Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 668: Mưu Tính

Trước Tiếp

 
Trong hoàng cung.

Phương Sở Vinh lười biếng tựa người trên chiếc trường kỷ bằng gỗ nam mộc dát chỉ vàng lộng lẫy trong Kim Phượng Cung.

Bên cạnh, Hà Quý tần đang run rẩy quỳ dưới đất, tay cầm chiếc búa nhỏ nhẹ nhàng gõ lên bắp chân bà, ngoan ngoãn cúi đầu, dáng vẻ chẳng khác gì một nô tỳ.

Phương Sở Vinh liếc bà ta một cái, giọng lười nhác: “Cháu gái ngươi cũng không tệ, đã thầm để mắt tới Thần Vương nhiều năm, lần này, bổn cung sẽ thành toàn cho nó.”

Hà Quý tần lập tức quỳ rạp xuống đất, giọng run rẩy: “Tạ ơn nương nương! Tạ ơn Hoàng Hậu nương nương! Ân đức to lớn của nương nương, huynh trưởng thần thiếp nhất định khắc ghi không quên!”

Phương Sở Vinh khẽ mỉm cười.

Vị Lễ bộ Thượng thư kia vốn cũng khá khó lôi kéo, nào ngờ chẳng biết bị ai giăng bẫy chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi mà nhà tan cửa nát!

Lễ bộ Thượng thư đang rất cần tìm một chỗ dựa, liền định nhờ vào hôn sự của nữ nhi để vực dậy thế lực.

Thế là vị muội muội đang làm Quý tần trong cung, thị thiếp của Đế Cực lập tức nịnh bợ được Hoàng Hậu nương nương đang quyền thế ngất trời!

Phương Sở Vinh vốn cũng đang thiếu một quân cờ có tiếng nói trên triều, vậy là hai bên nhanh chóng đạt thành thỏa thuận.

Bà định lợi dụng hôn sự của Hà Lâm để nắm Thần Vương trong tay!

Hiện nay ở Long Đô, vị Hoàng Tử có hy vọng nối ngôi nhất chỉ có mình Mộ Dung Trần.

Nhưng Mộ Dung Trần lại là kẻ khó đoán, tựa như ác quỷ căn bản không thể khống chế!

Song, bà đã sớm tính toán xong.



Bất kể Mộ Dung Trần có khó kiểm soát thế nào chỉ cần nắm chắc Hà Lâm trong tay, rồi đợi hai người thành thân, sinh con đẻ cái khi ấy sợ gì hắn không ngoan ngoãn nghe lời?

Hừ.

Chỉ là tên tiểu tử ngoài hai mươi tuổi, thế mà cũng dám đấu với ta!

Bây giờ ngay cả Đế Cực còn bị ta khống chế trong lòng bàn tay, hắn dám chống lại thánh chỉ ban hôn sao?

Nghĩ đến đây, bà càng thấy đắc ý, tâm trạng khoan khoái hơn.

Khẽ động chân.

Hà Tần lập tức tiến lên, càng thêm cung kính đấm bóp cho bà.

Kim Phượng Cung vốn tiêu điều hoang phế cách đây bốn tháng, nay lại trở thành nơi xa hoa lộng lẫy nhất trong toàn bộ Long quốc!

Phương Sở Vinh nhắm mắt lại, tưởng tượng đến tương lai, dù Mộ Dung Trần có đăng cơ thì hắn và cả con cháu hắn cũng phải quỳ dưới chân bà, tôn bà là người nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ liền cảm thấy khoái chí vô cùng.
__

Long Uyên Cung.

Lý Đức Hải đích thân tuyên đọc thánh chỉ ban hôn.

