẽ vì vị trí quá vắng vẻ nên tình hình bán ra không mấy khả quan. Phần lớn các căn vẫn còn trống trơn, chỉ có vài căn đã bán thì đang trong quá trình sửa sang. An ninh và quản lý khu vực cũng chưa hoàn thiện, cổng khu gần như mặc cho người ra vào tự do.

Dù vậy, Thành Vi vẫn đỗ xe từ khá xa, rồi đi bộ vào.

Chẳng mấy chốc cô đã tìm được địa chỉ mà Lý Vũ Du gửi, là căn ở góc trong cùng, sáng đèn, trông chói mắt giữa màn đêm tối om.

Thành Vi cố gắng bước nhẹ hết mức, men theo ngoài tường cẩn trọng quan sát một vòng - đúng như lời Lý Vũ Du, đừng nói trong phạm vi trăm mét, ngay cả ba bốn trăm mét quanh đây cũng chẳng thấy bóng dáng người sống.

Có một chiếc xe đậu dưới lầu, khác hẳn xe của cô, là một chiếc xe sang chỉ cần nhìn ống xả thôi cũng biết đắt đỏ.

Khả năng cao là xe Văn Tự lái đến.

Một vài chi tiết quả nhiên trùng khớp với dự đoán, Thành Vi không nán lại lâu mà bước thẳng qua cánh cổng không khóa. Phong cách thiết kế ở đây rất lạ, mang vẻ lạnh lẽo và trang nghiêm, nhưng ưu điểm là cách bày trí tối giản khiến cấu trúc căn nhà khá rõ ràng, Thành Vi chẳng tốn mấy công sức đã tìm được thư phòng.

Cô đẩy cửa bước vào, tình cảnh bên trong cũng đúng như dự liệu - một thân thể đàn ông ngã gục trong vũng máu, quần áo xộc xệch, không còn dấu hiệu hô hấp, trên ngực chồng chất vài chiếc khăn thấm đỏ, cho thấy đã từng cố gắng cầm máu, nhưng vẫn không ngăn được máu trào ra, có chỗ trên sàn đã khô lại.

Còn Lý Vũ Du thì ngồi bệt cách thi thể mấy mét, dựa lưng vào bàn gỗ, gần đó có một khẩu súng rơi dưới đất. Trông cậu mất hồn lạc vía, có lẽ còn chẳng ý thức được bản thân đang run rẩy dữ dội đến thế nào.

"Em sao rồi? Ổn không?"

Thành Vi đứng cách vài mét hỏi. Lý Vũ Du ngẩng đầu, như nhìn về phía cô, nhưng môi mấp máy mấy lần vẫn không nói thành lời.

Thành Vi ngồi xổm xuống, chăm chú nhìn vết máu bên cạnh. Là máu thật.

"Anh ta chắc chắn chết rồi à?" Thành Vi chỉ Văn Tự dưới đất.

"Vâng," Lý Vũ Du khó khăn đáp, "Em đã cố cầm máu, nhưng tim không còn đập nữa."

Thành Vi áp mu bàn tay lên cổ tay phải lộ ra của Văn Tự, nhiệt độ rất lạnh. Cô hơi do dự, nghĩ có nên kiểm tra vết thương chí mạng lần cuối hay không, nhưng hôm nay ra ngoài không mang găng tay, nếu tùy tiện động vào sẽ dễ để lại—

Tích, tích, tích. Có tiếng động vang lên.

Thành Vi cảnh giác rụt tay lại: "Tiếng gì thế?"

Lý Vũ Du cũng ngạc nhiên, hoảng hốt nhìn quanh, rồi nhặt lên chiếc đồng hồ đắt tiền đã vỡ mặt kính nằm dưới đất: "Hình như nó đang báo động."

"Ý em là sao?" Sắc mặt Thành Vi thoáng nặng nề, "Chẳng phải em đã tắt hết báo động ra vào trong nhà rồi à?"

