Hôm Nay Vẫn Ổn - Chiết Châu

Chương 24: Ước nguyện

Trước Tiếp

- Khi dự án kết thúc, em có ước nguyện gì không?

- Ước nguyện?

- Thư giãn một chút đi, con người không thể chỉ làm việc, phải biết tận hưởng cuộc sống. Hơn nữa, em không muốn cùng anh làm gì đó sao?

- Muốn chứ, nhưng em chẳng nghĩ ra được điều gì cả.

- Anh lái xe chở em đi dạo nhé? Đi xa một chút, buổi tối dựng lều hoặc ngủ trong xe, rồi sáng hôm sau đón bình minh, men theo rừng hoặc bờ biển mà đi, lái thẳng cho đến lúc hoàng hôn.

Rừng rậm lướt qua ngoài cửa sổ, mặt trời treo ngay trước mắt.

Tất cả yếu tố đều đủ cả, nhưng lại hoàn toàn khác biệt. Sai thời điểm, sai chiếc xe, sai người. Thế nhưng phong cảnh vẫn đẹp như trong tưởng tượng, đẹp đến trong trẻo, đẹp đến tinh khiết, và đẹp đến tàn nhẫn.

Không rõ là vì tâm trạng gì, Lý Vũ Du khẽ liếc nhìn Văn Tự một cái, nhẹ như chuồn chuồn lướt nước. Ra-đa của Văn Tự vẫn nhạy bén như thường: "Sao vậy?"

"Không có gì." Lý Vũ Du nhìn thẳng phía trước, không làm thêm động tác thừa nào.

Trước khi được quy hoạch thống nhất, Khu 12 vốn quen được gọi là Lai Phố. Nơi đây tựa núi kề sông, là miền quê của thiên nhiên, cư dân bản địa sống hòa hợp cùng muông thú, được xem như một vùng đất lành. Nhưng vào thời chiến, nhờ lợi thế địa hình mà nơi này thu hút một lượng lớn dân chạy loạn, phá vỡ hệ sinh thái nguyên sơ, trở nên hỗn tạp, tranh chấp nội bộ liên miên, về sau thì dần suy tàn, phát triển đình trệ. Sau khi vị tổng thống tiền nhiệm lên nắm quyền, ông đã tiến hành quy hoạch thống nhất và gộp toàn bộ khu vực này thành Khu 12.

Văn Tự trên đường đi đã tóm tắt cho Lý Vũ Du tình hình cơ bản, đại khái là nhân lúc cậu ngủ, anh ta cuối cùng cũng bắt được một tín hiệu yếu ớt (Lý Vũ Du nghi rằng anh ta đã trèo lên cây), rồi liên lạc được với cấp dưới đi cùng. Người đó báo rằng trong Khu 12 có không ít tai mắt của lính đánh thuê đang ẩn náu, với khả năng hiện tại của bọn họ thì không thể loại bỏ hết. Cấp dưới khuyên rằng tốt nhất nên rút lui ngay khi còn có thể - đi đường vòng để cứu vãn tình thế.

Văn Tự quay đầu xe khỏi con đường cụt, chạy ngược lại một đoạn, qua ngã rẽ phức tạp thì rẽ vào một con đường đất còn dang dở. Suốt quá trình không hề dùng định vị hay bản đồ, khiến Lý Vũ Du hơi thắc mắc: "Anh thuộc đường à?"

"Không hẳn," Văn Tự đáp, "Lần khảo sát địa điểm tôi từng đến đây, nên đại khái còn nhớ sơ sơ."

Biết dùng súng, rất giỏi dùng dao, lái xe cừ, không sợ đau, không sợ chết, sợ gì thì không rõ, muốn gì cũng chẳng biết. Rõ ràng sinh ra đã ngậm thìa vàng, nhưng lại sống như phần tử nguy hiểm. Thích phân tích người khác có lẽ là tật xấu của Lý Vũ Du, nhưng với Văn Tự thì cậu hoàn toàn bó tay - từng mảnh ghép tạo nên con người này đều phi logic.

Tốc độ xe không nhanh, nhìn hướng mặt trời thì đã gần trưa.

Xe lắc lư qua lại, im lặng một lúc lâu, Lý Vũ Du lại không nhịn được: "Có thể... dừng lại một chút được không..."

Văn Tự rất hợp tác, đạp phanh, liếc qua đã hiểu ngay: "Chóng mặt? Buồn nôn?"