“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu rằng. Nay nghe nói tiểu thư Hà Lâm, nữ nhi của Lễ bộ Thượng thư, đoan trang dịu dàng, tính tình hiền hậu, dung mạo xuất chúng, trẫm tự mình nghe qua cũng rất hài lòng. Hiện nay Thần Vương Mộ Dung Trần đang ở độ tuổi thành hôn, cần chọn bậc hiền nữ để kết duyên. Xét thấy Hà Lâm khuê cát đoan trang, cùng Thần Vương quả thực trời đất se duyên, để thành toàn giai ngẫu, đặc biệt ban hôn chỉ định Hà Lâm gả cho Thần Vương làm Vương phi. Mọi nghi lễ, giao cho Lễ bộ cùng Khâm Thiên Giám phối hợp chọn ngày lành thành hôn.”



Phía dưới, Lễ bộ Thượng thư lập tức mừng rỡ tột độ.

Tô Nguyên Đức thì hơi nhíu mày.

Tống Vũ Đồng hừ lạnh một tiếng định bước ra phản đối, nhưng lại bị một viên tướng trẻ bên cạnh kéo tay giữ lại.

Ông ta lại hừ thêm một tiếng nữa, cuối cùng vẫn tức tối mà không dám bước ra.

Trên điện, Đế Cực ngồi ở ghế rồng đưa mắt quan sát hết vẻ mặt của mọi người phía dưới, trên gương mặt già nua thoáng lướt qua một tia lạnh lùng.

Ông khẽ phẩy tay.

Lý Đức Hải lập tức lui lại, cao giọng xướng: “Có việc thì tâu, không việc bãi triều!”

Một canh giờ sau.

Thánh chỉ mạ vàng được đưa đến trước cổng phủ Thần Vương.

Viên thái giám tuyên chỉ đứng ngoài cổng đợi một lúc lâu vẫn chẳng thấy ai ra quỳ nghênh tiếp lại không dám tỏ vẻ cao ngạo, vội vã dúi thánh chỉ cho Quỷ Nhị, kẻ đứng bên cạnh trông mặt mũi đờ đẫn rồi dẫn người rút lui nhanh như chạy trốn.

Quỷ Nhị nhìn tờ thánh chỉ trong tay như cầm phải củ khoai nóng phỏng tay.

Đang nghĩ xem phải xử lý thế nào.

Không ngờ, Dao Cơ bên cạnh bước tới vừa nhìn thấy thánh chỉ liền giật lấy.

Xem sơ qua, nàng liền hằn học ném xuống đất giẫm mạnh lên liên tiếp!

Quỷ Nhị bất đắc dĩ kéo nàng một cái: “Dù gì cũng là thánh chỉ…”

“Phi!”

Dao Cơ chẳng buồn kiêng nể, lại nhổ một bãi nước miếng, rồi hầm hầm bỏ đi.

Khóe miệng Quỷ Nhị giật giật, cúi đầu nhìn tờ thánh chỉ đã bị giẫm nhàu nát dưới đất, lắc đầu, xoay người bước vào trong phủ.



Mặc kệ thứ mà nhà người khác có khi còn đốt hương thờ phụng, ở đây lại bị vứt như mảnh giẻ rách.
__

Phù Vân Các.

Hoa Mộ Thanh nghe Dao Cơ thuật lại, hơi ngạc nhiên: “Người được chỉ hôn lại là Hà Lâm sao?”

Dao Cơ bĩu môi, vẻ mặt đầy bực tức: “Chứ còn ai vào đây! Chỉ vì nhà nàng ta sa sút, liền nghĩ cách bám víu vào nam nhân của người khác! Đúng là đồ không biết xấu hổ!”

Nói rồi, nàng còn xắn tay áo, mặt hằm hằm: “Tiểu thư, chi bằng để ta đi rạch nát cái mặt của ả! Để xem ả còn dám tính kế Vương gia nhà ta nữa không!”

Xuân Hà ở bên cạnh bước tới, lắc đầu cười: “Nàng giận quá hóa hồ đồ rồi! Nói vậy mà nghe được sao? Lẽ nào nhan sắc của tiểu thư chúng ta lại thua kém nha đầu đó chắc?”

Dao Cơ lập tức tỏ vẻ khinh bỉ đầy mặt: “Loại đó ấy à, so với tiểu thư nhà ta thì chỉ đáng là cọng cỏ, à không, đến cọng cỏ còn chẳng bằng!”

