Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Editor: moonstruck.noir
—
Lý Vũ Du chưa kịp hiểu "rắc rối" là gì: "Ý anh là sao?"
Nhưng ngay lập tức, mọi chuyện xung quanh khiến cậu nhận ra có điều gì đó không ổn—
Văn Tự lần đầu tiên không trả lời cậu ngay, cúi đầu gửi tin nhắn gì đó;
Tiếng còi báo động vang lên không dứt, quẩn quanh khắp căn phòng, nhưng không thể xác định được nó phát ra từ đâu;
Tiếng bước chân dưới lầu vừa nhanh vừa gấp, chỉ vài giây sau, cánh cửa vốn không quá chắc chắn đã bị đạp tung - người đàn ông từng mang cơm cho cậu xuất hiện ở trước cửa, mồ hôi đầm đìa trên mặt, nhưng vẫn vô cảm như cũ.
Anh ta nói một từ ngắn, nhưng Lý Vũ Du nghe không hiểu, không giống ngôn ngữ thường dùng. Văn Tự nghe xong thì suy nghĩ một lát, rồi giơ tay ra hiệu đơn giản, người đàn ông kia lập tức hiểu ý, không chút do dự quay người rời đi.
Cuộc trao đổi ám hiệu giữa hai người chỉ diễn ra trong chớp mắt, khiến tim Lý Vũ Du càng lúc càng bất an. Cậu cuống quýt phỏng đoán: "Rốt cuộc là chuyện gì? Động đất? Cháy nhà?"
Văn Tự gõ xong chữ cuối, cuối cùng cũng lên tiếng: "Đừng lo, không đến mức nguy hiểm vậy đâu."
Vẻ mặt điềm nhiên trước sau như một của anh ta khiến kẻ chết nhát như Lý Vũ Du thấy yên tâm hơn đôi chút, nhưng tiếng còi báo động vẫn không ngừng k*ch th*ch thần kinh cậu: "Vậy rốt cuộc là chuyện—"
Chữ "chuyện" còn chưa kịp nói ra, Văn Tự đã bất ngờ nhào về phía trước. Lý Vũ Du chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, đến khi phản ứng kịp thì cả người đã bị Văn Tự đè xuống, sống mũi bị xương quai xanh của anh ta ép đến biến dạng.
Cùng lúc đó, tiếng kính vỡ đột ngột vang lên, ba lần liên tiếp, mỗi lần một mạnh hơn, tựa như một bản hòa âm bạo liệt và hung tợn.
Lưng cậu bị va đập đau nhói, tầm nhìn bị lồng ngực Văn Tự che khuất, nhưng chỉ cần dựa vào lẽ thường, cậu cũng hiểu được chuyện gì vừa xảy ra - là đạn đã phá vỡ kính ở cả phía trước lẫn sau căn nhà.
"Đừng căng thẳng, không phải chuyện gì to tát đâu," giọng Văn Tự vang lên từ phía trên đầu, "Chắc là gặp phải truy sát thôi."
Là một người trẻ mỗi lần sang đường đều cẩn thận chờ đèn đỏ vì sợ xe tông, trước khi gặp Văn Tự, mối đe dọa đến tính mạng lớn nhất đời Lý Vũ Du chỉ là suýt chết nghẹn vì ăn bánh mì. Hai chữ "truy sát" giống như một tia lửa châm thẳng vào đầu cậu, khiến não bộ bùng nổ.
Đến mức cậu không thể lập tức lý giải được ý nghĩa của câu nói đó, dù cơ thể đã theo bản năng mà run rẩy trước cả khi đầu óc kịp phản ứng, hơi thở cũng trở nên gấp gáp: "Cái... cái gì cơ? Truy ai? Giết ai? Vừa nãy... vừa nãy là đạn thật à?"
"Suỵt," cậu không nhìn thấy biểu cảm của Văn Tự, chỉ cảm nhận được anh ta vỗ nhẹ đầu mình, "Yên lặng chút, tôi không nghe được gì nữa rồi."
