Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Editor: moonstruck.noir
—
Ba chữ ấy vừa thốt ra, cả căn phòng lập tức chìm vào im lặng. Chỉ còn âm bass nặng nề từ sàn nhảy tầng dưới vọng lên từng nhịp, chứng minh nơi này vẫn là một thế giới có âm thanh.
Vẻ mặt Dương Hoa đầy khó hiểu, người lên tiếng trước lại là Văn Tự: "Ồ? Còn có cả nhân vật này sao?"
"Chưa kể với anh hả?" Dương Hoa vỗ vỗ bụi trên tay, "Có lẽ không phải ai cũng thích đem chuyện đời tư ra nói, cũng dễ hiểu thôi."
Lý Vũ Du cảm thấy mặt dây chuyền trong tay nặng tựa hai mươi cân.
Cậu im lặng hồi lâu mới trả lời: "Tôi với đàn anh Trần Hồi, cũng đã lâu không gặp rồi."
"Ồ, chia tay rồi à," Dương Hoa tỏ vẻ thấu hiểu, "Thế thì càng dễ hiểu."
Ký ức mới là chất liệu dễ hoen gỉ nhất.
Lý Vũ Du từng nghĩ rằng mình có thể mãi lưu giữ mọi khoảnh khắc thuộc về cậu và Trần Hồi. Dù sao thì anh ấy cũng là hình tượng sống động của những từ ngữ đẹp đẽ: dịu dàng, ân cần, ấm áp. Trong những ngày tháng ấy, mỗi câu nói của Trần Hồi đều mang sức nặng khó có thể xem nhẹ. Anh đã trao cho cậu biết bao lời hứa. Dẫu sau này những lời hứa ấy đều tan biến trong hiện thực, mất đi hết thảy ý nghĩa, thì ít ra chúng vẫn nên được mình ghi nhớ. Giờ đây chỉ còn mình có thể nhớ mà thôi.
Tiểu Du, anh ấy thích gọi mình như thế, sau này anh sẽ đưa em đến bất cứ nơi đâu em muốn.
Mặt dây chuyền bị người ta thẳng tay giật lấy. Văn Tự ngắm nghía vài giây rồi bình luận: "Sao lại gỉ sét thế này? Tôi còn tưởng ít nhất phải là bạc nguyên chất chứ."
Lý Vũ Du hoàn hồn, phát hiện Dương Hoa đã rời khỏi phòng. Cậu cố gắng giành lại mặt dây chuyền, nhưng Văn Tự nhờ vào sải tay dài mà giơ nó lên cao hơn: "Xem ra đối tượng bỏ trốn cùng tôi đây cũng không đơn giản, rắc rối đầy mình lại còn nợ tình cảm. Càng nghĩ càng thấy tôi đối xử với cậu quá khách sáo rồi."
Không phải như vậy, lẽ ra không nên như vậy. Tại sao lại phải dùng giọng điệu đầy khinh miệt để nói về những chuyện ấy?
Trong lòng Lý Vũ Du dậy sóng, cậu bốc đồng bật lại: "Chuyện anh không hiểu thì đừng nói lung tung."
Nhưng dường như cậu đã quên mất Văn Tự là người thế nào. Một bàn tay bóp chặt lấy cằm cậu: "Nếu tôi cứ nói tiếp thì cậu định làm gì?"
Văn Tự từ trên cao nhìn xuống: "Cậu có thể làm được gì? Tôi rất tò mò, nói thử xem nào."
Có lẽ cái vẻ hờ hững, thờ ơ kia vốn chẳng phải là bản chất thật sự của Văn Tự. Không hiểu sao, vào đúng khoảnh khắc này, phản ứng đầu tiên của Lý Vũ Du lại là suy nghĩ ấy. Bởi nếu anh ta thật sự nghiêm túc, thì sẽ càng không cho phép bị chống đối, càng bất chấp hậu quả, và sẽ tàn nhẫn một cách trực diện hơn.