"Không liên quan đến mấy cái đó," Lý Vũ Du nói, "Chiếc đồng hồ này chắc đã được Văn Tự cải tạo lại, bình thường nó theo dõi dấu hiệu sinh tồn của anh ta. Giờ thì những dấu hiệu ấy biến mất, nên đồng hồ tự động gửi cảnh báo. Em đoán trong vòng nửa tiếng nữa sẽ có người tới đây."

"Giờ phải làm sao đây?" Lý Vũ Du nhìn Thành Vi đầy bất lực, "Chúng ta có nên lập tức rời đi không?"

Khác với Lý Vũ Du, sau một thoáng căng thẳng, Thành Vi đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Cô bỏ qua ý định kiểm tra thi thể của Văn Tự, chỉ đơn giản quan sát sơ bộ khắp phòng. Giá sách, laptop, máy hủy tài liệu đã bị phá hỏng, và nhiều mảnh giấy trắng rơi vãi khắp nơi. Cuối cùng, ở một góc của giá sách lớn, cô nhạy bén phát hiện ra một két sắt.

"Khoan đã."

Cô bước đến gần, phát hiện đó là mẫu đời mới, kết cấu vô cùng chắc chắn, nhìn thế nào cũng không thể phá từ bên ngoài; nhưng cách đặt mật mã vẫn theo kiểu truyền thống, không dùng vân tay hay quét võng mạc, chỉ cần bốn chữ số.

Thành Vi quay đầu nhìn Lý Vũ Du: "Em có biết mật mã két sắt này không?"

Lý Vũ Du lắc đầu: "Sao lại quan tâm đến cái này?"

Thành Vi nghĩ ngợi một lát, rồi đưa ra lý do: "Nhà họ Văn có một cơ sở dữ liệu lớn, trước đây từng hợp tác với nhiều tổ chức, lưu trữ rất nhiều dữ liệu dự phòng, biết đâu trong đó có thông tin liên quan đến Nghiêm Nhược Vân. Chị nghe nói máy chủ có quyền hạn truy cập dữ liệu đó được đặt ngay trong tập đoàn, ra vào không khó nhưng đăng nhập thì cần mã khóa, chắc chỉ mình Văn Tự có. Rất có thể nó đang ở trong két sắt này."

"Em hiểu rồi," Lý Vũ Du gật đầu, "Nhưng em thực sự không biết mật mã."

"Dù gì thì cũng còn nửa tiếng nữa người mới đến," Thành Vi cân nhắc rồi đưa ra kết luận, "Em cố nghĩ cách, thử một lần xem sao."

Lý Vũ Du quỳ xuống trước két sắt, tay đặt lên mấy lần, lưỡng lự trên bàn phím hồi lâu, lại buông xuống.

Thành Vi ở phía sau nhắc: "Sinh nhật của anh ta thì sao?"

Trong khoảng thời gian nghe lén Văn Tự, Lý Vũ Du có điều tra sơ qua tư liệu cơ bản của anh ta. Dựa vào ký ức mơ hồ, cậu thử nhập mật mã, mỗi lần nhấn một con số đều vang lên tiếng bíp tương ứng. Nhập xong bốn số, màn hình bỗng đỏ lên, hiển thị mật mã sai, còn lại ba lần thử.

Thành Vi: "Hoặc là ngày thành lập tập đoàn gì đó."

Lý Vũ Du tiếp tục thử hai dãy bốn số khác, vẫn báo sai.

Thành Vi: "Em nghĩ kỹ lại xem, anh ta có từng nhập mật mã nào trước mặt em không."

Lý Vũ Du không hề tìm thấy ký ức nào liên quan, nhưng chợt nhớ tới một lần, Văn Tự từng khen mật khẩu điện thoại của cậu là "đại đạo chí giản".

Không đến mức vậy chứ. Dù nghĩ thế, Lý Vũ Du vẫn đặt tay lên, thử nhập dãy số cuối cùng - bốn số 8.