Không có gì để chối, Lý Vũ Du bất lực gật đầu.

Văn Tự không nể nang bình luận: "Sao mà mỏng manh thế."

Từ tối qua đến giờ vẫn bị nhốt trong cái xe này, nếu không phải tại anh thì tôi đâu đến mức này? Lý Vũ Du ấm ức mà không thể nói ra.

Văn Tự không nói thêm gì, kéo phanh tay, xoay người xuống xe. Nghe tiếng động thì dường như đang mở cốp sau, lục lọi gần hai phút, lúc quay lại trên tay có thêm một chai nước và một viên thuốc.

Viên thuốc và Văn Tự cùng xuất hiện... Lý Vũ Du khó mà không lo lắng.

Cậu ngập ngừng hỏi: "Cái này là gì?"

Văn Tự mỉm cười đáp: "Thuốc độc, tiễn cậu đi trước một đoạn."

Lý Vũ Du còn chưa kịp giãy giụa thì Văn Tự đã tách hàm trên và dưới của cậu, tay trái ấn lưỡi, tay phải dốc nước và viên thuốc trực tiếp vào miệng, động tác chẳng hề nhẹ nhàng. Nước trào ra không ít, chảy dọc theo cằm làm ướt một mảng lớn cổ áo, trên môi dưới còn vương vài giọt nước sắp rơi, Văn Tự dùng ngón cái quệt một vòng theo đôi môi Lý Vũ Du coi như kết thúc.

Viên thuốc gặp nước đã hơi tan trước khi xuống cổ họng, vị đắng lan khắp miệng, theo kinh nghiệm thì đây là loại thuốc có thành phần an thần.

Lý Vũ Du biết Văn Tự sẽ không lấy mạng mình, dù cậu chẳng rõ mạng mình có giá trị đặc biệt gì.

Hồi ở khu chung cư, đám lính đánh thuê gần như tấn công bừa bãi, thà giết nhầm ba nghìn còn hơn bỏ sót một người. Văn Tự hoàn toàn có thể bỏ đi ngay, để mặc cậu bị bắn thành cái sàng, như thế trên đường chạy trốn anh ta sẽ bớt đi một món vướng víu.

Lý Vũ Du bị sặc ho mãi không dứt, còn Văn Tự đã nổ máy tiếp tục lên đường.

Nhật ký quan sát Văn Tự của Lý Vũ Du lại có thêm một dòng: Tính kiên nhẫn của Văn Tự lúc tốt lúc xấu, cũng không bị ảnh hưởng bởi điều kiện bên ngoài, hoàn toàn tùy vào tâm trạng của anh ta. Dù tốt hay xấu thì anh ta vẫn sẽ nở nụ cười kiểu nhân viên phục vụ, nhưng rốt cuộc bưng ra món gì thì hoàn toàn phó mặc cho số phận.

Theo thời gian trôi, mật độ cây cối dần thưa thớt, tầm nhìn cũng từ từ mở rộng.

Ngồi trong xe, Lý Vũ Du càng lúc càng buồn ngủ, cậu đoán thứ vừa nuốt hẳn là loại thuốc an thần chống say xe nào đó. Hai người không trò chuyện thêm, dưới tác dụng của thuốc, Lý Vũ Du tựa đầu vào cửa kính xe, dần dần mất đi ý thức.

Cậu tỉnh lại trong bầu không khí ẩm ướt.

Khó khăn mở mắt, phát hiện cảnh vật đã hoàn toàn khác, lúc nhắm mắt còn là rừng cây rậm rạp, mở mắt ra đã thấy sóng nước lấp lánh.

Họ đã đến bờ biển.

"Đây là đâu?"

"Bến tàu."

"Chúng ta sẽ đi tàu sao?" Lý Vũ Du hơi ngơ ngác, "Nhưng bến tàu này... hình như không giống những nơi khác?"

Không có hàng rào, cũng chẳng có những thiết bị neo đậu thường thấy, đúng là có vài con tàu lớn đậu ở đó nhưng dáng vẻ cũng hơi kỳ lạ.

"Đám Phong Nhân biết chúng ta đi bằng xe, bất kể đi đâu thì mấy ngã rẽ đều có rủi ro, chỉ còn cách đi đường biển," Văn Tự nói, "Người ở đây phần lớn đều quen biết tôi, tuy lẫn lộn đủ hạng người, có thể có tai mắt, nhưng đi từ bến của người bản địa sẽ an toàn hơn."