May mà tình huống lúc đó đã cứu cậu. Bên ngoài có nhân viên phục vụ gõ cửa, hỏi trong phòng có cần thêm rượu không.
"Giải quyết chuyện trước mắt đã," Văn Tự tha cho cậu, tiện tay ném mặt dây chuyền vào lại hộp, "Về rồi chúng ta vẫn còn thời gian để tâm sự."
Lý Vũ Du ép mình phải tập trung lại. Cậu lấy chiếc laptop trong hộp ra, chỉ là một chiếc laptop cũ kỹ bình thường, là mẫu mà tổ nghiên cứu trước đây thường dùng. Vỏ máy không có ký hiệu gì, cũng chẳng nhìn ra là của ai.
Cậu thử khởi động máy nhưng thất bại, rõ ràng là đã hết pin. Điều này thực ra khá kỳ lạ. Các nghiên cứu trong tổ luôn được bảo mật nghiêm ngặt, tuyệt đối không để lọt ra ngoài Viện Quân Khoa, sao có thể tùy tiện bỏ lại một thiết bị nhạy cảm như laptop trong quán bar được chứ?
Trừ khi là cố tình. Nhưng vì sao? Bên trong chứa cái gì?
Phải sạc pin mới có câu trả lời. Lý Vũ Du đặt máy trở lại hộp, không muốn nán lại nữa: "Về rồi tính tiếp."
Trên màn hình điện tử hiện lên con số đếm ngược, còn hai mươi giây nữa là đến nửa đêm, cũng là lúc đám đông sôi động nhất. Lý Vũ Du ôm chặt chiếc hộp chen qua biển người, một kẻ mang mặt nạ dã thú đang nhảy nhót bất ngờ vung tay, suýt nữa hất ngã cậu.
Loáng thoáng nghe người kia nói xin lỗi. Lý Vũ Du chỉnh lại mặt nạ, phất tay ra hiệu không sao.
Cậu dừng lại quan sát xung quanh, nhận ra mình và Văn Tự đã bị dòng người tách ra, cách nhau chừng năm mét. Mùi khói thuốc và rượu nồng nặc khiến đầu cậu ong ong, Lý Vũ Du quyết định ra ngoài đứng đợi.
Dọc đường cậu vừa chen vừa nói "xin nhường đường", nhưng chẳng mấy ai để ý. Khom người len lỏi mấy chục bước, cuối cùng cũng gần đến cửa.
Không may lại va phải lồng ngực ai đó. Ngẩng đầu lên, hóa ra là gương mặt quen thuộc - Hoa Tiên Tử ở một chiều không gian khác.
Đối phương có vẻ đang quẩy hết mình, áo khoác không còn, chỉ mặc chiếc áo ba lỗ đen, mặt nạ trên đầu trông chẳng ăn nhập gì cả.
Hoa Tiên Tử gào lên: "Sao giờ chỉ còn mỗi chú thỏ vậy—"
Lý Vũ Du không nghe rõ: "Hả?"
Hoa Tiên Tử: "Tôi nói là—thỏ ơi—có muốn chơi cùng tôi không—"
Câu này thì Lý Vũ Du nghe được, cậu lắc đầu lia lịa: "Không cần đâu."
Nhưng Hoa Tiên Tử chẳng thèm quan tâm đến lời từ chối, trực tiếp nắm lấy tay cậu: "Thử đi mà—chơi với tôi vui lắm—"
Đầu Lý Vũ Du càng đau hơn. Cậu chưa từng gặp phải kiểu quấy rối này, muốn giằng ra, nhưng Hoa Tiên Tử lại khỏe bất thường, còn liên tục kéo cậu va vào người mình. Quá hỗn loạn, tầm nhìn cũng bị che khuất. Mấy lần vùng vẫy thất bại, Lý Vũ Du bắt đầu bực bội, định dùng góc nhọn của chiếc hộp đẩy đối phương ra.
——Nhưng bỗng phát hiện hộp đã biến mất.