Xuân Hà bật cười, lắc đầu đặt chén trà lên bàn.

Hoa Mộ Thanh cầm lên, ung dung nhấp một ngụm.

Tố Cẩm hỏi: “Tiểu thư, vậy người tính sao đây?”

Hoa Mộ Thanh đặt chén trà xuống, còn chưa kịp trả lời.

Dao Cơ lại nhíu mày, bực bội nói tiếp: “Cái ả Hà Lâm đó, nhà mình sa sút thì đi quyến rũ mấy gã thương gia giàu sụ, định moi tiền tiêu xài. Thấy Đế Cực ban hôn cho Vương gia, lại háo hức chạy đến. Tiền, quyền, danh tiếng gì cũng muốn, sao ả không lên trời luôn đi?”

Hoa Mộ Thanh chỉ khẽ cười: “Chứng tỏ nàng ta thông minh.”

Dao Cơ lập tức không vui: “Tiểu thư còn khen ả ta nữa sao?”

Hoa Mộ Thanh liếc nàng một cái, mỉm cười: “Thông minh ở chỗ biết mình muốn gì, cũng biết lợi dụng cái mình có để đạt được điều mong muốn.”

Dao Cơ nhíu mày.

Lại nghe Hoa Mộ Thanh nói tiếp: “Chỉ tiếc, nàng ta cũng là kẻ ngốc.”

Dao Cơ trợn mắt: “???”

“Vì để đạt mục đích mà không từ thủ đoạn, nhưng lại không biết tự đặt đúng vị trí của mình. Hơn nữa…”



Hoa Mộ Thanh mỉm cười: “Nàng ta tự cho mình là thông minh, nhưng lại đi chọc đúng người không nên chọc.”

Dao Cơ đập tay một cái, cười rạng rỡ: “Ý của tiểu thư là, ả không nên chọc giận người, chính là tiểu thư chứ gì?”

Xuân Hà thở dài bất lực: “Dao Cơ, dạo này nàng bớt dùng đầu óc chút thì hơn.”

“Hả?”

Dao Cơ ngơ ngác nhìn nàng: “Đầu óc ta làm sao? Có đau đâu.”

“…”

Ngay cả Tố Cẩm, người xưa nay vốn ít nói cũng nhịn không được bật cười khẽ, lắc đầu.

Hoa Mộ Thanh cũng mỉm cười nhìn Dao Cơ, dịu dàng nói: “Ta thì cũng thôi, vốn dĩ nàng ta không chọc ta, ta cũng chẳng làm gì. Nhưng nay đã tự tìm đến cửa, ta dĩ nhiên chẳng có lý do gì mà không đáp lễ.”

Nàng ngừng lại, lại nói: “Người nàng ta thật sự đụng vào, lại là một nhân vật không hề đơn giản.”

Dao Cơ tròn mắt, rồi thần thần bí bí hỏi nhỏ: “Có phải là Vương gia không?”

Hoa Mộ Thanh bật cười thành tiếng.

Xuân Hà và Tố Cẩm nhìn nhau, cùng nhịn cười.

Đúng lúc đó, Thịnh Nhi hớn hở từ ngoài chạy vào, thấy cả phòng đầy tiếng cười cũng cười tươi rói: “Mẫu thân, mọi người đang nói gì vui vậy?”



Hoa Mộ Thanh xoa đầu con, rồi quay sang nói với Dao Cơ: “Hãy gửi một tấm thiệp của Thiên Âm Các tới vị hoàng thương giàu có vô song Hoàng Toàn kia đi.”

Dao Cơ sững người, sau đó bừng tỉnh ngộ.

Quay sang, thấy Xuân Hà và Tố Cẩm đang cười cười, nàng liền phụng phịu đưa tay ra véo hai người.

Hai người vừa cười vừa tránh né.

Khung cảnh rộn ràng ấy, thật sự là một khoảnh khắc hiếm hoi vui vẻ và ấm áp.

… 

 
Trước Tiếp