Lý Vũ Du không có năng lực, cũng chẳng có tư cách để đưa ra ý kiến gì.

Xe dừng lại ở một vị trí cách bờ biển không xa, phía trước lác đác có mấy người bản địa đi qua. Ngồi trong xe quan sát một lúc, dường như cuối cùng cũng chờ được thời cơ, Văn Tự để lại một câu "Ngồi yên" rồi xuống xe đi thương lượng.

Bên bờ có ba người đang đứng, quần áo và trang phục khá giống nhau, một người thân hình vạm vỡ, hai người còn lại trông yếu hơn; ngoài ra còn một người đang ngồi xổm bên cạnh, nép mình trong bóng của gã to con, nhìn như một đứa trẻ.

Lý Vũ Du vốn nghĩ anh ta sẽ tìm gã to con kia, nhưng không hiểu sao Văn Tự lại đi thẳng đến chỗ người trông như trẻ con ấy. Trong ấn tượng của cậu, Văn Tự biết nói vài câu tiếng địa phương, nhưng xem ra lần này cũng phải dùng khá nhiều ngôn ngữ cơ thể.

Trao đổi đơn giản một lúc, mấy người kia bỗng đồng loạt quay đầu nhìn sang, ánh mắt khiến toàn thân Lý Vũ Du cứng đờ.

May mà không phải cái nhìn dò xét nghiêm trọng gì, họ cùng nhau bật cười, chỉ là nụ cười ấy lại phảng phất chút gian tà, khiến sống lưng Lý Vũ Du lạnh toát.

Văn Tự thì thầm với bọn họ mấy câu, trông như đã đạt được một thỏa thuận rất vui vẻ. Khi quay lại xe, thậm chí anh ta còn cầm theo hai điếu thuốc mà bên kia đưa, to hơn đáng kể so với loại thường thấy.

Anh ta không hút, tiện tay ném vào ngăn chứa đồ: "Đi tàu của bọn họ, trời tối thì xuất phát. Giữa đường sẽ dừng lại ở hai hòn đảo, chúng ta trực tiếp xuống tàu ở khu công nghiệp - điểm đến cuối cùng."

"Họ đồng ý cho chúng ta lên tàu à?"

"Dĩ nhiên," Văn Tự trông có vẻ vết thương đã đỡ hơn, có thể hoàn toàn ngả người ra ghế, "Tôi nói mình là con trai một nhà buôn ở làng bên. Người nhà không hài lòng chuyện tôi thích đàn ông, nên đã sắp xếp cho tôi một cuộc hôn nhân. Thế nên giờ tôi đang dẫn người tình bỏ trốn."

Lý Vũ Du vừa định hỏi tiếp thì nghẹn họng.

Cậu cuối cùng cũng hiểu những ánh nhìn không mấy thiện chí ban nãy là vì sao.

Dù biết rằng trong hoàn cảnh này, bịa ra một lý do nào đó là chuyện khó tránh, nhưng...

"Không còn cách nói nào khác à?" Lý Vũ Du nhức đầu, "Anh là người giỏi nói dối như vậy cơ mà."

"Cũng có chứ, anh em khởi nghiệp thất bại bị đòi nợ, hoặc vô ý giết người rồi chạy trốn vì sợ tội... thật ra nói gì cũng không quan trọng, dân bản địa chỉ nhận tiền," Văn Tự gối hai tay sau đầu, nhắm mắt lại, "Nhưng tôi thích cách nói này hơn."

Lý Vũ Du hít sâu một hơi, cạn lời.

"Hơn nữa, ai mà biết tàu của dân bản địa có nguy hiểm hay không. Lỡ mà chìm giữa đường, biết đâu xác hai ta lại được chôn chung ở một bãi tha ma nào đó."

Lý Vũ Du giờ đã quen với với kiểu đùa cợt này của Văn Tự, nhưng điều cậu bận tâm hơn lại là chuyện khác: "... Thật sự có khả năng chìm sao?"

"Biết đâu đấy," Văn Tự điều chỉnh tư thế nằm cho thoải mái hơn, "Họ tự đóng tàu, không kiểm định, không giám sát, có từng xảy ra chuyện hay chưa thì chẳng ai rõ."

Quả nhiên, vừa thoát khỏi một cái hố, lại gặp cái hố to hơn.