Nếu Lý Vũ Du vẫn còn có thể suy nghĩ một cách bình thường, cậu hẳn sẽ nhận ra tình cảnh hiện tại vô cùng kỳ quặc - một kẻ bắt cóc đang bảo vệ và trấn an con tin của mình. Nhưng rõ ràng, tiền đề đó không hề tồn tại. Lý Vũ Du hoàn toàn tê liệt, đầu óc trống rỗng, chỉ có thể máy móc làm theo mệnh lệnh của kẻ bắt cóc, đến thở mạnh cũng không dám, nằm im thin thít dưới người Văn Tự như một khúc gỗ.
Cậu thậm chí còn chẳng biết Văn Tự đang lắng nghe cái gì. Ba phát súng kinh thiên động địa vừa nãy đã làm náo loạn cư dân xung quanh, bốn phía hỗn loạn ầm ĩ, còi xe vang lên inh ỏi, càng náo động càng khiến người ta khó mà nhận ra được tiếng động bất thường nào khác.
Nhịp thở phập phồng nơi lồng ngực Văn Tự trở thành thước đo duy nhất giúp Lý Vũ Du cảm nhận thời gian đang trôi qua. Sau vô số nhịp thở, không rõ là tiếng động nhỏ bé nào đã trở thành tín hiệu mà Văn Tự bắt được. Anh ta như ảo thuật rút ra một chiếc chìa khóa, mở còng tay cho Lý Vũ Du, tiếp tục hạ giọng thì thầm: "Chuẩn bị đi, chúng ta phải di chuyển rồi."
Trong chớp mắt, Văn Tự hất còng tay lên, tiếng động không lớn không nhỏ ấy lại bất ngờ kéo theo một chuỗi hỗn loạn phía sau - viên đạn bắn tỉa đã mai phục từ lâu lập tức lao tới, va thẳng vào chiếc còng kim loại. Không rõ chiếc còng bị bắn văng đi đâu, chỉ biết ngay sau đó, từ xa vang lên một tràng đấu súng dồn dập, như pháo hoa nổ tung giữa đêm tối.
Tiếc là Lý Vũ Du chẳng có duyên mà thưởng thức cảnh tượng ấy. Văn Tự cuối cùng cũng rời khỏi người cậu, không khí tươi mới tràn vào, nhưng vừa mới hít vào một hơi, ngay giây tiếp theo cậu đã bị một lực mạnh túm cổ áo, ném thẳng tới bên khung cửa sổ đầy mảnh kính vỡ.
"Ôm chặt tôi."
Một mệnh lệnh khác lại đến.
Lý Vũ Du vừa mới khôi phục được chút lý trí, nhưng vẫn phải mất vài giây để hiểu từng chữ: "Ôm?"
Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết từ lúc nào đã có một sợi dây trượt thoát hiểm được mắc sẵn, kéo từ trên cao xuống dưới, không rõ kéo dài tới đâu.
Lý Vũ Du nhận ra Văn Tự chuẩn bị dùng dây này để thoát thân. Một loạt câu hỏi lại nổ tung trong đầu cậu: Trượt thế này có ngã chết không? Dây an toàn buộc vào người đâu? Văn Tự định bỏ chạy một mình à? Còn cậu thì sao? Lỡ giữa đường bị ăn đạn thì sao bây giờ?
Nhưng đến nước này rồi, Văn Tự vẫn không lộ chút biểu cảm nào, mặt không một giọt mồ hôi, thậm chí còn chừa ra một khoảng trống để mỉm cười với Lý Vũ Du: "Nếu sợ thì nhắm mắt lại nhé."
Có ý gì vậy? Lý Vũ Du không hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Cậu lập tức thấy may mắn vì đã nghe lời, cảm giác mất trọng lực dữ dội ập đến, khi lấy lại được chút ý thức thì cậu đã lơ lửng giữa không trung. Tiếng gió gào rít bên tai, cậu không nhịn được mà lén mở mắt liếc nhìn một cái, phát hiện Văn Tự đang dùng một tay nắm chặt thiết bị trượt trên dây, tay còn lại ôm mình, còn bản thân cậu thì bám chặt trên người anh ta như một con bạch tuộc.
Cả hai mạng người đều đang treo lơ lửng trên một cánh tay của Văn Tự.