Còn chưa kịp phản ứng, Hoa Tiên Tử đang quấy rối cậu cũng buông tay. Lý Vũ Du kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy ở cửa bóng dáng Dã Thú và Hoa Tiên Tử cùng chạy ra.
Là ăn trộm.
"Lý Vũ Du."
Cậu nghe thấy giọng của Văn Tự, quay đầu lại thì thấy chiếc mặt nạ sói nổi bật giữa đám đông, nhưng bị ngăn cách nên không thể chạm tới mình. Mặt nạ chỉ che nửa trên gương mặt, Lý Vũ Du dựa vào khẩu hình miệng đoán ra câu tiếp theo của Văn Tự: "Đừng đi."
Ngẩng lên một chút, cậu thấy rõ đôi mắt của Văn Tự, chưa bao giờ kiên quyết đến thế.
Anh ta đang ra lệnh.
——Nhưng lệnh thì sao chứ?
Đó là manh mối, và là mặt dây chuyền của Trần Hồi.
Lý Vũ Du dứt khoát quay đầu, mạnh mẽ đẩy hai người chắn trước mặt, lao theo hai tên trộm ra ngoài. Thời gian chậm trễ không lâu, Hoa Tiên Tử và Dã Thú vẫn chưa chạy xa, còn có thể thấy rõ bóng lưng một trước một sau.
Hai tên đó cũng ngoái lại, mấp máy môi chửi một tiếng: "Đờ mờ." Rồi liền tăng tốc bỏ chạy.
Vừa nãy mới uống vài ngụm rượu, giờ vận động mạnh khiến tim chịu áp lực, Lý Vũ Du cảm thấy có chút khó thở. Nhưng chấp niệm trong lòng lại thôi thúc một sức mạnh tinh thần phi thường, buộc cậu phải vượt qua cảm giác khó chịu của cơ thể.
Cậu chạy nhanh chưa từng thấy. Khi Dã Thú và Hoa Tiên Tử ngoái lại, phát hiện không ổn, tới một ngã rẽ thì lập tức tách ra hai hướng. Hoa Tiên Tử ôm chiếc hộp chạy thẳng, Lý Vũ Du không chút do dự mà đuổi theo.
Chạy càng xa, xung quanh càng tối, như lạc vào nơi không có đèn đường. Cơ thể bắt đầu kiệt sức, cậu chỉ còn biết cắn răng chịu đựng.
Nhưng có vẻ Hoa Tiên Tử cũng chẳng khá hơn cậu là bao, vừa chạy vừa r*n r* đau đớn.
Cuối cùng, Hoa Tiên Tử dừng lại ở một ngã tư vắng vẻ không một bóng người, xung quanh bán kính năm mươi mét không thấy cửa hàng nào.
"Má, hết chạy nổi rồi."
Lý Vũ Du cũng muốn khóc: "Tôi cũng hết nổi rồi."
Hoa Tiên Tử quay người, rút từ túi ra một con dao nhỏ, chĩa về phía cậu: "Dừng lại, anh Thỏ, dừng. Đừng qua đây."
Lý Vũ Du nghe lời, đứng yên.
Hoa Tiên Tử thở hổn hển, nói lắp bắp: "Không phải tôi nói chứ, anh Thỏ, mẹ nó, tới mức này luôn à? Trời ơi, tôi thấy cậu ngồi phòng riêng, quần áo toàn hàng hiệu, chắc cũng có tiền, bị ăn trộm tí quà thôi mà, có cần đuổi tận mạng vậy không? Keo kiệt thế này thì sống còn có ý nghĩa gì nữa?"
Lý Vũ Du cũng th* d*c. Cậu biết mình hành động quá bốc đồng, tay không tấc sắt, chắc chắn không đủ tư cách để đối đầu bằng vũ lực, bèn thử thương lượng với Hoa Tiên Tử: "Không phải quà đâu, trả lại tôi đi, anh Hoa. Anh muốn tiền thì tôi có thể đưa riêng."