Lý Vũ Du ôm mặt tuyệt vọng, bắt đầu nghĩ có nên tranh thủ viết sẵn một bản di chúc hay không, nhưng tiếc là trong xe chẳng có giấy bút.

Mà người vừa thốt ra mấy câu dọa người kia, hơi thở dần đều đặn, hẳn đã rơi vào giấc ngủ chập chờn.

Lý Vũ Du nhận ra trên người Văn Tự có chút thay đổi - chiếc đồng hồ vàng cực kỳ nổi bật, vốn được cậu chọn làm nơi giấu máy nghe lén vì Văn Tự luôn ưu ái đeo suốt, giờ đã biến mất. Có lẽ nó đã bị đem đi đổi lấy vé tàu cho cả hai.

Lý Vũ Du từng nghĩ chiếc đồng hồ ấy là vật mà Văn Tự vô cùng quý trọng. Dù quần áo, giày dép, xe cộ anh ta đều thay thường xuyên, nhưng chiếc đồng hồ xa xỉ - thứ mà thiếu gia nhà giàu nào cũng mê - anh ta lại chỉ trung thành với một chiếc. Thế mà giờ đây, anh ta lại có thể dứt khoát bỏ nó đi, chẳng lộ ra chút tiếc nuối nào.

Văn Tự ngủ rất yên tĩnh, gần như không cử động.

Tiếc là chẳng ngủ được lâu, trời dần sập tối, hoàng hôn bắt đầu hiện rõ đường nét, nhuộm mặt biển thành một dải sóng nước ánh vàng ấm áp. Nhưng trong khung cảnh vừa dịu dàng vừa hùng vĩ ấy, lại vang lên những tiếng hô chói tai, cao vút, liên tiếp không ngừng.

Lý Vũ Du giật mình, nhìn kỹ lại thì thấy hơn chục người dân bản địa đang đứng vây quanh một thứ trông giống như người rơm, trên đầu người rơm còn đội một chiếc vương miện đan lát. Mỗi người cúi đầu phát ra âm thanh theo nhịp riêng của mình, động tác thì na ná nhau nhưng lộn xộn, chẳng đồng đều gì cả.

Lý Vũ Du tò mò hỏi: "Họ đang làm gì thế?"

"Có lẽ là cầu nguyện."

Liên quan đến mạng sống của mình, Lý Vũ Du suýt muốn nhập hội luôn: "Không thể làm cho ra hồn một chút à? Đến cái chân thần rơm cũng bị bẻ què rồi."

Văn Tự bị cách tả của cậu chọc cười: "Con người chỉ cầu thần khấn Phật khi bản thân bất lực thôi."

Lý Vũ Du không thích cách nói này, nghĩ một lúc rồi vẫn nhịn không được mà phản bác: "Hồi nhỏ sinh nhật anh đâu có nghĩ vậy khi ước nguyện."

"Xin lỗi," Văn Tự lười biếng duỗi tay một cái, "Đời này tôi chưa từng ước bao giờ."

Nghi thức của người bản địa còn qua loa hơn cậu tưởng. Không chỉ người rơm bị dựng lệch cả chân, mà buổi lễ cũng chẳng kéo dài bao lâu, lác đác vài tiếng hô rồi ai nấy giải tán.

Mặt trời dần chìm hẳn xuống đường chân trời, chỉ còn sót lại chút tàn dương le lói. Văn Tự lần mò lôi từ bao thuốc đã rách bươm ra điếu cuối cùng, châm lửa. Lý Vũ Du ôm gối cuộn mình trên ghế phụ, đồng tử phản chiếu sắc màu của ánh chiều tàn.

Trái ngược với Văn Tự, cậu là người rất nghiêm túc với chuyện ước nguyện. Thậm chí từng nghĩ rằng nếu ước quá nhiều thì sẽ mất đi sự thành tâm, nên cả đời chỉ trân trọng mà ước vài điều ít ỏi.

Điều ước đầu tiên, sau khi đã cân nhắc kỹ lưỡng, là được ngắm hoàng hôn bên bờ biển.

Đây là ước nguyện duy nhất mà đến giờ cậu đã thực hiện được, dù chưa từng nghĩ nó sẽ thành sự thật trong một hoàn cảnh như thế này.

Khi ánh sáng biến mất hoàn toàn, Văn Tự búng nhẹ vào trán cậu: "Đi thôi."