Lý Vũ Du không biết mọi chuyện làm sao lại thành ra thế này, cậu chỉ biết theo kiến thức y học thì sau cú rơi này, cả hai người bọn họ sẽ gãy xương toàn thân, tay chân lìa khỏi cơ thể, đầu mình tách rời - nếu đúng như dự đoán thì sẽ lập tức mất ý thức. Vì vậy, cậu chỉ có thể tranh thủ bắt đầu tua nhanh cuốn phim đời mình: hai mươi năm sống ngoan ngoãn chăm chỉ, cẩn thận dè dặt, tiền còn chưa tiết kiệm đủ, Mèo Ca... cậu còn chưa lo hậu sự cho nó nữa, và cậu cũng chưa kịp chạm đến ước mơ thầm kín bấy lâu nay - trở thành nhà vô địch giải đấu game bắn bong bóng chuyên nghiệp.
Bốp. Đập trúng rồi.
Không phải cậu đập trúng, mà là lưng Văn Tự chẳng biết đã va vào đâu, còn cậu vì quán tính mà càng bị ép chặt vào lồng ngực anh ta. Nghe âm thanh thôi cũng biết là rất đau, nhưng giọng điệu Văn Tự vẫn thản nhiên: "Kính thưa quý hành khách, chuyến bay đã hạ cánh an toàn."
Lý Vũ Du ngơ ngác ngẩng đầu lên: "Hạ... hạ cánh rồi sao?"
"Rồi," Văn Tự đáp, "Cậu căng thẳng lắm à?"
"Cũng... cũng tàm tạm."
Trong miệng vướng thứ gì đó, Lý Vũ Du "phì" một tiếng nhổ ra, là một miếng vải nhỏ - thì ra vừa nãy cậu đã cắn vào áo của Văn Tự mà không hay, còn cắn đứt hẳn một miếng.
Lực cắn của con người đúng là đáng nể thật.
Văn Tự cũng cúi đầu liếc nhìn, không nhịn được bật cười: "Ăn miếng trả miếng hả?"
"Kết thúc rồi à?" Lý Vũ Du chẳng buồn để tâm tới mấy câu đùa đó, "Hết nguy hiểm chưa?"
"Dĩ nhiên là chưa," Văn Tự lại xách cậu lên như xách túi, tiện tay ném vào ghế phụ của chiếc xe địa hình bên cạnh, còn mình thì vòng sang ghế lái, "Chỉ là chuyển phương tiện thôi."
Lý Vũ Du không được nghỉ lấy một giây, xe địa hình đã lao vút đi như tên lửa. Sức ép dồn về phía sau khiến cậu dính chặt vào ghế, không dám liếc nhìn bảng đồng hồ, nhưng dù không nhìn cũng biết tốc độ này đủ để lấy mạng người ta. Vậy mà Văn Tự vẫn không ngừng chuyển làn, tăng tốc.
Là một người vô thần, giờ phút này Lý Vũ Du muốn cầu khẩn cũng không biết nên cầu vị Phật nào.
Chiếc xe đang chạy trên một con đường mới được xây xong. Khu 12 quả thực đúng như lời Văn Tự miêu tả, có dáng vẻ của một vùng đất đang phát triển mạnh mẽ, hai bên đường là những khu nhà cao tầng đang thi công, mà phía sau các tòa nhà là cảnh sắc thiên nhiên đầy sức sống, cây cối rậm rạp kéo dài bất tận.
Chỉ tiếc là khung cảnh đẹp đẽ ấy lúc này chẳng còn chút ý nghĩa nào, vì trong gương chiếu hậu, Lý Vũ Du đã nhìn thấy ít nhất hai chiếc xe màu đen đang bám sát sau họ. Kiểu xe giống y hệt nhau, không có biển số, tốc độ cũng nhanh kinh người, một trước một sau bám riết không buông.
Dây an toàn siết chặt đến mức đau điếng, cuối cùng Lý Vũ Du không nhịn được nữa: "Đại ca ơi, mình có thể... lái xe bằng hai tay được không?"
"Sao đấy, sợ chết à?" Văn Tự vẫn thong thả như đang đi hóng gió, dù xe đang lao đi với tốc độ điên cuồng, "Cậu thích tôi mà, chết cùng tôi chẳng phải là ước nguyện thành sự thật à?"
Biết rõ đó là lời bịa đặt vớ vẩn của mình ngày trước, vậy mà anh ta còn định nhai đi nhai lại đến bao giờ?