"Ồ, vậy tức là trong hộp này có thứ đáng giá à?" Hoa Tiên Tử nhanh trí, "Thế thì tôi phải xem kỹ đã, cậu định trả tôi bao nhiêu?"
Trong bóng tối mù mịt chẳng thấy gì, Hoa Tiên Tử giữ nguyên tư thế chĩa dao đi đến giữa đường, mượn chút ánh trăng duy nhất, một tay mở hộp. Hắn nhìn không rõ lắm: "Cái gì đây? Tôi tưởng ít ra cũng là mấy chai rượu ngon gì đó, nặng vậy cơ mà."
Lý Vũ Du tiếp tục thuyết phục: "Không có giá trị gì đâu, là mấy món của ông chủ, chỉ tiện tay bỏ vô hộp thôi. Anh trả tôi, giá cả có thể thương lượng."
Nhưng Hoa Tiên Tử cũng có cái cố chấp của riêng mình. Hắn thẳng thừng ngồi xổm xuống, quăng hộp xuống đất rồi lôi từng món ra xem: "Cái quái gì vậy, một cái mặt dây chuyền gỉ sét? Laptop thì còn bán được ít tiền, nhưng máy xài cả chục năm rồi, giờ ai còn dùng mẫu này nữa chứ?"
"Đúng đó, nên tôi mới nói không đáng giá mà," Lý Vũ Du khóc không ra nước mắt, "Nói rồi mà anh không tin."
"Không đáng giá mà cậu đuổi theo tận đây? Tôi không tin." Có lẽ do bẩm sinh đa nghi, Hoa Tiên Tử giơ cái laptop lên soi dưới ánh trăng, ngẫm nghĩ một lát, rồi mở miệng: "Thế này đi, mười lượng vàng."
Lý Vũ Du trợn mắt há hốc mồm: "Mười lượng? Cả cái laptop này cũng chỉ nặng có 500 gram thôi!"
*Chỗ này Hoa Tiên Tử nói "mười lượng vàng" = giá trị vàng. Lý Vũ Du lại cố tình hiểu thành "mười lượng" = cân nặng. Cái laptop cũ nặng 500g đổi lấy mười lượng vàng (cũng nặng 500g) là chuyện vô lý.
"Không mặc cả," Hoa Tiên Tử rất kiên quyết, "Tôi xưa nay làm ăn luôn—"
Hắn chưa kịp nói hết câu.
Hai người đều quá mức tập trung, không ai để ý một chiếc xe địa hình màu nâu sẫm đã đỗ ở góc đường từ khi nào, cũng chẳng ai nghe thấy tiếng động cơ rền vang. Chiếc xe ấy suốt dọc đường đều tăng tốc, không hề giảm ga, lao thẳng về phía Hoa Tiên Tử với một tốc độ cực kỳ nguy hiểm.
Hoa Tiên Tử còn chưa kịp né bước nào, mới quay đầu được nửa chừng thì cả cơ thể đã bị hất văng lên không trung, rồi nặng nề rơi xuống đất.
Chiếc xe địa hình sau cú va chạm mới chịu giảm tốc, lập tức lùi ngược ngay tại chỗ, lạnh lùng cán qua cơ thể bê bết máu của Hoa Tiên Tử thêm lần nữa.
Xe không chỉ cán một lần. Chiếc laptop cũ kỹ bị lốp cao su nghiền nát, nổ tung thành những mảnh vụn văng khắp nơi.
Lý Vũ Du không kêu được thành tiếng. Một bàn tay đã bịt chặt miệng cậu, kéo cậu lùi sâu vào bóng tối.
Dựa vào mùi hương, cậu liền nhận ra đó là Văn Tự.
Tại sao mỗi lần chứng kiến những cảnh máu me tàn khốc thế này, anh ta đều có mặt?
"Tôi đã bảo cậu đừng đuổi theo," giọng Văn Tự lạnh băng, "Cứ không chịu nghe lời, đúng không?"