Mặc dù trong lòng vẫn đầy lo lắng cho chuyến đi này, nhưng con tàu thực tế lại đồ sộ và vững chãi hơn tưởng tượng. Rõ ràng chỉ là một chiếc tàu chở hàng rời, vậy mà thân tàu lẫn bên trong vẫn đầy những chi tiết trang trí, vật liệu dùng trông cũng chẳng rẻ.

Khu sinh hoạt của thủy thủ khá rộng, có dấu vết đã được dọn dẹp, dù đồ đạc vẫn bừa bộn và rải rác.

Nhờ vào chiếc đồng hồ vàng kia, hai người được phân cho một phòng riêng rộng rãi. Khi lên tàu, Văn Tự chỉ đơn giản tỏ ý cảm ơn, rồi ôm lấy "người tình" của mình thản nhiên bước vào ở.

Trong phòng có nhà vệ sinh riêng và một chiếc giường lớn. Tuy việc phải ngủ chung giường với một tên bắt cóc vừa hay trêu chọc vừa hay động tay động chân nghe chẳng mấy lạc quan, nhưng sau bao nhiêu ngày lăn lộn trên xe, có được một chiếc giường cũng coi như cơ thể bớt chịu khổ.

Lý Vũ Du chui ra khỏi cánh tay phải của Văn Tự, chuẩn bị vào nhà vệ sinh rửa mặt thì lại bị anh ta túm cổ áo kéo ngược lại, mất đà ngã vào ngực anh ta.

"Đợi đã."

"Sao thế?"

Bên cạnh giường có một kệ nhỏ, tầng trên để mấy cuốn sách khó hiểu và vài bao thuốc lá rỗng, tầng thứ hai để khăn tắm, pin và vài món đồ linh tinh khác, còn có mấy dụng cụ nhỏ trông như để khoan, bên cạnh là một mớ dây điện rối tung rối mù - vẫn là kiểu gọn gàng nhưng lộn xộn.

Văn Tự lấy khẩu súng giắt sau lưng ra, đặt lên gối, bước đến kệ trước Lý Vũ Du. Anh ta với tay lấy mớ dây điện, kiên nhẫn lựa chọn, cuối cùng rút ra một khối lập phương rất nhỏ, từ một góc của nó thòng xuống một đoạn dây cao su ngắn.

Lý Vũ Du ghé lại hỏi: "Cái gì vậy?"

Văn Tự lắc lắc thứ đó trước mặt cậu: "Không phải cậu rất quen thuộc sao?"

Thiết bị nghe lén.

Lý Vũ Du ấp úng: "Tôi mua loại khác cơ."

Nghe cứ như một kẻ phạm tội bất thành bị đem ra trêu chọc, nói xong vành tai cậu cũng hơi đỏ lên.

Nhưng ngay lập tức, cảm giác căng thẳng lại ập tới: "Vậy... trên tàu có người đang nghe lén chúng ta à?"

"Không," Văn Tự vo tròn món đồ trong tay rồi đặt lại chỗ cũ, "Thứ này cũ lắm rồi, chẳng dùng được nữa. Có lẽ thủy thủ nhặt được ở đâu đó, chưa từng thấy nên tiện tay để đây."

"Ồ."

Lý Vũ Du thở phào.

Rời khỏi khu chung cư, cuối cùng cũng có lại nước sạch, Lý Vũ Du trân trọng rửa mặt một lần, làn nước mát lạnh khiến thần kinh dịu lại đôi chút.

Từ nhà vệ sinh bước ra, Văn Tự ngồi bên mép giường, nhàn nhã ngắm bức tranh sơn dầu trên tường. Màu sắc và đường nét đều thô ráp, chẳng phải tác phẩm gì đáng chú ý, nhưng anh ta lại nhìn rất say mê.

Lý Vũ Du quan sát một lúc rồi lên tiếng: "Tôi có một câu hỏi."

Văn Tự chuyển ánh nhìn sang cậu: "Cậu là bé con tò mò à? Lúc nào cũng có câu hỏi."

Khóe môi anh ta hơi nhếch lên, nhưng giọng lại bình thản, không nói đồng ý cũng chẳng từ chối.

Văn Tự xoay cổ một cái, khẽ ngoắc tay: "Lại đây, giúp tôi cởi áo."

Lý Vũ Du không nhúc nhích.

Văn Tự nhắc lại: "Bây giờ cậu phải nghe tôi."

Trước Tiếp