Nhưng giờ chẳng phải lúc để cãi nhau, Lý Vũ Du siết chặt tay nắm trên trần xe bằng tay phải: "Ai mà thèm chết chung với anh... Nhìn đường kìa aaa!"
Lý Vũ Du không màng hình tượng, hét toáng lên.
Đường mới làm là thế đấy, chẳng ai biết ở đoạn nào sẽ bất thình lình xuất hiện một chướng ngại vật. Hai rào chắn vô cảm hiện ra chắn ngang con đường phía trước. Trong tiếng hét thất thanh của Lý Vũ Du, Văn Tự bất ngờ xoay mạnh vô lăng, chiếc xe địa hình lạng gấp, sượt qua mép rào chắn một cách nguy hiểm, rồi rời khỏi mặt đường nhựa bằng phẳng, lao lên phần đường bê tông ven rìa đã bắt đầu nứt vỡ.
"Cảm ơn đã nhắc," Văn Tự tranh thủ trong lúc hỗn loạn đáp lại, "Nhưng tôi khuyên cậu nên tin tưởng vào kỹ thuật lái xe của người trong lòng mình."
Âm thanh va chạm vang lên ngay sau đó. Lý Vũ Du hoảng hốt ngoái đầu lại, liền thấy một trong hai chiếc xe phía sau đã lao thẳng lên rào chắn, mất lái rồi nghiêng hẳn sang trái. Vì tốc độ quá nhanh nên đâm sầm vào giàn giáo nâng hạ bên đường. Cả giàn giáo bị đâm vỡ tan tành, một thanh thép rơi xuống như tên bắn, đâm xuyên qua chiếc xe, không rõ có đâm trúng người hay không.
Chiếc còn lại thì giống như bọn họ, lách qua chướng ngại và vẫn bám sát ở khoảng cách cũ, không chịu buông tha.
Lý Vũ Du biết, bớt được một xe thì nguy hiểm cũng giảm đi phần nào, nhưng cảnh tượng vừa rồi khiến cậu không nỡ nhìn thêm lần nữa.
Điên thật rồi, thế giới này điên thật rồi. Rốt cuộc cậu đã đụng phải lũ điên nào vậy?
Lý Vũ Du quay sang nhìn Văn Tự, người này từ đầu đến cuối đều giữ vẻ bình tĩnh lạnh lùng, dường như sự sống chết của người khác, thậm chí của chính mình, cũng chẳng đáng để bận tâm.
"Sao vậy? Sợ rồi à?" Văn Tự vẫn còn dư hơi để trò chuyện với cậu, "Cậu cứ nhìn tôi kiểu đó, tôi sắp căng thẳng theo rồi đấy."
Vừa dứt lời, một chấm đen nhỏ phía trước bắt đầu phóng to trong tầm nhìn.
"Kia là..." Lý Vũ Du run giọng, "Là một chiếc xe à? Nó... nó đang chạy ngược chiều?"
"Đúng vậy," Văn Tự đáp, "Nếu không có gì bất ngờ, thì chúng ta bị đánh úp từ hai đầu rồi."
Khác với đoạn đường rộng rãi đã mở rộng phía trước, con đường bê tông hiện tại vẫn đang thi công, chỉ có một làn xe hoàn chỉnh. Nếu không đạp phanh, trong mười giây nữa chắc chắn sẽ xảy ra va chạm.
Người thực sự căng thẳng không thốt nổi câu nào, còn người vừa nãy nói "căng thẳng" thì lúc này vẫn bình tĩnh ra lệnh từng bước: "Bám chắc."
Lý Vũ Du siết chặt tay nắm thêm hai phần.
Ngay khi sắp đâm vào chiếc xe đối diện, Văn Tự bất ngờ đạp phanh, hai tay xoay mạnh vô lăng, đồng thời chân kia dẫm sâu chân ga - phần sau xe mất ma sát, xe drift một vòng văng khỏi rào chắn bên đường, lao thẳng vào bãi đất bùn lầy bên cạnh.
Dù đã chuẩn bị tinh thần, đầu Lý Vũ Du vẫn va vào cửa kính. Qua khóe mắt, chỉ thấy hai chiếc xe đen đâm sầm vào nhau, một chiếc bị lật nhào, chiếc kia nổ tung phần đầu, mảnh vỡ văng tung tóe đầy mặt đất.