Màn hình phát ra ánh sáng xanh lục khác hẳn vừa rồi, kèm tiếng động cơ vận hành, sau đó bánh khóa xoay nửa vòng theo chiều kim đồng hồ, két được mở.

Lý Vũ Du trợn mắt há hốc mồm kéo cửa két ra, mọi thứ bên trong hiện rõ - toàn là những thỏi vàng xếp chồng, y hệt khoản thù lao mà trước đây cậu nhận được khi đến khám bệnh tại nhà.

"Mã khóa chắc là dạng chip hoặc thiết bị lưu trữ cầm tay?" Lý Vũ Du vừa nói vừa nhìn quanh bên trong, "Nhưng trong này hình như chỉ có vàng thôi."

Một lúc lâu không có hồi đáp, Lý Vũ Du quay đầu lại, đối diện trực tiếp với lỗ đen.

Khẩu PB không biết từ lúc nào đã nằm trong tay Thành Vi, và cô đang chĩa thẳng nòng súng vào trán cậu.

Ánh mắt cô không nhìn theo nòng súng, mà vẫn chăm chú tìm kiếm trong két sắt, kiểm chứng xem ba chữ "chỉ có vàng" kia có đúng hay không.

Sau một hồi, khi đã xác nhận xong, cô tiếc nuối dời ánh mắt sang đầu Lý Vũ Du.

"Chị Vi..." môi Lý Vũ Du run rẩy, "Chị định làm gì?"

"Theo lý mà nói, những lúc thế này nên nói vài lời tạm biệt, nhưng tiếc là hôm nay hơi gấp," Thành Vi nói, "Kế hoạch ban đầu cũng không phải ở đây, tôi định đưa cậu ra ngoài khu vực này, chọn một chỗ tốt, để lúc ra đi cũng được yên ổn. Bỏ qua những chuyện khác, thật ra tôi vẫn rất thích cậu. Chỉ tiếc kế hoạch không theo kịp biến số, nhất thời tôi chưa nghĩ ra phương án thay thế, sợ để lâu sinh biến, nên trước mắt giải quyết việc cấp bách đã, sau này tính tiếp. Chỉ là hơi thiệt thòi cho cậu rồi."

Cô hiếm khi nói một đoạn dài như thế, đáng tiếc Lý Vũ Du lại chẳng nghe lọt chữ nào.

Cậu chỉ ngơ ngác hỏi: "Tại sao?"

"Xin lỗi, nếu giải thích lý do thì không còn thời gian nữa," Thành Vi đặt tay lên cò súng, "Để sau này tôi đi tảo mộ cho cậu, sẽ kể cho cậu nghe."

Ngay khoảnh khắc cô chuẩn bị bóp cò, Lý Vũ Du nhắm chặt mắt, cuối cùng hét toáng lên: "Anh còn không đứng dậy thì tôi thật sự chết con mẹ nó bây giờ—"

Đồng tử Thành Vi chợt co rút, nhưng ngón tay đã bóp cò, chỉ là không có lực giật lại như dự đoán - súng không có đạn.

Phía sau có động tĩnh, Thành Vi vẫn giữ tư thế cầm súng quay đầu lại, thấy Văn Tự đang đứng nguyên chỗ cũ, bình yên vô sự. Cô phản ứng nhanh, định chạy ra ngoài, nhưng vị trí không thuận lợi, vừa bước ra một bước đã bị bàn tay dính máu của Văn Tự siết lấy cổ. Ngón tay Văn Tự rất dài, siết mạnh không chút thương tiếc, cổ cô lập tức hiện gân xanh.

Cô muốn nói gì đó, nhưng khí quản bị ép chặt không phát ra tiếng. Trên vùng da bị siết có cảm giác lạnh buốt đau nhức, cô nhận ra có kim tiêm đang đâm vào da thịt mình.

"Xin lỗi, dạo này tài chính hơi eo hẹp," Văn Tự vừa đẩy ống tiêm vừa giải thích, "Đạn chỉ có thể mua được từng viên một thôi."

Trước Tiếp